Đến tối, Tạ Viễn Đằng giám sát công nhân lắp đèn cho phía ngoài của công trình.
Đã sang đầu đông, nhiệt độ vào buổi tối giảm xuống rất nhiều. Tạ Viễn Đằng mặc áo lông, hai tay đút trong túi nhưng vẫn thấy lạnh, thỉnh thoảng
quay ra nói chuyện phiếm với đội trưởng đội thi công.
“Thật ra, giám đốc Tạ không cần đích thân đến mà. Cũng không phải là lần đầu
làm gấp rút, tôi cam đoan là sáng sớm mai sẽ xong.” Chú Trương thấy mặt
cô ửng đỏ bèn khuyên cô đi về.
“Việc này là do cháu phụ trách, không nhìn thấy nó hoàn thành thì không yên tâm. Dù sao ngày mai cháu cũng được nghỉ, không sao ạ.”
“Giám đốc Tạ quả là tận tụy với công việc, hình như lần nào cô phụ trách cũng đều đích thân giám sát.” Đây không phải là lần đầu chú Trương làm công trình của Tạ
Viễn Đằng, đã nhiều lần thấy được sự tận tâm của cô.
Tạ Viễn Đằng cười, chuyển đề tài, “Nghe nói chú Trương cũng định mua một căn hộ?”
“Còn phải xem đã, chắc là giá nhà của “Kim Bích” không rẻ, chưa chắc đã mua
được.” Chú Trương nhíu mày, đã luống tuổi nhưng vẫn phải đi thuê nhà, vị trí của Kim Bích rất tốt, chú cũng muốn nhưng chỉ sợ lực bất tòng tâm.
“Nghe nói trong ngày bắt đầu bán có không ít ưu đãi đâu ạ, có năm suất quà là toàn bộ tiền thanh toán, còn có một trăm căn hộ với giá đặc biệt nữa…”
Tạ Viễn Đằng mỉm cười, đang định nói gì đó thì trong lúc lơ đãng quay
đầu, nhìn thấy xe Si Hạ đang đỗ xe ở ven đường.
Cô vốn
chẳng có hứng thú nghiên cứu các loại xe, ngay cả loại xe Si Hạ đi cô
cũng không biết. Nhưng biển số xe của anh thì lại vô cùng đặc biệt, Tạ
Viễn Đằng không muốn nhớ cũng khó.
Nhìn Si Hạ thong thả bước về phía mình, cô có chút bối rối, cho đến khi anh đứng trước mặt,
cô mới hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
“Nếu anh nói tiện
đường em cũng không tin.” Si Hạ mặc chiếc ba-đờ-xuy đen, trên gương mặt
điển trai là nụ cười nhẹ, “Anh nghe Hành Viễn nói tối nay ở đây lắp đèn
nên đến thôi.”
“Vừa họp xong.” Anh hơi nhíu mày, đôi mắt sáng hiện lên ý cười, anh không
trả lời thẳng nhưng lấp lửng tỏ ý rằng mình chưa ăn.
Tạ Viễn Đằng bị vẻ mặt đó của anh làm lây cười, trong lòng như có sóng gợn lăn tăn, khẽ mỉm cười, “Ở phía đối diện có một quán được lắm, cùng đi
chứ?”
Si Hạ xoay người liếc nhìn một cái rồi mỉm cười, “Em mời?”
Tạ Viễn Đằng khẽ cười, thể hiện vẻ hài hước hiếm thấy, “Em sẽ mời. Đi thôi, cục trưởng Si.”
Hai người ngồi trong quán nhỏ, Tạ Viễn Đằng không xem thực đơn đã gọi ba
bốn món liền, khiến Si Hạ sửng sốt, “Em hay đến đây à?”
“Lần đầu tiên. Chú Trương nói với em, mấy món đó là đặc sản quê chú ấy.” Đặt thực đơn trước mặt anh, cô lại bổ sung, “Anh xem có muốn gọi thêm gì
không?”
Si Hạ nhếch miệng, gọi cho cô một cốc đồ uống
nóng, lại gọi thêm một bát canh, rồi nói với người bán hàng: “Chỉ thế
thôi, làm ơn nhanh một chút.”
Đợi thức ăn được đưa lên, Tạ Viễn Đằng càng khiếp hơn, “Chú Trương không hề nói với em là lại
được nhiều thức ăn thế này.”
Khóe môi Si Hạ khẽ cong lên, để lộ một nụ cười tươi rói. Anh đặt đũa vào tay cô, “Dù sao cũng gọi rồi, ăn đi.”
Tạ Viễn Đằng cau mày, nhìn mấy đĩa thức ăn cực to, chưa ăn mà đã thấy
nghẹn. Nhưng thấy Si Hạ gắp thức ăn cho mình, cô lại cúi đầu ăn.
Cơm nước xong, Tạ Viễn Đằng tranh trả tiền nhưng bị Si Hạ ngăn lại, “Ai lại để con gái trả tiền. Em định khiến anh trở nên keo kiệt hả?” Vừa nói,
anh vừa lấy ví ra.
“Đâu có, là em mời mà.”
“Đấy là em nói, anh thì không đồng ý.”
Tạ Viễn Đằng tỏ vẻ không đồng tình, cau mày nhìn anh.
Si Hạ nhìn cô, đáy mắt như phát ra tia sáng, “Yên tâm, lần sau mời anh cũng chưa muộn, cho em cơ hội đấy.”
Ra cửa, luồng gió rét căm khiến người ta cảm nhận rõ ràng được không khí
của mùa đông. Tạ Viễn Đằng vô thức kéo cao cổ áo lông lên, ngay sau đó,
trên người đã có thêm chiếc ba-đờ-xuy màu đen.
“Không…”
“Mặc đi, cẩn thận bị cảm.” Si Hạ chặn ngang lời từ chối của cô, còn anh chỉ
mặc bộ âu phục sẫm màu, đi về phía xe của mình.
Tạ Viễn Đằng sang bên kia đường xem tiến độ lắp đặt, dặn dò tỉ mỉ một hồi rồi
đi mua nước cho công nhân. Thấy Si Hạ dựa vào xe hút thuốc, cô nhìn đồng hồ, thì ra đã là mười hai giờ. Thấy anh không có ý định đi, cô khuyên
anh, “Anh về đi, mai còn phải đi làm, hôm nay em ở đây cả đêm cơ.”
“Không sao, nếu mệt thì vào xe nghỉ một lát, ở đây với em.” Si Hạ nói qua loa, nhả một ngụm khói, “Vào xe ngồi đi, ngoài này lạnh lắm.”
Ban đêm gió lạnh hơn hẳn, không khí hiu quạnh, tĩnh mịch ấy như muốn thổi
gió vào trái tim. Thế nhưng, có anh ở bên, Tạ Viễn Đằng chợt cảm thấy ấm áp hơn nhiều. Cô khẽ thở dài, trong mắt hiện lên vẻ u buồn không hợp
với tuổi một chút nào.
Si Hạ nghiêng đầu ngắm cô. Cô
lẳng lặng suy tư, đôi mắt sáng ngời nhưng không giấu được vẻ mệt mỏi,
mái tóc dài bị gió thổi nên hơi rối. Không khống chế được, ánh mắt anh
dịu dàng hơn rất nhiều. Anh mím môi nhìn vẻ kiên cường của cô, dù cho
gặp phải nghịch cảnh cũng không lùi bước, quãng thời gian yêu không có
kết quả cũng chẳng làm mất đi vẻ sắc bén của cô.
Tạ
Viễn Đằng định thần, chạm phải ánh mắt chăm chú của Si Hạ thì mỉm cười,
“Còn nhớ một ngày trước hôm em chuyển nhà không?”
Ánh mắt nghiêm túc của Si Hạ đột nhiên thay đổi, khóe môi không kìm được ý cười, “Muốn quên cũng khó.”
“Si Nhan Nhan, cậu im miệng đi.”
“Cậu mới phải im miệng ý, Tạ Đằng Đằng.”
“Ngày mai tớ đi rồi, không phải nhìn thấy cái mặt đáng ghét của cậu nữa.”
“Tốt nhất là đi luôn hôm nay đi, liếc mắt một cái đã thấy phiền rồi.”
“Hừ.”
Hai cô bé tức tối, không ai thèm nhìn ai. Cô bực bội xoay người đi, vừa
khéo va phải Si Hạ. Khi ấy, hai cô bao nhiêu tuổi? Hình như là mười
tuổi.
“Cho đến giờ anh vẫn không thể hiểu nổi, tại sao
em với Tiểu Nhan vẫn cứ như nước với lửa.” Si Hạ thu lại dòng suy tưởng, mở miệng hỏi.
Tạ Viễn Đằng hơi nghiêng đầu, gương mặt
thanh tú cũng lệch về một bên, cô khẽ cười, “Anh có biết anh là nguyên
nhân không?”
“Anh?” Si Hạ giật mình, quả nhiên là không biết.
Tạ Viễn Đằng bật cười, thở dài bất đắc dĩ, “Tại vì em không cẩn thận làm bỏng tay anh, nên Si Nhan ghi hận.”
Si Hạ thấy cô cười một cách thoải mái thì cũng cười theo, “Con bé đấy còn
không biết xấu hổ mà trách người ta, chả ra dáng con gái gì cả. Bố anh
không cho nó chơi pháo vì sợ nó bỏng, thế là ra làm nũng anh, đòi anh
mua cho, còn không cho anh chơi cùng. Lúc đấy, nếu nó không chạy trốn
thì đã chẳng đâm phải anh, cũng không làm anh bỏng rồi.”
“Đúng đấy, cho nên mới nói là chả thua kém gì em.” Tạ Viễn Đằng mỉm cười,
trên mặt lộ vẻ ấm ức, “Em không nhìn thấy anh nên mới ném về phía đấy,
em đâu có ác như vậy.”
Si Hạ gật đầu lia lịa, phối hợp với cô, “Anh không hề đắc tội với em, sao cứ nhằm vào anh mà ném cơ chứ.”
“Thật sự là em không hề cố ý.” Tạ Viễn Đằng thôi cười, “Có phải vẫn còn sẹo không?”
Si Hạ lắc đầu, kéo tay áo lên cao một chút. Cổ tay hoàn toàn không sao,
không có lấy một vết sẹo, “Mùa đông mặc nhiều áo, hơn nữa lúc đấy anh
giật mình, cánh tay hất lên cao nên không bị bỏng.”
Tạ Viễn Đằng kéo tay anh lại nhìn, thở nhẹ ra một hơi, “Hại em áy náy bao nhiêu năm.”
Si Hạ cười, lật bàn tay lại, nắm lấy tay cô, “Anh cứ nghĩ em đã quên rồi.”
Tạ Viễn Đằng ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt trong hơi ướt, cô giằng tay ra hai lần rồi thôi, không biết nói gì nữa.
Không biết có phải do có Si Hạ bầu bạn hay không mà đêm tối trở nên ngắn đi
nhiều. Tạ Viễn Đằng bất giác nhớ về hồi còn bé. Cô và Si Nhan hay cùng
nhau nghịch bùn, sau đó thấy Si Hạ ra gọi em gái về ăn cơm. Nghĩ đến
việc Si Nhan được gia đình yêu thương, còn mình bị bố mẹ ghẻ lạnh, cô
ngồi xổm trong góc tường khóc một mình. Lại nhớ một lần Si Nhan bị ốm
không đến trường, Si Hạ đi một mình, đến nửa đường thì gặp cô, còn gọi
cô lên xe đạp của anh. Vào trường, cô cười với anh, “Cám ơn anh Si Hạ.”
Có lần, nụ cười của Si Hạ rất ấm áp, anh nhìn Si Nhan, giọng điệu lại chứa đôi phần trách móc: “Tiểu Nhan, không được trèo lên cây, nếu ngã là sẽ
xấu xí, lớn lên không ai thèm lấy đâu.”
Si Nhan vốn
nghịch như quỷ, ra vẻ không tin anh, vừa gãi gãi mặt vừa cãi, “Dù sao
thì anh cũng không lấy em, anh phải lấy chị xinh đẹp khác, quản em làm
gì?”
Si Hạ sửng sốt, nghiễm nhiên không thể ngờ một cô
bé mười tuổi lại có thể nói như vậy. Anh đưa tay véo khuôn mặt nhỏ nhắn
của cô, ánh mắt dịu dàng, “Anh là anh trai em, anh không quản em thì ai
quản?”
Đôi con ngươi đen láy quay một vòng, cô cười hì hì, đẩy tay anh ra, “Em không rửa mặt đâu đấy…”
Si Hạ không nhịn cười nổi, kéo bàn tay nhỏ của cô lại, khẽ quở, “Con khỉ bẩn này, để xem anh có mách bố không nhé…”
“Anh không nói đâu…Anh, anh cõng em đi, không đi nổi rồi.” Lại bắt đầu làm
nũng, bàn tay nhỏ xinh cầm cánh tay Si Hạ đung đưa, “Anh quý Tiểu Nhan
nhất mà…cõng em đi…”
Hình như anh nói gì đó, rồi ngồi
xổm xuống, còn Si Nhan nhanh nhẹn chồm lên lưng anh. Cho đến khi bóng
dáng hai người đã biến mất, Tạ Viễn Đằng bé nhỏ vẫn đứng nhìn chằm chằm ở một góc phố.
Cô cực kỳ hâm mộ Si Nhan vì có một người
anh trai tốt như vậy. Nếu có thể, cô hy vọng mình cũng có một người anh
như thế. Khi gặp họa đã có người che chở, lúc nghịch ngợm đã có người
chiều chuộng, trời mưa còn có người cầm ô đưa về, khi trời đổ tuyết thì
có thể chui vào vạt áo anh sưởi ấm. Thì ra, hình ảnh anh em nhà họ Si đã bất tri bất giác ngưng đọng lại trong tâm trí cô.
Bỗng nhiên, đáy lòng cô dâng lên nỗi bi thương khó hiểu, đôi mắt hơi ươn
ướt. Cô không muốn Si Hạ nhìn thấy, muốn che giấu bằng cách đưa tay cầm
cốc nước, nhưng lại phát hiện ra tay mình vẫn đang bị anh nắm chặt.
Động tác nhỏ ấy không khiến anh tỉnh dậy. Có lẽ do quá mệt mỏi, Si Hạ từ từ
nhắm hai mắt dựa vào ghế, nhưng tay anh vẫn nắm rất chặt.
Hoảng hốt quay đầu ra nhìn bên ngoài xe, bầu trời đêm yên tĩnh như đang thổ
lộ nỗi lòng, ánh trăng thản nhiên vẩy sắc bàng bạc khắp nơi, ngự ở vị
trí cao xa mà ngắm nhìn cả thế giới. Còn cô, tâm tư cũng đang mơ mơ hồ
hồ.
Tạ Viễn Đằng không biết vì sao Si Hạ lại thích
mình, còn cô, tại sao lại cố chấp đến thế. Chỉ riêng điều này đã khiến
cô chua xót.
Đêm đó, khi Hàn Nặc kiên quyết từ chối,
lúc Si Hạ ôm cô vào lòng, cô đã khóc òa như một đứa trẻ bất lực, còn cất giọng khàn khàn hỏi tại sao. Nhưng, đáp lại cô, chỉ là tiếng thở dài
trong sự trầm mặc của Si Hạ…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT