Đừng yên không tao bắn…

_Bọn mày lúc nào cũng thế ! – Phan Tử Hoàng cưởi lạnh

Hoàng hai tay ôm sau gáy theo lời chỉ thị của Tý Séo. Nhưng đôi mắt hắn vẫn kiên định không chút lay động ,hình như đang mưu mô tính toán chuyện gì đó.

Trên nền đât ướt át bám đầy rêu phong, An Na run rẩy nhìn lòng súng đen ngòm chĩa thẳng vào thái dương Phan Tử Hoàng, sợ hãi nó cứ thích cô, rồi bao vây lấy toàn bộ tâm trạng cô lúc này.

Không thể…. Cũng không muốn…

Rầm !!!!!!!!!!

Một người ngã xuống sàn đất ướt lạnh, máu lênh láng từ đầu người đó chảy ra.

Mùi máu tanh nông hòa quyệt cũng cái lạnh ướt của mưa chiều không khỏi khiên con người ta một phen hãi hùng.

Phan Tử Hoàng nhìn kẻ nằm dưới chân mình, mắt không thể tin nổi. Thoáng ngạc nhiên rồi xoay người về phía.

Hắn thấy An Na đang chết lâm sàng, đứng khô khốc nhìn kẻ nằm dưới đất, tay cô cầm chiếc mũ bảo hiểm của hắn, trên đáy dính chút máu tươi .

_Làm rất tốt – Hoàng cất tiếng lạnh te, đôi mắt đen sậm vô hồn nhìn An Na đang sững sờ.

Hắn còn chưa kịp ra tay thì cô ta đã đánh úp Tý Sẹo .

Bị tiếng băng giá kia làm thức tỉnh, An Na di chuyển đôi mắt xuống hai tay mình.

Lúc nhìn thấy tên mặt sẹo kia chĩa súng vào Hoàng, đầu óc cô rỗng tuếch, cô hoảng loạng nhìn xung quanh thì thấy chiếc mũ bảo hiểm to xụ đang nằm trong tay mình

_Hắn.. Hắn… chết chưa ! – Mồm miệng méo xệch, đôi mắt xanh biếc kia chợt thấp thoảng một làn sương mỏng bao phủ.

Cô chưa bao giờ đánh người, chưa từng, hôm nay thậm chí không những đánh cho đối phương nằm bét dưới đất mà còn khiến hắn mất rất nhiều máu. Cảm giác thật rùng rợn.

_Đi thôi – Hoàng nói, hắn chẳng thèm để tâm đến nỗi sợ hãi kia.

An Na vẫn đứng im, cô nhấc chân đi sao nổi. Cả người nhợt nhạt run lên từng cơn, mặt mũi tát xanh.

_Liệu hắn có chết không ? – Một giọt lệ đã trực trào ra, cô nghẹn ngào hỏi lại lần nữa, không hẳn là hỏi Phan Tử Hoàng mà đang tự hỏi chính mình.

_Hắn ta không dễ chết như vậy – Hoàng có điểm trấn an lại tâm tình đang hoảng loạn kia.

Đôi mắt xanh như biển trời vẫn không dứt được tia nhìn vào đôi tay đang dính máu của mình, cô buông lỏng tay, chiếc mũ bảo hiểm tự do rơi xuống, một tay kia cô ôm mồm.

_Máu …. Liệu có phải vào tù không ? –Thân thể mảnh khẳng mềm dần đi.

Hoàng nhìn xuống nhặt chiếc mũ bảo hiểm lên.

_Không sao cả, mau đi thôi !

Đôi tay rắn chắc trắng mịn của Hoàng bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn, cô khẽ nhâng mặt nhìn Mắt Lạnh, hàng lông mi dài cong vun run run chớp xuống, nước mắt lại một lần nữa trào ra khỏi bờ mí. Hơi ấm áp từ bàn tay đó truyền sang thân thể băng giá của cô, nó xua đi sự lạnh lẽo của máu và nước mưa trên thân thể cô.

Một tia nhìn kiên định, Phan Tử Hoàng kéo Na thoát khỏi nơi u tối ẩm thấp này.

Mưa đã thôi rơi, mọi vật đều bao trùm một màu ảm đạm. Con đường chính cũng không có nhiều người qua lại dù đã tạnh mưa. Hai bóng người từ đêm tối lao ra khỏi con hẻm nhỏ. Đôi tay to lớn kia chợt buông ra.

Mất đi hơi ấm duy nhất, cả người An Na chuyển sang lạnh dần.

Người không chút hơi sức, cô tựa mình cạnh bức tường mốc , cả người lả đi và trượt xuống, xụi lơ ngồi trên mặt đất. Khuôn mặt yêu kiều xám ngoét chôn sâu giữa hai đầu gối.

Phan Tử Hoàng, hắn chuẩn bị leo lên xe thì thấy người con gái yếu đuối kia.

_Vẫn muốn ngồi đó ?

Cô không trả lời chỉ lặng yên ngồi một góc.

_Sáng nay cứng cỏi lắm mà. Giờ vậy sao ? – Hắn nở một nụ cười nhạt, rồi xoay khuôn mặt đẹp như khắc tượng kia đi và đội mũ bảo hiểm.

Bị kích động, có chút nhạo báng , cô chợt nhớ ra điều gì đó, liền gạt hết những giọt lệ trên mặt , mạnh mẽ đứng lên nhìn Hoàng.

_Đưa tôi về ! - Na yêu cầu

_Tại sao ?

Hắn hỏi lại, phải tại sao phải đưa cô về ?

_Xe tôi bị hỏng, anh có thể đưa tôi quay trở lại lấy xe đi sửa được không ?– May mắn nỗi sợ hãi chưa làm cô quên vấn đề mình gặp ban chiều.

_Tại sao ? – Hoàng lặp lại

_Hả ? – hắn không nghe cô đang nói gì hay là hắn không muốn hỏi lại.

_Tại sao tôi phải làm vậy ? – Hàng lông mày dày khẽ nhâng, đôi mắt hắn thờ ơ lạnh nhạt.

Cô đâu bắt hắn sửa xe, chỉ nhờ hắn chở đến quán sửa xe thôi mà, cũng đâu bắt hắn phải chở cô vê nhà nữa. Hắn thực sự rất rất vô cảm.

_Giúp tôi một chút thì chết hả mà anh cứ hỏi tại sao như vậy ?

_ Tôi quen cô sao?

Dù gì vừa xong cô cũng là người cứu hắn, hắn có cần tuyệt tình như vậy không ?

Ăn cháo đá bát !

Đến người dưng qua đường còn nhiệt tình hơn gấp trăm lần, mà đây còn là kẻ hắn mang ơn. Đúng là không nên trông chờ gì vào khuôn mặt nước đá đó. Hắn sẽ chẳng bao giờ thay đổi.

_ A....Tôi quên mất là anh không có tim !– Nói xong cô xoay gót đi về chỗ chiếc xe đạp mình vứt lại lúc chiều, chẳng biết giờ nó còn ở đấy không nữa hay là mất tiêu rồi.

Nhưng còn chưa đi nổi một bước, ở khu xa kia lại thêm một lũ người mặt mày tráo trợn xuất hiện lao thẳng về phía này

Một giây thoáng qua, kia không lẽ là đồng bọn của chúng chạy đến tiếp ứng? Nếu vậy chắc chắn chúng sẽ không tha cho cô, cô đã thẳng tay nện xuống đầu tên đại ca ấy một phát giúp hắn đi ngủ mà chẳng cần tốn tiền mua thuốc an thần.

Phan Tử Hoàng quay người liếc mắt thấy cảnh lũ người Tý Sẹo như báo lang xông tới, hắn khỏi động xe.

.

.



_Thằng kia đứng laiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii………………………
- Toán người từ đằng xa đang dần rút ngắn khoảng cách. Chắc hẳn mấy tên vừa bị hắn đánh gục đã báo tin, nên lũ chó cẩu đó mới nhanh mà biết được nơi này.

_Lên xe! - Phan Tử Hoàng giật giọng.

An Na nhìn sang hắn tròn mắt, chẳng phải vừa rồi kêu không quen biết này nọ các kiểu chẳng liên quan , rồi tỏ ra lạnh lùng dửng dưng giờ đã thay đổi 180 độ. Nghe nhầm chắc?

_Nhanh lên ! – Hắn gần như hét lên vì thái độ chậm chạp của người kia, chả hiểu sao cô ta còn đứng ngây ngốc như gà tơ ở đó nữa?

Xác định là chính miệng hắn nói, cô nhanh như chớp nhảy vội lên chiếc xe phân khối lớn BMW.

Hắn tung cái mũ bảo hiểm cho cô. Chiếc moto nhanh chóng lao vút đi biến khỏi đấy chỉ để lại một làn khó mờ mờ.

Ngồi vi vu trên chiếc xe của hắn cô bất giác hỏi:

_Anh đắc tội với đàm người đó à? Gây ra chuyện gì mà kinh khủng vậy?

Cái tên không tim này chắc hẳn gây lên chuyện tầy đình gì nên mới khiên chúng tức giận vậy cũng nên, Hoang bây giờ vẫn chuyên tâm lái xe, hắn bỏ ngơ câu hỏi kia.

_Đừng nói là vì anh đẹp hơn chúng, chúng ghen tị nên muốn giệt trừ.

Na ngồi đằng sau suy luận.

Nhưng Hoàng vẫn chẳng đáp lại đến nửa lời.

_Nếu vậy thì tạt axit sẽ nhanh hơn là đánh nhau chứ nhỉ?- cô không khỏi thắc mắc.

_ Cô không im đi, thì người bị tạt axit là cô đấy! – Cả người hắn toát ra một luồng khí lạnh đến sát nhân làm Na nổi da gà , dựng tóc gáy.

Quyết định khóa miệng chả lại hắn sự yên tĩnh

Nhưng nhịn chưa được vài câu, cô lại thao thao bất tuyệt.

_Anh định đưa tôi đi đâu?

Hoàng đèo cô đi cũng khá xa rồi, mà không những vậy còn đi vòng vèo qua nhiều dãy phố khác nhau.

_Chạy khỏi bọn ôn dịch kia – Hắn đáp

_Tý nữa đưa tôi quay lại lấy xe đạp.

_Vứt nó đi!- anh ta nhả một câu khiến cô giật lẩy mình

Nói một câu mà dễ như vứt một tờ giấy không bằng, phương tiện đi lại duy nhất của cô nói vứt là vứt được luôn. Cô đâu nhiều tiền như hắn muốn mua gì cần gì là được.

_Không được, Tôi có mỗi cái xe thôi, anh đưa tôi trở lại chỗ đó tôi lấy xe đã!- Cô dịu dạng nói tiếng nhỏ nhẹ mong hắn suy nghĩ lại.

Phan Tử Hoảng chỉ lẳng lặng lái xe phớt lờ câu nói của Na Na.

_Ê, tôi nói anh không nghe thấy gì hả ? – Đôi tay mềm mại đập nhẹ vào bả vai hắn , gây sự chú ý.

Kétttttt

Cộp

H.ã.m phanh bất ngờ khiến An Na chíu đầu về phía trước, hai mũ bảo hiểm va mạnh vào nhau gây lên tiếng động mà đầu cô cũng không tránh khỏi cảnh 5 ông sao bay xung quanh mắt cũng nở đầy hoa .

Oái

_Bỏ tay ra – Hoàng sắc lạnh lên tiếng, lúc hắn phanh đột ngột cô không chúi đầu về trước theo quát tính, hai cánh tay thon dài cúm bám chặt lấy thắt lưng hắn.

Ý thực được điều này , khuôn mặt sực hồng hồng cô ngại ngùng buông tay ra khỏi người hắn.

_Anh đi đứng cái kiểu gì thế hả? – Ngại quá hóa giận cô nạt hắn.

_Xuống xe ! – Hoàng ra lệnh, giọng nói không mang thêm chút cảm xúc nào .

An Na loạng choạng bước xuống tháo mũ rồi chả hắn.

_Phiền Phức !

_Tất cả là do anh hại tôi trách móc gì chứ ! – Cô bĩu môi nhìn hắn.

_Cô rất hợp với tàu hỏa !

Hắn muốn nói gì đây :

_Là sao?

_Làm còi tàu! Đồ ầm ỹ

Hắn đáp trả , rồi ngoảnh mặt đi rất nhanh phóng xe còn không để cô nói

_Whatttttttttttt

_Này đứng lại … Đứng lại ! Phan Tử Hoàng chết bầm chết dẫm kia!

Na Na sửng cồ nhảy lên gát gao gọi hắn, định đuổi theo nhưng hắn đã quẹo sang một còn đường nào đó giữa nga ba phía trước, cũng chẳng thế biết được.

Liệu hắn có biết viết hai chữ Đàn ông ? Lại quay về mo, Giờ thì xe đạp đáng ghét kia cũng không có, ở đây cũng không thấy trạm xe bus nào.

Khoan! Đây là chỗ nào? Mới lên thành phố chưa được bao lâu mà ngõ ngách Hà Nội nhiều vô số kể, mà chỗ này cũng không có lấy một biển thông báo tên phố hay tên đường.

Con đường về nhà đây dãy khó khăn !

_Trời ơi!!!!!!!! Cái ông kia – An Na chỉ tay lên cao, đôi mắt xanh gợn sóng phẫn nộ - hôm nay hành hạ con chưa đủ sao? Định cho con ngủ ngoài trời luôn đấy ahhhhhhhhhhhh

Tiếng thét vang chời đã nuốt chọn không khí yên ả của cả khu phố.

Cánh cửa gỗ xanh bạc màu chợt mở ra, ánh đèn vàng rọi theo đó lọt ra thu hút ánh nhìn của cô.

Một phụ nữ trung niên bồng con nhỏ nghển đầu ra.

_Mẹ ơi, ở đây cũng nuôi vịt ạ? – đôi mắt to tròn rất sáng nhìn mẫu thân nó.

_Mẹ còn tưởng người ta hoạn lợn!

An Na (=.=)”

Nói xong họ chui vào nhà đóng sập cửa lại. An Na bất động cả nửa ngày hận không thể cẩm xẻng đào huyệt tẩu thoát

Chẳng biết kim đồng hồ đang chỉ số mấy? Nơi đây một tiếng xao động cũng không có, mọi thứ im lìm đến mức khiến người ta có chút không an tâm.Phan Tử Hoàng thối tha hắn dám vứt cô một mình ở đây.

_Này! – Giọng nói của thanh niên nào đó

Đang gọi cô? Cô ngoảnh đầu lại tìm kiếm nơi phát ra âm thanh nhưng không thấy gì. Chẳng lẽ là ảo giác hay là… là …. Có …. Ma aaaaa

Đầu nghĩ chân đi, cô cúi gầm mắt xuống , đảo chân đi khỏi chốn này. Phải nhanh chút

_Áo xanh kia dừng chân - Lại tiếp tục là âm thanh đó

Nhìn xuống ,cô mặc áo màu xanh.

Bước nhanh…..Bước nhanh thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play