Nhân tiện trên đường về nhà, cậu ta muốn xử lí hết mọi việc liên quan đến chiếc
điện thoại của cô ấy luôn.
-Bỏ nó ra hỏi hộp đi.
-Chi?
-Tiện thể nếu có muốn thì móc luôn cái con mèo lười đang ngủ vô.
-Làm gì?
-Đừng nghĩ giờ nó là của cậu, cậu muốn làm gì nó thì làm, tôi kêu cậu lấy nó
ra hay làm gì thì cứ làm đi.
-Tôi ko thích phải nghe lệnh của người khác.
-Ko thích à? Vậy thì để tôi.
Cậu ta giựt lấy chiếc túi của cô ấy và tháo bung bét mọi thứ ra một cách cẩu
thả.
-Cậu làm cái gì thế hả?
Bấm bấm một lúc rồi trả lại.
-Tôi lưu số của mình và của ông nội nữa, cốt lõi của vấn đề là gọi cho cậu
khi cậu biến mất như con mèo đi lạc nên tất nhiên phải cần số của tôi và ông nội
trước tiên. Chứ cậu nghĩ tôi thích cho số bừa bãi với người khác lắm à?
Vân My bấm mở danh bạ thì thấy có hai cái tên. Một là “Anh Hai” và hai là
“Ngai chu tich”. Đúng là ấu trĩ.
Đến lượt cô ấy bấm bấm một lúc.
Cậu ta thấy hơi tò mò.
-Cậu đang làm gì thế hả?
Cậu ta lại giựt lấy chiếc điện thoại.
“Neck Scraf” và “Grandfather”.
-Neck scraf là cái gì?
Tuy ko có ý muốn hỏi để tránh vị mất mặt nhưng ko hiểu sao buột miệng nói ra.
khi phát hiện ra thì đã nhìn thấy Vân My đang cười nhạo báng.
-Tôi tự hỏi là trong thời gian qua mang tiếng là học hành nhưng cậu đã tiếp
thu được những gì. Còn học thêm mà mấy từ đơn giản thế này cũng ko biết.
-Ko biết đấy thì sao? Báng bổ người ta đủ chưa hả?
-Mới nói được có hai câu, sao đủ.
-Vậy thì nói nốt đi cho hả dạ, hôm nay tôi cho nói hết đấy.
-Tôi ko ngu.
-…???
-Dù là khen một người tài giỏi hay nhạo báng một kẻ ngu ngốc thì đều khó khăn
như nhau cả. Có nói cả đời cũng ko hết.
- >” Ý cô ấy là hoặc cậu ta tài giỏi hoặc là ngu ngốc. Câu trả lời thì có sẵn rồi.
^-^
-Nhưng mà…Neck srcaf là cái gì?
-Là cái này.
Lại một lần nữa cô nàng Vân My túm lấy chiếc khăn của cậu ta kéo về phía
mình.
Cậu ta mới đầu có chút giật mình sau đó thì cơn tức giận lại nổi lên. Lúc nào
cũng bị đối xử như thế với chiếc khăn của mình, ko nổi giận mới lạ.
-Hiểu chưa hả?
Cô ấy đang tính buông tay ra thì cậu ta đã mau lẹ nắm chặt lấy tay cô ấy,
chặt hơn bình thường.
Cô ấy mở to mắt bực tức.
-Hôm qua chưa xử cậu nên cậu cứ thả sức làm càn thế này hả?
-Buông tay tôi ra! >” Càng cố giãy giụa tay để thoát, cậu ta càng bóp chặt hơn, tuyển thủ bóng rổ
nên đôi tay là rất quan trọng mà, khoẻ là phải.
-Dù cậu có ghê gớm đến thế nào thì cũng chỉ là con gái mà thôi, sức mạnh của
cậu cũng ko bao giờ chống lại được tôi đâu, vì thế nếu ko muốn mình bị đau hay
tổn thương thì đừng ăn nói linh tinh hay có những hành động như khi nãy.
Cậu ta gằn từng tiếng một như để cô ấy nghe cho rõ và đừng bao giờ quên những
lời cậu ta đang nói lúc này.
-Cậu đang doạ tôi đấy à?
Tay cô ấy tê rần và có lẽ máu cũng ứ đọng mất rồi.
-Ko doạ đâu, tôi nói là làm đấy, đừng nghĩ cậu là con gái thì tôi ko dám làm
gì quá đáng, trong mắt tôi chỉ cần ai đó gây chuyện với tôi dù đó có là ai thì
cũng sẽ ko thể yên ổn được.
-Đừng có áp dụng cái thói bạo lực của cậu với tôi. >_ -Còn cậu thì ko bạo lực sao? Kẻ nào hôm trước đã đánh tôi bất tỉnh mà còn đòi
hỏi sự yên lành?
Ko muốn nói nữa, chỉ muốn thoát khỏi bàn tay hung bạo của cậu ta nhưng ko thể
nào mà làm được.
Thấy cô ấy có vẻ đã yếu thế cậu ta mới liền hất tay cô ấy ra, hành động vẫn
mạnh mẽ đến vô cảm như trái tim cậu ta dành cho tụi con gái.
-Từ sau cậu còn dám làm những việc đại loại như thế với tôi thì ko xong đâu,
nên nhớ tôi ko phải một đứa con trai dễ dàng tha cho ai chỉ vì người đó là con
gái. Ko bao giờ có chuyện đó đâu.
Mà càng là con gái cậu ta lại càng ko tha ấy chứ.
Kiên quyết ko bao giờ để bản thân bị tụi con gái bắt nạt nữa mà thành ra thế
này đây.
Ko biết rồi điều kì diệu gì sẽ xảy ra với cậu ta?
Đúng như cậu ta nói, dù Vân My có mạnh mẽ hay ghê gớm đến thế nào thì trước
sức mạnh lấn át của một người con trai mà đặc biệt là người có ấn tượng ko tốt
với con gái như cậu ta thì cô ấy cũng chỉ là một người con gái yếu đuối về mặt
sức mạnh mà thôi.
Người tài xế cũng thấy lạnh người trước hành động bạo lực với cả con gái của
cậu chủ Hoàng Nam Nam của mình.
Hôm nay Vân My đã biến thành con gái trước cậu ta mất rồi. Chắc có lẽ thường
ngày cậu ta nhẫn nhịn để ko phải đối xử quá đáng với cô ấy như thế. Khiếp, con
trai chi đâu mà ghê hà!
Ko khí giờ ko chỉ đơn giản là yên lặng mà đã trở nên căng thẳng đến ngộp
thở.
Cổ tay của cô ấy sưng đỏ lên, nóng ran. Ko hiểu tại sao mình lại để yên cho
cậu ta doạ nạt mình như thế, Vân My thường ngày đâu có như thế. Cổ chỉ sợ duy
nhất có ba mẹ nuôi thôi mà. Chết, ko nên nhắc đến những người đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT