Thân thể mềm mại của Linh Lung chấn động, hai chân cũng bất động dính chặt trên mặt đất.

Đây là thời cơ tốt để giết hắn, nhưng mà, lão thiên gia tại sao hết lần này đến lần khác chọn thời điểm nàng chưa khôi phục nội lực nha?

Cả người nàng căng thẳng, nháy mắt cũng không nháy mắt nhìn thấy một nam tử trung niên bước ra khỏi kiệu,cả người mặc cẩm bào hình rồng bên trong là một trái tim tà ác tham lam không đáy.

“Lớn mật! Thấy Tam Vương gia còn không quỳ xuống?” Một gã thị vệ vương phủ quát.

Bắt nàng quỳ trước mặt hung thủ giết cha, nàng thà rằng chết!

Một đôi mắt tà quỷ nhìn từ trên xuống dưới nàng,“Bổn vương ở trong cung chưa từng gặp qua nàng.”.

Tên thị vệ kia lại hét lớn,“Tam Vương gia đang hỏi ngươi, còn không mau xưng tên ra!”.

Linh Lung cảm giác được ngay cả tim nàng cũng đang run rẩy, không biết là sợ hãi,hay là bởi vì phẫn nộ thật lớn.

Nàng cực hận chính mình vô năng, giờ phút này tay không tấc sắt, muốn báo thù cho cha nói dễ hơn làm, chỉ có thể để cho cơ hội không cánh mà bay.

Nhẫn nại! Chỉ có nhẫn nại, chờ đợi cơ hội lần sau.

“Dân nữ……” Linh Lung phải dùng hết tất cả chí lực, mới có thể làm cho hai đầu gối của mình hạ xuống trước mặt hắn.

“Tam Hoàng thúc!”.

Nạp Lam lên tiếng gọi đúng lúc giải vây cho nàng.

Tam Vương gia trong chớp mắt nhìn kỹ nghiên cứu, nhìn về phía Nạp Lam lộ ra nụ cười giả dối.“Lão thần tham kiến Hoàng Thượng.” Giả trang trung thần là sở trường nhất của hắn .

Nạp Lam đối với vị trưởng bối này thái độ rõ ràng thân thiết, giống như có tình cảm rất tốt.“Tam Hoàng thúc vào cung để thăm thái hoàng thái hậu sao?”.

“Lão thần lâu rồi chưa vào cung, cho nên muốn đến thỉnh an thái hoàng thái hậu. Lão thần nghe nói hoàng thượng long thể bất an, hôm nay vừa thấy, sắc mặt hồng nhuận, khí sắc tương đối, lão thần cũng an tâm hơn.” Tam Vương gia ra vẻ nghi hoặc liếc sang Linh Lung một cái,“Hoàng Thượng, không biết vị cô nương này là……”.

Nạp Lam đơn giản nói qua,“Nàng tên là Công Tôn Linh Lung, là khách nơi đây.”.

Công Tôn? Họ này tương đối hiếm thấy.Trong con ngươi của Tam Vương gia chợt lóe tia xảo quyệt.“Thì ra nàng chính là vị cô nương may mắn có thể ở tại Phượng Minh Điện, Thái Hậu từ trước đến giờ có con mắt tinh đời, vì Hoàng Thượng chọn hoàng hậu nhất định có thể an tâm.”.

“Trẫm không thừa nhận.” Nạp Lam hậm hực nói.

Linh Lung vẫn ngừng thở,lúc không nắm chắc phần thắng, nàng tuyệt đối không thể xúc động, miễn để báo thù không thành lại lien lụy đến tánh mạng.

“Hoàng Thượng, vị cô nương này khí sắc tựa hồ rất kém, có phải bị bệnh hay không?” Hắn cần phải tra lai lịch của nha đầu này.

Linh Lung biết cả người mình tỏa ra sát khí dễ dàng làm người ta nghi ngờ, nhưng mà chờ đã nhiều năm, rốt cục có thể rút ngắn khoảng cách, nàng thật sự khắc chế không được cảm xúc mãnh liệt.

Nạp Lam đã sớm nhìn ra mặt của Linh Lung trắng như tờ giấy, bộ dáng lung lay sắp đổ, vì mặt mũi hoàng gia hắn chẳng qua là làm bộ làm như không thấy.

“Mặc kệ nàng ấy .” Xú nha đầu kia làm gì dỗi với hắn, hắn cũng không phải thật muốn đuổi nàng đi.“Trẫm đưa Tam Hoàng thúc đến Từ Ninh Cung……” Lời của hắn mới nói đến một nửa,Linh Lung đã muốn đứng không thẳng chao đảo.“A –” Theo phản xạ hắn chạy đến ôm nàng, tâm trạng lo lắng biểu hiện trong lời nói.

Linh Lung nói cho chính mình không thể té xỉu, nhưng mà mi mắt của nàng sa sầm, nặng nề, ý thức dần dần không rõ……

Đáng chết! Xú nha đầu này thật sự bất tỉnh. Nạp Lam cái gì tự tôn mặt mũi đều bất chấp, ôm lấy nàng chạy như điên đến Hoàng Cực Điện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play