Trong lúc ngủ say, Si Nhan nghiêng đầu sang một bên, mái tóc dài xõa tung trên gối. Cô vô thức dụi vào lòng anh. Ôn Hành Viễn gối lên một cánh tay, mượn ánh trăng mờ để nhìn rõ cô, trìu mến vuốt ve khuôn mặt cô, quyến luyến mà dịu dàng. Khóe môi gợn lên một nụ cười chua xót, anh cúi đầu khẽ hôn cô.

Khẽ nói mớ một câu, Si Nhan lại trở mình. Kéo cô vào lòng, đặt tay lên bụng cô, anh thì thầm, “Tiểu Nhan, anh nên làm gì đây? Anh muốn em ở lại bên anh, anh không chịu được nếu mất em!” Hai mắt ươn ướt, bất chấp việc cô có thể sẽ tỉnh lại, anh ôm chặt cô, “Anh biết em muốn giữ con lại, nhưng anh không thể để em mạo hiểm được, anh rất sợ.”

Người kiên cường và cố chấp như Ôn Hành Viễn cũng trở nên yếu đuối vào lúc này. Chưa có thử thách nào chưa trải nghiệm, nhưng đối mặt với sự sống chết của Si Nhan, đối mặt với đứa con còn chưa thành hình, anh thật sự bất lực. Anh biết Si Nhan muốn giữ lại đứa con này, anh biết cô chưa dám đề cập vì sợ anh sẽ muốn cô bỏ nó đi.

Hôm nay là ngày họ đăng kí kết hôn. Đợi mười một năm, cuối cùng, cô cũng đã là vợ anh. Rõ ràng là anh nên cảm thấy hạnh phúc, nhưng trái tim không thể khống chế được cơn đau, như thể có một lưỡi dao đang cứa qua tim anh, đau buốt vô cùng.

Mọi nỗi vui sướng đều bị xóa mờ, buồn đến nỗi không thể buồn hơn, chỉ vì bệnh của cô.

Hôm nay, không hề thích hợp để nói chuyện con cái, mấy lần lời nói đến cửa miệng, anh lại nuốt trở vào.

Trước khi ngủ, cô kéo tay anh đặt lên bụng mình, dường như muốn nói gì đó. Nhưng anh nhanh chóng đánh trống lảng, hôn lên vành tai xinh xắn của cô rồi dỗ: “Ngủ đi em yêu, ngoan nào.”

Si Nhan nép vào lòng anh, không nói gì nữa. Cả căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở khe khẽ của hai người. Ôn Hành Viễn cố để không mở lời khuyên nhủ cô, chỉ im lặng khiến cô tưởng anh đã nghủ. Một lúc sau, anh nghe thấy cô khẽ nói, “Hành Viễn, em muốn sinh con…”

Anh vẫn nằm im như đã ngủ, nhưng hốc mắt ướt nhòe.

Ba ngày sau, Cao Các trở về từ nước ngoài, vội tiến hành kiểm tra cho Si Nhan. Sau đó, Nhược Ngưng đưa cô về nhà, còn Si Hạ và Ôn Hành Viễn ngồi trong văn phòng của Cao Các nói chuyện đến tận chiều. Lúc về, họ vẫn giữ được sắc mặt bình tĩnh.

“Tốt nhất là nên phá thai trước, nếu giữ, mổ não sẽ ảnh hưởng cực kỳ lớn đến đứa bé.” Cao Các xem bệnh án, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu như hai người muốn giữ lại đứa bé, cũng không phải là không thể, có điều là hơi mạo hiểm. Có thể sinh mổ ở tháng thứ tám, như vậy tương đối an toàn cho mẹ bé, cũng có thể rút ngắn thời gian chờ đợi, để cô ấy nhanh chóng làm phẫu thuật não.”

“Cơ hội thành công chỉ có năm mươi phần trăm, nếu đợi thêm tám tháng nữa, mình sợ là tình trạng của cô ấy…” Ôn Hành Viễn định nói tiếp lại thôi.

“Thể chất mỗi người không giống nhau.” Cao Các vỗ vai anh an ủi, “Đừng nóng vội, chờ có kết quả kiểm tra xong chúng ta sẽ bàn tiếp. Có thể cơ thể cô ấy chưa thích hợp để phẫu thuật, nếu vậy thì có thể giữ đứa bé lại.”

“Mọi chuyện phải lấy sức khỏe của cô ấy làm đầu, những chuyện khác có thể hy sinh được.” Ôn Hành Viễn nhíu mày, khó khăn lắm mới lên tiếng một cách kiên định được.

Cao Các nhìn khuôn mặt cương nghị của anh, trong lòng cũng thấy buồn rầu. Chờ đợi từng ấy năm mà kết quả lại như vậy sao? Ông trời thật tàn nhẫn.

Cuộc sống đột nhiên tĩnh lặng lại. Mấy ngày đợi kết quả, Ôn Hành Viễn chỉ ở nhà với Si Nhan. Ban đêm, cô rất khó vào giấc, lại bởi đang mang thai nên không được uống thuốc, anh nhẫn nại nói chuyện cùng cô rồi dỗ cô ngủ.

Si Nhan đã bắt đầu ốm nghén, gần như ăn gì nôn ấy. Ôn Hành Viễn xót ruột, nhưng lại không thể làm được gì. Nhìn cô ủ rũ nằm trong lòng, anh xót xa, lại không nhịn được mà lên tiếng: “Tiểu Nhan, nếu như, anh chỉ nói là nếu như sức khỏe của em có thể làm phẫu thuật ngay, mình bỏ đứa bé này đi được không?” Anh rất muốn có con, nhưng anh càng muốn cô được bình an hơn. Phải cân nhắc giữa hai người, anh chỉ có thể chọn cô, mình cô mà thôi.

Si Nhan cứng đờ người, từ từ nhắm mắt lại, dựa vào ngực anh, không nói gì.

Ôm cô chặt thêm, anh nhẹ nhàng nói: “Mình còn trẻ, đợi em khỏe rồi mình lại có con, được không?” Thấy cô không nói gì, Ôn Hành Viễn tưởng cô mềm lòng nên tiếp tục nói: “Anh Hành Dao đã sắp xếp ổn thỏa bên Mỹ rồi, đợi ở đây có kết quả, mình sẽ…”

“Em muốn sinh con!” Si Nhan ngắt lời anh, rời khỏi vòng tay anh. Nhìn vào mắt anh, cô nức nở: “Em muốn sinh con!”

“Ngoan nào, Tiểu Nhan!” Nắm tay cô đặt trước ngực mình, anh nói: “Em thông cảm cho anh một chút được không? Nếu em bỏ lỡ cơ hội chữa trị, anh sẽ hối hận cả đời.” Nhìn đôi mắt rưng rưng của cô, Ôn Hành Viễn hạ giọng, “Nếu em có mệnh hệ gì, anh thật sự không chịu được!”

Nước mắt của Si Nhan nhỏ xuống mu bàn tay anh. Cô cắn chặt môi, mãi sau vẫn không nói được thành lời, chỉ trầm mặc rút tay ra rồi xoay người bỏ đi.

“Tiểu Nhan?” Ôn Hành Viễn đuổi theo, nhưng cô lại yên lặng đóng cửa phòng ngủ, mặc cho anh gọi thế nào cũng không chịu mở cửa.

Nghe thấy tiếng khóc trong phòng, tim anh như bị dao cứa. Tì trán vào cửa, anh gọi cô: “Tiểu Nhan, mở cửa cho anh đi.”

Si Nhan không thưa, cứ ngồi yên dưới sàn nhà, suy nghĩ thất thần. Thân thể của mình, mình biết rõ, bệnh ngày càng nặng, cô biết. Cô có thể hiểu rằng Ôn Hành Viễn không muốn mất cô, nhưng cô có sự kiên trì của mình, cô không muốn trải qua nhiều khó khăn mà anh lại về hai bàn tay trắng. Về chuyện khác, cô muốn cố cũng không được, mà cũng không muốn cố nữa.

Nhược Ngưng đến lúc tối muộn, rốt cuộc thì Si Nhan cũng chịu mở cửa. Cô gục xuống mép giường, vùi mặt vào hai lòng bàn tay.

“Nhan Nhan…” Nhược Ngưng gọi cô, ôm chầm lấy bả vai gầy của cô. Vì mất ngủ một thời gian dài, cô gầy đi rất nhiều. Nhược Ngưng nghẹn ngào, “Đừng như vậy, Nhan Nhan.”

“Nhược Ngưng, nếu mình chết, đứa bé có thể an ủi anh ấy!” Cổ họng Si Nhan nghẹn lại, lúc ngẩng đầu, sắc mặt cô đã tái nhợt, “Mình không muốn để anh ấy chờ đợi mười một năm, mà cuối cùng lại là công dã tràng.”

“Giữ lại đứa bé thì không phải là công dã tràng? Anh yêu em mười một năm, đợi em mười một năm, chẳng lẽ lại chỉ vì muốn có một đứa bé? Người không còn, anh lại có đứa bé, bàn tay trống rỗng hỏi có ích gì?” Ôn Hành Viễn đứng cạnh cửa, hai mắt phiếm tơ máu, anh khẽ gầm: “Tiểu Nhan, em có biết cái gì gọi là tình yêu không? Em có biết anh yêu em thế nào không? Em cho rằng như vậy gọi là vĩnh viễn sánh cùng trời đất ư? Một mình sánh cùng trời đất ư? Nếu thế, nếu đến cuối cùng vẫn là như vậy, anh thật sự hy vọng mình chưa từng yêu em!”

Đường Nghị Phàm đè bả vai anh xuống, ngăn anh khỏi kích động. Giọng nói của Ôn Hành Viễn lại vang lên: “Anh nói cho em biết, nếu em xảy ra chuyện gì, anh sẽ không liếc nhìn đứa bé lấy một cái, anh cũng sẽ không để nó mang họ Ôn. Là con anh thì sao chứ, nếu không phải vì giữ lại nó, có lẽ mẹ nó sẽ bên anh cả đời, chỉ vì nó, anh mới trở về hai bàn tay trắng. Em bảo anh phải yêu thương nó thế nào đây? Anh không yêu nổi, anh hận nó. Tiểu Nhan, đừng trách anh nhẫn tâm, so ra, em còn độc ác hơn anh.”

Si Nhan bị vẻ lạnh lùng của anh làm cho hoảng hốt, đến khi khôi phục bình tĩnh mới suy nghĩ kĩ lại lời anh nói, cô khóc thất thanh. Anh nói, anh không cho đứa nhỏ mang họ Ôn, anh nói, anh sẽ không liếc nhìn đứa nhỏ lấy một cái. Biết rõ rằng anh chỉ nói vì tức giận, nhưng cô vẫn không kìm được nỗi thương tâm. Mỗi ngày đối mặt với đứa nhỏ, anh phải sống thế nào để quên cô đây? Quả thật, cô rất nhẫn tâm, muốn an ủi anh, trên thực tế lại là sự tra tấn ác độc nhất với anh. Si Nhan, sao mày có thể ích kỷ như vậy?

Hành Viễn, em phải làm sao bây giờ?

Ôn Hành Viễn ngồi một mình trong thư phòng, đến khi Đường Nghị Phàm đưa Nhược Ngưng về, khi Si Nhan đẩy cửa bước vào, anh mới dụi bỏ thuốc.

“Hành Viễn.” Đến trước mặt anh, cô đưa tay đan vào mái tóc anh.

Ánh trăng rất nhạt, nhưng cô không bỏ sót một điểm gì trên gương mặt anh.

Anh duỗi cánh tay ôm cô ngồi lên đùi, cô ngoan ngoãn dựa vào ngực anh, đan tay vào năm ngón tay anh.

Đêm về thật tĩnh lặng, không một tiếng động, trong lòng cả hai đều đang trào ra nỗi chua xót bi thương.

“Mang thai thật sự rất mệt, nhưng là điều rất thiêng liêng với phụ nữ.” Si Nhan phá vỡ bầu không khí trầm mặc trước, nhẹ giọng nói: “Không phải ai cũng may mắn được ở bên người mình yêu đến già, nhưng con chính là sợi dây nối dài tình yêu của hai người. Vì người mình yêu mà sinh ra một sinh mệnh nhỏ bé, chính là hạnh phúc lớn nhất của người phụ nữ, người khác không hiểu được cảm giác chờ đợi này đâu anh.” Trong lúc nói, cô kéo tay anh đặt lên bụng mình.

Ôn Hành Viễn không nói gì, bàn tay to dày nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô, hai mắt đỏ hoe.

Ôm chặt thắt lưng anh, Si Nhan kiên định nói: “Phụ nữ yếu đuối, nhưng lúc làm mẹ sẽ mạnh mẽ. Hành Viễn, tin em đi, em có thể sinh đứa con này!”

Không biết có phải số mệnh đã định họ sẽ có đứa con này không, không biết có phải ông trời rủ lòng thương xót hay không, kết quả kiểm tra nói rằng, Si Nhan vẫn hay sốt, hơn nữa số lượng bạch cầu lại thấp, chưa nên làm phẫu thuật.

Sau lần thuyết phục của cô, Ôn Hành Viễn đã đồng ý để cô giữ lại đứa bé. Ngày hôm đó, cô ôm cổ anh vừa khóc vừa cười, Ôn Hành Viễn ôm cô mà trong lòng trống rỗng.

Không tin tưởng vào y học trong nước, lúc Si Nhan mang thai được sáu tháng, Ôn Hành Viễn đã đặt vé máy bay đi Mỹ. Trước khi đi một ngày, anh gọi điện báo cho Hàn Nặc, sau đó đưa Si Nhan đến Lương Mộc Duyên.

Đó là một buổi chiều đầy nắng, hai người phụ nữ ngồi trong Lương Mộc Duyên, hai bàn tay mảnh khảnh nắm chặt lấy nhau.

“Em yêu, đã chuẩn bị tốt để làm mẹ nuôi của con người ta chưa?” Si Nhan mơ hồ nhìn về phía trước, tiêu điểm đã không còn rõ ràng. Từ một tuần trước, cô đã không nhìn rõ mọi thứ trước mắt.

Nhược Ngưng cười, “Cam đoan sẽ là bà mẹ nuôi tuyệt nhất luôn, rồi cậu xem.”

Si Nhan cười, nắm chặt tay cô ấy, “Hai cậu thế nào rồi? Mình không nhìn thấy vẻ mặt cậu, đừng lừa mình.” Vì cô đổ bệnh nên Nhược Ngưng từ bỏ cơ hội ra nước ngoài học, cô ấy cũng đã về nhà, nhưng vẫn không ngủ cùng phòng với Đường Nghị Phàm. Cô sắp đi rồi, người cô không yên tâm nhất chính là Nhược Ngưng.

“Vết thương rõ ràng quá, cần có thời gian.” Nhược Ngưng thu lại nụ cười, quay đầu nhìn Đường Nghị Phàm đang nói chuyện với Ôn Hành Viễn ở cách đó không xa, “Anh ấy rất cố gắng, mình thấy được. Cho nên, mọi chuyện đều ổn, tin mình đi Nhan Nhan, mình sẽ hạnh phúc.”

Si Nhan gật đầu. Lúc tạm biệt, cô đặt tay Nhược Ngưng vào tay Đường Nghị Phàm, “Đường Nghị Phàm, quý trọng là chuyện cả đời, em tin là anh tiếp tục được.”

Nắm chặt tay Nhược Ngưng, Đường Nghị Phàm trả lời dứt khoát, “Anh sẽ quý trọng! Nhất định!”

Đêm đó, Si Nhan thiếp đi trong lòng Ôn Hành Viễn; đêm đó, Nhược Ngưng nằm trong lòng Đường Nghị Phàm khóc nức nở.

Ngày rời khỏi thành phố A, không khí trong lành cách lạ kỳ, đại sảnh sân bay chật kín người.

Bố cô ôm con gái vào lòng, cưng chiều vuốt tóc cô, trầm giọng nói: “Tiểu Nhan, bố mẹ chờ con, con phải về sớm đấy nhé.”

Anh trai cô nắm chặt tay em gái, đáy mắt lướt qua chút vẻ đau lòng, giọng nói trầm thấp, “Tiểu Nhan, Viễn Đằng nhận lời cầu hôn của anh rồi, hứa là phải về dự đám cưới của bọn anh đấy.”

Hàn Nặc đứng trước mặt Si Nhan, vẻ chua xót trong mắt không thể giấu được, giọng nói khàn khàn vang lên, “Nhan Nhan, chúng ta đã hẹn là đều phải hạnh phúc, anh đang cố gắng, còn em, em không được bỏ cuộc.”

Hai mắt Si Nhan đỏ hoe, dù không nhìn thấy vẻ mặt họ, nhưng cô lại hiểu thấu trái tim họ. Vì vậy, cô cố nén nước mắt lại, chỉ mỉm cười.

“Hành Viễn, em không nhìn thấy nữa rồi, anh có thể làm mắt cho em không?”

“Đương nhiên rồi, anh là mắt của em mà.”

“Hành Viễn, em không đi nổi, anh cõng em được không?”

“Được, em mệt, anh sẽ cõng em đi, mình cùng đi.”

“Hành Viễn, phía trước tối quá, em sợ.”

“Đừng sợ, Tiểu Nhan, anh vẫn ở cạnh em đây, vẫn ở đây mà.”

“Hành Viễn, em yêu anh!”

“Anh cũng yêu em! Cho đến giờ cũng chỉ yêu em!”

“Hành Viễn, em muốn ngắm anh.”

Cầm bàn tay mảnh dẻ của cô áp lên má, anh dịu dàng nói: “Nào, ngắm anh đi!”

Cô nhoẻn miệng cười, bàn tay nhỏ bé ve vuốt gương mặt anh, “Hành Viễn, con có cái mũi giống anh…môi cũng giống…Ôi, chẳng lẽ con bé lại thừa hưởng tất cả ưu điểm của anh? Thật tốt, nó sẽ là đứa bé xinh đẹp.”

“Xinh đẹp giống em.” Ôn Hành Viễn ôm cô vào lòng, khẽ hôn lên môi cô rồi nói: “Tiểu Nhan, ba người nhà mình sẽ bên nhau mãi mãi, mãi mãi…”

“Vâng! Bên nhau mãi mãi!” Si Nhan ôm anh, giọt lệ trong suốt trào khỏi khóe mắt.

Trước khi vào phòng phẫu thuật, Si Nhan nắm chặt tay Ôn Hành Viễn, cái nắm tay lâu như qua cả nửa thế kỷ. Sau đó, cô khẽ thì thầm: “Hành Viễn, chờ em, mình phải bên nhau trọn đời!”

Ôm trọn tay cô trong lòng bàn tay, anh rưng rưng, “Tiểu Nhan, anh sẽ chờ em! Anh và con gái chờ em!”

Cô cười rồi nhắm mắt lại, nghĩ đến nụ cười trên gương mặt anh, sẵn sàng đón nhận thử thách số mệnh trao cho cô!

Tất cả như dừng lại trong nháy mắt. Cô mang thai mấy tháng, sinh con cho người đàn ông cô yêu; anh đợi ngoài phòng phẫu thuật không rời một bước, chờ đợi kỳ tích tình yêu.

Để sánh cùng trời đất, có lẽ phải trải qua đau khổ, nhưng trái tim hai người vẫn kiên định ở bên nhau, không ai có thể tách ra được!

Để sánh cùng trời đất, có lẽ phải trải qua một đoạn hồi ức khắc cốt ghi tâm, trái tim chỉ có chỗ cho một người, dù bốn mùa luân chuyển, dù nhật nguyệt xoay vần, vẫn không ai có thể thay thế được.

Không ai biết đời dài là bao, không ai biết kiếp sống sẽ dừng lại ở giây phút nào, đến đoạn cuối cuộc đời, người ở bên cạnh bạn, sao bạn có thể quên?

Hồi ức như con sông dài, chảy qua cả nụ cười hiền dịu của cô, đọng lại trong trái tim anh, khóa trọn lời thề bên nhau đến bạc đầu của họ. Cuộc đời này, coi như đã đủ rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play