Giữa mùi hương an thần đốt trong cung, tôi nằm
trên giường, lặng lẽ nhìn lên đỉnh màn có thêu long phượng, vẻ ngoài tỏ
ra bình thản, thực ra trong lòng lại vô cùng đau đớn…
Đã từng có người hỏi tôi một câu như thế này.
Người ấy hỏi: Nếu cả vợ và người tình cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai? Lúc đó tôi đã rất bối rối
Thấy vậy, anh ta lại hỏi: Vậy đổi thành như thế này nhé, vợ mình và vợ người khác cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai?
Câu hỏi này rất dễ, tôi trả lời ngay lập tức: Chỉ có đầu đất mới cứu vợ người khác, tất nhiên là phải cứu vợ mình rồi!
Tôi nghĩ, có lẽ để trừng phạt sự do dự lúc đầu của tôi, ông trời quyết định đem đầu đất cho tôi. Đó là Thái tử Tề Thịnh mà mọi người vẫn luôn khen
ngợi thông minh uy vũ, giống hệt Thành Tổ.
Chà, đúng là một lời thì khó nói rõ được… Thôi, để tôi kể lại từ đầu vậy.
Hôm ấy, Ti Mệnh Tinh Quân bí mật đem tôi ra khỏi địa phủ, đưa tôi cùng cưỡi mây bay lên trời. Hai chúng tôi cưỡi mây lướt gió, đúng lúc tôi đang mê mải giữa trăm hồng ngàn tía thì Ti Mệnh Tinh Quân dừng lại ngay trên
một thủy đình, nói: “Đợi một chút, phần xác của ngươi sẽ đến bây giờ”.
Tôi nằm phủ phục xuống bên rìa đám mây, nôn một lúc mới thấy trong bụng dễ
chịu hơn, sau đó thò đầu nhìn xuống thủy đình tinh xảo được xây trên mặt nước bên dưới, bốn phía xung quanh là những chiếc cột được chạm trổ rất xa hoa, trong lòng không khỏi mừng thầm. Chỉ cần nhìn qua là biết ngay
gia đình này không thuộc loại giàu sang thì cũng đứng vào hàng phú quý,
nếu được hồi sinh ở đây thì chắc chắn tiền và người đẹp là không thể
thiếu được, như thế cũng xem như có phúc lắm rồi.
Ti Mệnh Tinh
Quân dường như đọc được suy nghĩ của tôi, vẻ mặt không tự nhiên, lại
tiếp tục nói: “Nếu không phải vì ngươi có ơn với ta, ta tuyệt đối sẽ
không làm trái thiên mệnh, đưa ngươi đến đây đâu…”.
Suốt dọc đường Ti Mệnh Tinh Quân đã luôn mồm ca cẩm rằng, nếu không phải vì
kiếp trước tôi có ơn với ngài, ngài không nỡ nhìn tôi chết sớm như vậy
nên mới lôi tôi ra khỏi địa phủ, để tôi được hưởng thêm mấy chục năm phú quý… Những lời này tôi nghe nhiều đến mức thuộc lòng luôn rồi.
Ti Mệnh Tinh Quân nói tiếp: “Ngươi phải nhớ, sau khi được hồi sinh, nhất định không được…”.
Nhưng lúc đó, tôi làm gì còn tâm trí nào để nghe ngài dặn dò, chỉ cúi rạp
người trên đám mây nhìn xuống dưới, ngắm nghía hai cô gái xinh đẹp đang
thong thả đi trên cầu, buột miệng kêu lên: “Ồ! Nhìn xem, hai cô gái kia
xinh quá!”.
Ti Mệnh Tinh Quân cũng thò đầu nhìn theo, trông
thấy hai cô gái đang dừng trên cầu nói chuyện, ngài đột nhiên hỏi tôi:
“Trong hai cô gái ấy, ngươi thích cô nào hơn?”.
“Cô gái mặc áo
đỏ”, tôi trả lời. Nàng ta ngực đầy đặn, tay mũm mĩm, eo mảnh mai, không
thể không thừa nhận là thuộc hàng cao cấp, còn cô áo trắng thì ngược
lại, rất gầy, giống như kết quả của việc giảm béo quá đà vậy, không hợp
khẩu vị của tôi.
Ti Mệnh Tinh Quân nghe tôi trả lời thế liền thở phào một cái: “Thế thì được”.
Tôi không hiểu ý của ngài, đưa tay chỉ vào cô áo đỏ, hỏi: “Cô gái ấy là ai vậy?”.
“Là Thái tử phi đương triều, họ Trương. Cha của cô ta là Thượng thư Bộ binh, ông nội là Hộ quốc Đại tướng quân.”
“Chà! Đúng là một gia đình có thế lực!”, tôi kêu lên.
“Đúng vậy, nếu không thì làm sao cô ấy trở thành Thái tử phi được.”
“Còn người bên cạnh thì sao?”
“Là Triệu vương phi, Giang thị.”
“Nhìn cũng rất xinh, chỉ có điều nét mặt trông hơi khắc khổ.”
Tư thế cúi người nhìn xuống của Ti Mệnh Tinh Quân có vẻ hơi bất tiện, thế
nên ngài nằm luôn xuống đám mây để nhìn: “Chà, ngươi không biết uẩn khúc bên trong chuyện này đâu…”.
Đang lúc ngài hào hứng kể cho tôi
nghe thì bỗng nhiên có một đám người đi tới bên hồ, đi đầu là một tên ẻo lả mặc toàn lụa là gấm vóc đang dìu một phu nhân xinh đẹp tuổi tầm
trung niên, những người còn lại vây quanh.
Tôi lại hỏi: “Cái tên ẻo lả kia là ai vậy?”.
“À, đó là Thái tử đương triều, Tề Thịnh”, Ti Mệnh Tinh Quân đáp.
Thái tử đương triều? Là chồng của cô gái mặc áo đỏ?
Tôi chợt thấy Thái tử Tề Thịnh vô tình nhìn về phía hai cô gái, mặt ngây ra một lúc, rồi sau đó ánh mắt thay đổi không ngừng, lúc thì lạnh lùng,
lúc thì hừng hực lửa. Tôi còn bận suy nghĩ xem con người ấy rốt cuộc
đang nghĩ gì thì bỗng nhiên nghe thấy hai tiếng tõm liên tiếp, quay đầu
lại đã thấy hai cô gái trên cầu đều rơi xuống nước, ngay sau đó là một
bóng người từ bên hồ lao tới, cũng lập tức nhảy ngay xuống nước.
Lòng chấn động, tôi chợt nhớ tới câu hỏi vừa rồi của Ti Mệnh Tinh Quân về vợ của mình và vợ của người khác, trong bụng không khỏi mừng thầm, tôi vội kéo vạt áo của ngài, hỏi: “Kiếp này tôi sẽ làm Thái tử phải không?”.
Nét mặt của Ti Mệnh Tinh Quân trở nên kỳ lạ, ngắc ngứ một hồi rồi mới khẽ đáp: “À… cũng gần như vậy”.
“Này, cái gì gọi là ‘cũng gần như vậy’?”
“Thì ngươi cứ xem đi đã.”
Tôi lại tiếp tục quay về phủ phục trên đám mây ngó xuống, vẫn còn chưa kịp
nhìn rõ những bóng người phía dưới, thì đã nghe thấy Ti Mệnh Tinh Quân
từ đằng sau thét lên: “Đến giờ rồi, đi đi!”.
Một sức mạnh to
lớn từ sau lưng ập đến bất ngờ, tôi chưa kịp phản ứng thì đã rơi ra khỏi đám mây, mặt mũi tối sầm, không còn biết gì nữa…
Khi tôi mở mắt ra đã là ba ngày sau.
Cuối cùng tôi cũng đã hiểu ra ý câu “cũng gần như thế” của Ti Mệnh Tinh Quân là gì. Kiếp này tôi cũng có hai chữ “thái tử”, chỉ có điều không phải
là Thái tử, mà chỉ là phi, Thái tử phi, chẳng qua cũng chỉ khác một chữ
mà thôi.
Đúng là cũng gần như thế!
Giữa mùi hương an
thần đốt trong cung, tôi nằm trên giường, lặng lẽ nhìn lên đỉnh màn thêu long phượng, bên ngoài rất bình thản, nhưng trong lòng thì đau đến cả
trứng…
À, quên mất, bây giờ tôi không còn trứng nên sẽ không thấy đau trứng nữa.
Bây giờ tôi đã có bộ ngực căng, chiếc mông tròn và vòng eo mảnh mai. Ngực
đúng là rất đầy đặn, eo rất mảnh mai, đó là những thứ mà tôi mong ước từ lâu lắm rồi… Nhưng, chờ cho đến khi bộ ngực ấy mọc trên người mình rồi
thì cảm giác khi sờ vào lại vô cùng khó tả…
Chết tiệt! Ti Mệnh Tinh Quân, ngài chắc chắn là mình đến trả ơn chứ không phải báo oán đấy chứ?
Một cung nữ nhẹ nhàng bước vào, quỳ xuống bên giường, khẽ nói: “Hoàng hậu
muốn ban cái chết cho con tiện nhân Giang Thị kia, Thái tử điện hạ và
Triệu vương điện hạ đang quỳ ngoài cung Hưng Thánh để cầu tình”.
Giọng nói ấy ẩn chứa vẻ căm hận khiến tôi bất giác quay đầu lại nhìn cô nàng
một cái. Người đẹp thế mà lại nói bằng giọng như vậy, đúng là đáng tiếc.
Người cung nữ ấy thấy tôi quay đầu lại nhìn, có lẽ tưởng tôi sai bảo gì đó
nên vội lại gần hơn, gần như là bò hẳn lên giường khiến cho áo yếm lộ cả ra, màu xanh non. Ừ, rất tuyệt, nó càng tôn thêm cho làn da nơi ngực cô ta.
Cung nữ khẽ hỏi: “Nương nương có điều gì sai bảo?”.
Câu nói ấy lập tức kéo hồn phách đang bay bổng tận đẩu tận đâu của tôi trở
lại, lúc đó lòng tôi đau như dao cắt. Haizz, người đẹp có đẹp hơn nữa
thì có liên quan gì đến tôi cơ chứ?
Cung nữ ấy thấy tôi hồi lâu vẫn không nói năng gì, do dự một lát, cuối cùng quyết định nhẹ nhàng
khuyên nhủ: “Nương nương, nương nương không thể cứ như thế này mãi được, Thái tử điện hạ cứu con tiện nhân ấy thì sao nào? Trên đầu con tiện
nhân ấy đã mang tội danh mưu hại hoàng tôn rồi, Hoàng hậu nương nương
nhất định không tha cho nó đâu. Thái tử có thể cứu con tiện nhân ấy khỏi nước, đến lúc này chẳng phải cũng chỉ có thể quỳ ở ngoài cung Hưng
Thánh đó sao? Nếu con tiện nhân ấy đã khó lòng thoát khỏi cái chết thì
nương nương càng nên tỏ ra rộng lượng cho Thái tử và Hoàng hậu nương
nương thấy. Lúc này nhất định không phải là lúc hờn giận Thái tử, nếu
không sẽ uổng phí công sức suốt bao lâu nay!”.
Tôi nhìn vào đôi môi hồng cứ mấp ma mấp máy, để lộ hàm răng trắng đều của mỹ nhân, trong lòng thầm kêu lên, đúng là mê người.
Những điều cung nữ nói, thật ra Ti Mệnh Tinh Quân cũng đã nhắc tôi rồi, đó
chẳng qua cũng chỉ là chuyện hai người phụ nữ tranh nhau một người đàn
ông, hai người đàn ông cùng yêu một người phụ nữ, một mối quan hệ tay
tư, vừa đủ thành một bàn mạt chược. Thái tử và Triệu vương cùng yêu
Giang thị, Trương thị và Giang thị cùng có tình cảm với Thái tử, sau đó
gia đình Trương thị thế lực mạnh hơn một chút, bản thân Trương thị lại
giở vài thủ đoạn, thế là Trương thị và Thái tử trở thành một đôi, còn
Giang thị đành theo Triệu vương.
Chà, cùng là đàn ông, tôi
không thể không khâm phục tấm lòng của Triệu vương, biết rõ Giang thị
không thích mình mà vẫn muốn lấy nàng về. Đáng thương thay, đáng buồn
thay!
Lại còn Thái tử điện hạ nữa chứ, lúc vợ mình và vợ người
khác cùng rơi xuống nước lại đi cứu vợ người trước, tinh thần quên mình
vì nghĩa thật đáng kính nể! Càng chưa nói đến chuyện trong bụng vợ mình
còn đang mang thai. Ôi, đáng buồn thay, đáng giận thay!
Cung nữ thấy tôi vẫn không có phản ứng gì càng thêm cuống quýt, chỉ biết gọi khẽ: “Nương nương!”.
Trời! Lại nương nương! Trong lòng tôi lúc này đang rất rối loạn, không biết cái chức nương nương này có nên làm hay không?
Làm thì sẽ phải giương mắt lên nhìn một đám người đẹp vây quanh mà không xơ múi gì được.
Không làm thì đến cả cơ hội được nhìn thấy người đẹp cũng chẳng có.
Nhưng, dù muốn làm thì phải làm như thế nào? Ai mà chẳng biết thái tử phi là nghề khó nhất trên đời:
Thứ nhất, con đường thăng quan tiến chức không lấy gì làm tốt đẹp. Từ thái
tử phi lên hoàng hậu, rồi lên thái hậu, đúng là khó chẳng khác gì lên
trời! Bạn đã bao giờ thấy một thái tử phi chịu đựng được cho đến lúc lên ngôi thái hậu chưa?
Thứ hai, lao động không có bảo đảm, bảo
hiểm thất nghiệp, bảo hiểm lúc về hưu, bảo hiểm ốm đau lẫn các loại tích lũy khác đều không có, lúc nào cũng có thể bị thôi việc, hơn nữa còn
không cho tìm việc khác.
Thứ ba, tính chất công việc nguy hiểm, bất kỳ lúc nào cũng có khả năng mất mạng. Nếu thái tử không được làm
hoàng đế, thái tử phi đương nhiên cũng chịu phận đen theo thái tử; nếu
thái tử lên làm hoàng đế, vậy thì lại càng phải chú ý đề phòng với sự
rủi ro của chính mình.
Thứ tư, đây lại là công việc có tính chất kiêm nhiệm, tuy cường độ lao động không lớn lắm, nhưng đối tượng phục vụ thì… Haizz!
Tóm lại, cái nghề thái tử phi này thực sự không phải loại nghề nghiệp tốt
đẹp gì, không tiền đồ, áp lực lớn, cạnh tranh khốc liệt… Điểm cộng duy
nhất có lẽ chỉ là môi trường làm việc tốt, đến đâu cũng có thể dưỡng mắt bằng vô số người đẹp.
Làm hay không làm đây, tôi thực sự bối rối.
Cung nữ mỹ nhân lại khẩn thiết gọi: “Nương nương!”.
Cuối cùng tôi cũng đi đến quyết định, nói với giọng bất đắc dĩ: “Được rồi, đỡ ta dậy. Chúng ta tới cung Hưng Thánh”.
Đôi mắt hạnh của người cung nữ mở rất to, nhìn tôi với vẻ sửng sốt.
Tôi rất muốn nói với người cung nữ: Cô gái, cô còn trẻ quá, chưa hiểu được
rằng, dù làm bất cứ công việc gì, việc lấy lòng ông chủ vẫn là bài học
bắt buộc. Nếu đến cả người tình của ông chủ cũng dám ra tay thì bị đuổi
việc là tương lai không xa.
Dọc đường tôi cứ nghĩ mãi, làm thế nào để lấy lòng một người đàn ông?
Nếu là trước đây thì rất đơn giản, chỉ cần vỗ mạnh vào vai anh ta, nói: “Đi! Người anh em! Chúng ta đi chơi gái đi!” là xong.
Nhưng bây giờ tôi không thể nói như vậy được, có lẽ phải đổi sang một cách nói khác?
Đi! Người anh em! Để tôi đưa anh đi chơi gái?
Không được! Bỏ qua!
Đi! Người anh em! Để tôi cùng anh đi chơi gái?
Cũng không được! Bỏ qua!
Đi! Người anh em! Anh đi chơi gái một mình đi!
Càng không được! Bỏ qua!
Nào! Người anh em! Anh bao tôi luôn đi!
Trực tiếp bỏ qua!
Chà! Lần đầu tiên phát hiện, thì ra việc lấy lòng một người đàn ông lại khó đến thế.
Kiệu cứ đong đưa suốt dọc đường đi, còn tôi thì cứ phiền muộn không thôi.
Sau một hồi vòng vèo, cuối cùng kiệu cũng dừng lại. Người cung nữ lúc trước vén rèm lên, đưa bàn tay mảnh mai ra đỡ tôi, miệng nhắc nhở với vẻ rất
dịu dàng: “Nương nương, cẩn thận”.
Đôi tay rất đẹp. Có điều,
người đẹp, móng tay của cô hơi dài rồi đấy, liệu khi vận động có làm
người khác bị thương không? Thực ra cũng chưa hẳn, cũng có người hợp
khẩu vị này, nếu cô không khiến cho lưng anh ta nở hoa cúc thì anh ta
lại không thấy đã!
Dừng lại! Lại nghĩ đi tận đâu rồi!
Tôi quay đầu lại, nói với cung nữ mỹ nhân: “Khi trở về cắt bớt móng tay đi, dài quá, không tốt!”.
Cung nữ mỹ nhân sững người một lúc, không rõ có hiểu ý của tôi hay không, chỉ thấy cô cúi đầu gật khẽ, đáp: “Nô tì đã biết”.
Sau khi được cung nữ mỹ nhân dìu xuống, tôi ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn
thấy trước cửa cung có hai người đàn ông đang quỳ. Nhìn từ sau thì thấy
áo của người ngồi bên trái có màu vàng sáng, có lẽ đó là tên thái tử ẻo
lả lần trước.
Tôi nhắm mắt, cố nhớ lại dáng đi của phái nữ, sau đó ưỡn ngực nâng mông, dùng sức lắc eo thật mạnh, bước từng bước nhỏ
tiến về phía hai người đàn ông. Khi tới bên Thái tử tôi dừng bước, định
quỳ xuống nhưng chỉ nhìn một cái rồi lại thôi.
Hừ, bọn hạ nhân ở đây không có mắt hay sao thế, còn không biết mang ra đây mấy cái đệm?
Tôi đang đắn đo xem liệu có thể sai cung nữ mỹ nhân quay về lấy một chiếc
đệm mềm được không, thì Thái tử đột nhiên quay đầu nhìn tôi một cái. Ôi, ánh mắt mới lạnh lùng làm sao, tưởng như có thể phóng ra hàng loạt lưỡi dao sắc lạnh. Thái tử mở miệng, khẽ nhả ra một từ:
“Cút!”
Chà! Quả không hổ là Thái tử, nói gì cũng ngắn gọn, súc tích!
Tôi cúi đầu liếc quần áo trên người, lại nhớ đến thân thể vừa mới sảy thai
của mình, hành động gọi là “Cút[1]” ấy độ khó quả thật rất cao, vì thế
tôi dùng giọng thương lượng nói với Thái tử: “Liệu chúng ta có thể đổi
cách khác được không? Thiếp sợ mình không cút được bao xa”.
[1] Trong tiếng Trung, từ cút xéo còn có nghĩa là lăn lộn. Ý ở đây là không thể lăn được.
Thái tử lại mở miệng, nhưng lần này không thốt ra được từ nào.
Tôi cho rằng Thái tử đã đồng ý với ý kiến của mình nên tự động đi về phía
bên cạnh hai bước, chọn một hòn gạch tương đối sạch sẽ, ngồi xổm, tỉ mẩn thổi sạch cát bụi trên đó rồi mới quỳ xuống.
Thật đúng là xấu
hổ, chỉ là thói quen của kiếp trước để lại. Bạn gái trước kia của tôi
mắc bệnh sạch sẽ quá đáng, hễ áo quần tôi có một vết bẩn là sẽ bị cô ấy
lột sạch từ đầu đến chân, chỉ thiếu mỗi nước cho tôi vào máy giặt quay
luôn thôi.
Ấy, lại nghĩ đi đâu rồi.
Việc tôi quỳ xuống có vẻ hơi quá, vì ngay lập tức cung nữ mỹ nhân cuống lên, bật khóc rồi
quỳ ngay xuống bên cạnh tôi, cất tiếng van nài: “Nương nương! Nương
nương không thể không thương xót thân thể của mình như vậy, đất lạnh
lắm! Sức khỏe của nương nương làm sao mà chịu nổi!”.
“Đứng lên đi”, tôi nói.
Cung nữ mỹ nhân không nghe rõ, chỉ ngước đôi mắt rưng rưng cùng khuôn mặt lê hoa đái vũ[2] lên nhìn tôi, khiến tôi thấy tim mình cũng run lên.
[2] Lê hoa đái vũ: vốn dùng để so sánh vẻ đẹp khi khóc của Dương quý phi
như hoa lê đọng hạt mưa, về sau dùng để chỉ vẻ đẹp của người con gái khi khóc.
“Đứng dậy!”, tôi nhắc lại lần nữa.
Cung nữ mỹ
nhân lúc ấy mới ngơ ngác đứng dậy. Haizz, sao nha đầu này lại không
hiểu, nếu muốn lấy lòng chủ thì phải đồng cam cộng khổ với ông ta. Tất
nhiên, khi sung sướng ông ta cũng chẳng nhớ đến ngươi đâu, nhưng khi
phải chịu khổ thì nhất định sẽ xem xem ngươi có khổ hay không đấy!
Tôi đưa tay phủi bụi trên váy giúp cung nữ. Chà, đôi chân dưới váy của cô
rất thẳng, lại mảnh mai nữa chứ, sờ vào thật là tuyệt…
Ồ, lại nghĩ đi đâu rồi.
Cung nữ mỹ nhân chắc rất sửng sốt trước hành động này, thế nên không khóc cũng không quỳ nữa mà cứ đứng ngây ra bên cạnh tôi.
Đúng lúc tôi lén thay đổi tư thế để điều chỉnh trọng tâm của cơ thể lần thứ
n, cánh cửa cung Hưng Thánh cuối cùng cũng mở, mấy viên nội thị khiêng
Giang thị vẫn đang mặc bộ đồ trắng trên người ra. Thái tử bên cạnh tôi
và Triệu vương cùng bật dậy, xông lên trước mặt Giang thị.
“Ánh Nguyệt!”, Triệu vương kêu lên xót xa, gạt mấy nội thị sang một bên, dang tay ôm lấy Giang thị.
Động tác của Thái tử điện hạ chậm hơn một chút, cánh tay đưa ra khựng lại
trên không sau đó từ từ thu về, nắm thành nắm đấm bên hông.
Chân tôi đã tê dại vì quỳ nên không thể tự mình đứng dậy ngay được, cung nữ
mỹ nhân phải dùng sức đỡ tôi, thế mà đôi chân của tôi vẫn loạng choạng,
khuỷu tay thúc mạnh vào ngực của cung nữ mỹ nhân, suýt nữa thì tôi nhảy
dựng lên vì sợ bị phát hiện. Đưa mắt liếc trộm một cái, thấy sắc mặt của cung nữ mỹ nhân không có gì thay đổi, lúc ấy tôi mới thở phào một cái,
nhưng đồng thời trong lòng lại thấy rất nuối tiếc. Biết trước thì tôi đã để tay ở chỗ đó lâu hơn chút nữa rồi.
Triệu vương bế Giang thị đang trong cơn mê man sải từng bước dài, đến một câu chào hỏi cũng
không có. Haizz, cái thằng nhóc này làm việc chẳng thấu đáo chút nào,
không có tương lai!
Thái tử vẫn nắm chặt tay đứng nguyên chỗ
cũ, đôi môi mím lại nhưng mắt thì vẫn dán lên người Giang thị. Chà, cùng là đàn ông nên tôi hiểu! Ai bảo Giang thị là vợ của người khác chứ!
Tôi đi ngang qua người Thái tử, nhìn thấy điệu bộ của anh ta, thực sự rất
muốn vỗ vai một cái mà an ủi: Người anh em, dưới bầu trời này nơi nào mà chẳng có cỏ thơm, hà tất phải yêu đơn phương một bông hoa trên bãi cứt
trâu!
Tôi đưa bàn tay của mình ra, được nửa chừng thì dùng sức
thu lại, rơi ngay xuống bàn tay đang dìu tôi của cung nữ mỹ nhân. Ôi,
tay mới mềm mại làm sao.
Chà, đầu đất rốt cuộc vẫn cứ là đầu
đất, cho dù ai đó có viết nó thành chữ hoa Đầu Đất thì vẫn không thể
thay đổi thuộc tính được.
Tội gì cơ chứ!
Cung nữ mỹ
nhân hết sức cẩn thận đỡ tôi lên kiệu. Chiếc kiệu lại lắc lư đưa tôi trở về Đông Cung. Vào trong điện thì phát hiện ra ở quần có gì đó khác
thường, tận khi đi thay rửa mới thấy quần áo bên trong toàn màu máu.
Bỗng nhiên tôi chợt nhớ đến chương trình quảng cáo trên ti vi: chỉ một
lớp mỏng, ngày cũng như đêm, vận động thoải mái, không phải âu lo! Quả
nhiên là hàng tốt, lòng tôi bỗng thấy thực sự ngưỡng mộ.
Đáng tiếc thay, haizz! Xã hội cũ này thật đáng ghét!
Vì thế nên tôi càng thấu hiểu tâm trạng của Thái tử điện hạ lúc nãy, loại
tâm trạng muốn mà không thể có ấy quả thật là đau khổ chết được.
Kể từ lúc trở về, mắt của cung nữ mỹ nhân cứ đỏ mọng lên, ánh mắt nhìn tôi đầy thương xót. Cuối cùng không nhịn được, trong lúc cô hầu hạ tôi tắm
rửa, tôi đã mở miệng nói một câu: “Đừng khóc, ta…“.
Ta sẽ không làm gì cô đâu, bây giờ dù ta có tà ý thì cũng chẳng còn vũ khí để mà thực hiện!
Không nói còn đỡ, tôi vừa mới nói được đến đó, cung nữ mỹ nhân đột nhiên khóc toáng lên, vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào: “Nương nương, nương nương
cũng thật khổ quá!”.
Nghe nàng nói, tôi bỗng cảm thấy chua
chát, nước mắt suýt nữa cũng trào ra. Tiểu mỹ nhân này đúng là tri kỷ
thực sự của tôi! Tôi quả thật khổ quá! Một cô gái đẹp như vậy, lại đối
xử với tôi thật lòng đến thế, ấy vậy mà tôi chẳng thể làm gì khác ngoài
việc nhỏ dãi thèm thuồng, thử hỏi tôi có khổ không!
Ôi Ti Mệnh ơi là Ti Mệnh! Mối thù giữa tôi với ngài thật sự có nút thắt rất to rồi đấy!
Chính trong sự “khổ quá” ấy, cuộc sống cứ dần dần trôi qua, thoắt một cái tôi đã tới Đông Cung được hơn một tháng rồi.
Trước đây, mỗi lần viết văn gặp lúc bí từ, tôi thường lôi thành ngữ ra để
điền thêm vào, ví dụ: Thời gian như mây bay, tháng ngày như nước chảy,
chớp mắt, thời gian thấm thoắt thoi đưa, chẳng còn nhìn thấy bóng hình
đâu nữa.
Sau đó bày ra để thầy cô thấy: Câu này của em tuy không được thuận lắm, nhưng hành văn lại rất bóng bẩy!
Bây giờ nghĩ lại mới thấy, thành ngữ quả là thành ngữ, ngắn gọn và hàm súc.
Tôi nhớ, một vĩ nhân đã từng nói: Ba mươi tám năm trôi qua cũng chỉ như một cái búng tay.
Ba mươi tám năm của vĩ nhân chỉ như một cái búng tay, huống chi ba mươi
tám ngày của một con người trần tục như tôi. Hai ngón tay tôi vừa búng
một cái là trơ mắt nhìn ba mươi tám ngày ấy trôi vèo qua.
Thực
ra, ba mươi tám ngày ấy nói ngắn cũng không ngắn, nó đủ để tôi biết thêm rất nhiều những việc quang minh chính đại và không ít những âm mưu đen
tối.
Ví dụ như: đương kim Hoàng thượng tính tình yếu đuối nên
Tiên đế không thích lắm, chỉ vì có người nói với Tề Thịnh một câu “hảo
thánh tôn”, ngài mới thuận lợi lên ngôi.
Hay ví dụ như: Tề
Thịnh mặc dù là thái tử nhưng người Hoàng thượng yêu nhất lại là Cửu
hoàng tử Sở vương, đã mấy lần định phế Thái tử, lập người khác lên rồi.
Lại ví dụ như: ông nội của Trương thị từng là hộ vệ thân cận của Thành Tổ,
sau đó lại theo Thành Tổ đánh trận ở Giang Bắc, lập nên những chiến công hiển hách. Cha của Trương thị thì lại là Thượng thư Bộ binh hiện tại,
nắm mọi binh quyền.
Hoặc ví dụ như: trong Đông Cung thì ngực
của Hoàng Lương Viện đầy đặn nhất, eo của Lý Thừa Huy nhỏ nhất, khuôn
mặt của Trần Lương Đệ xinh nhất! Nhưng làm mê mẩn lòng người nhất phải
kể đến đôi chân thon dài, thẳng tắp của Vương Chiêu Huấn!
…
Tất nhiên, ba mươi tám ngày cũng đủ để làm thay đổi lời nói và cử chỉ của một con người.
Giọng nói từ dứt khoát, mạnh mẽ trở nên từ tốn, nhỏ nhẹ.
Dáng đi từ bước dài và nhanh trở nên mềm mại như cây liễu trước gió.
Kiểu ngồi từ chiễm chệ trở nên ý tứ, kín đáo.
…
Ôi, thật sự là một vài lời khó có thể kể hết. Đến cả lúc chơi đá cầu cùng
với các cung nữ nội thị, khi quả cầu bay về phía mình, tôi cũng đã học
được cách không theo bản năng đưa tay che trước quần như xưa nữa, thay
vào đó là đưa tay che ngực…
Haizz, đúng là bi kịch!
Từ ngày hôm ấy tôi vẫn chưa gặp lại Thái tử Tề Thịnh. Nghe nói sau khi rời cung Hưng Thánh anh ta đã đi thẳng tới đại doanh ở Giang Bắc.
Như thế cũng tốt, tôi thực sự chưa chuẩn bị để đối mặt với ông chủ ấy, thậm chí còn nghĩ rằng, nếu cả đời này không phải gặp lại thì tốt biết bao.
Tôi rất muốn nói với người anh em ấy một câu: Huynh cứ yên tâm đi, ta sẽ thay huynh trông coi thật tốt những người đẹp trong cung này.
Nói tới người đẹp lại thấy đau lòng. Mỹ nhân như hoa như ngọc ở ngay đấy mà chỉ có thể trơ mắt lên nhìn, đến sờ một cái cũng không được, đúng là
tra tấn tôi mà.
Trong cung đốt hương, tôi ngả người lặng lẽ nằm trên chiếc ghế quý phi, vẻ mặt rất bình thản, nhưng trong lòng vô cùng đau đớn.
Cung nữ Lục Ly bê một bát thuốc rón rén đi từ ngoài vào, khi tới gần tôi thì quỳ xuống, khẽ nói: “Nương nương, đã đến giờ phải uống thuốc rồi”.
Tôi cúi đầu nhìn bát thuốc màu đen, chợt thấy vô cùng phiền não. Thực ra
tôi không sợ uống thuốc, có điều nghĩ đến chuyện uống loại thuốc này
xong ngực tôi sẽ to lên, vòng eo càng nhỏ hơn, giọng nói thêm phần mềm
mại nhẹ nhàng, tôi lại thấy sợ.
Thế nên, tôi nhìn Lục Ly bằng ánh mắt rất chân thành, thương lượng: “Không uống có được không?”.
Lục Ly tưởng rằng tôi sợ đắng, vội đưa đĩa mứt quả ra trước mặt tôi: “Đã có táo mới dầm mật đây, nương nương ăn một quả sẽ không còn thấy đắng
nữa”.
Lục Ly ngoan của tôi, mứt táo không có tác dụng đâu, nếu
như cô có thể để tôi thơm một cái thì còn có tác dụng hơn cả một mâm mứt táo ấy chứ.
Nhưng lời nói ấy cũng chỉ là nói thầm trong bụng mà thôi, dù có tới hai lá gan đi nữa thì tôi cũng chẳng dám thốt ra.
Haizz!
Cuối cùng tôi vẫn bị Lục Ly ép uống xong bát thuốc, sau đó lại ngồi vào ghế của mình, tiếp tục bày ra bộ dạng bình thản.
Thực ra là tôi đang lập kế hoạch cho cái nghề “thái tử phi” của mình. Nếu có thể tiến thẳng từ thái tử phi tới ngôi thái hậu, tốt nhất là làm một
quả phụ trẻ, rồi học theo gương của các bậc tiền nhân như là Lã Hậu[3],
Võ Hậu[4] mà buông rèm nhiếp chính, nắm lấy quyền bính trong thiên hạ,
khi say ngủ gối đầu lên đùi người đẹp…
[3] Lã Hậu: Lã Trĩ tự Nga Phủ (241-180 TCN), là vợ của Hán Cao Tổ Lưu Bang.
[4] Võ Hậu: Võ Tắc Thiên tên thật là Võ Chiếu (625-705), là nữ hoàng duy nhất trong lịch sử Trung Quốc.
Ôi! Đúng là một viễn cảnh mê hoặc lòng người.
Cứ thế, tôi nghĩ suốt mấy ngày liền vẫn chẳng tìm được cách gì. Nhìn các
người đẹp lượn qua lượn lại trước mặt, cuối cùng tôi không thể nào giả
bộ bình thản được nữa, vì thế một hôm, sau khi ăn cơm xong, tôi thương
lượng với Lục Ly: “Hôm nay ta muốn bí mật ra khỏi cung một chuyến”.
Lục Ly quả xứng là thân tín của Trương thị, chỉ bằng một câu nói ấy, lát
sau cô đã đưa đến cho tôi hai bộ đồ. Giờ phút đó tôi mới nhận thức một
cách sâu sắc rằng, thì ra trong việc lấy lòng chủ, cô nàng còn thuần
thục hơn tôi rất nhiều.
Nhưng Lục Ly này, cô mang tới cho ta hai bộ đồ làm gì? Ta có nói là sẽ mang cô đi theo đâu?
Nhưng có rất nhiều điều tôi không sao nói được thành lời, đành để mặc cho Lục Ly giúp mình thay đồ, sau đó đến đứng trước gương kiểm tra lại. Nhìn
vào đôi mắt lúng liếng đưa tình, lại nhìn bộ ngực được che giấu theo
kiểu “càng che càng lộ” bên dưới, cuối cùng tôi thở dài một cái: Lục Ly à Lục Ly, rốt cuộc thì phụ nữ mấy người là đồ ngốc hay mấy người cho rằng đàn ông chúng tôi đều mù cả rồi?
Thôi, vẫn không nên nêu ý kiến làm gì, ra khỏi cung trước đã.
Sau khi ra khỏi cung, Lục Ly gọi người mang kiệu đến rồi không chậm trễ, đỡ tôi lên.
Tôi vội hỏi: “Đi đâu thế?”.
Lục Ly nhìn tôi vẻ rất ngạc nhiên: “Chẳng phải là chúng ta sẽ về phủ sao?”.
Về phủ? Ra khỏi Đông Cung thì lại trở về phủ Thượng thư? Tại sao tôi phải trói buộc mình như thế?
“Không cần đâu. Ta muốn đi đâu đó một mình.”
Nói xong, sợ Lục Ly sẽ căn vặn, tôi vội đi về phía trước, sải từng bước dài cảm thấy vô cùng thoải mái. Lục Ly đuổi theo ở phía sau, được nửa chừng thì dừng lại thở hổn hển, gọi toáng lên: “Nương… Công tử, ngài đi chậm
thôi!”.
Đi chậm thôi? Nực cười, ta mà đi chậm lại, chẳng phải cô sẽ đuổi kịp ta ư?
Tôi càng bước nhanh hơn, quay đầu lại cười, dặn dò Lục Ly: “Em không cần
phải theo ta đâu, cứ về đi. Đến giờ ta sẽ tự về”. Nói xong, tôi vội sải
mấy bước dài, rẽ sang một góc phố khác, để Lục Ly ở lại hẳn phía sau.
Lục Ly ơi Lục Ly, không phải là ta không thương hoa tiếc ngọc, mà chẳng
qua vì nơi ta đến không thể mang theo cô thôi.
Dọc đường phải
hỏi mấy lần, cuối cùng tôi cũng tìm được nơi có thể thưởng thức hoa
tửu[5], nhưng tôi cứ đi đi lại lại trước cửa bốn, năm lần rồi đứng ngây
ra đó mà không dám bước vào. Với thân thể hiện tại làm sao mà tôi dám
tùy tiện bước vào trong, chưa biết chừng chẳng được lợi lộc gì mà lại
còn bị người khác sàm sỡ thì biết phải làm sao?
[5] Hoa tửu: quán rượu có kỹ nữ hầu hạ.
Hừ! Ti Mệnh Tinh Quân đáng hận!
Bà cụ bán kẹo bên đường có lẽ thấy tôi cứ loanh quanh hồi lâu ở đó, không
nén được bèn hỏi: “Tiểu cô nương, có phải cô nương đến để tìm phu quân
không?”.
Tôi ngây ra chưa kịp phản ứng lại thì bà cụ tiếp tục
than thở: “Nam nhân từ xưa đã có tiếng bạc tình. Có được một người vợ
xinh đẹp như thế này rồi mà còn đến đây để tìm hoan. Nam nhân ơi là nam
nhân!”.
Nghe câu nói ấy, không hiểu sao khuôn mặt tôi lại đỏ
bừng cả lên. Thôi, chỗ này tốt nhất là không nên vào, tới chỗ khác vậy,
đàn ông mà, sao có chuyện không biết ăn vụng ở đâu?
Thế là tôi
đi tới một tửu lâu xa hoa, nói với tiểu nhị đang đon đả chạy ra đón
khách: “Ta muốn mời người ăn cơm. Ngươi hãy sắp xếp một chỗ tốt và gọi
cho ta hai cô gái đến biểu diễn ca kỹ”.
Tiểu nhị lập tức trả
lời: “Vâng, có ngay! Mời quý khách vào trong, có một chỗ bên hồ, phong
cảnh đẹp, không gian tao nhã. Ca kỹ sẽ đến ngay thôi ạ”.
Tôi
vẫn chưa thật yên tâm, trước khi bước vào bên trong còn gọi tiểu nhị
đứng lại, đưa mắt lén nhìn xung quanh, dặn dò: “Nhớ phải gọi những cô
nhanh nhẹn và mạnh dạn một chút nhé”. Tôi đưa tay ra vỗ vai tiểu nhị
cười hì hì, hạ giọng: “Chuyện đó… ngươi biết đấy”.
Phải nói là
tay tiểu nhị này rất thạo nghề, chỉ nghe như vậy đã lập tức hiểu ra,
cười với tôi rồi nháy mắt đáp: “Quý khách cứ yên tâm, tiểu nhân biết rồi ạ!”.
Trong lòng tôi bỗng cảm thấy rất vui, nói chuyện với
người thông minh đúng là dễ chịu. Thật muốn hỏi cậu ta có hứng thú đổi
nghề không, tốt nhất là theo tôi về Đông Cung làm nội thị luôn, ở đó
chính là thiếu dạng người kiểu như tiểu nhị đây!
Chờ một lúc,
thức ăn cũng được mang lên, ca kỹ cũng đã đến. Các nàng cứ hát còn tôi
thì cứ uống, những phiền não dạo gần đây chốc lát tan biến tựa như mây
bay gió thổi. Nói thế nào nhỉ? Bàn về ngoại hình thì hai cô ca kỹ này
tất nhiên không thể sánh được với những mỹ nhân trong cung, nhưng các cô lại rất phong tình, cho dù có bị người khác vuốt ve bàn tay cũng mặc,
ép uống chút rượu cũng chẳng giận, chỉ một chốc họ đã chuốc cho tôi say
ngật ngưỡng.
Tôi thầm cân nhắc, đến đây là đủ rồi, sắc trời đã
tối, thời gian cũng không còn sớm nữa, tiếp tục cũng chẳng có ý nghĩa gì ngoài việc khiến bản thân càng đau khổ hơn mà thôi. Tốt nhất là thưởng
cho hai ca kỹ, thanh toán tiền, nhân lúc còn chưa say lắm mà khe khẽ
ngân nga bài hát vừa nghe được, bước ra ngoài.
Nhưng vừa ra
khỏi chỗ, chợt thấy trong người bí bách, tôi đành phải phải hỏi tiểu nhị xem nhà xí ở đâu rồi lập tức phi vội đến đó.
Vì tửu lâu đẳng
cấp không thấp nên nhà xí cũng tạm coi là sạch sẽ. Có lẽ để đề phòng
khách rơi xuống hố phân, trong này còn đặt một chiếc đèn dầu, tuy ánh
sáng mù mờ, song có còn hơn không. Tôi bất giác than thầm: Con người quả nhiên là vốn quý.
Trong nhà xí vẫn còn một người đang đứng
“giải quyết vấn đề”, tôi không chú ý lắm, vừa bước tới vừa nói: “Vị nhân huynh này, nhường chỗ một chút”.
Ai ngờ người ấy không hề nhúc nhích, chỉ quay đầu lại nhìn tôi.
Tôi cũng đưa mắt lườm anh ta một cái, khuôn mặt nhìn quen quen, dường như
đã gặp ở đâu rồi. Thôi, cứ cho là quen đi chăng nữa thì cũng đã là
chuyện của kiếp trước rồi, chẳng cần nghĩ làm gì!
Người ấy vẫn
cứ trân trân nhìn tôi, tôi lại cúi xuống liếc nhìn người anh em của anh
ta, thấy nó cũng chẳng to hơn của tôi là bao nhiêu, còn ra vẻ ta đây gì
chứ?
Có điều, con người tôi từ xưa đến nay không thích lôi thôi với người khác, thấy anh ta không chịu nhường đành đứng bên cạnh, cũng
chẳng thèm để ý xem vì sao anh ta vẫn cứ nhìn như dán mắt vào mình, đưa
tay vén chiếc áo bên ngoài mà lôi “của quý” ra. Nhưng tôi cứ lôi, lôi
mãi vẫn chẳng sao lôi được ra. Trong đầu tôi như có tiếng sợi dây đàn
căng đứt đánh “phựt” một cái, mồ hôi nháy mắt ướt đẫm trán.
Ngay sau đó, men rượu bốc hơi sạch sẽ…
Tôi liếc mắt sang bên, người kia vẫn nghiêng đầu nhìn tôi chăm chú.
Trong đầu tôi nảy ra mấy đối sách:
Một, chủ nghĩa bình thản: rút mấy tờ giấy, quay người ngồi xổm xuống, làm
như chuẩn bị đi đại tiện. Tôi không tin là người kia còn có thể bò sát
đất xem tôi có “của quý” hay không.
Hai, chủ nghĩa lạnh lùng:
thắt lại đai quần, quay người bỏ đi, việc tôi lôi hay không lôi được
“của quý” ra thì liên quan gì đến anh?
Ba, chủ nghĩa gây sốc:
nhìn người ấy với vẻ thông cảm, hỏi: Vẫn chưa giải quyết xong sao? Bị
tiểu nhiều, tiểu dắt, hay tiểu són? Đã chụp X quang kiểm tra tuyến tiền
liệt chưa?
“Nhà xí huynh” nhìn tôi, còn tôi thì nhìn tường…
Đang thời điểm khó nói như vậy, phía ngoài có người gọi: “Cửu ca, huynh rơi xuống hố phân rồi à? Sao mãi vẫn chưa ra thế?”.
Một lát sau, Nhà xí huynh mới khẽ đáp: “Ừ, ra bây giờ đây”.
Nói xong cũng không nhìn tôi nữa, thu chim vào lồng rồi quay người bước đi.
Tôi thở một hơi dài, còn chưa kịp thắt chặt đai quần đã vội đưa tay lau mồ
hôi trên mặt. Chà, hóa ra Nhà xí huynh mới đúng là đế vương của chủ
nghĩa bình thản.
Giọng nói của hai người xa dần theo bước chân: “Cửu ca, mọi người đang chờ đấy, họ nói hôm nay cho mời một kỳ nhân đến để hát bài ‘Mười tám điệu sờ’, chúng ta cùng đi nghe chứ?”.
Nhà xí huynh cười đáp: “Ồ, được, thì đi nghe xem sao”.
Mười tám điệu sờ? Chẳng phải là bài tôi vừa ngân nga đó sao? Trong lòng tôi
thấy rất khó hiểu, đúng là mấy thằng nhóc chưa hiểu sự đời, nghe ’mười
tám điệu sờ’ mà cũng thích thú đến thế.
Sau những phút giây
sửng sốt vừa rồi, cơn chuếnh choáng và nỗi bí bách lúc nãy bỗng mất
sạch. Thắt dây quần, sửa lại vạt áo xong, tôi tiếp tục vừa ngân nga vừa
khệnh khạng bước ra ngoài.
“Đưa í a bàn là tay í a ra
Sờ là sờ vào em í gái,
Sờ là sờ lên đầu em ì gái
Hương quế í quế hương, trên đầu là đầu em gái,
…”
Tôi thấy băn khoăn, mới chỉ nghe nói sợ tỉnh cả rượu, chưa nghe nói hoảng hốt hết cả cơn buồn tiểu bao giờ, đúng là kỳ lạ.
Về đến cửa cung đã thấy Lục Ly đang đi đi lại lại vẻ bồn chồn, thấy tôi về lập tức chạy vội tới, hạ giọng thì thào: “Ôi nương nương, sao bây giờ
nương nương mới về! Cửa cung sắp đóng đến nơi rồi!”.
Tôi cười: “Chẳng phải chúng ta vẫn kịp vào đấy thôi, lo cái gì chứ?”.
Lục Ly chẳng biết nói thế nào nữa, vội lấy áo choàng ra khoác cho tôi, chưa kịp che mặt thì bỗng dưng tôi lại thấy bí bách, lập tức kẹp chặt hai
chân, cuống quýt nói với Lục Ly: “Nhanh, nhanh lên! Về cung mau lên!”.
Lục Ly không hiểu gì, cứ ngây ra nhìn tôi chằm chằm.
Ôi, Lục Ly ơi là Lục Ly, cô bảo ta nói ra miệng thế nào đây? Buồn đi tiểu
không giống như buồn uống rượu, không thể nhịn được đâu!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT