Tác giả: SUNQINGtheWriter.

Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.

✻ Chương 119 ✻

Người có thể khóc luôn là người sẽ vượt qua nỗi đau nhanh nhất. Còn người không thể khóc thì mãi mãi sẽ lưu lại nỗi đau ấy ở trong tim. Đem điều này để hình dung đến Vưu Thần là vô cùng phù hợp. Tính tình của y ngoại trừ lãnh khốc còn có một điều khác, chính là không biết khóc là gì. Chỉ có một lần duy nhất, đó là ngày mà Vưu Thần được sinh ra đời. Mọi đứa trẻ đều phải bật khóc theo như thường lệ của tự nhiên. Trừ lần đó ra, Vưu Thần kì thực vẫn chưa từng rơi một giọt nước mắt cho bất cứ chuyện gì.

Mọi thứ, y đem chôn sâu vào dưới đáy lòng của mình. Không ai biết, không ai hay, một mình chịu đựng gặm nhấm ngày qua ngày.

Những lời trầm đục thống khổ kia truyền đến bên tai, khiến cho vòng tay của Vưu Chiếu Hy vô thức mà siết chặt lấy cơ thể của Vưu Thần. Những ngày qua đều là những ngày mệt mỏi đối với tất cả mọi người. Dù thời gian có trôi đi thì chuyện đau thương vẫn nán ở lại, giống như ra sức giày vò tâm can của từng người trong bọn họ vậy.

Đây không phải là lần đầu tiên Vưu Chiếu Hy nghe thấy Vưu Thần mở lời tâm sự, nhưng là lần đầu tiên cậu cảm nhận được nỗi thống khổ bên trong lòng y nặng nề đến mức nào.

Suốt một tháng qua, Vưu Thần vừa lo cho công việc của gia đình, vừa phải chăm sóc cho cậu. Sau chuyện của Lý Thiệu Lâm, tinh thần của Vưu Chiếu Hy thật sự có điểm không được ổn định. Cậu thường xuyên gặp ác mộng trong giấc ngủ, dẫn đến việc thiếu ngủ lâu dài, sức khỏe sa sút, tinh thần theo đó tiều tụy. Vưu Thần mặc dù đã cố gắng làm đủ mọi cách khác nhau nhưng cũng không thể khiến cho cậu cảm thấy khá hơn.

Một tháng mệt mỏi trôi qua.

Vưu Chiếu Hy hiện tại đã phần nào gỡ bỏ được những điều u ám ở trong lòng. Tuy rằng cậu vẫn thường xuyên gặp phải những giấc mơ đẫm máu kia, nhưng trong lòng cũng không còn giữ lại nỗi dằn vặt chua xót nữa. Cậu nghĩ, nếu như mình còn như thế, người kia ở trên trời sẽ đau lòng biết nhường nào.

Vưu Thần nói xong một câu đó, hốc mắt dường như nóng lên, nhưng cố chấp không để một giọt nước mắt trượt xuống. Yết hầu nơi cổ họng bất chợt di chuyển, cánh mũi ngửi thấy mùi hương trên người Vưu Chiếu Hy, nỗi lo lắng trong lòng phần nào giảm bớt. Y vẫn giữ nguyên tư thế ôm chầm lấy cậu, cả thân thể dán sát vào cậu, ngỡ rằng cậu sẽ có thể biến mất ngay trước mặt nếu như y không làm như vậy.

Vưu Chiếu Hy bị ôm cũng không phản kháng, nhiệt độ cơ thể của cả hai tương đối khác nhau, khiến cho người ấm kẻ lạnh cứ vậy mà trở nên hài hòa.

"Đừng lo lắng, có chuyện gì đi nữa, anh vẫn còn có em. Dù rằng hiện tại, em không khác gì là gánh nặng của anh..."

Vưu Thần nghe thấy những lời này, có điểm không vui, vội tách khỏi người cậu, nghiêm túc nói, "Em không phải là gánh nặng của tôi. Những việc này, chỉ là những thứ tôi phải làm cho em mà thôi."

Dừng lại một chút, tầm mắt của y hạ xuống cánh môi tái nhợt của cậu, không khỏi nhíu mày, "Trời lạnh thế kia, em không biết mặc ấm thêm một chút sao? Cứ như vậy thể trạng sẽ ngày càng yếu đi, em có biết không vậy?"

Vưu Chiếu Hy bị mắng, nhất thời ngây người, "Khi nãy em định ngồi đợi một chút, không ngờ lại ngủ quên... Lần sau em sẽ mặc thêm áo ấm, anh đừng khó chịu nữa."

Thấy cậu cười, cơn giận trong lòng phút chốc tan biến.

Vưu Thần hít vào một ngụm khí lạnh, nhu nhu huyệt thái dương một chút rồi ôm lấy vai cậu, cùng nhau lên lầu. Khi cả hai vào phòng ngủ, y không nhanh không chậm thả mình xuống chiếc ghế đệm ở gần đó. Đầu hơi ngửa ra phía sau, gác lên phần đệm êm ái, tâm trí rốt cuộc cũng được thả lõng đôi chút. Hiện tại Vưu Thần đang ở nhà của cậu, cho nên mọi công việc ngoài kia đều bị gác sang một bên.

Vưu Chiếu Hy nhìn thấy nét mặt mệt mỏi của y, không khỏi lo lắng. Cậu khẽ khàng đi ra phía sau lưng y, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng cẩn thận xoa xoa huyệt thái dương. Ngón tay tiếp xúc với làn da tái nhợt lạnh lẽo của người kia, cảm giác chân thật đến từng chút một.

Vưu Thần cảm nhận được động tác dịu dàng của cậu, hơi mở mắt nhìn lên, khóe môi cũng cong nhẹ, "Từng làm rồi sao?"

Ngón tay vẫn theo tốc độ chậm rãi vừa phải mát xa, Vưu Chiếu Hy cúi xuống nhìn y, "Ngày trước Tiểu Lương từng bày cho em cái này. Em thấy hiệu quả lắm, nên muốn giúp anh một chút."

Nói rồi cậu bất ngờ cúi thấp đầu, hôn lên trán của y, "Thần, em xin lỗi vì phải để anh lo lắng như vậy. Sau này đừng quá lưu tâm đến em nữa, em có thể tự lo cho bản thân của mình mà."

Vưu Thần nhắm mắt lại, nhàn nhạt đáp, "Em chính là bản thân tôi, không thể không lưu tâm."

Một câu này lại hiệu quả ngăn chặn những lời sắp nói của Vưu Chiếu Hy. Đôi bàn tay thu về, cậu nhìn đôi mắt chứa đấy nỗi đau không thể nói kia, bất giác chua xót. Cánh tay vòng qua cổ Vưu Thần, cậu gục đầu, ôm lấy y từ phía sau.

"Vưu Thần, em sẽ không bao giờ rời bỏ anh. Anh có biết đây chính là lời giao ước giữa mẹ và em không?"

Lần này Vưu Thần toan mở mắt, tựa hồ nỗi đau mang tên "mẹ" vừa làm chấn động con ngươi bình lặng của y. Y ngồi thẳng dậy, quay đầu nhìn Vưu Chiếu Hy, nhất thời không biết nói gì ngoài cái nhíu mày.

Nhìn thấy phản ứng của y, Vưu Chiếu Hy không bất ngờ cho lắm. Cũng bởi cậu hiểu rõ mẹ Thẩm ở trong lòng Vưu Thần có bao nhiêu phần quan trọng. Một khi nhắc đến điểm yếu này, bất kể là con người hay ma cà rồng cũng đều không tránh khỏi đau lòng.

Cậu bình tĩnh nhìn người kia, giọng nói điềm đạm, chậm rãi hóa thành một dải lụa mềm mại, quấn lấy trái tim đầy những vết thương của Vưu Thần.

"Mẹ từng muốn em hứa rằng sẽ không bao giờ rời bỏ anh. Em đã hứa với mẹ. Đây là giao ước giữa mẹ và em. Nhưng rồi em suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều lần, rốt cuộc cũng đã tìm ra được câu trả lời."

"Vưu Thần, em sẽ không bao giờ rời bỏ anh, chính là vì em rất yêu anh, yêu cả những thiếu sót của anh chứ không phải hoàn toàn là vì lời hứa với mẹ."

Vưu Chiếu Hy bước đến trước mặt của Vưu Thần, ôm lấy khuôn mặt lãnh đạm kia, "Em sẽ không để anh phải chịu đựng những áp lực và thống khổ từ xung quanh nữa. Lần này hãy để em được bảo vệ và yêu thương anh nhé, Thần?"

Vưu Thần trầm mặc nhìn Vưu Chiếu Hy, cảm giác được giọng nói của cậu lúc này có bao nhiêu phần là ngại ngùng, bao nhiêu phần là nghiêm túc và bao nhiêu phần là cố chấp. Những lời nói đấy thật sự đan kết vào nhau, tạo thành một tấm khiên vững chắc, bọc lấy trái tim của y.

"Tiểu Hy." Vưu Thần gọi cậu, sau đó đứng dậy, duỗi ngón tay miết nhẹ khuôn cằm tinh tế kia, khẽ cười trầm một tiếng, "Em thật ngốc."

Ngốc?

Từ nhỏ đến bây giờ, Vưu Thần mắng cậu có không ít lần. Nhưng mắng bằng từ "ngốc" thì đúng là chưa có bao giờ. Vưu Chiếu Hy nhất thời ngây như phỗng, sau đó lại cảm giác được trên môi mình ẩm ướt lành lạnh, lúc này mới nhận ra tiện nghi đều bị người ta chiếm lấy.

Vưu Thần áp cậu sát vào bên tủ quần áo, đối diện là một tấm gương lớn bằng thân người, vừa vặn phản chiếu toàn bộ tư thế của hai người ngay lúc này. Vưu Chiếu Hy ban đầu còn ngỡ ngàng chưa tiếp nhận kịp nụ hôn kia, không lâu sau đó liền rơi xuống đáy sâu của đại dương lưới tình. Đáy đại dương vừa lạnh lẽo vừa u tối, thế nhưng ở đằng xa tựa hồ có một điểm sáng, khiến cho tinh thần của cậu chốc chốc lại lên cao hơn một chút.

Vưu Chiếu Hy vòng tay qua cổ Vưu Thần, đón nhận lấy ngọn lửa mãnh liệt mà y mang đến. Môi lưỡi đan cài quấn chặt với nhau, từng loại tư vị đều thấm ngay đầu lưỡi. Ngoài ra còn có mùi rượu nồng đậm khiến cho đầu óc của cậu chẳng bao lâu liền say khướt. Ánh mắt mơ màng nhìn khuôn mặt đối diện, Vưu Chiếu Hy vươn lưỡi trêu đùa trên bờ môi của y, sau đó cong môi cười một cái phong tình quyến rũ.

"Đêm nay, chúng ta tạm thời quên đi những chuyện kia nhé."

Vưu Thần nghe thấy lời này, ánh mắt thoáng thăng trầm. Những tổn thương, đau lòng và áp lực, hãy gác tất cả sang một bên. Đêm hôm nay, chỉ có tôi và em, chỉ có khoảnh khắc hạnh phúc ấm áp mãnh liệt này.

Khóe môi hơi cong lên, lộ ra một nét cười ưu nhã mà dịu dàng, "Tiểu Hy, tôi muốn em."

Sau câu nói ấy chỉ còn sót lại những âm sắc giày vò mãnh liệt đầy mê người. Vưu Thần ở trên giường giống như một loài báo đen, vừa ưu nhã khí phách vừa ra sức tấn công mãnh liệt. Vưu Chiếu Hy đặt dưới thân y càng thêm sức quyến rũ phong tình khó mà cưỡng lại được. Đã rất lâu rồi hai người mới có thời gian gần gũi nhau như thế này, việc đau đớn hòa cùng khoái cảm là không thể tránh khỏi.

Vưu Chiếu Hy nghiêng nhẹ đầu, khóe môi không khống chế được mà bật ra tiếng rên rỉ. Động tác của Vưu Thần đêm nay có phần hung mãnh hơn rất nhiều. Nhìn từng cử chỉ ánh mắt của cậu cũng đã đủ khiến sức nóng trong người thiêu đốt từng lớp da thịt của y. Ngón tay lướt nhẹ qua từng khúc rẽ, đến nơi ấm nóng mạnh mẽ co dãn nhất liền bị hút sâu vào.

Vưu Chiếu Hy hé mở mắt, đau đớn tràn ngập trong tim, hạnh phúc cũng vây quanh lồng ngực. Cậu không thể phân biệt được lúc này mình đang ở ngưỡng cảm giác nào, chỉ có thể nhận ra một điều, chính là Vưu Thần đang ở bên cạnh cậu, tình cảm của y vẫn không hề thay đổi dù chỉ một chút. Ánh mắt đó muôn đời vẫn tồn tại một bóng hình của cậu.

Lồng ngực Vưu Chiếu Hy trở nên gấp rút vì nhận lấy nhiệt độ lành lạnh từ da thịt của người kia. Cả hai đối mặt nhìn nhau ở khoảng cách thật gần, hơi thở như quyện vào nhau, cùng với ngọn lửa tựa hồ rơi vào đáy mắt của hai người, nóng rực.

Vưu Thần mân mê cánh môi của cậu, hơi mỉm cười nói, "Hôm nay em chỉ toàn nói những điều rất ngốc, nhưng lại làm tôi vô cùng cảm động. Có điều, em chỉ cần ở lại bên cạnh tôi mà thôi, những thứ còn lại, đều là của tôi."

Dừng lại, Vưu Thần bất ngờ tiến vào một nấc, da thịt ma sát với nhau tạo ra sức nóng đau đớn thiêu đốt từng tế bào một, rốt cuộc mới thấp giọng thả ra ba từ:

"Đã nhớ chưa?"

Vưu Chiếu Hy nắm chặt drap giường, miên man trong nụ hôn của y, đầu óc của cậu cũng chỉ vây quanh mỗi một hình dáng là Vưu Thần. Ngoài ra, cậu không thể nghĩ đến bất cứ điều gì nữa.

Ngày hôm sau, Vưu Chiếu Hy thức dậy bởi cơn ác mộng quen thuộc. Xung quanh luôn bị bao phủ bởi một lớp màng màu đỏ như máu. Những âm thanh khó chịu dội vào màng nhĩ, khiến đầu óc cậu đau nhức không thể chịu nổi, cứ như vậy thống khổ ngồi trên mặt đất kêu gào thê lương.

Giấc mơ kết thúc cũng là lúc cậu tỉnh giấc.

Cả người ướt đẫm mồ hôi, lồng ngực dán vào lồng ngực, vừa nóng vừa bức người.

Vưu Chiếu Hy đảo mắt nhìn quanh phòng một lượt, sau đó cẩn thận ngồi dậy để không gây ra động tĩnh nào đánh thức Vưu Thần. Sau khi thay đồ xong xuôi, cậu đi xuống dưới nhà bếp, vô tình nhìn thấy có hai người ngồi ở bàn ăn.

Một người là Từ Lương, còn một người là cậu nhóc tóc hung đỏ.

Vưu Chiếu Hy liếc nhìn cậu nhóc một cái, có chút mơ hồ đi về phía trước. Từ Lương thấy cậu cũng vội đứng dậy, cất tiếng hỏi:

"Cậu dậy lâu chưa? Có muốn ăn một chút không?"

Vưu Chiếu Hy nhìn Từ Lương, lại nhìn qua phía cậu nhóc kia, "Tiểu Uyển đâu rồi?"

Gần một tháng nay, khi tinh thần của cậu không được ổn định, suốt ngày chỉ nhốt mình ở trong phòng, cậu đã không thấy Tiểu Uyển nữa. Bóng dáng của sóc nâu nghịch ngợm đó không thể không nhìn thấy được, vì nó luôn quanh quẩn bên phòng của cậu, hết ăn sẽ ngủ, dậy rồi sẽ ăn.

Khoảng thời gian đó, thay vì nhìn thấy Tiểu Uyển, Vưu Chiếu Hy đôi khi sẽ bắt gặp cậu nhóc mái tóc hung đỏ này. Cảm giác khi nhìn cậu bé vô cùng quen thuộc, nhưng cậu không rõ là từng gặp nhau ở đâu.

Từ Lương nghe Vưu Chiếu Hy hỏi, thoáng ngập ngừng, "Tiểu Uyển ở...ở..."

Đúng lúc này, cậu nhóc kia bỗng đứng dậy, đối mặt với Vưu Chiếu Hy, "Cậu chủ."

Giọng nói này so với giọng nói của Tiểu Uyển ngày trước trong trẻo hơn rất nhiều. Nhưng cách gọi lại giống nhau y đúc khiến cho Vưu Chiếu Hy thoáng kinh ngạc. Hai bàn tay cậu nắm lại, nhất thời không biết nói gì.

Tiểu Uyển ngược lại bình tĩnh hơn, hơi mỉm cười nói, "Cậu chủ, Tiểu Uyển là em đây. Đáng lý em nên nói chuyện này sớm hơn, nhưng vì nhìn thấy thể trạng của cậu vẫn chưa ổn, cho nên..."

"Sao lại không nói?" Vưu Chiếu Hy hơi nghiêm giọng.

Tiểu Uyển lần này bị cậu dọa, ánh mắt đảo loạn một hồi, cúi thấp đầu nói, "Em xin lỗi! Cậu chủ đừng giận. Vì em sợ chuyện này nói ra sẽ khiến tinh thần của cậu ảnh hưởng nhiều hơn. Dù sao thì..."

Vưu Chiếu Hy không nhìn Tiểu Uyển, chuyển hướng sang phía Từ Lương, "Cậu đã biết rồi đúng không?"

Từ Lương bỗng dưng trở thành con cá mắc cạn, mặc cho người ta giận đằng kia lại đem dao chém đằng mình. Cậu ho khụ một tiếng, thấp giọng nói:

"Lý do thật sự giống như Tiểu Uyển vừa nói. Tớ cũng chỉ mới biết đây thôi, cũng đã nghĩ đến sẽ nói cho cậu nghe."

Vưu Chiếu Hy thoáng nhíu mày, không rõ vì sao trong lòng khó chịu tức giận như vậy. Nhưng cậu cũng không muốn nghiêm trọng hóa chuyện này, đành phất tay nói:

"Một lát tớ sẽ nói chuyện với hai người."

Nói rồi cậu quay lưng, lấy từ trong tủ bảo quản lạnh một túi máu. Từ Lương nhìn cảnh tượng cậu rót máu từ trong túi ra một chiếc ly thủy tinh, yết hậu khẽ động, cổ họng cũng có chút khô khốc. Sau khi rót xong, Vưu Chiếu Hy rửa tay rồi cầm theo chiếc ly đầy máu kia, đi lên lầu. Tiểu Uyển nhìn theo bóng lưng của cậu, không khỏi thở dài.

"Có phải cậu chủ thay đổi rồi không?"

Từ Lương nhìn Tiểu Uyển, dường như có sự đồng cảm nào đó, nói, "Anh cũng cảm thấy vậy. Tính cách của cậu ấy...lạnh nhạt hơn."

Vưu Chiếu Hy mang ly máu lên phòng. Vừa bước từ ngoài vào liền nhìn thấy Vưu Thần đã mặc xong y phục của đêm hôm qua. Quần áo tuy có phần không được thẳng thóm nhưng cũng không đến nỗi nào. Cậu nâng mắt nhìn y, sau đó đưa thức uống đến tay y.

Vưu Thần chỉnh lại cổ áo, mắt liếc qua phía cậu, nhàn nhạt đón lấy ly thủy tinh, rất nhanh đã uống cạn. Máu được bổ sung vào cơ thể, tinh thần thoáng chốc cũng tỉnh táo hơn rất nhiều. Ngoài ra, sự tình mãnh liệt đêm hôm qua cũng làm cho tâm trạng của y sáng sủa hơn nhiều lắm.

Chỉnh xong y phục, Vưu Thần cẩn thận lau sạch vết máu bên khóe môi. Vưu Chiếu Hy lại nhìn bóng dáng của y hiện lên trong gương, ánh mắt lãnh đạm không rõ là suy nghĩ chuyện gì, phút chốc lại quay đầu, bất ngờ hôn lên môi y.

Vưu Thần vốn không nghĩ người kia sẽ làm loại hành động này, chân mày thoáng nhướn lên, "Sao vậy?"

Vưu Chiếu Hy trầm mặc nhìn y, không lâu sau lại bước lên, dựa đầu trước ngực y, "Thần, anh sẽ không bao giờ vứt bỏ em đúng không?"

Động tác thắt cà vạt của y dừng hẳn lại. Vưu Thần hạ tầm mắt nhìn xuống đỉnh đầu của cậu, không hiểu vì sao cậu lại hỏi như vậy, trong lòng không khỏi lạnh xuống.

"Em không tin tôi?"

Vưu Chiếu Hy lắc đầu, "Là vì em cảm thấy sợ hãi đối với sự chia ly. Hãy ở bên cạnh em mãi mãi, đừng ra đi như hai người họ..."

Vưu Thần lần nữa trầm mặc trước lời nói của cậu. Tuy rằng hiện tại, sự hiện diện của y trong lòng cậu đã được nâng lên rất nhiều, dường như là tuyệt đối. Thế nhưng y vẫn không cảm thấy vui mừng hạnh phúc, cũng vì người kia vẫn đang bị mảnh quá khứ đau thương giày vò không ngơi nghỉ.

Thứ y yêu chính là bản thân cậu, toàn bộ con người của cậu. Vì thế, tâm tình của cậu buồn hay vui cũng đều ảnh hưởng đến suy nghĩ của y.

Khẽ khàng xoa lên mái tóc của Vưu Chiếu Hy, Vưu Thần hạ giọng đáp, "Tôi đã nói rồi, chỉ cần quay đầu lại, tôi sẽ luôn ở phía sau em. Đừng lo lắng nữa. Tôi yêu em."

Vưu Chiếu Hy sau khi được trấn an, rốt cuộc cũng rời khỏi lồng ngực của người kia. Cậu ngẩng đầu, ánh mắt đã trở về lãnh đạm, "Được rồi, anh đến công ty đi."

"Em có muốn đi ra ngoài khuây khỏa một chút không?"

"Ra ngoài sao..." Vưu Chiếu Hy hiện tại vẫn còn cảm thấy ngại bước ra ngoài đường, vì cậu không còn cảm giác an toàn nữa.

Vưu Thần hiểu được điều này, nhưng nếu nhất mực để cậu ở trong nhà hoài như thế cũng chẳng phải là điều tốt.

"Nếu muốn, em cứ đi cùng Từ Lương với Tiểu Uyển."

Vưu Chiếu Hy nghe thấy, lập tức ngăn lại, "Anh cũng biết Tiểu Uyển là gì?"

Vưu Thần bình tĩnh gật đầu.

"Sao không ai nói với em chứ? Em mới là chủ nhân của nó..."

Vưu Thần thoáng nhíu mày, "Đừng trẻ con như vậy! Không nói đều là có lý do cả. Bây giờ nếu em đã biết thì tốt rồi, cũng không phải là chuyện gì quá kinh ngạc."

Vưu Chiếu Hy lườm y, "Đúng rồi, đều không phải chuyện gì kinh ngạc hay quan trọng, nhưng em là người trong cuộc lại luôn là người biết cuối cùng. Mọi người..."

Chậm rãi hít vào một làn khí lành lạnh của ngày mới, Vưu Thần vuốt ve sườn mặt của cáo con, "Ngoan, tôi thương."

Vưu Chiếu Hy nghiêng đầu, "Anh học đâu ra kiểu dỗ dành này vậy? Thật là..."

Vưu Thần bình tĩnh thu tay về, "Không thích sao? Thế thôi vậy."

Thấy người kia quay lưng toan đi đến cửa phòng, cậu mới nâng mắt nhìn một cái, hơi mỉm cười nói, "Làm việc ngoan, em thương."

Vưu Thần đặt tay lên nắm cửa, không quay đầu lại mà chỉ thầm cười một cái, sau đó nhanh chóng rời đi.

...

Chẳng bao lâu, Vưu Chiếu Hy đi xuống dưới phòng khách, ngồi ở ghế sô pha êm ái. Tuyết bên ngoài đã bắt đầu rơi, trắng xóa cả bậu cửa sổ. Lò sưởi trong nhà cháy bập bùng, soi rõ hai hình dáng đang ngồi trước mặt Vưu Chiếu Hy.

Từ Lương liếc nhìn Tiểu Uyển, Tiểu Uyển lại nhìn sang Từ Lương, rốt cuộc không ai lên tiếng.

Vưu Chiếu Hy lườm cả hai người, "Nói những gì cần nói đi?"

Tiểu Uyển nhìn người trước mặt, "Được. Em là Tiểu Uyển, tên gọi đầy đủ là Bác Thuần Uyển. Em thuộc Yêu tộc, tức là gia tộc của yêu tinh. Thật ra em không giống với những yêu tinh cấp cao khác, vì thân phận của em là kẻ tôi tớ. Trước kia em có một chủ nhân là con trai của Đại Yêu. Đại Yêu là người đứng đầu tộc. Con trai Đại Yêu nhỏ hơn cậu một tuổi, nhưng tính tình trẻ con ngỗ nghịch vì được cưng chiều quá nhiều... Em bất mãn cậu ấy, vậy là bỏ đi."

Sau khi nói ra thân phận thật sự của mình, Tiểu Uyển phần nào cảm thấy nhẹ nhõm. Cậu nhóc liếm liếm môi, hồi hộp nhìn Vưu Chiếu Hy.

Vưu Chiếu Hy thoáng trầm mặc, "Bất mãn rồi bỏ đi, ngươi gọi cái này là trung thành à?"

Tiểu Uyển như cắn phải lưỡi, lo lắng nói, "Không phải... Là vì người đó thật sự thật sự hống hách khó chiều, cho nên em mới buộc phải...Cậu chủ, cậu phải tin tưởng em, em rất trung thành với cậu..."

Vưu Chiếu Hy ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng quét qua khuôn mặt thấp thỏm của Tiểu Uyển, "Làm sao tôi tin cậu được đây?"

Từ Lương ở bên cạnh trông thấy Tiểu Uyển bị dồn ép, tấm lòng nhân hậu bỗng nổi lên, bèn nói giúp, "Tiểu Hy, Tiểu Uyển thật sự rất quan tâm đến cậu. Một tháng qua, Tiểu Uyển lúc nào cũng ở bên cạnh cậu, giúp cậu trấn tĩnh tinh thần đấy."

Vưu Chiếu Hy lườm nhẹ bạn mình, không khỏi chặt chém, "Tiểu Uyển lần này lại cho cậu cái gì hửm?"

Từ Lương cứng họng, cảm thấy ấm ức.

"Cậu chủ, đừng đuổi em đi, có được không?" Tiểu Uyển hai tay xoa xoa, "Em thật sự sẽ đi theo cậu chủ mãi mãi."

Vưu Chiếu Hy nghe thấy, ánh mắt có chút dịu xuống. Cả người mệt mỏi dựa sang bên cạnh, cậu trầm mặc ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

"Được rồi được rồi, đừng có mà khóc, không có ai dỗ đâu."

Tiểu Uyển thật ra không có khóc, chỉ vì mắt lúc nào cũng như có nước, long lanh lấp lánh.

"Cậu chủ hết giận em rồi?"

Vưu Chiếu Hy liếc nhìn chỗ khác, "Nói vậy, từ giờ cậu sẽ trong hình dạng này luôn sao?"

Tiểu Uyển nghe hỏi, nhất thời im lặng. Hồi lâu, cậu nhóc mỉm cười đáp, "Cũng không hẳn. Vì cấp của em thật sự thấp, cho nên không đủ sức trong hình dạng con người suốt được. Ngay cả trưởng thành em cũng không được nữa là..."

Nghe đến đây, Vưu Chiếu Hy liếc mắt qua phía Tiểu Uyển, "Tức...cậu sẽ mãi là trẻ con?"

Chạm đến nỗi đau, Tiểu Uyển mím môi, "Đúng vậy."

Vưu Chiếu Hy mơ màng suy nghĩ, hồi sau ngồi thẳng dậy, ngước mắt khẽ cười, "Thế thì tốt. Cậu trong bộ dạng này xem ra dễ thương hơn là con sóc béo kia."

"..."

Từ Lương bên cạnh không khỏi bật cười, "Tiểu Hy, cậu càng ngày càng quá đáng!"

Vưu Chiếu Hy lườm người kia một cái, song vẫn mỉm cười, "Sao nào? Cảm thấy không hợp thì cứ mà "bỏ đi"."

Đáng thương cho Tiểu Uyển, hai tiếng "bỏ đi" bị nhấn mạnh, lập tức nhảy dựng, lắc lắc đầu, "Không, em sẽ không bỏ đi!!"

Nhìn thấy bộ dạng ủy khuất của Tiểu Uyển, đột nhiên Vưu Chiếu Hy cảm thấy có chút vui vẻ hơn. Vì ít ra ngay lúc này vẫn có người luôn miệng nói với cậu, sẽ không bỏ cậu mà đi. Cảm giác này sao lại ấm áp an toàn đến như vậy?

Vưu Chiếu Hy thoáng cười, sau đó đứng dậy, dường như cao hứng mà nói, "Chúng ta đi ra ngoài một chuyến đi."

Từ Lương nghe thấy, sửng sốt, "Cậu nói gì?"

"Tớ bảo, chúng ta ra ngoài một chuyến."

Từ Lương quay đầu nhìn ra ngoài trời, không nghĩ tuyết đã ngừng rơi, "Hmm...cậu muốn đi đâu?"

"Đi mua quần áo."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play