Một khoảng thời gian kha khá dài đã qua đi. Có nhiều thứ đã theo thời gian
thay đổi. Tích cực hay tiêu cực? Khả quan hay bi quan? Đó tuỳ theo cảm nhận của
mỗi người.
Nhưng dẫu sao với nhiều người những sự thay đổi đó cũng đều là tích cực.
Trong khoảg thời gian đó, Hoàng Nam Nam đã học hỏi được rất nhiều, đã cố gắng
rất nhiều. Và tất nhiên, đầu óc cậu ta cũng vốn ko đến nỗi bị gọi là ngu dốt.
Nhưng cuối cùng cậu ta có đạt được những gì mình mog muốn ko thì đó lại là 1
chuyện ko đơn giản.
Tất nhiên dù lượng kiến thức cậu ta có được cho mình đã lớn hơn trước nhưng
cái mà người ta gọi là đạo đức trong tính cách thì vẫn chỉ là con số 0.
Ví như cậu ta vẫn ko quên dành ra một chút thời gian và công sức của ḿnh để
phá My My, chọc tức và trêu đểu cô ấy. Như ở ngày khai giảng chẳng hạn là thời
điểm thích hợp nhất để phô trương danh thế của cậu ta – một lớp trưởng, khiến My
My tức điên tím tái mặt mày.
Dù bản thân có học hành tiến bộ như thế nào thì tính cách cũng chẳng thể tiến
bộ và lớn lên được nếu như ko phải là chính bản thân muốn thay đổi.
Và ngày hôm nay là một ngày khá là quan trọng, là ngày thay đổi mọi thứ trong
vô hình.
Ko khí sôi động vô cùng vì có nhiều học sinh của trường khác đến mà.
Sự sôi động còn được kích hoạt nhiều hơn khi có sự góp mặt của các thành viên
chủ chốt trường **.
Đại hội thể thao trường Chuyên * đã bắt đầu.
…
Tuy là một trường có tình hình học tập vào loại thấp kém nhất thành phố nhưng
có một điểm đặc biệt của các học sinh trườg ** là khả năng bóng rổ vượt trội của
khá nhiều thành viên.
Thì Hoàng Nam Nam cũng là một trong số đó mà.
Có lẽ bởi thế mà trường Chuyên * đã ko suy nghĩ nhiều về vấn đề đạo đức học
sinh mà đồng ý việc giao lưu trong đại hội thể thao với trường **.
Những kẻ có thù oán với Nam Nam hầu hết đều là tuyển thủ trong đội bóng
rổ.
Và thế là giáp mặt nhau.
Kẻ bị cậu ta đánh lần trước nhìn cậu ta đầy thù hận, như thể sẵn sàng bất
chấp gây chiến với cậu ta ngay trong trận đấu.
Vì có nhiều phần thi nên ko thể để các khối thi đấu với nhau mà mỗi môn thi
đấu sẽ lập ra một đội duy nhất gồm những thành viên có khả năng nhất của ba khối
để tham gia trong đại hội. Và thế là Gia Bảo và cậu ta tự nhiên lại trở thanh
đồng minh khi có mặt trong cùng một đội bóng rổ.
Cậu ta xuất hiện với một bộ đồng phục thể thao của đội bóng mà vẫn ko quên
quàng chiếc khăn hip hop trên cổ như một dấu hiệu của người duy nhất tên Hoàng
Nam Nam cháu trai ngài chủ tịch. =_=
Tụi cổ động viên có vẻ đông đúc vô cùng. Và tất nhiên trong số đó còn có một
cổ động viên ko bao giờ lớn tiếng cổ vũ hay ủng hộ mà chỉ đứng yên lặng nhìn
theo đồng tình. Người có tính cách như thế còn có thể là ai được chứ?
Cậu ta lại gần Gia Bảo.
-Giờ là đồng đội rồi thì cậu nên biết điều một chút, đừng vì bồ của mình mà
gây chuyện với tôi.
-Đừng dễ dàng nói ra hai tiếng đồng đội trong khi chính mình ko biết ý nghĩa
thực sự của nó.
-Thực sự là cậu khiến tôi ko sao mà thoải mái được mà.
-Nhưng mà vì đội thì tôi buộc phải coi anh là đồng đội thôi. Nhưng anh nên
nhớ là đừng vì tình xưa nghĩa cũ với đám bạn mình mà gây ảnh hưởng cho kết quả
thi của đội.
-Ko cần cậu phải dạy khôn, tên nhóc con!
-Ko phải cứ cao hơn và lớn tuổi hơn thì mình ko phải là nhóc con đâu.
Rồi Gia Bảo bỏ đi về phía My My đang đứng nhìn hai người.
-Cậu ta lại gây gì với em thế?
-Vớ vẩn ấy mà, chị quan tâm đến anh ta làm gì?
-Chị chỉ là đang quan tâm em thôi, ngốc ạ.
Những hành động với Gia Bảo luôn dịu dàng cùng với câu nói “ngốc ạ” đầy yêu
thương. Chính vì những điều giản đơn đó mà những tình cảm trong lòng Gia Bảo đã
bị người chị họ của mình làm cho biến động.
“Đang là ở đâu mà các người hành động như ở nơi hẹn hò như thế chứ? Thật ko
biết phép tắc chi cả. >” Just like a star…in my heart
You are like that all day long
Both you
and I want freedom
Just like a star in the sky
The light that you brought
in my life made me feel vague, oh no!
Oh… I cuz love you~
Still I wonder
why it is
I don’t argue like this
With anyone but you
We do all
ourselves
Blowing out my mind…
Bỗng nhiên đài phát thanh riêng của trường vang lên bài hát với giọng hát nhẹ
nhàng cùng tiếng ghita của cậu ta khiến tất cả giật mình, tất nhiên ko ngoại trừ
việc chủ nhân của bài hát đó phải giật mình.
Còn My My thì tỏ ra ko mấy dễ chịu khi phải nghe lại cái ca khúc đã đánh bại
cô ấy, đã khiến cô ấy phải hứng chịu cảm giác của một kẻ thua cuộc.
Cậu ta cảm thấy giật mình tột độ vì giờ cậu ta đã hiểu nghĩa của bài hát đó.
Nghe lại thấy áy náy và khó xử vô cùng.
Ai cũng nghĩ đó là ca khúc do cậu ta sáng tác nghe rất lạ lại ko tìm thấy
trên trang mạng nào nên họ càng hiểu lầm ý nghĩa của bài hát hơn.
Và cái mà họ hiểu lầm đầu tiên chính là đối tượng xuất hiện trong lời bài hát
đó.
Dù ko muốn ai hiểu lầm chuyện như thế nhưng cậu ta lại ko biết giải thích như
thế nào, bí mật của bài hát đó liên quan đến ba mẹ cậu ta – một kí ức buồn mà ko
muốn cho bất kì ai biết.
Thế nên chỉ biết khó xử và giật mình khi nghe thấy nó mà thôi.
Hà Gia Bảo hơi lo ngại nhìn My My.
-Bài hát đó…
-Đến em mà cũng hiểu lầm sao? Cậu ta ko bao giờ như thế. Mà cho dù có như thế
thật thì cũng chẳng phải là chuyện của chị em ta. OK?
-Có lẽ thế.
Cậu ta thì bắt đầu thấy ko tốt.
-Kẻ điên nào lại làm thế này hả?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT