Cánh cổng chính của Mai Hoa sơn trang khóa chặt, ổ khóa và lề cửa đã han gỉ cả, giữa cánh cửa có vết đao phá vỡ một mảng lớn.
Hai con sư tử đá đứng chầu hai bên cổng, một con bị chém sạt một mảng trên đầu.
Nhìn qua chỗ bị đao chém vào bên trong, con đường rải đá dẫn vào đại sảnh mọc đầy cỏ dại, chứng tỏ từ lâu không ai lai vãng.
Tiểu Ngọc Nhi vòng sang mấy bước, nhảy phắt lên tường thành quan sát một lúc rồi sà mình vào bên trong.
Tiền viện phủ đầy lá rụng.
Tiểu Ngọc Nhi phải hết sức thận trọng để khỏi phát ra tiếng động.
Cửa đại sảnh khóa chặt.
Có một cánh cửa sổ bị gió làm bong ra đập sàn sạt vào tường.
Tiểu Ngọc Nhi đến bên cửa sổ. Vừa thoáng nhìn vào bên trong, nàng dựng cả tóc gáy, cố ghìm để khỏi bật ra tiếng thét.
Trong đại sảnh chất ngổn ngang mấy chục cỗ quan tài, trên thần án xếp đầy bài vị.
Nàng nghiến răng nghĩ thầm :
- Ta là quỷ, sợ gì ai?
Muốn vào hậu viện phải xuyên qua đại sảnh.
Nàng lấy hết can đảm nhảy vào trong, len lỏi giữa đám quan tài tới bình phong.
Tiếng Biện Bất Nghi còn văng vẳng bên tai :
- Không được phát ra âm thanh vào. Quỷ không có khí huyết nên không sao nói được, chỉ cần phát ra một tiếng là bị lộ ngay!
Chỉ có tiếng gió luồn qua cửa sổ xạc xào và tử khí tràn ngập khắp nơi.
Giá lúc này có Hoàng Phủ Sơn bên cạnh, nàng đã lao ngay vào vòng tay chàng, cho dù chỉ là giả vờ sợ hãi.
Tiếc rằng không có chàng ở đây.
Tiểu Ngọc Nhi quan sát khắp đại sảnh, theo cửa sau tới hậu viện.
Ở đây quang cảnh càng thê lương rùng rợn.
Từ một khung cửa sổ có mấy con mèo hoang lao vọt đi khiến tim nàng đập lên thon thót.
Ở đây trú phòng cũng có rất nhiều quan tài.
Trong hậu sảnh cũng có tới mười mấy chiếc.
Mới nhìn qua cửa sổ, Tiểu Ngọc Nhi nhận thấy có bóng người lay động bên một cỗ quan tài, hình như đang loay hoay để mở nó ra.
Tiểu Ngọc Nhi kinh hãi nép vào mép cửa quan sát một lúc mới nhận được đó là Biện Bất Nghi.
Y cũng nhìn ra cửa sổ vẫy tay ra hiệu cho nàng.
Tiểu Ngọc Nhi thấy can đảm hơn, phóng vào cửa sổ đến gần, thì thầm hỏi :
- Đại ca biết tôi vào đây sao?
Biện Bất Nghi cũng thấp giọng :
- Ta đã phát hiện ra cô từ hậu viện mới yên tâm mở nắp quan tài chứ! Đến xem này!
- Người chết thì có gì đáng xem chứ?
- Nhưng trong quan tài lại không có người!
Tiểu Ngọc Nhi sửng sốt hỏi :
- Vậy thì tử thi đâu?
Nàng ghé mắt xem, quả nhiên chỉ là một chiếc quan tài rỗng.
Biện Bất Nghi nói :
- Thật là quái sự! Có kẻ còn lấy trộm cả tử thi...
- Nhưng ai cần xác chết để làm gì?
Biện Bất Nghi giải thích đầy triết lý :
- Có lúc người chết còn có giá trị hơn người sống.
Tiểu Ngọc Nhi lắc đầu :
- Cái đó muội chưa từng nghe ai nói đến.
- Bây giờ không những cô nghe nói mà còn được chứng kiến tận mắt!
- Nhưng không biết dùng tử thi để làm gì?
- Đừng hỏi nhiều. Để ta xem chiếc quan tài này được chế tạo thế nào... Đã ba năm, tất nhiên tử thi đã bị rữa nát, nhưng vẫn còn lại xương cốt chứ?
Biện Bất Nghi mở hẳn nắp quan tài ra xem xét thật kỹ, hết sờ lại gõ, đặc biệt lưu ý đến mặt đáy và những chỗ ghép.
Tiểu Ngọc Nhi thấp giọng hỏi :
- Đại ca làm trò quỷ gì thế?
Biện Bất Nghi lầm bầm :
- Ta đã nói chớ hỏi nhiều mà!
Rồi chỉ tay sang cỗ quan tài bên cạnh bảo :
- Cô mở luôn nó ra, nhưng nhớ phải cẩn thận và nhẹ tay đấy!
Tiểu Ngọc Nhi theo lời mở luôn cỗ quan tài.
Lúc này có Biện Bất Nghi bên cạnh, nàng không còn sợ như trước nữa.
Mới mở ra, Tiểu Ngọc Nhi nhìn vào kinh hãi thốt lên :
- Lại quan tài rỗng!
Biện Bất Nghi thì thào :
- Nhất định có âm mưu gì đây.
Tiểu Ngọc Nhi tiếp lời :
- Muội cũng tin như vậy!
Biện Bất Nghi đến gần, nhỏ giọng :
- Ta từng gặp Trang chủ Thiên Diện Thái Tuế Kha Phương Đạt mấy lần. Người ấy thần quang hiện rõ, lại giỏi thuật hóa trang, không ngờ mắc phải thảm họa, đến nay vẫn chưa tìm ra thủ phạm...
Tiểu Ngọc Nhi nói :
- Có lúc Đại lão lão hồ nghi rằng không thể phát sinh sự việc này, cứ nghĩ đến nay Kha trang chủ vẫn còn sống...
Biện Bất Nghi vẫn chìm trong suy tưởng :
- Không biết rốt cuộc thì kẻ nào đã hạ độc thủ.
- Chúng ta cố công ban năm vẫn không lần ra được dấu vết gì, đến hôm nay mới phát hiện thấy trong quan tài rỗng không!
Biện Bất Nghi gật đầu :
- Rõ ràng đây là bước mở đầu. Sẽ không lâu nữa chúng ta nhất định sẽ tìm ra hung thủ.
- Chuyện này không đơn giản đâu. Muội lại cho rằng chúng ta đi chuyến này chỉ phí công vô ích mà thôi.
Chợt ngay lúc đó ở trước hậu sảnh bỗng có tiếng bước chân rất khẽ.
Biện Bất Nghi nói vào tai Tiểu Ngọc Nhi :
- Chui vào quan tài đóng lại nhanh!
Tiểu Ngọc Nhi sửng sốt :
- Giả làm người chết nữa sao?
- Làm nhanh đi! Chúng ta vốn giả làm quỷ mà!
Mỗi người chui vào một cỗ quan tài rỗng đóng nắp lại.
Chỉ lát sau tiếng bước chân đến bên cửa sổ, có tới ba người nhảy vào hậu sảnh.
Một tên cất giọng ồm ồm :
- Con mẹ nó! Lão Bát làm ăn chẳng ra gì. Cả bọn trong một canh giờ mà chỉ đào được bảy cái huyệt.
Tên thứ hai hỏi :
- Bạch đại đầu, tối nay chúng ta phải chôn mấy tên?
Tên nói giọng ồm ồm được gọi là Bạch đại đầu đáp :
- Đại chưởng quầy thương thế không nhẹ, đã dặn rằng tối nay phải chôn cho được mười lăm tử thi.
Lát sau đã phát ra những âm thanh lạch cạch như tiếng đóng mở nắp quan tài, tiếng kêu khóc và cuối cùng là tiếng chân nặng nề đi xa dần.
Biện Bất Nghi chờ bọn họ đi xa mới mở nắp quan tài ra gọi khẽ :
- Tiểu Ngọc! Tiểu Ngọc!
Tiểu Ngọc Nhi hé nắp quan tài hỏi :
- Biện đại ca, chuyện gì vậy?
Biện Bất Nghi không đáp, chỉ lẩm bẩm :
- Thật là kỳ quái!
Rồi nhảy ra khỏi quan tài bảo :
- Chúng ta phải đuổi theo tra rõ xem chúng là ai.
Tiểu Ngọc Nhi cũng ra khỏi quan tài quét mắt nhìn bốn phía.
Trong hậu sảnh mùi uế khí nồng nặc, hiển nhiên là những kẻ mới đến đã lấy những xác chết thối rữa ra khỏi quan tài.
Biện Bất Nghi và Tiểu Ngọc Nhi ra khỏi hậu sảnh chạy tới thẳng trang môn.
Trong khu rừng phía xa có nhân ảnh thấp thoáng, ít nhất có tới bảy tám người.
Biện Bất Nghi nói nhỏ :
- Chúng đều bận hắc y và đeo khăn trùm kín mặt.
Tiểu Ngọc Nhi nói :
- Xem kìa, có người khuân vật gì vào rừng.
Biện Bất Nghi giải thích :
- Chúng khuân những tử thi thối rữa.
Tiểu Ngọc Nhi băn khoăn nói :
- Tại sao chúng không chôn luôn cả quan tài mà chỉ chôn tử thi?
Biện Bất Nghi lắc đầu :
- Điều khó hiếu là ở đó...
Hai người đứng bên tường viện thấp giọng đàm luận thì từ phía rừng vang lên tiếng quát :
- Trương Bát! Đào nhanh lên chứ! Sang canh tư là phải quay về đó!
Có tiếng làu bàu đáp lại :
- Ai chẳng muốn đào nhanh chứ? Thế nhưng... Con mẹ nó! Bên dưới toàn đá tảng, đào cả buổi mới được nửa thước...
Giọng ồm ồm của tên Bạch đại đầu gắt gỏng :
- Mẹ cha nó! Bảo các ngươi đi khuân tử thi, các ngươi sợ ma từ chối. Nay tử thi mang tới rồi mà huyệt vẫn chưa đào xong là nghĩa lý gì?
Tiếng cuốc đập vào đá chát chúa, tiếng chửi rủa tục tằn vang lên không dứt.
Biện Bất Nghi định tiếp cận xem bọn chúng là ai thì chợt từ bên tả nghe có tiếng xe ngựa, căn cứ vào thanh âm thì có thể đoán rằng phải tới bốn năm chiếc.
Tiểu Ngọc Nhi lo lắng nói :
- Nhiều xe ngựa đang tới đấy!
- Chúng ta trở về hậu sảnh nhanh lên!
Hai người nhảy qua tường thì từ đoàn xe có tiếng quát :
- Bạch đại đầu! Trương Bát! Làm xong cả chưa?
Giọng Trương Bát trả lời :
- Bẩm Tề quản sự! Sắp xong rồi.
Người trên xe ngắt lời :
- Mẹ cha nó! Từ ngày Đại tổng quản chết đi, các ngươi chỉ ăn không ngồi rồi, chẳng được tích sự gì. Nay chỉ chôn mười mấy bộ xương khô mà mất hai đêm vẫn chưa xong...
Giọng ồm ồm của tên Bạch đại đầu :
- Bẩm Tề quản sự, chúng tôi đã phân chia công tác, việc mang tử thi do thuộc hạ phụ trách, nay đã mang ra hết rồi mà Trương Bát vẫn chưa đào xong...
Tề quản sự quát :
- Chôn thật sâu vào, không được để người ta phát hiện! Làm nhanh lên để còn vào trang.
Tiếng đào đất dồn dập hơn trước nhiều, chừng nửa canh giờ sau thì việc chôn cất kết thúc.
Tên Tề quản sự quay lại đoàn xe ra lệnh :
- Dừng xe ở đây, mang dây thừng xuống chuẩn bị khiêng hàng! Mỗi xe chỉ ở lại một người giữ xe!
Một tên hỏi :
- Bẩm Tề quản sự! Chúng ta chở quan tài mà ban ngày đi giữa đường cái sao tiện?
Tên họ Tề chửi um lên :
- Đồ ngu như lợn! Không biết lấy vải bạt mà che lại được ư?
Tên vừa nói vẫn còn cố cãi :
- Mỗi xe phải chở đến ba bốn cỗ quan tài, với những tấm vải nhỏ thế này nhất định phải lộ ra ít nhiều...
Tên họ Tề tức giận nói :
- Dọc đường chúng ta không dừng lại, cứ quất ngựa cho nhanh thì ai để ý thấy cũ hay mới?
Tên kia không dám nói gì nữa.
Từ trên xe có sáu bảy tên ngập ngừng bước xuống vẻ sợ hãi len lét nhìn vào Mai Hoa sơn trang đen ngòm và đáng sợ.
Tiếng gió xào xạc, trời mới sang đông, tuyết bay lất phất.
Cả mấy tên run rẩy bước, không biết vì lạnh hay vì sợ.
Lát sau từ trong khu rừng nơi vừa vang lên tiếng cuốc có mười người lần lượt đi về phía trang môn.
Tên hắc y đại hán đeo khăn đen trùm kín mặt đi đầu đến trước mặt tên Tề quản sự chắp tay nói :
- Tề quản sự, chôn xong hết rồi!
Tên họ Tề hỏi :
- Sẽ không ai phát hiện được chứ?
Người kia đáp :
- Hài cốt chôn sâu tới một trượng. Trên mặt còn phủ cành lá che kín. Qua giữa đông cỏ sẽ mọc tốt um, không ai ngờ bên dưới có mười lăm bộ xương khô đâu.
Tên họ Tề phất tay ra lệnh :
- Dẫn đường! Chúng ta vào thôi!
Người vừa bẩm báo chỉ tay sang bên hắc y hán tử cầm khăn đứng bên nói :
- Tử thi là do ba người của Bạch đại đầu mang ra, bảy người chúng tôi không vào trang, hãy bảo Bạch đại đầu dẫn đường.
Tên họ Bạch cất giọng ồm ồm :
- Trương Bát! Đừng biện bạch nữa, cứ nói trắng ra là ngươi sợ quỷ có phải hơn không?
Trương Bát trợn mắt quát :
- Ai bảo ta sợ quỷ? Ngươi thì có...
- Ta mà sợ ư? Chính mắt ta chứng kiến mấy tên chết treo...
Tề quản sự ngắt lời :
- Thôi đừng tranh chấp nữa! Cả hai ngươi cứ việc đi trước xem ai can đảm hơn...
Trương Bát đi tới cửa lớn, Bạch đại đầu vội nói :
- Chúng ta vượt qua tường mà vào chứ không đi qua cửa chính.
Tề quản sự hỏi :
- Ai bảo thế?
Bạch đại đầu ngạc nhiên nói :
- Thì chính Đại quản sự lúc đầu đã dặn thế mà! Muốn chúng tôi vượt tường vào, sao bây giờ...
Tề quản sự rít lên :
- Thật là đồ ngu như lợn! Ta hỏi ngươi, mang cả quan tài mà nhảy qua tường hay sao?
Bạch đại đầu ngơ ngác cúi đầu :
- Dạ...
Tề quản sự ra lệnh :
- Mở khóa cửa ra, xong việc sẽ khóa lại.
Cả đoàn mười sáu tên hắc y nhân mở trang môn lò dò tiến vào.
Tên Tề quản sự đi chính giữa. Hắn quả là người thông minh.
Trên giang hồ người làm tới chức Đại quản sự hầu hết đều có chút thông minh.
Và đây chính là lúc cần phải vận dụng trí thông minh đó.
Đại quản sự Tề Trường Chinh không dại gì học theo Đại Đao Phiến Tử Vương Hóa Nam mà học được nhiều mánh khóe ở Khấp Huyết Kiếm Qua Trường Giang.
Tề Trường Chinh làm tới chức Đại quản sự của Khoái Lạc bảo cũng không chỉ dựa vào chút thông minh của mình.
Người trong giang hồ xưng hắn là Bạch Hà Thập Tam Đao!
Chính thế! Những người này đúng là người của Khoái Lạc bảo phái tới đây.
Đoàn người qua đại sảnh, đi hết hậu viện tới hậu sảnh mở cửa ra.
Trong hậu sảnh uế khí nồng nặc, mười mấy cỗ quan tài nằm ngay ngắn, có vẻ gì khủng khiếp.
Bao giờ những chiếc quan tài chứa tử thi cũng mang đầy vẻ rùng rợn huyền bí.
Không thấy rõ một người nào trong đoàn mười sáu người vừa vào hậu sảnh, kể cả Tề Trường Chinh vì chúng đều trùm kín mặt bằng một tấm vải đen chỉ chừa đôi mắt.
Nhưng cả mười sáu chiếc khăn trùm đều run rẩy.
Tề Trường Chinh cố cao giọng hỏi :
- Kiếm gỗ đào bôi máu chó đen đã mang đến chưa?
Một tên đánh xe lo sợ đáp :
- Bẩm... Đại quản sự... thuộc hạ quên mất trên xe rồi!
Tề Trường Chinh tức giận quát :
- Đồ chó! Nếu có quỷ xuất hiện thì biết làm thế nào?
Tên đánh xe hoảng hốt định liều mạng kéo thêm một tên đồng bọn trở ra xe thì Bạch đại đầu cúi người nói :
- Tề gia! Chúng tôi đến đây mấy lần nhưng không thấy có ma quỷ gì xuất hiện. Có lẽ chúng sợ oai hùm của Tề đại gia mà trốn đi hết rồi!
Tề Trường Chinh nghe phỉnh nhịn thì không khỏi tự mãn, nói :
- Vậy thì ngươi chỉ nhanh những chiếc nào rỗng, bắt đầu thôi!
Bạch đại đầu chỉ tay nói :
- Hàng trước mười hai chiếc, hàng sau ba chiếc ở bên trái...
Tên đánh xe vừa để quên thứ vật trừ quỷ trên xe sốt sắng bê một cỗ quan tài nói :
- Các vị, tôi xin đi đầu cho!
Dù như thế vẫn hơn phải một mình quay trở lại xe trong hoàn cảnh rùng rợn này.
Từng chiếc quan tài được bê ra khỏi phòng.
Đến hai chiếc quan tài chính giữa hàng, Bạch đại đầu luồn tay xuống đáy quan tài, ra lệnh cho tên hán tử ở đầu kia :
- Nâng lên!
Nhưng chiếc quan tài chỉ nâng lên được nửa thước thì tên hán tử kêu lên :
- Cỗ quan tài này sao nặng quá!
Tề Trường Chinh đứng ở cửa, nghe vậy tức giận quát :
- Chỉ là chiếc quan tài không thì có gì mà nặng? Làm nhanh lên!
Bấy giờ Trương Bát cùng một tên hán tử khác bê chiếc quan tài cuối cùng, mới nhấc lên thấy nặng, miệng lầu bầu :
- Con mẹ nó! Không biết cỗ quan tài này làm bằng thứ gỗ gì mà nặng thấy mẹ!
Mới nâng lên nửa chừng, hắn đặt phịch xuống nhìn Bạch đại đầu hỏi :
- Thế nào? Ngươi đã lấy tử thi ra rồi chứ?
Bạch đại đầu đáp gọn :
- Rồi!
Tề Trường Chinh giục :
- Khẩn trương lên! Lôi thôi gì?
Trương Bát càu nhàu :
- Quả thật cái này nặng hơn hẳn...
Bạch đại đầu giải thích :
- Có thể đó là thứ gỗ tốt như lim chẳng hạn, vì thế nó nặng... Biết đâu đấy là quan tài của Thiên Diện Thái Tuế...
Tề Trường Chinh quát :
- Đừng nhiều lời nữa! Đưa ra xe nhanh!
Nhưng chiếc quan tài trên tay Bạch đại đầu cũng nặng khác thường. Hắn nghi hoặc lẩm bẩm :
- Dù có làm bằng thứ gỗ khác cũng không nặng đến thế, chẳng lẽ khiêng nhầm?
Hắn hé mở nắp quan, thấy lờ mờ hai cái chân người, liền kinh hãi la lên :
- Bên trong có tử thi!
Một tên hán tử mở phăng nắp quan tài.
Cả bọn nhìn vào, trợn tròn mắt vì ngạc nhiên và sợ hãi.
Vút!
Tử thi trong quan tài đột nhiên bay lên trần nhà cao tới hai trượng rồi rơi xuống đúng vào chỗ cũ.
- Có ma!
- Quỷ hiện!
- Chạy thôi!
Chiếc quan tài thứ hai cũng bị bật nắp, một bóng đen bay vút lên cao...
Hiển nhiên là quỷ hiện hình, bởi vì người thì làm sao bay cao như thế được?
Hơn nữa bộ dạng vẻ đáng sợ, tóc tai xõa tung rối bù, bận thứ gì không giống áo quần mà là cái túi lớn thùng thình với hai ống tay lòng thòng phơ phất, không ai thấy mặt mũi thế nào.
- Ôi chao!
Một cảnh tượng vô cùng hoảng loạn diễn ra. Cả mười sáu tên hắc y hán tử không còn hồn vía nào nữa xô nhau mà chạy, ai cũng thầm trách cha mẹ không sinh thêm cho mình mấy chiếc giò nữa.
Tên Đại quản sự Tề Trường Chinh chạy trước tiên, lao ra cửa lớn nhảy phắt lên xe.
Cả bọn ngồi trên xe mới hoàn hồn quay nhìn lại phía Mai Hoa sơn trang, thấy hai bóng đen đang lướt đi trên những mái nhà rồi biến mất hút trong khu rừn tùng mai ở hậu trang.
Tề quản sự giang thẳng cánh tay tát một cái thật mạnh vào mặt Bạch đại đầu, quát lên :
- Ngươi làm ăn thế hả? Làm sao đã lấy hết tử thi ra rồi mà không chịu kiểm tra gì cả? Rõ ràng trong đó còn tử thi, chẳng lẽ từ trên trời rơi xuống?
Bạch đại đầu nhổ ra một bãi máu cùng hai chiếc răng bị đánh gãy, tuy lòng rất bất bình nhưng không dám cãi, biết tên Quản sự trút giận dữ lên đầu mình chỉ để chữa thẹn là đã co cẳng chạy trước mọi người, nhưng cự lại lúc này chỉ thêm thiệt thân mà thôi, Chợt một tên kêu lên :
- Thối quá! Chắc có kẻ nào sợ quá, vãi phân ra quần rồi!
Hắn nói không ngoa, chẳng mấy chốc đã tìm ra thủ phạm, nhưng không phải một tên mà có tới ba tên, đũng quần nhầy nhụa những phân và nước tiểu.
Trừng trị xong ba tên này bắt chúng phải ở truồng tồng ngồng, Tề Trường Chinh quay sang tên hán tử đánh xe đã lỡ quên vật mang theo để trừ quỷ trừng mắt nói :
- Có chiếc kiếm gỗ đào tẩm máu chó đen cũng để quên. Ngươi làm ăn như thế hả?
Lại một cái tát như trời giáng vào mặt hắn!
Tề Trường Chinh bảo Trương Bát :
- Bây giờ chỉ còn bốn cỗ quan tài chưa khiêng ra khỏi trang. Ngươi dẫn theo tám tên thủ hạ đưa thanh kiếm gỗ đi khiêng nốt ra!
Cả chín tên tiu nghỉu như mèo bị cắt tai, nhưng cuối cùng cũng phải bấm bụng liều mình tiến vào nơi đáng sợ đó.
Rốt cuộc chúng cũng chỉ khuân ra được hai chiếc quan tài, còn hai chiếc kia vừa có quỷ chui ra thì không ai dám đụng đến.
Tề Trường Chinh hét toáng lên :
- Đồ ăn hại! Sao không khiêng luôn cả bốn chiếc?
Trương Bát sợ sệt đá thay cho cả bọn :
- Tề gia, hai chiếc đó vẫn có quỷ hiện giống như lúc trước...
- Cái gì? Quỷ mà không sợ kiếm gỗ đào tẩm máu chó sao?
- Bẩm Tề Gia, quả thật chúng vẫn xuất hiện như trước. Hay là chúng ta đi mời một lão đạo siêu độ trước...
Tề Trường Chinh quát to :
- Đồ ngu! Siêu độ cho con mẹ ngươi thì có! Ngươi không biết việc này không được để bất cứ ai biết hay sao?
Hắn rút phắt thanh đao vung lên quát :
- Tất cả đều cầm binh khí, theo ta!
Tuy lăm lăm binh khí trong tay, bọn chúng có can đảm hơn một chút, thập thò tiến vào trang, tay vung đao chém loạn xạ như có hàng trăm nghìn đối thủ quanh mình.
Cảnh tượng thật hết sức buồn cười.
Đoàn người cứ thế tiến vào hậu sảnh, tay vung đao loang loáng không ai dám nói một cau.
Tề Trường Chinh ra lệnh :
- Bạch đại đầu, Trương Bát dẫn bốn người vào khiêng, những người còn lại đứng giữ ở đây.
Sáu tên sợ sệt tụm lại với nhau lò dò từng bước tiến vào hậu sảnh, hai tên hán tử một tay cầm đao, tay kia run rẩy mở nắp quan tài.
Bên trong rỗng tuếch, không thấy tử thi hay ma quỷ gì.
Tề Trường Chinh sốt ruột hỏi :
- Thế nào?
Trương Bát trả lời :
- Bẩm Tề gia, trong quan tài không có gì, chắc ma quỷ sợ uy của Tề gia nên đã trốn cả rồi.
- Không ra nhanh lên.
Hai chiếc quan tài được khiêng khỏi hậu sảnh. Bạch đại đầu lẩm bẩm :
- Phóng hỏa đốt quách sơn trang đi!
Tề Trường Chinh mắng :
- Quân ngu như lợn! Tiền tài của chúng ta cả đấy, thế mà ngươi lại đòi đốt được sao?
Trương Bát cười nói :
- Chỉ là do chúng ta quên mất...
Tề Trường Chinh hỏi :
- Quên gì?
Trương Bát đáp :
- Người ta nói rất đúng: người lành sợ quỷ, còn quỷ sợ kẻ ác. Lúc đầu chúng ta tới đây hiền lành quá nên quỷ mới hiện lên hù dọa, còn lần này vung đao loang loáng, khí thế hùng hổ như thế thì còn ma quỷ nào mà không sợ hãi trốn biệt nữa? Hô hô...
Tề Trường Chinh trừng mắt hỏi :
- Mẹ kiếp, ngươi bảo chúng ta là kẻ ác hay sao?
Trương Bát nín thinh.
Hắn quên mất câu: Đa ngôn đa quá!
* * * * *
Tề quản sự vẫn liên tục múa đao như người đang luyện đao pháp.
Càng múa đao, hắn càng thấy bớt sợ.
Trong thâm tâm, Tề Trường Chinh không tin rằng ma quỷ cũng sợ kẻ ác như lời Trương Bát nên vẫn có ý đề phòng.
Bốn tên hán tử khiêng hai chiếc quan tài chạy băng băng giữa mười mấy tên vung đao múa tít đi tiền hô hậu ủng, so với khi đi vào còn nhanh hơn nhiều.
Mười lăm chiếc quan tài được xếp lên năm chiếc xe ngựa, vừa vặn mỗi xe ba chiếc.
Tề quản sự kiểm tra thêm một lượt nữa: một, hai, ba, bốn, năm,... đếm đủ mười lăm chiếc rồi mới khoát tay ra hiệu :
- Đi!
Vào lúc nửa đêm, không ai ngờ đoàn năm chiếc xe len lỏi vào nơi hoang vắng này lại chở đến mười lăm cỗ quan tài cũ.
Ngay cả Biện Bất Nghi đang ẩn nấp trên nóc tiền sảnh cũng nhíu mày, y không hiểu cơ sự thế nào cả.
Tiểu Ngọc Nhi vẫn trong bộ dạng của một nữ quỷ phục cách y vài thước, nghi hoặc hỏi :
- Biện đại ca, bọn này chở những chiếc quan tài rỗng đó đi đâu vậy?
Biện Bất Nghi lắc đầu :
- Không biết!
Tiểu Ngọc Nhi đoán :
- Nhất định có âm mưu gì đáng sợ lắm!
Biện Bất Nghi thấp giọng :
- Tiểu Ngọc, cho dù bọn này có âm mưu thế nào cũng không đáng sợ, chỉ có hai người vừa rồi mới thật đáng sợ. Thân pháp của chúng đã đạt tới cảnh giới thượng thừa, thêm nữa chúng ta không có cách gì tìm hiểu được lai lịch chúng.
Tiểu Ngọc Nhi liếc mắt nhìn về phía khu rừng tùng mai sau trang lo lắng nói :
- Không biết hai quái vật đó là người hay ma thật?
Thì ra hai bóng đen trước đó vọt ra khỏi quan tài làm bọn hắc y hán tử sợ đến nỗi són cả ra quần kinh hồn táng đởm chạy bán sống bán chết không phải là Biện Bất Nghi và Tiểu Ngọc Nhi.
Trong khi hai vị sư huynh muội từ gần khu rừng rậm trước sơn trang quay lại nấp ở cây định quan sát tình hình thì chứng kiến màn hài kịch ở hậu sảnh, đồng thời thấy rõ hai bóng đen bay vút lên mái nhà lướt vào khu rừng tùng mai ở phía sau Mai Hoa sơn trang.
Biện Bất Nghi thì thào :
- Cao thủ đã xuất hiện, chúng ta phải hết sức cẩn thận và đừng nói nhiều, phải giữ im lặng chừng nào có thể và khi cần thiết chỉ nói nhỏ thôi!
Tiểu Ngọc Nhi vẫn chưa thật tin, run giọng hỏi :
- Biện đại ca... hai bóng đen đó... hay đúng là quỷ thật?
Biện Bất Nghi lắc đầu :
- Cô không thấy sao? Nếu là quỷ thật thì di động đâu cần phải vung nhấc chân, cũng đâu cần phải chạm đất. Chỉ có điều chúng ta không biết lai lịch chúng và tới đây với mục đích gì.
Tiểu Ngọc Nhi vội hỏi :
- Chúng ta có cần vào hậu sảnh xem thế nào không?
Biện Bất Nghi nhìn năm chiếc xe ngựa bắt đầu chuyển bánh, cười đáp :
- Phải đấy, chúng ta nên vào xem có thể có dấu vết gì về hai nhân vật quái dị đó, còn bọn hán tử bí mật này thì chẳng đáng lưu ý, chúng ta có thể dễ dàng điều tra được chúng.
Hai người thận trọng rời khỏi nóc nhà tiềm nhập vào hậu sảnh.
Bên trong tĩnh lặng như chết, mười lăm chiếc quan tài khiêng đi để lại một khoảng trống rộng.
Biện Bất Nghi và Tiểu Ngọc Nhi sục sạo khắp nơi trong hậu sảnh mong tìm được dấu vết gì của hai kẻ huyền bí kia để lại, mở tung cả hai phòng chái nhưng vẫn không phát hiện được gì.
Chừng thời gian một bữa cơm, Biện Bất Nghi tìm đến Tiểu Ngọc Nhi nói :
- Ta cho rằng vụ huyết án năm xưa rất phức tạp, không biết bọn nào trong số hai tốp mới đến đây...
- Đại ca cho rằng hai người vừa đi cũng liên quan đến vụ huyết án đó hay sao?
- Không sai! Vì thế cần phải xác định được lai lịch của chúng.
- Còn bọn hắc y nhân chở quan tài?
- Cũng phải điều tra bọn này, mặc dù có thể đoán đó là người của Khoái Lạc bảo.
Tiểu Ngọc Nhi lo lắng hỏi :
- Vậy đại ca định thế nào?
- Ta thấy rằng hai nhân vật kia nhất định sẽ quay lại đây. Cô hãy ẩn nấp ở đây quan sát hành tung của bọn chúng, còn ta sẽ theo vết chân của mấy chiếc xe ngựa.
Tiểu Ngọc Nhi tái mặt hỏi :
- Đại ca bảo tôi ở lại đây một mình ư?
- Thế nào? Cô sợ ư?
- Nếu lỡ ra chúng là quỷ thật...
Biện Bất Nghi cười nói :
- Thì có sao đâu chứ? Cô bây giờ đang là quỷ mà, có thể dọa luôn cả quỷ...
- Nhưng tôi phải chờ ở đây đến bao giờ?
- Cô sẽ chờ tới khi tôi quay lại.
- Nếu sau ba ngày đại ca mới quay lại thì sao?
Biện Bất Nghi thản nhiên đáp :
- Thì cô phải chờ ở đây ba ngày!
Tiểu Ngọc Nhi ngẫm nghĩ một lúc rồi nói :
- Đại ca, muội có một đề nghị...
- Đề nghị thế nào?
Tiểu Ngọc Nhi nói :
- Bây giờ đại ca cứ theo dõi bọn hắc y nhân trên năm chiếc xe ngựa, còn muội sẽ trở về Kim Thụ pha săn sóc cho A Sơn ca chờ anh ấy bình phục rồi sẽ trở lại đây, thế nào?
Biện Bất Nghi lắc đầu :
- Không được!
Tiểu Ngọc Nhi tiu nghỉu nói :
- Sao lại không được? Lúc này mới là cơ hội cho muội săn sóc A Sơn ca, còn ngày thường không bao giờ anh ấy thích được người khác chiều chuộng chăm sóc...
Hiển nhiên Biện Bất Nghi biết rõ tâm sự của thiếu nữ này, nhưng bây giờ công việc mới là điều chính yếu, Vu lão lão đã có nghiêm lệnh như vậy, chàng đành nói :
- Tiểu Ngọc! Nếu bây giờ mà cô bỏ về Kim Thụ pha thì rất có thể làm mất đi cơ hội tốt nhất để khám phá một điều bí mật kinh thiên động địa đây! Vì thế nên cần tạm gác chuyện riêng để hoàn thành công việc mới được!
Tiểu Ngọc Nhi thở dài :
- Thôi được, đành nghe theo lời đại ca vậy!
Biện Bất Nghi dặn :
- Ban ngày cô hãy rời trang, kiếm một khu rừng nào đó cho kín mà ẩn thân và tìm thức ăn, cứ tối đến hãy trở lại đây, nhưng nhớ tuyệt đối không được để lộ thân phận, chỉ theo dõi những ai xuất hiện trong Mai Hoa sơn trang này xem chúng có hành động gì.
Tiểu Ngọc Nhi gật đầu :
- Hy vọng đại ca mau trở lại. Ở nơi quỷ quái này một mình chẳng phải là chuyện dễ chịu gì...
Biện Bất Nghi an ủi :
- Cô hãy chịu khó một chút. Vu lão lão rất quan tâm đến vụ huyết án này, có rất nhiều chuyện còn chưa hiểu được đâu!
- Biện đại ca, trời sắp sáng rồi, đại ca nên nhanh chóng đuổi theo bọn người kia đi!
Biện Bất Nghi nhìn trời nói :
- Sắp sáng thật rồi! Cô hãy tìm nơi nào đó mà ngủ mỏi mắt. Đừng quên mình là quỷ và ban ngày thì không có quỷ xuất hiện đâu!
Tiểu Ngọc Nhi phụng phịu :
- Đại ca coi muội là quỷ thật sao?
Biện Bất Nghi cười rồi quay người lao ra hướng trang môn.
Tiểu Ngọc Nhi nhìn theo một lúc rồi cũng rời khỏi sơn trang tìm một khu rừng ẩn thân.
Cần phải kiếm một chỗ ngủ một giấc mới được!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT