Cả hai đang ở trong một tư thế ko được tốt đẹp lắm trong mắt người khác.

-Cậu đang làm gì thế hả?

Ngược với thái độ bàng hoàng của cậu ta thì cô ấy lại có thái độ…bàng quan. -___-

-Ko thấy sao? Đang lấy chiếc khăn của cậu đấy.

Cậu ta lập tức đẩy cô ấy ra.

-Cậu mới điên à? Lấy nó làm gì?

-Đem đi bán đấu giá.

-Gì???

-Cậu nghĩ tôi sẽ làm thế à? Nghĩ lại coi cái khăn của cậu có gì đáng giá mà tôi phải lấy?

-Thế khi ko lấy làm gì?

Cô ấy ko nói gì mà quay lên phía người ngồi đằng trước.

Giờ mới để ý cả hai đang ngồi trong một chiếc xe, có lẽ là taxi.

-Chú có nước ko cho con xin một chút.

Tài xế lấy trong ngăn kéo một chai nước và đưa cho cô ấy.

-Cảm ơn chú.

Rồi cô ấy lại quay sang phía Nam Nam đang ko hiểu đầu cua tai nheo là gì.

-Ko muốn tôi tháo nó thì tự mình tháo đưa đây đi.

-Tháo gì?

-Cái khăn của cậu ấy? Cậu bị thiểu năng sao ko hiểu?

-Cậu định làm gì với nó?

-Mau lên.

-Ko.

-Nhanh lên!!!

-Ko đấy làm gì nhau nào.

Mà cậu ta ko hiểu tại sao mình lại ở đây với Hà Vân My.

Đang tính thắc mắc thì cô ấy dúi vô người cậu ta chai nước.

-Dúng nó mà làm sạch vết thương đi.

Hình như cậu ta đã hiểu ra vấn đề.

-Cậu định nói tôi lấy chiếc khăn của mình và cái chai nước này làm sạch vết thương?

-…

-Vớ vẩn!

Cậu ta vứt chai nước một góc và quay đi.

“Tự nhiên lại nhảy vô giấc mơ của người ta, đúng là con mèo đáng ghét, ngay cả ngủ cũng ko yên được với cậu.”

-Vết thương mà nhiễm trùng viêm da thì đừng có kêu.

-Kệ tôi, đấy là việc của tôi. Dạo này cậu rảnh quá ha, thích lo chuyện bao đồng.

-Tùy cậu thôi, chỉ là tôi đi qua thấy cậu nằm chết dẫm giữa đường, là người quen nên giúp đỡ, tôi lại quên mất là kẻ như cậu có sự biết ơn như thế nào.

Rồi cả hai ko nói gì nữa.

Cậu ta chợt suy nghĩ linh tinh.

-Viêm da…có sao ko?

-Chẳng khác gì bị tạt acid.

-What???

Cậu ta nhảy dựng lên.

-Kinh vậy ấy hả?

Thái độ của cậu ta kinh hoàng lắm.

Hình như cổ hơi quá rồi. ^-^

-Sao? Thấy rồi à?

-Sợ…sợ gì chứ?

My My bỗng nhiên ghé sát lại mặt của cậu ta và nhìn chằm chằm.

-Gì thế?

-Ko cần viêm da, chỉ cần chăm sóc ko hẳn hoi cũng đi đời cái gương mặt bóng bẩy của cậu rồi.

“Ý đang khen tôi đẹp trai đó hả?”

“Nhìn cái mặt chẳng khác nào thằng nhóc lên 5.”

+_+

-Giờ thì có để yên ko hả?

Ko nói gì.

-Hả?

Cô ấy gắt lên.

Cố tình ko hiểu im lặng nghĩa là gì.

-Làm gì tuỳ cậu. >_
Cậu ta vòng tay lên và tháo chiếc khăn trên cổ của mình. Nhưng rồi lại chựng lại giữa chừng.

-Sao lại là chiếc khăn của tôi?

-Ko thì cởi áo ra.

-Gì???

-…

-Con gái nói ra câu đó mà ko thấy xấu hổ à?

-Ko cởi khăn thì cởi áo, chọn đi. Hoặc ko thì trên người cậu có cái gì có thể thay thể thì lấy.

Chẳng có gì cả. Xúi quẩy thật!

Thế là cậu ta đành cay đắng tháo khăn của mình ra. Để bảo vệ gương mặt thiên thần thì phải hi sinh chiếc khăn ấm áp.

My My giằng lấy chiếc khăn trên tay cậu ta y như trong giấc mơ nhưng lần này cậu ta đã buông tay mà ko dám níu kéo thêm gì.

Tuy nhiên vẫn cố gắt.

-Là con gái mà cậu ko có khăn tay hay cái gì tương tự sao?

-Có thì sao?

-…???

-Tại sao tôi lại phải dùng chúng để lau cái bản mặt xấu xí của cậu?

-Cậu…

Ức ko chịu nổi.

My My lấy chiếc khăn và thấm một chút nước. Cử chỉ hết sức nhẹ nhàng mà nhanh nhẹn.

Còn cậu ta thì cay đằng nhìn chiếc khăn yêu quý của mình.

“Ko ngờ lại có ngày chính mình hành hạ chúng. Trời ơi! T________T”

Ko còn gì để tùm nữa nên cô ấy chuyển sang túm cổ áo cậu ta. #_______#

-Làm gì thế?

-Cúi xuống!

-Chi?

-Ko thì tự mình làm đi.

Cô ấy giờ chiếc khăn ra.

-Tự thì…

Đang nói thì chợt nhận ra vấn đề, biết vết thương trên mặt chỗ nào mà làm sạch, ko lẽ lại biến chiếc khăn quàng cổ thành cái khăn rửa mặt luôn, mà nước ngấm trong khăn cũng chẳng đủ để rửa mặt (tránh làm ướt xe nên My My chỉ thấm một chút nước vô khăn mà thôi).

Lại một lần nữa cứng họng và đành cắn răng làm theo lời My My.

Khi chăm sóc người khác dù là người khó ưa hay tính cách khó chịu như thế nào thì cũng chợt trở thành người dịu dàng lạ thường.

Tuy nhiên có nhẹ nhàng đến mấy thì cậu ta cũng la lối ko ngừng.

-Nhẹ nhàng chút đi!

Thấy thế cô ấy càng mạnh tay hơn khiến cậu ta càng tru ẩm lên.

-Con nhỏ này!!! >”
-Còn nhiều lời nữa thì đừng trông mong sự nhẹ nhàng từ tôi mà ngược lại cậu có thể ko bao giờ nhìn thấy vẻ mặt đẹp đẽ của mình trước kia đâu.

Cô ấy nói nhỏ mà giọng như đang nghiến răng nói từng lời, vẻ mặt thì dữ tợn trông thấy sợ.

Cậu ta nuốt nước bọt cho qua.

-Lúc nói tôi xấu xí khi lại nói đẹp là sao hả?

-Tò mò trog mắt tôi cậu như thế nào à?

-Tò mò? Ai thèm.

-Vậy thì đừng có hỏi linh tinh.

“Làm cao, tưởng hỏi một câu thì có nghĩa là tôi tò mò sao?”

Lau sạch những vết thương trên má và trán, My My chuyển xuống lau ở cằm, bỗng nhiên nhìn thấy trên cổ của cậu ta có một cái gì đó như thể là…

-Một vết sẹo?

-Sao?

Cậu ta giật mình đẩy cô ấy rất nhanh để tránh cổ nhìn kĩ hơn về vết sẹo.

-Vì nó mà phải đeo khăn sao?

Vậy mà lúc trước ở sân vận động ko để ý. Thì đúng rồi, ai lại bất lịch sự nhìn coi trên cổ người ta có cái gì chứ.

Cậu ta ko bao giờ đeo dây chuyền hay cái gì cả ngoài chiếc khăn để tránh khi ko có khăn người ta sẽ để ý và nhìn thấy vết sẹo. Có lẽ cô ấy là người đầu tiên ngoài lũ bạn lớp mẫu giáo ngày xưa và gia đình nhìn thấy vết sẹo trên cổ cậu ta.

Nhắc đến vết sẹo, vẻ mặt cậu ta trở nên thật đáng sợ.

-Vết sẹo xấu xí!

Xấu xí vì nó được gây ra bởi một lũ con gái.

Đó chính là lí do cậu ta ko bao giờ quan tâm đến lũ con gái.

-Ko.

Một câu nói ngắn gọn đến nỗi cậu ta ko hiểu ko cái gì.

-Trông nó rất đẹp.

-Gì?

Cậu ta hơi ngạc nhiên.

-Dù là vì điều gì thì nó cũng là dấu ấn của một kỉ niệm nào đó ko thể quên.

-Vớ vẩn, tôi chẳng còn nhớ cái kỉ niệm đó là gì.

Nói dối.

Nếu mà quên thì đã chẳng vì nó mà trở nên băng lạnh với những người con gái.

My My vẫn nhìn ko dứt vô vết sẹo trên cổ cậu ta.

Cậu ta bắt đầu khó chịu.

-Nhìn cái gì mà…

Bỗng nhiên xe quẹo sang trái khiến cậu ta ngã vào người My My. Vì quá bất ngờ nên đã ôm lấy cô ấy mà ko ý thức.

Lần đầu tiên trước mặt cậu ta, cô ấy có phản ứng sững sờ đến thế này.

Cú bất ngờ này khiến kinh động khá nhiều đến các vết thương trên người nên cậu ta ko thể nào mà cử động mạnh được.

Cô ấy nghiến răng bực bội.

-Sao cậu còn chưa tránh ra?

Cậu ta cũng nghiến răng đáp lại một cách khó khăn.

-Tôi đang đau khắp cả người đây, ko lẽ tôi thích ôm cậu?

Có cảm giác cô ấy đưa tay tính đẩy mình ra, cậu ta liền nói luôn.

-Làm ơn nhẹ nhàng một chút.

Nếu ko có câu này chắc cậu ta lại bị một cú gãy xương sống mất.

-Khi nào có vòng trái hay phải xin chú làm ơn nhắc trước cho tụi con khỏi bất ngờ.

My My lên tiếng đề nghị tài xế, còn bác ta chỉ hơi cười.

“Ông chú này cười cái gì vậy chứ?”

Cậu ta thấy khó chịu lắm liền quay sang My My.

-Từ mai đừng lại gần tôi nữa.

-Ý cậu là gì?

Câu này luôn là cậu ta hỏi người khác.

-Là tránh xa tôi ra chứ còn ý gì? >_
-Ý cậu là tôi bám theo cậu sao?

-Ko phải thì cũng tránh xa tôi ra.

-Tôi cũng muốn lắm nhưng tôi và cậu học cùng lớp, cùng trường…

-Tôi nói là đừng coi tôi là kẻ thù nữa.

Cậu ta nổi cáu.

-Gì???

Câu này nghe thật có nhiều hàm ý.

Ko lẽ cậu ta…âyza, sao có thể.

-Ko coi là kẻ thù ko lẽ là…

-Tôi ko muốn dây dưa gì với cậu nữa, được chưa?

Đôi mắt cô ấy hơi thay đổi.

Được một lúc, cô ấy quay đi, ánh mắt lại trở về thường.

-Tốt thôi, vậy còn việc chủ tịch hội học sinh, cậu định bỏ cuộc chứ gì?

-Tất nhiên là ko, chuyện đó vẫn ko có gì thay đổi, chỉ là tôi và cậu sẽ ko qua lại với nhau nữa, ko cãi nhau hay gì nữa, dù có ko ưa nhau thì cứ cố mà nhịn.

-Ko ưa nhau thì nhịn, còn nếu ưa nhau thì phải làm sao?

-Gì?

Câu này quả là khó hiểu mặc dù nghe qua thì rất đơn giản.

-Nếu ưa nhau? Nghĩa là gì? Cậu thích tôi hả?

My My phá lên cười, chưa từng thấy như vậy bao giờ hết, thực sự quá sức tưởng tưởng.

-Tôi chỉ là nói thế thôi. Tôi thích cậu? Khi nói câu đó cậu ko thấy có gì trong miệng à?

-Có gì?

- +_+

Anh chàng này thật dễ khiến người ta thấy shock.

-Ý cậu là tôi và cậu sẽ ko giao tiếp với nhau nữa, chỉ là cạnh tranh âm thầm.

-Nói kiểu gì thế? Cũng là dạng như thế thôi, đâu cần ăn nói mỹ lệ ý tôi lên làm gì.

-OK, tưởng tôi thích cãi lộn với cậu lắm sao?

-Vậy là từ giờ chúng ta coi như ko quen biết.

-OK.

Rồi My My quay về phía tài xế.

-Chú cho con xuống đây được rồi ạ, người này sẽ thanh toán.

-Hơ…ko quen biết, sao tôi phải thanh toán cho cậu, là tại sao tự nhiên lôi tôi lên taxi chứ?

Cậu ta giãy nảy lên.

-Tự nhiên sao? Chứ ko phải ai đó lầm bầm nói tôi đưa cậu về bằng taxi à?

-Ai đó? Tôi ấy hả?

-Là – tôi.

-Ko thể như thế.

Chắc khi đó mệt mỏi quá mà ko biết là có người đến giúp và mình đã nói như thế.

-Vậy chú cứ dừng đi, lát về nhà tôi trả luôn tiền của cậu ta.

Thế là xe dừng lại

Cô ấy tính bước xuống thì cậu ta liền giữ lấy tay lại.

-Gì?

-Cậu cũng nên cẩn thận một chút.

-Đấy là việc của tôi.

-Tôi chỉ ko muốn mắc nợ người mình ko quen biết thôi.

Còn cố nhắc đến từ ko quen biết nữa, sợ cổ ko nhớ sao?

-Mắc nợ gì?

-Tụi khi nãy sẽ có thể lại đến gây chuyện với cậu…

-Cái gì? Cậu vẫn chưa thanh toán đủ với tụi nó hả? Bị đánh đến thế này mà…

-Nói cậu đề phòng thì cứ làm theo đi, nói nhiều thế hả?

My My tỏ ý nhạo báng mấy lời cậu ta vừa thốt ra, nói cứ như cô ấy là người bám lấy cậu ta ko bằng.

-Mà thôi, lên xe đi, lát tài xế chở lại cậu về nhà.

-Vớ vẩn.

Cô ấy giựt tay mình ra nhưng lại bị cậu ta kéo vô trong xe.

-Chú đi tiếp đi.

Rồi lại quay sang cô ấy.

-Nói thế thì cứ làm thế, cậu thiệt gì sao? Cũng có phải bỏ tiền ra đâu.

-Cậu đang chỉ thị cho tôi đấy hả? Cậu là cái gì mà dám ra lệnh cho tôi.

-Ít nhất giờ tôi cũng là lớp trưởng, khi nào làm được chủ tịch hội học sinh thì cậu mới có quyền làm trái ý tôi.

-Nhưng đây ko phải lớp học! >_
-Hai người, đi tiếp hay là dừng lại?

Giọng người tài xế vang lên đầy ức chế, có vẻ đã nín nhịn tụi nhóc này lâu rồi, ko kiềm chế nổi nữa.

-Đi tiếp!

-Dừng lại!

- = =”

Cả hai lại đấu nhãn lực rồi. = =”

-Tôi là người trả tiền, vì thế chú cứ đi tiếp đi, nếu cậu trả được tiền xe thì làm gì cậu muốn.

-Đang ép tôi đấy hả?

-Đúng là ép buộc đấy, thì sao?

Hà Vân My đã thua.

Bị người khác ép buộc rất chi là khó chịu nên cô ấy ko nói gì nữa, quay ra nhìn phía ngoài cửa kiếng. Hận mình đã ngu ngốc quay lại đó coi tình hình cậu ta thế nào trong khi đã về nhà hẳn hoi, lại còn nói dối ba mẹ là đi mua chút đồ.

Sao hôm nay lại để cho mình ở thế bị động như thế chứ?

Nhưng bỗng nhiên lại nhớ ra việc cậu ta đến giải cứu mình.

-Nếu khi đó cậu ko đến kịp…tụi đó sẽ làm gì tôi?

-Rạch mặt cậu.

-Sao?

Nói mà như dí dao vô cổ người ta, phát hoảng là phải.

-Đúng là lưu manh.

-Sao? Cậu mà cũng sợ à?

-Nếu cậu bị rạch mặt cảm thấy thế nào?

-Nhưng tôi nghĩ cậu thì khác chứ?☻

-Người thông minh hay ngu ngốc thì cũng đều là người cả mà.

- >”
Phong độ mọi khi đã trở lại.

-Tại sao tụi đó cứ nói tôi là bồ của cậu thế hả?

-Tụi nó ngu nên thế, đừng thắc mắc nhiều làm gì.

-Còn bài hát?

-Trùng hợp thôi, ko phải dành cho cậu đâu mà lo. Mà hôm nay cậu bị sao thế hả? Quan tâm đến mấy thứ đó làm gì?

-Vì chúng có liên quan đến tôi, nếu ko muốn tôi tò mò nhiều thứ như thế thì đừng bao giờ làm việc gì có liên quan đến tôi nữa.

-Biết rồi, sẽ ko bao giờ có việc gì của tôi dính líu đến cậu nữa đâu.

-Mà cậu có chắc chắn tôi và cậu ko dình líu đến nhau nữa thì những kẻ đó sẽ ko tìm đến gây chuyện với tôi ko.

-Ko chắc.

-Gì?

-Nhưng đó là cách tốt nhất, nếu ko làm bị làm sao đừng có kêu tôi.

-Vì ai mà tôi tự nhiên bị gây rối như thế mà cậu nói vậy được hả? Nếu ba mẹ tôi biết chuyện tôi có dính líu đến tụi con trai thì sẽ…

Nói đến đây cô ấy chợt chột dạ, cổ chưa bao giờ có ý định nói về chuyện gia đình mình cho người khác nghe. Lỡ miệng nói rồi, xúi quẩy thiệt mà.

-Hoá ra cũng chỉ là một kẻ sợ ba mẹ.

-Vì tôi ghét cái thái độ kiêu căng ngạo mạn của cậu quá.

-Chính vì cái tính cách đó của cậu nên tôi mới bị liên luỵ và bị mất những thứ vốn dĩ là của mình. Vì thế, dù lúc trước là cậu đến cứu tôi thì tôi cũng sẽ ko cảm ơn hành động đó của cậu đâu.

-Nghĩ tôi cần lời cảm ơn của cậu chắc.

-Ít nhất khi cảm ơn người khác tôi cũng ko bạo lực và hạ đẳng như một số ai đó.

-Tôi nói rồi, chỉ có những người có ơn với tôi mới được tôi cảm ơn theo kiểu đó thôi.

-Thế tụi kia cũng có ơn với cậu à?

-Đừng nhắc đến tụi đó nữa.

Ko khí lại trở nên căng thẳng. Cứ tự mình làm mọi thứ bất ổn.

Ko khí đó cũng ko kéo dài quá vì xe đã dừng lại trước một cánh cổng lớn.

-Đến rồi sao?

Tài xế quay ra sau và gật đầu.

-Để tôi gọi người ra thanh toán.

Cậu ta bước xuống xe một cách khó khăn, thấy thế nhưng My My cũng vẫn ngồi yên ko có ý muốn giúp.

Cậu ta bấm chuông.

-Cậu chủ…

Giọng cô giúp việc bối rối khi nhìn thấy gương mặt đầy thương tích của cậu ta qua máy bộ đàm.

-Mau ra ngoài này thanh toán tiền taxi cho tôi đi!

-Tôi ra liền.

Lát sau, cô giúp việc mở cổng ra và thanh toán tiền với tài xế.

-Trả luôn tiền sẽ đưa người đó về nhà nữa.

-Sao ạ?

-Ko nghe thấy sao mà hỏi lại? >_
Cậu ta gắt lên.

Khó chịu với thái độ như thế nhưng My My lại ko có phản ứng chấn chỉnh gì, mặc kệ người mình ko quen biết đây mà.

Chiếc taxi quay lại nổ máy đi theo con đường dẫn về nhà My My.

Cô ấy vẫn ngồi yên như thế từ lúc cậu ta gắt ko nhắc đến vấn đề của tụi bạn cũ của cậu ta.

Bỗng nhiên cô ấy hướng ánh mắt về chỗ ngồi khi nãy của cậu ta.

Chiếc khăn hip hop.



Vô trong nhà, cô giúp việc mới lên tiếng hỏi.

-Cậu chủ sao…

-Đừng hỏi nhiều!

Rồi cậu ta bỏ lên phòng.

Việc đầu tiên cậu ta làm là đi vô phòng tắm.

Nhìn vô trong gương và khủng khiếp.

-Lũ khốn!

Những so với cái lần bị đánh hội đồng bởi tụi trường khác thì lần này có vẻ đỡ hơn, đặc biệt là trông ko đễn nỗi quá nghiêm trọg. Có lẽ bởi đã được bàn tay của một người con gái chăm sóc.

Cậu ta xả nước ầm ầm như để cho ko khí bớt im ắng, ngột thở hơn.

Tắm xong xuống nhà thì chạm mặt ông nội.

Nhìn thấy cậu ta trong tình trạng đó, ngài chủ tịch tỏ vẻ tức giận.

-Ko nhớ là ta đã nhắc cấm đánh lộn khi học trường của ta sao?

-Lần này ko phải lỗi của con.

-Ko phải lỗi của cậu? Nếu ko phải cậu luôn thích mấy trò bạo lực, thích tụ tập đánh nhau thì có bị đuổi học, có bị tụi nó trả thù ko hả? Lại muốn bị đuổi học ko một trường nào nhận thì mới chịu dừng lại hả?

-Con đã nói ko phải lỗi của con!

Ko lỡ làm cháu trai kích động khi mọi chuyện còn chưa sáng tỏ nên ngài chủ tịch cũng ko nói nữa mà chỉ đi vô phòng bếp.

Cậu ta thì cũng ko bao giờ muốn giải thích gì cả, với cậu ta chỉ có tin và ko tin, ai muốn làm gì thì tuỳ ý.

Bỏ bữa tối và lên phòng. Lại nghĩ đến những lời của tụi kia.

Bọn tao lúc nào cũng phải cung phụng theo mày, ko bao giờ dám nói một lời nào cả, kẻ đầu tiên bị mày đổ sự bực tức và giận dữ lên đầu luôn là tụi tao. Mày cấm tụi tao ko được để ý đến bất kì đứa con gái nào. Những đứa con gái tụi tao quen biết mày ko doạ nạt thì lại rạch mặt tụi nó…

Sự thực là cậu ta có ko ưa con gái thật nhưng cũng chẳng bao giờ cậu ta muốn gây chuyện với những đứa bạn gái của tụi kia hết. Nói là cấm tụi nó qua lại với tụi con gái nhưng làm sao cấm được, ko cấm được cậu ta cũng ko bao giờ làm trò rạch mặt vô xỉ đó. Vậy thì điều gì đã khiến tụi kia nghĩ chính cậu ta là người làm ra việc đó?

Ngày hôm nay cái mà cậu ta phải chịu là một sự bất chính đáng, vì thế cậu ta ko thể bỏ qua hay để yên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play