Tại một cửa hàng xa xỉ phẩm, nơi đây nổi tiếng với những món hàng đắt giá đến cắt cổ, nó vượt xa hơn nhiều so với những người ít tiền có thể hình dung ra trong đầu.

Theo chân nhân viên cửa hàng, Lam Phong được đưa đến một quầy bar nhỏ. Vì không phải là một nơi kinh doanh đồ uống nên nơi này chỉ dành cho những khách hàng quen hay những người có mối quan hệ thân cận với chủ cửa hàng.

Từ xa anh đã nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, Hạ Ngọc Hân, tay đeo gang trắng, cô đang tỷ mỉ xem xét vài món đồ đừng trong chiếc khay nhung màu tím than, đứng bên cạnh là người quản lí cửa hàng.

Lúc thấy anh đên, cô ta nói nhỏ với Ngọc Hân rồi cũng rời đi tức thời, để lại còn mỗi Phong và Hân :

- Anh đến rồi à?

Hân vẫn vậy, vẫn luôn nở nụ cười mỉm, vẫn luôn dùng cái chất giọng êm tai đến ngọt ngào để nói chuyện với mọi người, nó có thể du người khác chìm vào giấc ngủ, nhe nhàng tựa những giai điệu của bản tình ca sâu lắng. Có đôi khi anh cứ ngỡ mình là người duy nhất mà cô ấy muốn dùng thứ âm thanh tuyệt vời đó để nói chuyện.

Phong cũng nở một cười ấm áp không kém đến cạnh cô, dùng một cái ôm và thơm má phải thay cho lời “ chào”

Hân miễng cường làm theo rồi nhẹ nhàng nói :

- Ở đây có mỗi chúng ta thôi, không cần thiết phải làm như vậy.

Phong hơi thẫn thờ rồi gật đầu qua loa. Anh liếc nhìn xuống khay nhung :

- Là hàng mới về à ?



- Ừm, về hôm trước nên em qua xem một chút.
– Vừa nói, Hân vừa cầm chiếc kình núp lia qua qua chiếc đồng hồ hiệu Rolex có đính kim cương rất tỉ mỉ, viền mặt là màu xanh ngọc lục bảo.

Lam Phong lười cầm một chiếc cài áo lên ngắm nghía, đó là hình hai bông hoa kết lại với nhau được làm thủ công bằng vàng trắng, cánh hoa gắn đá hồng ngọc, cực kì duyên dáng và quý phái :

- Em có thích cái này không ? – Mắt anh sáng lên , quay sang nhìn Hân cười cười.

- Em không hợp với nó đâu ! – Hân liếc nhanh qua rồi tập trung xuống món đồ cuối cùng trên tay.

Gia đình Hân làm kinh doanh, buôn bán chủ yếu là mặt hàng xa xỉ phẩm ngoại nhập, nhưng hầu hết là mặt hàng liên quan đến làm đẹp như trang sức, nước hoa và quần áo. Vì rảnh rỗi nên cô giúp ba mẹ quản lí một chi nhánh nhỏ, làm vài việc vặt cho đỡ chán, như là mỗi ngày đến xem doanh thu buôn bán ra sao, đặt hàng và kiểm hàng, còn vẫn có một phó quản lí ở đây suốt mười tám tiếng để trông coi.

Hân cẩn thận đóng lại chiếc hộp, tháo gang tay rồi rót hai ly rượu vang đỏ, đưa cho Phong còn mình thì nhấp một ngụm.

- Em gọi anh là vì chúng ta cần bàn một số chuyện – Tay cô nâng ly rượu lắc lắc, điêu luyện như đã làm hàng ngàn lần.

- Vụ ảnh chụp lén là do em làm phải không ?

Câu hỏi bất ngờ cộng thêm dáng vẻ trực tiếp kia làm Hân thoáng giật mình, cô không nghĩ anh sẽ hỏi vấn đề này.

- Em tưởng anh đã biết – Giọng cô thản nhiên như không. Cô điểu chỉnh tâm thế nhanh hơn cả lật sách.

Phong nheo mắt. Anh đã rất hoài nghi khi nhìn thấy chúng bởi vì vài lần anh đi cùng An Na, Ngọc Hân đều biết rất rõ ràng địa điểm lẫn thời gian, ắt hẳn là Hân đã cho người theo dõi.

- Em chỉ nói anh tiếp cận cô ấy, không hề nhắc đến vấn đề chụp ảnh ! – Rồi sau đó chính cô đã gửi chúng cho nhóm Minh Diễm, anh thầm nghĩ.

Đôi khi Phong hay tự cười chính bản thân mình, vì quá yêu một người con gái mà ngu ngốc chấp nhận làm tất cả mọi việc cô ấy muốn với một cái ý nghĩ ngây thơ rằng như vậy cô ấy sẽ vui và biết đâu đấy sẽ cho anh một cơ hội. Nhưng anh đâu ngờ càng ngày Hân càng thay đổi, lạnh lùng hơn, sâu xa hơn.

Đâu rồi nụ cười trong veo, lấp lánh ?!

Đâu rồi cô gái không toan tính ,mưu mô ?!

Cô nàng đơn thuần ngày xưa anh quen giờ đã đeo một chiếc mặt nạ khác hoặc cũng có thể cô ấy đã biến mất ?!!

- Đúng vậy ! Có sao không ? Anh thương tiếc cô ta à ? – Hân nhìn xoáy vào đôi mắt nâu của Phong, vẻ dịu dàng lúc trước giờ đã biến chuyển.

Lam Phong nhìn Hân không trả lời.

Hân vẫn thường nói hai người không có chút nào giống nhau, không thể nào yêu thương, làm bạn bè thì tốt hơn. Nhưng anh lại không nghĩ vậy, anh thấy hai người đều có chung một điểm đó là : Mù quáng trong tình yêu và rất hết lòng với đối tượng của mình, chỉ là cách thức thể hiện khác nhau mà thôi.

Hân và anh quen nhau đã lâu.............

Anh gặp Hân vào một buổi chiều đầy nắng và gió.

Nếu hỏi anh tin tình yêu sét đánh có hay không ? Anh đã không tin cho đến ngày hôm đó, ngày anh gặp Hân giữa ngã ba đường. Anh mê mẩn nhìn cô gái đang đứng chờ đèn đỏ, cô diện chiếc váy hồng dịu dàng rồi lướt qua anh trên vạch kẻ đường, cuốn theo cả một tâm tình của chàng thanh niên mới lớn. Mãi cho đến khi đèn chuyển xanh, anh ngẩn ngơ nhìn theo bóng cô quên mất cả khởi động xe, tiềng còi inh ỏi đằng sau thúc giục, làm anh thức tỉnh từ trong u mê. Ngày hôm đó, anh quên đường về nhà, vòng vòng qua cái buồng binh mấy lần mà không biết đi lối nào dù mỗi ngày anh đề phải đi qua đấy không dưới 5 lượt.

Và một động lực vô hình đã thôi thúc anh, ngày nào cũng giờ đó, tầm đó đứng chờ cô gái ở ngã ba đường chỉ có điều cô không xuất hiện.

Rồi nhà anh chuyển đi, anh không còn rẽ qua con đường đó nữa. Luyến tiếc biết bao và một lần nữa ông trời thương anh, cho anh gặp được cô. Hai người sống cùng ở một khu phố - nơi anh mới chuyển tới . Sáng nào anh cũng được nhìn thấy cô, đi cùng cô trên cả đoạn đường đến trường. Sung sướng !

Lấn lá làm quen , anh được biết tên cô là Hân, Hạ Ngọc Hân. Cái tên của người con gái đầu tiên làm anh rung động, nó có nghĩa là niềm vui quý giá.

Hân hồi đó rất thơ ngây lại hay cười, đùng như tên cô vậy. Vì ở cùng một khu nên hai người thường xuyên tíu tít qua nhà nhau chơi , Hân hay kể những câu chuyện linh tình nhưng Phong không hề thấy nó vớ vẩn ngược lại anh còn luôn tỏ ra hào hứng, rồi cũng thỉnh thoảng có hẹn hò đi đâu đấy, loanh quanh khắp những khu phố Hà Nội. Và rồi anh quyết định thừa nhận tình cảm với cô :

- Làm bạn gái anh nhé, Hân ? – Anh cầm bó hồng trắng to đùng , được gói cẩn thận rồi nhâng lên trước mặt cô.

Hân đã rất ngạc nhiên, cô nói cho cô thời gian xem xét, hứa sẽ trả lời anh.

Rồi vài ngày trôi qua, Phong không gặp được cô. Sang nhà tìm cũng không thấy, điện thoại thì khóa máy, sáng chờ cô đi học nhưng Hân đã đi trước để tránh mặt anh. Cho đến ngày thứ 4 một sự kiện « tầm vóc lịch sử » đã xảy ra : Anh trông thấy cô nhưng không chỉ một mình cô, Hân đi cùng một người con trai khác, cậu ta cũng bằng tuổi anh, học cùng trường với anh hơn thế lại cùng lớp với anh nữa và càng đặc biệt hơn người đó là bạn thân của anh – Phan Tử Hoàng.

Hai người họ cùng nhau đi trên một chiếc xe đạp, Hạ Ngọc Hân cầm túi sách ngồi sau, vẻ mặt tươi cười sáng láng hơn bao giờ hết, rất vui vẻ, rất hạnh phúc đâu đấy anh còn thấy vài nét mãn nguyện trên nét mặt cô mà những lần bên cạnh anh, cô chưa bao giờ tỏ ra như vậy. Trong lòng nổi lên mồi hôi chua xót pha lẫn vị chua. Anh ghen tị, hết mức ghen tị, hai tay siết chặt đến phát run.

Phong nhớ mình đã đứng đó thẫn thờ rất lâu rồi anh lại tự phủ định những thứ kia, là anh đã nghĩ quá nhiều rồi, anh đã biết Hoàng từ lúc còn rất nhỏ, hai người học chung thuở mẫu giáo, Hoàng khi ấy còn là một cậu nhóc lạnh lùng mắc chứng trầm cảm cho đến khi trở lại thành một người bình thường, học cùng anh cho đến tận cấp ba bấy giờ. Hoàng biết anh thích Hân mà, chắc chắn cậu ấy sẽ không làm chuyện có lỗi với anh. Anh tin tưởng Hoàng . Phải, anh tin tưởng sự việc này chỉ là tình cờ.

Anh đặt niềm tin vào đó, trút đi những âu lo vớ vẩn ra khỏi đầu nhưng Hân lại « đánh gục » niềm tin nhỏ nhoi đó của anh.

- Xin lỗi ! Tình cảm của anh hãy gửi gắm vào người khác nhé – Hân thẳng thắn nhìn vào mắt anh, rõ ràng từng chữ từng chữ một. Không hề ngại ngùng , bẽ lẽn, không hề cảm thấy hối tiếc hay có tội, cô từ chối nhẹ nhàng thế đó. Nó như chất độc vô hình làm tim ai đó quặn thắt.

- Em không nhận lời là vì người khác đúng không ? – Dù rất đau lòng nhưng anh vẫn muốn hỏi rõ sự việc này.

Hân không trả lời như ngầm thừa nhận .

- Là Phan Tử Hoàng, phải không ? – Anh vẫn tiếp tục, đôi mắt sáng ấm đã lạnh cóng từ lâu.

Không muốn lai dai lâu, Hân lại một lần nữa thẳng thắn trả lời, một lần nữa lại dìm con tim chưa một lần tổn thương của Phong xuống dưới nước băng tuyết :

- Phải, em thích Phan Tử Hoàng, anh có thể không biết, nhưng em thích anh ấy từ trước khi quen anh rồi.

Đau lòng!

Quá sức đau lòng!

Thì ra không phải Phan Tử Hoàng cướp người con gái ấy, là anh, ngay từ đầu anh đã là kẻ thứ ba xen vào. Phong hận, hận không thể quen Hân sớm hơn.

Nhưng làm sao bây giờ, anh không thể ngừng lại việc thích cô.

- Được, anh sẽ không can thiệp vào chuyện em thích ai vì vậy em cũng không thể ngăn cản anh thích em.

Và thế là từ đó, anh luôn lặng lẽ trong mối tình đơn phương chỉ thuộc về mình. Anh không còn làm phiền cô, cuốn quýt lấy cô nhiều như trước nữa. Anh dùng sự quan tâm thầm lặng để yêu thương. Anh nói :

- Chỉ cần em muốn, anh vẫn ở đây – Phong dùng tay đập mạnh lên ngực trái – Sẽ luôn sẵn lòng giúp đỡ em, bên cạnh em mỗi khi em cần.

Ngày đó , anh vào Sài Gòn cùng cha. Anh không muốn nhìn thấy cảnh thằng bạn thân nhất bên cạnh Hân. Anh vẫn muốn giữ tình bạn dài hơn cả một thập kỉ ấy, anh không muốn tranh giành , không muốn gì cả.

Ngỡ tưởng chiều dài năm tháng, cùng khoảng cách địa lý sẽ làm nguôi ngoai đi hình ảnh và cảm xúc của mối tình đầu, nhưng không, nó chẳng là gì cả……. chẳng là gì cả.

Một chuyện không ngờ nhất lại xảy ra, sau hơn ba năm không liên lạc.

Hân chủ động gọi điện cho anh, lúc nhìn màn hình điện thoại nhấp nháy tên cô, anh lại lắc đầu nghĩ rằng mình ảo tưởng nhìn nhầm, vẫn ấn nút xanh, chất giọng ngọt ngào như mật ong vang lên ở đầu dây bên kia, Hân nói:



- Em cần anh!


Một câu ba từ ngắn ngủi, tuy không phải là “ I love you” nhưng cũng đủ làm anh sung sướng, nuôi hy vọng.

Và lại lần nữa, Hân cho cái hy vọng bé nhỏ ấy vào dĩ vàng, nó thoi thóp rồi tắt lịm đi trong tâm can anh, từ đấy về sau không dám xuất hiện nữa bởi vì…..

Cô muốn anh quay về cùng với một vai diễn!

Vai diễn bạn trai cô !

Buồn cười, người khác nhìn vào sẽ cười anh, họ sẽ nói anh không đáng mặt một thằng con trai !

Có điều, cảm xúc là thứ rất xấu xa, nó không biết gì về đạo đức, không biết gì về luân thường, không biết đạo lý càng không hề biết đúng sai.

Anh đặt vé máy bay, từ nam anh kéo vali thẳng ra Hà Nội.

……..

…………………….

……………………………….

- Là em muốn chúng ta chia tay ?

- Đây cũng chỉ là một mối quan hệ ảo, có chia tay hay không cũng vậy, anh phải hiểu điêu đó! – Hân chẳng đắn đo nói luôn chú ý mời anh đến đây.

Cô nhờ anh đóng vai bạn trai vốn là muốn để Phan Tử Hoàng xem bởi vì Hoàng vẫn chưa nói thích cô nên Hân muốn dùng kế khích tướng .Lúc biết được lý do ấy, Phong đã rất buồn cười. Hân cũng ngốc hệt như anh vậy.

Nói sao nhỉ, có tiếng nhưng không có miếng, trước mặt mọi người giả vờ thân thiết như tình nhân mặn nồng hạnh phúc nhưng sự thật bên trong thì chỉ có một người hạnh phúc, đó là Phong. Dù là tình ảo nhưng nghĩ đến việc được bên cạnh Hân hằng ngày nên anh rất vui vẻ.

Bởi một Nguyễn An Na xuất hiện, Hân nói muốn tìm hiểu cô ta, Phong từ một diễn viên lại đảm nhận thêm trọng trách của một « con tốt » trong ván cờ. « Con tốt » ấy bị người ta tiêu khiển cho đến khi không thích dùng nữa thì liền muốn quăng đi.

- Vì sao ? – Phong hỏi

- Chẳng có vì sao nào cả ! – Hân lạnh nhạt

Phong lại im lặng, thời gian chầm chậm trôi qua anh trầm giọng :

- Tại sao lại là lúc này ???



- Khi bắt đầu kế hoạch này, anh nên rõ sẽ có ngày mọi người biết chúng ta chia tay như vậy, chỉ là sớm hay muộn thôi
– Hân lại đảo ly rượu một vòng, xoay qua đặt miệng cốc gần mũi, hít nhẹ một hơi thưởng thức rồi từ tồn nhấp một ngụm. Động tác rất mê người !

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play