Úc Xá nghiêng đầu ra ngoài, nhỏ giọng nói: "Sao y lại ở đây?"
Gia tướng theo xe ở ngoài trầm giọng nói: "Hôm nay Chung thiếu gia hết sốt rồi nên ở trong phủ thay thế tử xử lý chút công vụ, sau đó cảm thấy nhàn rỗi nhàm chán nên nói muốn đón thế tử hồi phủ."
Úc Xá nhàn nhạt nói: "Hồ nháo."
Úc Xá sợ đánh thức Chung Uyển, thanh âm vô cùng nhỏ, "Y muốn ra, các ngươi không ai dám ngăn sao?"
Gia tướng chỉ biết nhận tội, lại hỏi có đi hay không, Úc Xá ngồi ở trong xe ngựa, khẽ lắc đầu, "Khoan đi......để y ngủ một lát."
Bọn gia tướng lẳng lặng đứng ở ngoài xe ngựa, Úc Xá ở trong xe ngây người nhìn Chung Uyển.
Qua một nén nhang, Chung Uyển khụ hai tiếng, tỉnh dậy.
"Sao nào? Hóa ra thế tử không muốn đưa nàng về?" Chung Uyển cười cười, "Nhưng chậm mất rồi, ta còn thay ngươi tới chỗ Hoàng Thượng tạ tội."
Chung Uyển xoa xoa bả vai: "Người nọ căn bản còn chưa kịp đưa ra. Hôm nay cũng vừa khéo. Ta muốn tới đón ngươi, tới đây hơi sớm, lại cũng vừa lúc thấy người trong cung đi ra, muốn đem xe ngựa của ngươi vào đón người, ta đoán chắc là chuyện như vậy, hỏi hỏi, vừa lúc hai vị công công đều quen biết ta, cũng nguyện ý thay ta truyền lời, vậy nên......ta tiến cung một chuyến, thay ngươi liệu lý."
Úc Xá không tán đồng lắm nhìn Chung Uyển, y trấn an nói, "Không phải đại sự, chỉ là không hiểu sao Hoàng Hậu đột nhiên nhớ tới cái gì đó, muốn đưa người cho ngươi, phỏng chừng là vì muốn bán cho Hoàng Thượng một ân tình."
Úc Xá ngừng một chút, nói, "Có thể là do Úc Phi chủ ý, muốn làm ta không thoải mái."
Chung Uyển nghĩ nghĩ, gật đầu, "Cũng có thể."
Úc Xá vẫn không yên tâm, "Ngươi nói thế nào với hắn? Hoàng đế làm khó ngươi sao? Người khác thì sao? Có nói ngươi cái gì không?"
"Không làm khó ta." Chung Uyển nhẹ nhàng nói, "Hoàng đế cũng không ngốc, phỏng chừng cũng biết đây là có người cố ý làm khó dễ ngươi, hắn chỉ nguyện ý thuận nước đẩy thuyền, nếu ngươi không chịu thì liền thôi, không nói gì nữa."
Úc Xá nhìn Chung Uyển từ trên xuống dưới, "Thật sự không làm khó dễ ngươi?"
Chung Uyển hơi hơi nhích lại sát Úc Xá một chút, thủ thỉ, "Ngươi không yên tâm thì muốn tự tay kiểm tra không? Nhìn xem trên người ta có bị thương hay không."
Úc Xá nghiêng người trốn, "Đừng làm loạn."
Chung Uyển cười cười, thành thật ngồi ngay ngắn trở lại, nói, "Yên tâm đi, ta biết ngươi sẽ cùng hoàng đế cứng đối cứng. Chuyện chẳng có gì lớn, ta chắn cho ngươi chuyện này, lại không đắc tội hoàng đế. Nếu để cho ngươi liệu lý thì chắc ngươi lại đến đại náo một hồi đúng không?"
Úc Xá im lặng.
Chung Uyển nhướng mày, "Ta đã sớm nói với ngươi, những việc này cứ giao cho ta, mọi chuyện đều thỏa đáng."
Điểm này thì Úc Xá thừa nhận. Chung Uyển liệu lý so với hắn chu toàn hơn nhiều, cũng lại ôn hòa hơn.
Chung Uyển nhìn nhìn bên ngoài, "Còn chưa đi sao?"
Úc Xá phân phó bọn gia tướng về phủ, thuận tiện cầm tay của Chung Uyển, "Chẳng lẽ ngươi còn từng liệu lý mấy chuyện này cho Tuyên Thụy? Trông ngươi ngựa quen đường cũ như vậy."
Úc Xá chỉ là thuận miệng nói, muốn thuận tiện bôi xấu Tuyên Thụy một chút. Hắn không tin ở Kiềm An sẽ có kẻ dám đưa người vào phòng Tuyên Thụy.
Không ngờ Chung Uyển nghe vậy, ý cười trên mặt của y cứng lại.
Úc Xá khó có thể tin: "Thật sự có?"
Chung Uyển cười.
Úc Xá cười lạnh nói: "Nhà ai đui mù như vậy? Đưa cô nương tốt cho hắn."
"Nhân gia dù vô dụng, vẫn là một quận vương. Nói chung vẫn sẽ có người muốn nịnh bợ." Chung Uyển dựa vào cửa sổ xe, suy nghĩ một lát nói, "Bất quá thật đúng là không phải cho hắn, là......"
Những năm gần đây trong phòng Chung Uyển có người hay không, Úc Xá quả thật không biết.
Úc Xá nheo lại mắt, "Chuyện khi nào?"
Chung Uyển lắc đầu, "Chuyện qua rồi, không cần nhắc lại."
Vẻ mặt Úc Xá vẫn như thường, nhưng trong lòng lại cực kì khó chịu. Chuyện này sao có thể không nhắc chứ?!
Chung Uyển nói, "Ta lại không hề chạm vào nàng, vậy mà thế tử vẫn muốn truy cứu sao?"
Chung Uyển thì thầm, "Hay là ngài ghen tị? Thế tử, ta có còn là đồng tử hay không......Ngài rõ ràng nhất còn gì?"
Trong lòng Úc Xá nóng lên, nhưng vẫn chưa bị Chung Uyển lừa gạt. Hắn không cho y nhích qua dính chặt vào hắn, giữ cằm Chung Uyển lại, lời ít mà ý nhiều, "Nói."
Chung Uyển hối hận, đang yên đang lành, nhắc chuyện này làm chi không biết.
Chung Uyển nghĩ nghĩ, nói, "Mấy năm qua rồi......cũng đã quên mất. Dù sao cũng đã là chuyện nhiều năm trước."
"Ta lúc đó vừa bệnh nặng mới khỏi." Chung Uyển chậm rãi nói, "Trong phủ chúng ta khó được một bữa yến hội, nói là đuổi đi vận đen của ta."
"Ngày đó ta nghĩ thông suốt không ít chuyện, tâm tình còn khá tốt. Tuy rằng thân mình còn chưa thật sự khỏe, nhưng vẫn uống không ít rượu."
Thanh âm Úc Xá trầm thấp, "Say?"
Úc Xá nhớ rất rõ ràng, tửu lượng của y không tồi, không dễ gì say được.
"Say chuếnh choáng." Chung Uyển nghĩ nghĩ nói, "Đi đường bị ngã, được người khác dìu, nhưng đầu óc coi như vẫn minh mẫn."
Úc Xá nói: "Sau đó?"
"Sau đó...... Ta vốn định nói vài câu với Tuyên Thụy, nhưng vừa muốn mở miệng, thì hắn lại mời rượu. Ta cũng lại nghĩ, đều là đại nam nhân, có cái gì muốn nói đều phải qua rượu."
"Cuối cùng ta uống đến nửa đêm, thật sự uống đến bất động, phải nhờ người đỡ ta hồi viện của mình."
Chung Uyển lảo đảo vào viện mình, nuốt chút nước miếng chuẩn bị ngã đầu xuống gối ngủ, không ngờ vừa tới tới rèm cửa phòng ngủ lại thấy trên giường mình, một cô nương tướng mạo xinh đẹp đang ngoan ngoãn ngồi.
Chung Uyển lập tức tỉnh rượu hết một nửa.
Cô nương rụt rè, không biết nên đứng hay nên ngồi, căng thẳng nhìn Chung Uyển.
Đầu Chung Uyển một trận choáng váng, y tựa vào khung cửa, trầm giọng hỏi, "Vương gia sai ngươi tới?"
Cô nương khiếp đảm gật gật đầu.
Ngày đó, Chung Uyển còn chưa đến hai mươi, vẫn còn mang dáng dấp thiếu niên, cô nương cũng không biết nên kêu thiếu gia hay là kêu lão gia, nhẹ giọng nói: "Vương gia nói......đem ta tới thay hắn bồi tội."
Chung Uyển nghe vậy, đột nhiên khom lưng, cúi người cười to, cười lâu thật lâu.
Lâu tới mức cô nương sợ hãi, cho rằng người này đã phát điên rồi.
Chung Uyển cười đủ rồi mới qua loa lau mặt, chắp tay với cô nương, thần thái phong nhã ung dung, "Cô nương ngủ ngon, ngày mai ta sẽ sai người đưa ngươi trở về."
Cô nương bất an nói: "Ngươi đi đâu vậy?"
"Ta?" Chung Uyển say khướt, xua xua tay, "Ta đi......Ta đi ngắm trăng."
Chung Uyển dứt lời lập tức ra phòng, đóng kín cửa phòng lại, lảo đảo đơn độc đi ra tiểu viện của mình. Y đi đến chỗ tay vịn hành lang, tựa người vào ngồi bệt xuống, trong miệng ngâm nga một làn điệu nghe không ra là khúc gì, cứ như vậy ngồi suốt một đêm.
Úc Xá chau mày, "Ngươi ở bên ngoài suốt một đêm?"
"Dù ta không chạm vào nàng, nhưng nếu ngủ trong viện một đêm thì thanh danh nàng cũng huỷ hoại." Chung Uyển thở dài, "Hà tất phải vậy? Ta không thích nàng, hủy trong sạch của nàng làm cái gì? Hôm sau ta sai người đưa nàng đưa về nhà, nhà nàng dưới quê cũng không so đo cái này, sau đó nàng được gả cho một nhà rất tốt."
Úc Xá im lặng một lát, hỏi: "Đây là sau khi lão thái y kia hạ độc ngươi, nên Tuyên Thụy muốn bồi tội?"
Chung Uyển "Ừ" một tiếng, hiển nhiên không muốn nhắc lại nữa.
Úc Xá nhìn Chung Uyển, có làm gì cũng không áp xuống nổi mối hận ý trong lòng.
Úc Xá hỏi: "Trước kia ngươi từng nói với ta là sau khi ngươi tìm được đường sống trong chỗ chết, Tuyên Thụy có giải thích với ngươi, chính là giải thích như vậy? Hắn tưởng chỉ cần đưa cho ngươi nữ nhân là coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra?"
Chung Uyển im lặng một lát, nói: "Ta vốn muốn bộc bạch với hắn. Lúc ấy ta nghĩ hắn cũng đã lớn, có rất nhiều chuyện có thể nói với hắn, thuyết phục hắn, miễn cho sau này trong lòng có khúc mắc, nhưng Tuyên Thụy lại kiêng dè, cũng không muốn nói nhiều với ta."
"Hắn cũng là người bị giày vò." Chung Uyển nhìn Úc Xá, một lát sau, buồn bã trong mắt y đã bị đánh tan cho không còn một mảnh. Chung Uyển không đứng đắn thủ thỉ với Úc Xá, "Ta lại không thích cô nương."
Úc Xá trầm mặc nhìn Chung Uyển, trong lòng rõ ràng, Chung Uyển chỉ là đang nói giảm mọi chuyện.
Chung Uyển ngày đó, màn trời chiếu đất ngủ ở trong hoa viên vương phủ, trong lòng không biết có bao nhiêu thất vọng cùng sa sút.
Thân đệ đệ mà y từng toàn tâm toàn ý đối đãi lại thiếu chút nữa hại chết y, sau đó lại còn đưa nữ nhân vào phòng y, cầu y có thể câm miệng, có thể bỏ qua chuyện cũ, có thể tiếp tục bán mạng cho Kiềm An vương phủ.
Một khang nhiệt huyết đều đút cho chó ăn.
Úc Xá trong lòng sớm đã có an bài cho Tuyên Thụy sau này, nghĩ vậy thì lập tức muốn sửa lại kế hoạch.
Đối với thứ này, thật sự không thể quá khoan dung.
"Đã bảo đừng nhắc lại rồi." Chung Uyển từ trong lòng ngực móc ra một bao giấy dầu, vội lải nhải như đang hiến dâng vật quý cho Úc Xá, "Nhìn xem đây là cái gì."
Úc Xá cúi đầu nhìn thoáng qua, "......Bánh táo đỏ?"
Điểm tâm có hình thức tinh xảo, không giống như là của mấy cửa tiệm ngoài phố có thể làm được, Úc Xá nói, "Mua ở đâu vậy?"
"Hoàng thượng mới vừa chiêu đãi ta." Chung Uyển cẩn thận bẻ một góc, "Ta sợ nguội mất nên vẫn luôn đặt ở trong lòng ngực, ngươi nếm thử."
Úc Xá khó tưởng tượng nổi, "Hoàng Thượng ban điểm tâm......sao ngươi lấy ra được?"
Chung Uyển vô tội nói: "Là ta tự mở miệng xin đó, ta ăn thấy ngon, muốn cho ngươi cũng được nếm thử."
Chung Uyển phỏng chừng mình cũng ăn không ít điểm tâm, nói ngọt như mật. Y sợ gia tướng bên ngoài nghe xong sẽ chê cười, liền thì thầm: "Ta cũng không biết ta bị sao nữa, nhìn thấy gì đẹp, ăn thứ gì tốt, trong đầu đều nghĩ muốn mang về cho ngươi trước."
Úc Xá rũ mắt, khóe miệng không khống chế được cong lên một chút.
Hắn thật sự không tưởng tượng nổi Chung Uyển làm cách nào có thể liệu lý chuyện tiểu thiếp cho mình xong, còn có thể không coi ai ra gì mà mở miệng với Sùng An Đế xin điểm tâm về.
Người có thể mang đồ ăn từ trong cung ra, ước chừng cũng chỉ có Chung Uyển.
Úc Xá cúi đầu cắn điểm tâm ngậm trong miệng, quả nhiên rất ngọt.
Úc Xá mơ hồ nói, "Nóng như vậy, ngươi có bị bỏng không?"
Chung Uyển không thèm để ý lắc đầu, Úc Xá không tin, tự mình xốc vạt áo y lên một chút, nhìn ngực y ửng đỏ lại nhíu mày.
"Còn không phải vì muốn dỗ ngươi vui sao?" Chung Uyển kéo vạt áo vào, "Đúng rồi, vậy thì thương lượng một chút, hai ngày sau Tuyên Cảnh có thể sẽ làm phiền ta, thế tử có thể che chở cho ta một chút không?"
"Ngươi mà sợ hắn?" Úc Xá không để tâm, "Ngươi sao lại đắc tội hắn?"
Chung Uyển cười khổ nói: "Ta vốn cũng là hảo tâm, từ trong phủ ra còn quá sớm nên muốn tới gặp hắn trước, thuận tiện hỏi một chút về chuyện Lâm Tư, không ngờ......"
Úc Xá ngước mắt, "Không ngờ cái gì?"
Chung Uyển thở dài, "Không ngờ......lúc ra khỏi phủ hắn, ta không cẩn thận, chạm vào làm nát một món đồ của hắn."
Úc Xá bình thản nói, "Bảo hắn ra giá, ta đền cho hắn gấp mười."
Sắc mặt Chung Uyển trở nên cổ quái, sau một lúc lâu mới thật cẩn thận nói: "Là một cái chén ngọc."
Úc Xá nhíu mày, đột nhiên cảm thấy cái chén ngọc này nghe quen quen.
Chung Uyển thành thật kể lại, "Chính là cái chén mà hắn liều mạng hơn một tháng......Thật không thể trách ta! Cái gã sai vặt nhà hắn vẫn còn là cái choai choai hài tử, làm việc động tay động chân, nhìn lá gan còn rất nhỏ, lúc bưng trà vào phòng còn bị ngạch cửa làm vướng chân, ta liền thuận tay đỡ hắn một phen, không ngờ tay áo lại trùng hợp quét tới cái đồ vật đáng chết kia......"
Úc Xá kỳ thật là có chút đồng tình với Tuyên Cảnh, nhưng bộ dáng Chung Uyển trộm điểm tâm từ trong cung mang cho hắn thật sự là khiến người ta thương gần chết. Tâm Úc Xá lúc này đều mềm nhũn, không có chút đạo lý nào, gian nan gật đầu nói: "Ừ, không trách ngươi, là tại cái chén ngọc kia không tốt."
Úc Xá thậm chí còn trấn an Chung Uyển, "Cho hắn chút chuyện làm lại càng tốt, miễn cho hắn rảnh rỗi sinh khó chịu, tới làm phiền ta."
Nói đến cái này Chung Uyển lại càng chua xót, đau lòng nói: "Ngươi biết lần này ta đi, hắn nói cái gì với ta không?"
Úc Xá nhìn Chung Uyển.
"Ngươi tin được không?" Chung Uyển khó khăn nói, "Tuyên Cảnh gần đây đang vô cùng nghiêm túc tra xét xem chuyện Tuyên Quỳnh ở trong cung rơi xuống nước lần trước, rốt cuộc là chính hắn nhảy xuống hay là ngươi đẩy xuống."
Úc Xá: "......"
Chung Uyển càng nghĩ càng đau lòng, "Hắn thần thần bí bí nói với ta là sau khi đã điều tra xong cái này thì có thể sáng tỏ được rất nhiều chuyện khác."
Úc Xá gian nan nói, "Lâm Tư không thể nhắc nhở hắn một chút là chúng ta gần đây đã có ý tranh trữ sao?"
"Lâm Tư căn bản còn không gặp hắn!" Chung Uyển sầu đứt ruột, "Ngươi nói xem, Tuyên Cảnh sao lại xui xẻo như vậy? Thời niên thiếu còn cùng niệm thư với nhau, hắn đã theo không kịp, hiện tại tranh trữ cũng theo không kịp, bất quá cũng đúng, người khác tranh đấu với người khác, còn hắn thì lại đấu với chính mình, lại còn đấu vô cùng xuất sắc......Đến bây giờ hắn còn lo lắng xem ngươi hay là Tuyên Quỳnh sẽ dùng cái chén ngọc kia làm hại hắn, đi ngự tiền cáo trạng, nói hắn hủy hoại ngự tứ chi vật!"
Úc Xá mặt vô biểu tình lắc đầu: "Ta không có cái hứng thú tốt như vậy."
Chung Uyển bóp cổ tay, "Nửa năm, là suốt nửa năm đó, không ai nhắc nhở hắn, càng không ai quấy rầy hắn, hắn còn đang rối rắm chuyện cái chén ngọc......"
Úc Xá một lời khó nói hết, miễn cưỡng bảo đảm nói: "Được rồi, ngươi nợ hắn một lần, ta bảo đảm......sau này chỉ cần hắn không hại ta, thì ta cũng sẽ không làm hại hắn."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT