Lúc Phi đến, Phú chỉ còn ngồi lại một mình, dĩ nhiên Phú đã uống rất nhiều rượu. Trên bàn còn lại nửa bình, chén dĩa ngổn ngang không thứ lớp.
Phi chú ý đến hai đôi đũa trên bàn, nhưng chỉ có một mình Phú còn ngồi đây, chàng bước đến gần Phú ngồi xuống hỏi:
- Bân Bân đâu rồi?
Phú liếc nhìn Phi với đôi mắt cảm tình, đáp:
- Đi rồi.
- Đi lâu hay mau vậy?
- Chừng hai mươi phút. Thực ra, nhà người đừng đến thì càng tốt.
- Bân Bân đã nổi cơn giận dữ với Phú à?
- Ta có chi mà nàng phát giận?
Bất cứ Phú nói sao, Phi vẫn biết đã xẩy ra việc gì rồi, bởi bản tính tự nhiên của Phú, dầu vấn đề có phát sanh trầm trọng thế mấy, chàng vẫn tỉnh bợ Phi hỏi nhanh:
- Phú nên cho mình biết, nàng đã nói gì?
Phú vẫn lắc đầu chẳng chịu nói ra:
- Tiểu Lê, hôm nay chúng ta không nên đề cập đến vấn đề này, ngày mai sẽ nói cũng không muộn. Hiện giờ chúng ta nên quên tất cả hãy uống cho thật say, rồi chúng ta còn khiêu vũ.
Phi thấy Phú đã say nhừ, chàng không muốn cho Phú uống thêm. Nhưng, Phú đã rót đầy ắp ly rượu trước mặt chàng. Phi cản lại không cho Phú uống nữa:
- Anh Phú, thôi đi anh, vừa rồi.
- Sao? Lại đây, cùng uống cạn ly đi. "Hôm nay rượu đã đầy bầu phải uống cho say" câu đó không phải là danh cú của một thi nhân sao?
- Nhưng anh đã say rồi.
Phú bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn nói:
- Đáng tức cười, mới uống bấy nhiêu mà mi nói ta say hả? Nhà ngươi không biết tửu lượng của huynh đài mà gọi là bạn thiết với ta sao cho được?
- Nhưng anh còn phải lái xe về nữa kìa.
- Đừng lo, ta không khi nào để cho thất bại đâu, nếu mi không uống cho say thì mỗ nhất định không thuật lại cho mi biết.
- Cho mình biết việc gì?
- Bân bân muốn cho ở nhà đây chuyển lời cho mi.
- Còn nàng đâu?
- Hư quá, ở nhà chẳng đã nói với mi, nàng đã đi rồi sao? Lại đây, uống cạn ly sẽ hay.
Phi rất nghi hoặc, nhưng phải uống cạn ly với Phú. Vả lại, chàng cảm thấy bụng đói như cào. Phú gọi thêm thức ăn và rượu.
Ba hầu rượu tuy đã cạn, nhưng Phú vẫn bình tĩnh:
- Tố Tố đã đỡ chưa?
- Khi mình đi thì nàng ngủ.
- Mi bỏ nàng nằm một mình tại phòng hả?
Phi lắc đầu nói:
- Không, bác Hùng đã về rồi.
- Mi có đề nghị lão đưa nàng đến y viện không?
Phi gượng cười đáp:
- Phú còn nhớ ý kiến mình, từ nay đừng nên bao biện việc thiên hạ, ít nói. Bằng không thì...
- Chắc lão Hùng đã cho nhà ngươi một bài học khó chịu?
Rượu vào bụng khá nhiều khiến Phi ụa lên:
- Từ nay yêu cầu Phú đừng hỏi thăm việc của Tố Tố nữa.
Phú không cho là phải, chàng lắc đầu nói:
- Mỗ hy vọng nhà ngươi đừng cương quyết như vậy, dầu cho lão Hùng có xử tệ với mi, mi cũng nên thông cảm nỗi khổ mấy ngày nay của lão, còn Tố Tố xử đẹp với mi, mi đừng để cho nàng thất vọng.
Lời của Phú không phải của người saỵ Nhưng Phi vẫn lạnh lùng đáp:
- Tại mình không quen bị người khác đuổi.
Phú chú ý nhìn Phi hỏi:
- Tiểu Lê, cho biết sau khi mình đi rồi, nơi đó lại xẩy ra chuyện gì?
Tâm tình của Phi rất xúc động, tuy chàng không phiền trách cách đối xử của lão Hùng, nhưng lòng chàng cảm thấy khó chịu. Chàng đem tất cả từ đầu chí cuối thuật lại cho Phú nghe.
Tuy Phú đồng ý với Phị Lẽ ra lão Hùng không nên đối xử như vậy, sau cùng Phú khuyên:
- Tiểu Lê, khuyên nhà ngươi đừng thèm thắc mắc nữa. Mình dám bảo đảm sau khi nhà ngươi đi rồi lão Hùng sẽ ăn năn. Khi lão nhìn thấy di vật của Lục Cơ Thực, lão sẽ tiếc rẻ sự đối xử tệ với nhà ngươi. Có lẽ, nội ngày mai Tố Tố sẽ gọi điện thoại để tìm nhà ngươi cho mà coi.
Phi thở ra tỏ vẻ cảm xúc nói:
- Thế cũng được. Mình tính gặp Bân Bân lần này là dọn đồ từ nhà Tố Tố về, không ngờ chỉ còn một ít ngày giờ cuối nữa mà sanh ra rối rắm thế này.
- Không định trước được, nếu chẳng xẩy ra trước, sau khi mi dọn đi rồi, nó cùng đổ trút lên đầu mi chớ gì.
- Hai cảnh ngộ không giống nhau, riêng Bân Bân chỉ lầm mình đôi chút thôi.
- Nhà ngươi tin rằng, Bân Bân hiểu lầm nhà ngươi hả?
Phi không đáp thẳng vào vấn đề, chàng rút thuốc ra bật lửa đốt vừa nói:
- Anh Phú, mình đang nghĩ một phương pháp, bởi những ngày qua thường can dự vào thiên hạ sự, kết quả đem đến nhiều chuyện phiền phức cho mình. Cũng may mọi việc đều trôi quạ Nào vấn đề Vương Cách, vấn đề Trương Lập Dân, đến vấn đề Tố Tố thẩy đều đã quạ Từ nay mình quyết tính lo cho mình thôi.
- Vấn đề cho mình nghĩa là sao?
- Anh Phú, anh thuộc về người nhà, mình muốn thương lượng với anh. Hiện giờ trước mắt mình có hai con đường, một đường nên chính thức kết hôn với Bân Bân, một đường nên xuất ngoại du học ít năm. Trong hai đường này, tôi tin rằng bác Khưu không có ý kiến, bởi vì bác thường tôn trọng ý kiến của mình và Bân Bân.
- Tiểu Lê, nhà ngươi định xuất ngoại, nên chọn ngay con đường đó, còn vấn đề hôn nhân nên gác lại sau sẽ haỵ Cơ hội khó tìm ra lắm, nếu gặp thì nên nắm chắc lấy nó là hơn.
- Lúc trước dường như anh chủ trương cho tôi nên xuất ngoại sau khi kết hôn mà.
Phú thở ra, đưa cao ly rượu lên nói:
- Đó là ý kiến của mình thôi, nó thuộc vào việc lớn của tương lai, thỉnh thoảng sẽ tính kỹ. Bây giờ nên cạn ly đi.
Phi lấy làm lạ, chàng nhận thấy thái độ của Phú hôm nay rất kỳ quái. Có lẽ Bân Bân đã sanh ra chuyện gì rồi? Càng nghĩ đến chừng nào chàng càng lo lắng.
- Anh Phú hiện giờ mình muốn nghe anh chuyển đạt lời của Bân Bân?
Phú liếc nhìn Phi, nói:
- Chiều nay chúng ta không nên bàn những chuyện xui xẻo, nên gác ngoài tất cả, uống xong khiêu vũ là hơn.
Phi lắc đầu nói:
- Không được, anh biết tính tình mình rất nóng nẩy, muốn nghe Bân Bân đã nói với Phú những gì. Vả lại, mình còn trả lời đã hứa đem nàng về giao lại cho bác gái nữa.
- Nếu kẻ này cho mi biết, Bân Bân không có đến thì sao?
- Nhưng sự thật mình biết nàng có đến kia mà.
Phú nhìn hai bình rượu trên bàn nói:
- Thế là, mình có hai điều kiện, trong hai bình rượu này, bình thứ nhất mình uống phân nửa, bình thứ hai hai đứa uống chung, còn lại nửa bình, hai đứa mình cùng uống cạn. Sau đó, mình sẽ tìm một nơi khác mà thay đổi không khí. Mi đồng ý hai điều kiện này, mình sẽ tường thuật lời của nàng cho Phi nghe.
- Đồng ý.
Phú vừa uống vừa nói những chuyện không liên can đến vấn đề Phi hỏi:
- Tiểu Lê, đừng để cho phụ nữ họ trói buộc mình, đừng để họ gây ra những điều không vui vẻ cho mình.
Phi trừng Phú, nói:
- Ai lại để cho phụ nữ trói buộc hồi nào?
- Theo ý kiến mình không muốn nhà ngươ bị bọn họ trói buộc tâm hồn, bọn họ đã bóp nát trái tim của Phi rồi.
- A! Lại nổi dóa lên rồi.
- Mình vẫn tỉnh, không hề bực bội điều gì, chắc Phi nghe câu danh ngôn của Tây Phương: "Trái tim của phụ nữ như mặt trăng sáng, trong đó thường có bóng chàng trai". Họ luôn chọn lựa mình, chớ không phải mình chọn lựa họ đâu.
- Theo quái luận của anh, thì những chàng sớm Tần chiều Sở không đáng trách sao?
- Đương nhiên mình không cho rằng tất cả đều như vậy, như Tố Tố là một cô gái có mắt không tròng, nêu chạm phải tên đểu giả.
Phi trừng Phú tỏ vẻ không vui:
- Đừng dùng Tố Tố mà thí dụ, nàng mới là người con gái tâm tánh thuần nhất.
Phú cười lớn nói:
- Tiểu Lê, mỗ rất thích thú nghe nhà ngươi nói câu này.
- Mình nói không đúng hả?
- Sao lại không đúng, rất đúng chớ. Mình hoàn toàn đồng ý, Tố Tố được thượng đế ban cho nàng một dáng vẻ dễ thương một tâm hồn hiền hòa thuần khiết. Nhưng mỗ hỏi thật nhà ngươi yêu Bân Bân hay yêu Tố Tố?
- Nói xàm, vấn đề này có quan hệ gì?
Phú cười cười điểm mặt Phi, nói:
- Tiểu Lê, mình hy vọng nhà ngươi nên nói rõ, nhà ngươi yêu Tố Tố đi, đừng do dự, không có ai tranh với nhà ngươi đâu. Hiện giờ trong tim của nàng chỉ có nhà ngươi thôi.
Phi lấy bình rượu nói:
- Phú đã say rồi, không cho uống nữa đâu.
- Mình say à? Chính mình nói chớ đâu phải rượu nói mà Phi bảo mình say?
- Được rồi, chúng ta nên kết thúc tiệc rượu tại đây đi.
Phú lộ vẻ cương quyết nói:
- Mình đại diện cho nhà ngươi mà đến đây bây giờ nhà ngươi phải có một tiết mục khác coi cho được đi.
Phi không uống nữa, cũng không muốn cho Phú uống thêm, chàng liền gọi tính tiền. Sau đó, hai người cũng bước loạng choạng đến thang lầu.
Khi đến nơi gởi xe, Phi lo lắng hỏi:
- Phú còn đủ sức lái xe không?
- Nói chơi hoài chú, cái gì mà không đủ sức lái xẻ Mới uống có bấy nhiêu mà ăn thua gì?
Phi cho là Phú nói thật, bởi tửu lượng của Phú hơn Phi khá xạ Phi nhìn những bóng đèn ngoài đường phố xoay tròn những vòng trắng xóa mỗi người đi đường đều hóa thành hai.
Đường Trung Sơn bắc lộ lúc đêm về lại là lúc vô cùng náo nhiệt, xe chạy nối đuôi nhau.
Chiếc mô tô của hai chàng gào thét xông vào lượn sóng người. Phú tự cho mình không say, nhưng rốt cuộc đôi tay không theo sự điều khiển của bộ Óc, thân xe luôn luôn lắc lư cũng như thân hình của hai chàng khi từ quán rượu bước ra.
Có lẽ nhờ gió đêm đem đến một luồng hơi mát cho Phi, nên anh ta tỉnh táo đôi chút, Phi ngồi phía sau vỗ vỗ vào vai Phú nói:
- Tụi mình về Đạm Thủy hả?
- Ai nói với chú mình về Đạm Thủy? Mình đã nói đi khiêu vũ kia mà.
- Nhưng Phú đã chạy về Đạm Thủy.
Nghe Phi nói, Phú mới nhận ra chạy lộn đường. Đã chạy qua ba đoạn đường Trung Sơn Bắc Lộ, trước mặt họ là chiếc cầu qua sông Cơ Long Hà.
- À, vậy thì trở lại, có sao đâu.
Nói rồi, Phú vụt quay xe trở lại, nhiều chiếc xe lách phớt qua chàng, phía sau có nhiều tiếng xe thắng "ken két" nghe ghê rợn, hòa lẫn tiếng chửi mắng độc địa, những xe trước mặt chàng cũng thắng nghe ken két. Phú rất rối, tuy trở đầu xe lại, nhưng không đủ sức lái xe theo đường thẳng, nên cả xe lẫn người đụng mạnh vào trụ đèn.
Xe lật một nơi, ném người sang một ngã, Phú nằm gần bên xe, Phi thì văng ra ngoài đường cái, ngất lịm đi không biết chi cả. Trong chốc lát, xe bị kẹt dồn lại, biến thành một cuộc hỗn loạn vô trật tự, người đi đường và người trong phố bu quanh hai chàng đông nghẹt, họ bàn tán om sòm.
Một lúc sau có xe cảnh sát đến, gọi một chiếc taxi chở hai chàng đến bịnh viện gần nhất là Y viện Mã Giai. Số người hiếu kỳ tan dần, chiếc mô tô tạm thời cũng được cảnh sát giữ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT