Editor: Miri

"Khoa Phụ đuổi theo mặt trời!"

--------------------------------

Úc Xá đứng dậy đi đến chỗ Lâm Tư vừa mới quỳ xong, cúi đầu nhìn vệt nước chưa khô kia, nhìn lâu thật lâu.

Trước kia vì muốn hỏi cái nhũ danh này mà Úc Xá đã tốn không ít tâm tư. Lúc ấy, hắn không biết cưỡng bức, chỉ biết tìm cách dụ dỗ, nhưng Chung Uyển chỉ ăn cứng mà không ăn mềm, hỏi bao nhiêu lần đều bị hắn cãi lại. Có lần Úc Xá còn cho rằng cả đời cũng không biết được nhũ danh của y.

Trăm triệu lần không nghĩ tới, một kẻ câm như Lâm Tư lại không có nửa điểm cốt khí.

"Ngươi nói xem, hắn......" Úc Xá dường như đang lầm bầm khó chịu, "Hắn có biết Chung Uyển đã từng nói ra bao lời tàn nhẫn, còn tình nguyện chết, cũng không muốn nói cho ta cái này hay không?"

Phùng quản gia cười gượng: "Chắc là không biết?"

Lâm Tư đương nhiên không biết.

Sau khi ra khỏi Úc Vương phủ, Lâm Tư ban đầu có ý muốn tới chỗ Chung Uyển một chuyến, nhưng nghĩ đi ngẫm lại, hắn cảm thấy không cần thiết.

Tuy lần này Úc Xá làm ầm ĩ đến vậy, nhưng chỉ là hỏi một cái nhũ danh mà thôi.

Hơn nữa, Chung Uyển còn nói là "Không phải chuyện quan trọng thì đừng tới tìm ta".

Chuyện này mà quan trọng cái gì?

Úc Xá nửa điểm đạo lý cũng không nói, lúc đầu cũng không giải thích rõ ràng, vừa tới đã đè hắn xuống đất, muốn dùng thủ ngữ của người câm cũng không được. Hắn khi dễ người câm nói không được à, nếu có thể mở miệng thì mình đã nói cho hắn một canh giờ trước rồi.

Lâm Tư không có chút nào áy náy, chẳng lẽ vì nhũ danh của Chung Uyển mà hắn phải chịu đại hình sao? Thế khác gì kẻ điên chứ?

Lâm Tư xoa xoa bả vai bị đè tới mỏi, tiếp tục đi dạo xung quanh.

Tại biệt viện của Úc Vương phủ, Úc Xá trong miệng cứ nhắc mãi hai chữ kia, sau một hồi lâu lại đột nhiên hỏi: "Nghe nói Tuyên Cẩn không xong rồi?

Tuyên Cẩn, Tam hoàng tử của Sùng An Đế.

Phùng quản gia cúi đầu: "Vâng, nghe nói chỉ còn một hơi tàn, có lẽ kéo dài được hai, ba tháng nữa, sợ là không biết ngày nào sẽ......"

Phùng quản gia hạ giọng, "Bên Lễ Bộ cũng đã chuẩn bị rồi."

*Lễ Bộ có lo luôn tang sự cho hoàng tộc.

Úc Xá biểu tình vẫn như thường, không có nửa phần bi thương.

"Mấy hôm trước, Trưởng công chúa có vào cung thăm hỏi, nói là Hiền phi nương nương khóc đến nỗi muốn mù cả mắt. Nương nương mệnh khổ, dưỡng nhi tử hơn ba mươi năm, Tam điện hạ còn chưa lưu lại được một đứa con, giờ lại rơi vào cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh......Ai, Hiền phi nương nương nói, Tam điện hạ nếu không còn thì nàng cũng không muốn sống nữa." Phùng quản gia thổn thức, "Trưởng công chúa khuyên một hồi lâu, nhưng nhìn dáng vẻ của nàng......có lẽ không lọt vào tai chữ nào."

"Không tồi." Úc Xá biểu tình tự nhiên, "Không phải cũng đã nuôi hơn ba mươi năm sao? Trong mấy nhi tử của Hoàng Đế thì hắn sống lâu nhất rồi."

"Kìa!" Phùng quản gia nhíu mày, "Thế tử nói gì vậy!"

"Ta chỉ nói thật thôi."

Úc Xá ngồi trở lại giường nhỏ, dựa gối mềm mà nhìn ra ngoài cửa sổ, một hồi lâu mới nói: "Những người khác, lớn nhất cũng chỉ mới hai mươi ba...... Còn không phải nhỏ hơn hắn sao?"

Phùng quản gia nghe không lọt tai nữa, ngắt lời Úc Xá: "Tam hoàng tử là thai nhược! Vừa sinh ra đã ốm yếu, còn những người khác... lại không phải như vậy."

"Đúng vậy, ba người đầu đều bị bệnh mà chết, có lẽ người tiếp theo nên bị đột tử mà chết đi?" Úc Xá nói việc nhà mình mà giống như nói người khác, hỏi Phùng quản gia, "Nào, ngươi nói xem, tiếp theo là Tuyên Cảnh, hay là......"

"Thế tử!" Phùng quản gia giận dữ cực độ, "Ngài nói như thế thì không được yên đâu!"

Úc Xá thấp giọng, nở nụ cười.

Phùng quản gia hung hăng trừng mắt nhìn Úc Xá một cái, rót cho Úc Xá một chén trà nóng.

Úc Xá nhận chén trà, chậm rãi nói: "Ta nghe nói......nữ nhân kia, trước khi chết vẫn luôn miệng nguyền rủa, la hét tới chói tai, la đến hết một ngày một đêm."

Phùng quản gia hận không thể bịt kín miệng Úc Xá lại, "Uống trà trước đã."

Úc Xá cúi đầu uống một ngụm trà, chậm rãi nói, "Ngày quỷ môn quan mở rộng, la hét như thế một ngày một đêm chắc là dọa người ta sợ tới chết đi? Ngươi nói xem, bọn họ có sợ không?"

*Úc Xá sinh 15/7, là ngày đầu tiên của tháng cô hồn, cửa địa ngục mở ra.

Hô hấp của Phùng quản gia trở nên dồn dập, không nói một lời.

Úc Xá cố ý hỏi hắn: "Ngươi có biết nàng nguyền rủa cái gì không?"

Phùng quản gia gần như muốn cầu xin mà nhìn Úc Xá, "Đừng......Đừng nói nữa!"

Úc Xá cười gật đầu: "Ừ, ngươi không muốn nghe thì ta không nói nữa."

Úc Xá dần dần thu liễm ý cười, nói, "Thôi, ngươi nghỉ ngơi đi, ta mệt rồi, muốn ngủ một chút."

Phùng quản gia đáp ứng nhưng vẫn không an tâm, tiến lên phía trước thắp cho Úc Xá một chút An Tức Hương.

Úc Xá nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau đã ngủ rồi.

Trong mộng, Úc Xá gặp nữ nhân kia không biết bao nhiêu lần.

Nữ nhân ấy mặc một thân hồng y, ngồi ở trên giường, tay phải ôm một đứa trẻ nhỏ xíu, tay trái kéo kéo màn, kêu khóc đến khàn cả giọng.

"......Ngươi là kẻ khẩu phật tâm xà, làm chuyện ác độc, hại ta tới ra nông nỗi này!"

"Ta nguyền rủa ngươi cả đời cô độc!"

"Ta nguyền rủa ngươi đời này lục thân đoạn tuyệt*, chết không hương khói, đoạn tử tuyệt tôn! Lưu không được huyết mạch!!!"

*Lục thân: cha, mẹ, anh, em, vợ và con.

Đứa trẻ trong lồng ngực nữ nhân bị dọa chết khiếp, không ngừng khóc nỉ non, nữ nhân cúi đầu nhìn hài tử trong ngực, đôi tay phát run, khóc xong lại cười, điên cuồng đến đáng sợ.

"Ha ha......Còn ngươi...Còn tiểu nghiệp chướng ngươi......"

Nữ tử kia hai mắt đỏ ngầu, đột nhiên giơ hài tử lên thật cao, quăng đứa nhỏ ầm một cái xuống mặt đất......

Như thể Úc Xá trong mộng cũng cảm nhận được nỗi đau thấu da thịt, lông mày hắn gắt gao nhíu lại, giữa trán thấm ra vài giọt mồ hôi lạnh.

Đứa trẻ bị quăng xuống đất nhất thời giống như đã ngừng thở, một tiếng cũng không phát ra nữa. Nữ nhân ngẩn ra một lát, lại giống như phát cuồng mà lăn xuống đất, ôm đứa trẻ lên nhìn kỹ, miệng lặp đi lặp lại: "Đoạn tử tuyệt tôn, đoạn tử tuyệt tôn......"

Ngón tay thon dài của Úc Xá gắt gao nắm chặt đệm mềm, đầu ngón tay trắng bệch, qua hồi lâu mới thoát khỏi ác mộng.

Úc Xá vẫn giống như lúc còn nằm mộng mà toát ra một thân mồ hôi lạnh, hắn hô hấp nặng nề, thất thần nhìn ra cửa sổ. Một nén nhang sau, Úc Xá tựa hồ mới hiểu được, hóa ra vừa rồi hắn chỉ đang nằm mơ thôi.

Úc Xá gắt gao nhéo nhéo ấn đường, một lần nữa nhắm mắt lại, không biết có phải nhờ An Tức Hương hay không mà một lát sau, hắn lại ngủ rồi.

Ác mộng khi nãy lại xuất hiện.

Trong mộng, nữ nhân mặc hồng y kia ôm đứa trẻ vào ngực như bảo bối, có chút hốt hoảng, nước mắt lăn dài, "Con......Con ngoan của ta...... Đừng chết, đừng chết mà......"

Đứa trẻ kia cũng mạng lớn, vẫn tồn lại một hơi thở, sặc một chút, lại khóc thành tiếng.

Nữ nhân đầu tiên là vui vẻ, tiếp theo lại hoảng sợ mà nhìn đứa trẻ trong ngực, đầu ngón tay đã bị tàn phá hết móng hơi hơi phát run, chậm rãi đặt lên cái cổ mảnh khảnh của đứa trẻ kia.

Ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân dồn dập của một đám người, nữ nhân giống như điên rồi, ngón tay liền bóp chặt......

"Khụ......"

Úc Xá giật mình ngồi dậy, cứ như người bị chết đuối mà ho khan nửa ngày.

Úc Xá đứng dậy rót nửa chén trà lạnh uống vào, sắc mặt mới tốt hơn một chút.

"A......"

Úc Xá cười lạnh một tiếng, không muốn ngủ tiếp.

Ngủ mà tốn sức lực thế này, không bằng ngồi nghĩ xem phải lừa Chung Uyển thế nào, dùng nhũ danh......mà đùa giỡn y.

Tại Kiềm An Vương phủ, Chung Uyển mặt một đống, giả ngơ mà một bên đọc sách, một bên đối phó ba người Tuyên Thụy, Tuyên Du, Tuyên Từ Tâm.

Tam huynh muội này chắc là vừa thượng nghị cái gì với nhau nên bây giờ mới tụ lại đây, nhìn dáng vẻ bọn họ là biết muốn hỏi cho rõ chuyện mới thôi.

Tuyên Từ Tâm nghĩ, thân là nữ quyến duy nhất của Kiềm An Vương phủ, nàng đáng lẽ phải lo liệu gia sự mọi người trong phủ, không việc gì phải thẹn thùng khi hỏi chuyện cưới gả, nàng nói bóng nói gió: "Nàng...... Gia phong trong sạch không?"

Chung Uyển gật đầu, đáp qua loa: "Trong sạch, trong sạch."

Tuyên Từ Tâm uyển chuyển nói: "Gia thế có cao không?"

Chung Uyển hàm hồ nói: "Không coi là thấp......"

Tuyên Từ Tâm ngập ngừng một lát, lại cẩn thận dò hỏi: Chắc sẽ không ép ngươi ở rể đâu hả?"

Chung Uyển sặc một cái, xua xua tay.

Tuyên Từ Tâm yên tâm, chỉ mong tiểu tẩu tẩu có thể sớm được gả đến, để mình còn có tiểu hài tử bầu bạn.

( =]]]]]] Ai đẻ)

Tuyên Từ Tâm lại hỏi: "Có thể giúp ngươi giải quyết việc nhà sao?"

Chung Uyển ngập ngừng: "Chắc là có thể...Nhưng cũng không cần nàng phải làm vậy đi? Chờ Vương gia sau này thú Kiềm An Vương phi thì mọi chuyện đều do Vương phi xử lý, không tới lượt nàng lo."

Tuyên Du vẫn chỉ quan tâm Chung Uyển khi nào có thể hồi Kiềm An, "Vậy các ngươi định khi nào làm hôn sự?"

Chung Uyển do dự, "Cái này...... Sợ là chưa định được."

Tuyên Từ Tâm nhíu mày: "Tại sao?"

Chung Uyển cười gượng: "Có chắc chắn nàng sẽ vui vẻ chấp nhận đâu......"

Tuyên Thụy hoảng sợ: "Nàng đã từng tuổi này, dáng người lại còn như vậy......Được ngươi cầu thú mà còn không vui? Nàng còn không hài lòng cái gì nữa?! Có phải là ngươi hạ sính lễ ít quá hay không? Không cần phải thế, tuy phủ chúng ta suy tàn thật, nhưng cũng không đến mức đưa không nổi một phần sính lễ đàng hoàng, ngươi không cần do dự, mất công lại khiến nàng xem thường ngươi."

"Không liên quan tới sính lễ......" Chung Uyển cười khổ, lật một trang sách, thuận miệng nói, "Chắc là nàng chê ta lùn."

Ba người hít ngược một hơi khí lạnh.

"Nàng sao có thể nói như vậy?" Tuyên Từ Tâm nhịn không được mà nói, "Tự nàng cao tới hơn chín thước, có phải tại chúng ta sinh nàng thành như vậy đâu! Chê ngươi lùn? Vậy nàng muốn tìm phu quân ra sao? Còn có thể cao hơn ngươi được bao nhiêu? Không phải là ta khắc khe, nhưng dáng người như nàng mà lại tìm một phu quân cao mười thước, hài tử sau này càng lúc càng cao, cả nhà lúc ra ngoài, so với người khác cao hơn cả khúc, cũng quá chướng mắt đi."

Tuyên Thụy suy nghĩ một chút, lo lắng nói: "Cũng đúng, nếu làm theo ý nàng thì chỉ có thể tìm người cao hơn nàng. Vậy hài tử của các ngươi sẽ cứ như vậy qua bao đời, dáng người càng ngày càng cao, sợ là sẽ khác hẳn với người bình thường. Sau này hậu duệ Chung gia các ngươi sẽ cao tới mười thước, chọc người khác chướng mắt......"

Tuyên Du hoảng sợ nói: "Này chẳng phải là sinh ra một chủng tộc người mới sao? Đúng rồi! Là cái chủng tộc trong 《 Sơn Hải Kinh 》! Lão đại, lão đại! Khoa, Khoa......"

Tuyên Từ Tâm liếc nhìn Tuyên Du không học hành tới nơi tới chốn, "Khoa Phụ đuổi theo mặt trời"

Tuyên Du giậm chân, "Đúng thế! Khoa Phụ! Nàng còn muốn cho tôn tử của nàng đuổi theo mặt trời đúng không!"

Tuyên Từ Tâm nói: "Khuyên nhủ nàng đi, đuổi theo mặt trời có cái gì tốt?"

Tuyên Thụy nhíu mày: "Này là chuyện đại hỉ, đừng có nói quở!"

Chung Uyển: "......"

Chung Uyển buông quyển 《 Đại Hoang Đông Kinh 》 trong tay xuống, thở dài một hơi.

Y vừa tạo cái nghiệt gì thế này!

*Sơn Hải Kinh: Một tập cổ tịch của Trung Quốc thời Tiên Tần. Trong đó có câu chuyện về người đàn ông khổng lồ tên Khoa Phụ chạy đua với mặt trời.

*Đại Hoang Đông Kinh: quyển thứ chín của tập truyện Sơn Hải Kinh

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play