Chung Uyển vốn định thừa lúc trời còn sáng sớm mà đi gặp Thang Minh thêm lần nữa, nhưng gặp chuyện của Lâm Tư xen ngang, bây giờ ra khỏi thành cũng không còn kịp, đành phải bỏ ý định.
Nghĩ đến Lâm Tư, Chung Uyển đắn đo, mình có nên tới phần mộ tổ tiên Chung gia thắp vài nén hương hay không. Sau đó y lại nghĩ đến chuyện sinh mẫu của Thang Minh có khả năng cũng là nữ nhân Chung gia, nếu vậy thì ——
Chung Uyển lập tức khẳng định, Thang Minh chắc chắn là có quan hệ thân thích với mình!
Thang Minh không vợ không con, lão cũng đoạn tử tuyệt tôn!
Chung Uyển nhịn không được cười một cái.
Y lại vô thức nghĩ tới chuyện xảy ra trong linh bằng kia.
Chung Uyển nhẹ nhàng mím môi, hồi tưởng một lát, cảm thấy cuộc đời này có đoạn tử tuyệt tôn cũng rất đáng.
Còn đang mơ mộng, bên ngoài truyền tới tiếng Tuyên Từ Tâm đi tới
Đột nhiên có người lạ xuất hiện trong nhà, Tuyên Từ Tâm không yên tâm lắm, lại đây hỏi hỏi.
"Không có gì, là......là một cố nhân ta quen từ thời niên thiếu." Chung Uyển mơ hồ nói, "Năm đó vì chuyện ta mà bị liên lụy, cũng ăn khổ theo. Mấy ngày trước đây hắn lỡ đắc tội chủ nhân hắn, trốn ra, ta liền kêu hắn tạm thời ở lại."
Tuyên Từ Tâm thờ ơ: "Ồ, vậy cứ ở lại đi. Đúng rồi, hôm nay mới nghe người ta nói, lễ vạn thọ mấy ngày sau sẽ không làm lớn, hết thảy đều giản lược, tôn thất tiến cung dập đầu là xong, không yến tiệc, cũng không cần chuẩn bị cái gì."
"Còn đang trong tang kỳ, như vậy là tốt nhất." Tuyên Từ Tâm thấy Chung Uyển có chút hồn vía lên mây, hỏi, "Làm sao vậy? Có phải là vì......"
Chung Uyển thất thần nói: "Vì cái gì?"
Tuyên Từ Tâm nhẹ giọng nói: "Ngũ thất xong là chúng ta có thể hồi Kiềm An, Khoa Phụ của huynh sao rồi? Nàng cùng về với chúng ta được không?"
Chung Uyển hoàn hồn, cúi đầu cười một cái, im lặng một lát mới nói: "Để ta xem thử Lâm......cố nhân kia của ta, xem thử hắn có thể thay ta đưa các ngươi trở về được không. Nếu hắn không tiện thì vẫn là ta đưa các ngươi về Kiềm An, sau đó ta lại hồi kinh."
Tuyên Từ Tâm nhìn chằm chằm Chung Uyển, muốn nói lại thôi, bất đắc dĩ nói: "Cũng được, bất quá......chúng ta cũng không vội gì, chờ huynh thú được tiểu tẩu tẩu rồi thì cả bốn người chúng ta cùng nhau về cũng được."
"Không nhanh như vậy." Chung Uyển bắt đầu nói lung tung, "Hơn nữa......chúng ta hiện còn đang trong hiếu kỳ, làm sao có thể nạp thiếp."
Tuyên Từ Tâm nhíu mày: "Muội và Tuyên Du ở trong hiếu kỳ, huynh không ở, sợ cái gì? Hơn nữa......"
Tuyên Từ Tâm lạnh lùng nói: "Muội thấy trong hoàng thành cũng không có nhiều quy củ bằng Kiềm An chúng ta. Mấy ngày nay còn có người nghị thân với An Quốc trưởng công chúa."
Chung Uyển cảm giác như mình vừa bất cẩn giẫm phải khoảng không, rơi xuống đất.
Chung Uyển im lặng một lát, ngồi xuống, không chút để ý: "Là ai?"
"Muội cũng không rõ, tuy muội đều nhận ra những người đó, nhưng mấy quan hệ thông gia thất quải bát loan* của nhà các nàng thì muội không biết. Cái gì mà chất nữ bên nhà ngoại, muội đoán không ra đó là ai." Tuyên Từ Tâm nhíu mày, "Có thể là...... thôi quên đi, không đoán chính xác được, nói chung là trông An Quốc trưởng công chúa cũng rất vừa ý, ây da......Còn đang để tang mà lại bàn chuyện này, quy củ cũng nghiêm ngặt làm sao."
*thất quải bát loan: lộn tùng phèo =]]]
Chung Uyển gật đầu: "Úc tiểu vương gia đã hai mươi ba, quả thật nên thành gia."
Tuyên Từ Tâm hiếu kỳ nói: "Là Úc tiểu vương gia đã tới phủ chúng ta thăm đại ca?"
Tuyên Từ Tâm chưa xuất giá, lại bị Chung Uyển giấu đi sự thật, nên cũng không biết mấy lời đồn đãi phong lưu của Chung Uyển và Úc Xá bên ngoài.
Tâm thần Chung Uyển bất ổn, "Ừ" một tiếng.
"Chưa từng gặp hắn, nghe nói là tâm can bảo bối của An Quốc trưởng công chúa, bị nuông chiều thành kẻ coi trời bằng vung." Tuyên Từ Tâm nói, "Tuy không phải là huynh đệ của bổn gia, nhưng hắn tốt xấu gì cũng là hoàng thân, cư nhiên lại còn bàn hôn sự ngay lúc này......"
Chung Uyển theo bản năng che chở Úc Xá: "Phụ mẫu chi mệnh, nói thú liền phải thú, hắn không thể làm chủ cho mình."
"Ai biết được." Tuyên Từ Tâm đối với bất kì ai trong hoàng thành cũng cảm thấy chướng mắt, hơi khắc nghiệt nói, "Có người nào nói hắn không thể làm chủ sao? Nói muốn nghị thân, tất nhiên là vì muốn hắn vui vẻ."
Chung Uyển cười nhạt: "Chắc là vậy."
Tại phủ của An Quốc trưởng công chúa.
Úc Xá đang đùa nghịch một đồ vật nho nhỏ, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Không cần lo cho ta."
An Quốc trưởng công chúa từ tốn nói: "Nhiếp văn đã là các lão qua hai triều đại, có môn sinh khắp thiên hạ. Hắn chỉ có một tôn nữ, coi nàng như trân bảo. Cô nương kia ta cũng từng gặp qua, diện mạo tuyệt trần, tính tình nhu mì hiền thục, cũng rất biết đạo lý, ta muốn sau này......phong nàng ta làm Vương phi."
Úc Xá thờ ơ: "Ta không cần."
"Cái gì mà không cần?" An Quốc trưởng công chúa cực kì nhẫn nại, nói ra lời hay ý đẹp, "Ta biết ngươi không thích người lạ, cũng không có ý ép buộc ngươi. Trước tiên ngươi cứ từ từ làm quen, chậm rãi ở chung, làm bằng hữu được một thời gian thì sẽ nhận ra là cô nương này có tính nết rất tốt, đến lúc các ngươi bên tình ta nguyện thì......"
Úc Xá đặt vật trong tay sang một bên, ngẩng đầu, "Ta không cần chịu tang sao?"
"Hóa ra ngươi để ý cái này?" An Quốc trưởng công chúa cười cười, "Ba tháng nữa không phải là xong rồi sao? Bây giờ định hôn sự trước, tới lúc thật sự gả nàng qua thì cũng phải nửa năm, như vậy mới không làm chậm trễ mọi chuyện."
An Quốc trưởng công chúa mơ hồ cảm thấy lời sắp nói ra của Úc Xá sẽ không phải lời hay ý đẹp gì.
Quả nhiên ——
Úc Xá dù bận nhưng vẫn ung dung, nghiêm túc hỏi: "Công chúa, người cho ta một lời chắc chắn trước, Tuyên Cẩn chết rồi, ta là nên chịu tang ba tháng, hay là một năm?"
Ý cười trên mặt An Quốc trưởng công chúa nhạt đi.
Là hoàng thân, chịu tang ba tháng là được.
Nhưng nếu là thân đệ đệ của Tuyên Cẩn, vậy thì phải chịu tang một năm.
Mấy nha đầu phụng dưỡng An Quốc trưởng công chúa tự giác lui xuống.
An Quốc trưởng công chúa tận lực đè lại lửa giận trong lòng, miễn cưỡng nói: "Có phải ngươi vừa uống rượu hay không? Sao lại nói năng hồ đồ......"
"Chỉ là muốn hỏi một chút quy củ thôi." Úc Xá hờ hững nói, "Miễn cho ta cái gì cũng không biết, lại làm ra mấy chuyện trái với đạo lý, giống như lần trước vậy......"
Úc Xá cúi đầu cười, "Toàn tâm toàn ý cầu thú Tứ công chúa, vậy mà lại bị hoàng đế quăng trấn chỉ đập bể thái dương......"
An Quốc trưởng công chúa cả giận nói: "Ngươi!"
Úc Xá nhẹ nhàng nói: "Sao vậy? Ta bị đập một lần nên sợ hãi, muốn cẩn thận một chút, không được sao?"
An Quốc trưởng công chúa bị chọc tức tới thở không được, hấp tấp nói: "Lần trước rõ ràng là ngươi bất mãn Vương gia mai mối cho ngươi, nên mới cố ý tới chỗ hoàng huynh cầu thú Tứ công chúa! Ngươi suýt nữa là chọc giận hoàng huynh tới muốn bệnh, giờ lại còn muốn trả đũa?"
Úc Xá cười: "Nhưng đến bây giờ cũng chưa ai nói với ta vì sao ta không thể thú Tứ công chúa cả."
Úc Xá nhìn An Quốc trưởng công chúa, giọng điệu ngả ngớn: "Nói thật......Đến bây giờ ta vẫn còn nhớ thương nha đầu kia."
"Ngươi có thể gặp nàng được bao nhiêu lần?! Ngươi biết nàng lớn lên tròn méo thế nào sao?" An Quốc trưởng công chúa giận dữ, "Ngươi một hai cứ phải khiến ta không thoải mái, khiến hoàng huynh không thoải mái, có phải hay không?!"
Thần sắc Úc Xá vẫn như bình thường mà nhìn An Quốc trưởng công chúa.
An Quốc trưởng công chúa giận đến đau ngực, nàng xoa xoa phía trước, không nói chuyện nữa.
Mấy ngày nay, An Quốc trưởng công chúa luôn nghe người trong biệt viện nói, Úc Xá hình như đã có thái độ thu liễm, mấy ngày liên tục không hề gây họa trêu chọc người khác, mỗi ngày nên làm cái gì thì làm cái đó, theo đúng khuôn phép, cứ như trở lại như trước kia.
An Quốc trưởng công chúa còn cho rằng hắn đã nghĩ thông suốt, trong lòng vui vẻ một hồi, muốn thừa dịp lúc Úc Xá có thái độ bình thường mà định hôn sự cho hắn.
Không ngờ hắn vẫn như vậy.
Giọng điệu An Quốc trưởng công chúa bất ổn, lo lắng nói, "Ngươi......ngươi không thể ngoan ngoãn một chút sao?"
Úc Xá nhẹ nhàng gõ gõ tay vịn ghế, chậm rãi nói: "Mấy năm nay, trong cung liên tục có tang sự. Hôn sự của Tuyên Cảnh, Tuyên Quỳnh cũng đều bị chậm trễ, đến bây giờ vẫn chưa đại hôn, trong phủ cũng không nghe có động tĩnh gì."
An Quốc trưởng công chúa ngẩng đầu, Úc Xá như đang lẩm bẩm trong miệng: "Ta còn lớn hơn Tuyên Cảnh vài tháng, nếu có thể thành hôn trước bọn họ, lại sớm có nhi tử......"
Úc Xá nhìn về phía An Quốc trưởng công chúa, "Hoàng đế thấy ta thân thể khoẻ mạnh, lại có con nối dõi, tất nhiên sẽ coi trọng ta nhiều hơn một chút, đúng không?"
An Quốc trưởng công chúa bị nói trúng tâm sự, con ngươi khẽ động.
Úc Xá nhìn An Quốc trưởng công chúa, nhẹ giọng nói: "Mẫu thân, rốt cuộc là ai đang tính kế ai?"
"Đừng phí tâm cho ta." Úc Xá đứng dậy, "Ta vẫn giữ câu nói kia, nếu muốn thú thì chỉ thú nữ tôn thất, tốt nhất là một nàng công chúa, nữ nhi Vương gia cũng coi như tạm được, không phải nữ nhi hoàng tộc thì ta sẽ không thú."
"Tử Hựu." An Quốc trưởng công chúa cắn răng, "Ngươi cứ nhất quyết phải làm ta đau lòng, làm hoàng huynh đau lòng, có đúng không?"
Bước chân Úc Xá dừng lại, quay đầu nhìn An Quốc trưởng công chúa, "Lời này nên nói ngược lại đi."
Úc Xá dứt lời muốn đi, An Quốc trưởng công chúa vội vàng đứng dậy, bật thốt lên: "Hoàng huynh hắn......Thân mình của hắn không tốt nữa!"
Úc Xá lại dừng chân.
"Tử Hựu." An Quốc trưởng công chúa đứng dậy, đi đến bên cạnh Úc Xá, bất đắc dĩ nói, "Ta là đang sốt ruột cho ngươi! Từ khi Tuyên Cẩn qua đời, hoàng huynh bị bệnh một hồi lâu, thân mình không còn như trước, lỡ như xảy ra chuyện......ngươi tính phải làm sao đây?"
Úc Xá nghiêng đầu nhìn An Quốc trưởng công chúa, hai người đứng đối diện nhau một lát, hắn lại nhẹ giọng nói, "Công chúa, người là thân cô mẫu của Tuyên Quỳnh, là chính thê của Úc vương gia, người chỉ cần không phạm sai lầm lớn nào thì cả đời này không khỏi hưởng vinh hoa phú quý."
Úc Xá nhẹ giọng cười nói: "Như vậy mà vẫn chưa thỏa mãn, còn một hai phải làm hoàng thái......"
Một tiếng "chát" vang lên, Úc Xá bị An Quốc trưởng công chúa tát một cái.
Vừa mới đánh Úc Xá xong, An Quốc trưởng công chúa lại tự mình luống cuống trước, vội la lên, "Tử Hựu......"
An Quốc trưởng công chúa muốn kéo Úc Xá lại, xem mặt hắn có đau không, nhưng lại bị Úc Xá nghiêng đầu trốn tránh.
Cũng không phải lần đầu bị tát một bạt tai, lần này Úc Xá không còn kinh hoảng, thờ ơ giơ tay, dùng ngón cái lau lau một chút máu đang chảy ra từ khóe miệng. Hắn nhìn thoáng qua vết máu trên ngón, tùy tiện lau tay vào khăn.
Úc Xá liếm liếm khóe miệng, cười xong rồi lại tiếp tục nói cho hết câu kia, "Còn một hai phải làm hoàng thái hậu sao?"
An Quốc trưởng công chúa tức giận, vừa thẹn lại vừa hối hận, "Là tại ngươi chọc tức ta. Ngươi, ngươi để ta xem mặt......"
"Không cần." Úc Xá lui về phía sau nửa bước, "Công chúa đánh cũng đã đánh rồi, ta xin phép hồi phủ để hối cãi."
"Tử Hựu......" tiếng An Quốc trưởng công chúa vang lên như muốn cầu xin, "Ta không phải là vì bản thân mà làm vậy! Vô luận như thế nào, ngươi hiện tại vẫn là người có quan hệ huyết thống gần ta nhất, làm sao ta có thể không giúp ngươi? Ngươi...... Ngươi không sợ sau này Tuyên Quỳnh lên ngôi, ép ngươi không còn chỗ dung thân sao? Tới lúc đó không đơn giản chỉ là ngươi, mà còn những người bên cạnh ngươi, sao họ có thể không chịu liên luỵ?! Đến lúc đó, ta dù có thể giữ được phủ công chúa, thì cũng chỉ còn là kẻ sống bám người khác! Ta......"
Con ngươi Úc Xá run lên, người bên cạnh......
Úc Xá cắn răng.
Tại sao y không thể ngoan ngoãn ngồi ngốc ở Kiềm An?!!
An Quốc trưởng công chúa thấy Úc Xá hình như đã hơi dao động, vội nói: "Tử Hựu...... Ngươi thật sự đã tuyệt tình? Mặc kệ tất cả?"
Ban đầu đúng là hắn đã đoạn tuyệt tất cả.
Trong tai Úc Xá vang lên từng trận ù tai, đầu lại đau lên, hắn chau mày, "Sau này lại nói tiếp......"
Úc Xá lảo đảo hai bước, ra noãn các.
Trên đường hồi biệt viện Úc vương phủ, Úc Xá đầu đau tới muốn nứt ra.
Cái chết của Tuyên Cẩn đã đánh vỡ thế cân bằng trong kinh, cuộc chiến tranh ngôi đã bắt đầu rồi.
Úc Xá lẽ ra đã có thể ung dung khoái chí, một bên khuấy đục nước hồ, một bên nhìn người khác chém giết lẫn nhau, cuối cùng không còn gì vướng bận mà chết trong tay một tên ngu xuẩn nào đó.
Thế là kết thúc mọi chuyện.
Thế nhưng, thế nhưng lại......
Trước mắt Úc Xá bắt đầu xuất hiện ảo giác, khóe miệng hắn vẫn còn đang đau, trong nháy mắt, hắn cảm thấy mình đã về lại 6 năm trước. Là lúc hắn đang ở phủ công chúa, cũng chính bàn tay này của nàng......đã kết thúc năm tháng thiếu niên sáng lạn, vô tư ngu ngốc của hắn.
Lẽ ra lúc ấy, Úc Xá đã có thể tự giải thoát cho mình.
Thế nhưng Chung Uyển cách xa vạn dặm ngoài kia, rốt cuộc lại chọc tức hắn tới mức hắn phải sống lại.
Hiện tại Úc Xá cũng có thể buông xuôi mặc kệ tất cả, nhưng Chung Uyển lại hết lần này tới lần khác, cố tình phải ngây ngốc trong cái Kiềm An vương phủ quỷ quái kia!
Úc Xá không kiềm chế được cơn giận, không nhịn được mà đem hận ý ngút trời này trút hết xuống đầu Chung Uyển, đều là tại người này, đều tại người này......
"Y cũng đang lợi dụng ta, y thật ra cũng chỉ muốn lợi dụng ta...... "
Úc Xá lẩm bẩm trong miệng, mắt lóe lên một tia sát ý.
Gia tướng đi theo có nhĩ lực phi thường, nghe được động tĩnh trong xe thì giục ngựa chạy tới bên cạnh xe, cúi xuống hỏi: "Thế tử có gì muốn phân phó?"
Trong xe ngựa, hai mắt Úc Xá đỏ ngầu, tiếng được tiếng mất: "Thay ta......giải quyết một người."
Gia tướng nghe xong tên, âm thầm rùng mình một cái, nhịn không được lại hỏi thêm lần nữa: "Thế tử chắc chắn?"
Trong xe ngựa an tĩnh một lát, nói: "Đúng thế."
Gia tướng khom người, nghe kĩ càng Úc Xá phân phó, hỏi: "......Đêm nay sao?"
Gia tướng ánh mắt phức tạp, nhưng không dám cãi lệnh, vung roi lên thúc ngựa đi mất.
Tại Kiềm An vương phủ, cả ngày nay Chung Uyển không ăn được bao nhiêu ngụm, nằm trên giường cũng không thấy thoải mái, trở người qua lại.
Chung Uyển lầm bầm trong miệng: "Hắn lại không nợ ta......"
Chung Uyển lại trở mình.
Chung Uyển cũng không suy nghĩ gì nhiều, dù sao giữa y với Úc Xá cũng không có cái gì, nếu Úc Xá thật sự thú thê, vậy thì......
Vậy thì Chung Uyển vẫn sẽ lưu lại.
Chỉ cần không một bước vượt qua Lôi Trì là được.*
*Một câu thành ngữ Trung Quốc, Lôi Trì là một cái hồ ở phía Nam Trung Quốc, lúc đó là đang có chiến tranh, nếu quân địch vượt qua Lôi Trì thì coi như nước ta thua cuộc. Câu này có nghĩa là chỉ cần Chung Quyển không vượt giới hạn thì mọi chuyện đều ổn
Chung Uyển thì thầm: "Sớm biết thế thì trước đó đã hôn hắn nhiều một chút rồi......"
Song cửa sổ phòng Chung Uyển bỗng dưng vang lên một tiếng, Chung Uyển bật cười: "Ngươi ở trong viện chung với ta, vào phòng ta còn phải gõ cửa sổ?"
Trong phòng không đốt đèn, Chung Uyển đứng dậy, nương theo mùi hương mà tìm giá cắm nến, đốt một ngọn lửa nhỏ xong thì liền xoay người lại, trong lòng lộp bộp một tiếng.
Một nam nhân che mặt cầm đao đang đứng ở giữa phòng.
Chung Uyển nhẹ nhàng buông giá cắm nến, cố gắng trấn định nói: "Đại hiệp đây là......"
Gia tướng kéo khăn che mặt xuống, âm thanh lạnh lùng: "Ta nhận lệnh của Úc tiểu vương gia đến đây, xin đắc tội."
Gia tướng nói xong liền tiến lên một bước, kéo cánh tay trái của Chung Uyển. Gã cúi đầu nhìn thoáng qua, xác định mình không nhầm, đây đúng là bàn tay không có quấn vải băng.
Gia tướng rút chủy thủ bên hông ra, không rút ra khỏi vỏ, trở tay nắm chặt vỏ đao, dùng chủy thủ đánh vào lòng bàn tay Chung Uyển một cái.
Nhẹ nhàng một tiếng: "Bốp"!
Chung Uyển: "......"
Gia tướng thu hồi chủy thủ, lập tức ôm quyền: "Ta cũng không biết Chung thiếu gia đã làm chuyện gì sai, thế nhưng thế tử chúng ta không kiềm được tức giận, động đại khí, nên mới ra lệnh cho ta tới......tới khiển trách Chung thiếu gia một chút!"
Chung Uyển cúi đầu nhìn lòng bàn tay trắng nõn của mình, mờ mịt nói: "À."
Gia tướng khom người: "Thỉnh Chung thiếu gia ăn năn hối cãi, không tái phạm nữa! Ta phải đi rồi."
----------------------------------
Lời Editor:
Tôi vừa thương vừa hận Trưởng công chúa....
Dù sao thì cổ cũng yêu thương Úc Xá thật lòng...dù là "đã từng".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT