- Không phải chứ, nhắc đến khoai lang cô lại thể hả? - Hoàng bịt mũi , quay đi. Trời đã nóng nực đừng chớ, cô ta muốn hắn ngụp thơ
luôn trong cái “chất lượng” không khí kiểu này?!!!
Khí thải từ nhà máy “vô phép” sả ra, mà trước đấy lại không có tín hiệu gì, làm cô một tràng ê mặt. Thê thảm khủng khiếp!
An Na nghẹn miệng không bật được ra lời nào. Thôi xong lại ghi thêm điểm trừ trước mặt hắn nữa, híc . Giấu mặt đi đâu bây giờ, ở đây không có
xẻng nếu không cô sẽ đào một cái hố sâu rồi độn thổ biến mất.
Á, điện thoại rung.
Cô quay sang, khó khăn lặn một cái cười thẹn thùng :
-
Tôi… tôi ra ngoài nghe điện thoại – Dứt lời, cô chạy nhanh như sóc ra khỏi bếp.
*************************************************
Người gọi đến là Quỳnh Vy, Na Na vội bắt máy:
-
Quỳnh Vỳ à, bạn gọi cho mình có việc gì vậy?
-
Cậu đang ở dưới quê? Chiều nay có môn phải thi, cậu không biết sao? – Vy báo
-
Ớ, có môn phải thi? Sao mình không biết nhỉ?
Hai người nói chuyện một hồi, An Na mới tường tận , rằng thì là mà chiều nay lớp cô có môn phải thi, tuần trước lớp trưởng báo với mọi người
trong lớp nhưng vì lúc ấy cô không có mặt , thế nào mà Lệ Phương lại
nhanh nhảu đứng dậy, cô ta xung phong nói sẽ đi báo cho Na Na. Và đương
nhiên kịch bản sẽ là ả ta không nói gì rồi. Nhóm bạn của An Na tại lớp
thì không hề biết sự vụ “đánh ghen vô cớ ” giữa Tam Ca Kiu với Na nhà
mình, thế nên chẳng ai nghĩ gì, họ còn tưởng Lệ Phương một mực tốt
bụng…. ai dè, cho đến hôm nay, Vy tới nhà trọ tìm An Na mới hay chuyện , sự việc tuy nhỏ nhưng cũng lan man ra phết.
- Thế chiều nay cậu có lên Hà Nội không?
Bỏ thi sẽ phải học lại môn này, hơn nữa để giành được tiền học bổng cuối kì cô không thể cho qua dễ dàng nhữ thế, về Hà Nội là sự lựa chọn đúng đắn nhất:
-
Chiều nay mấy giờ thi? – Cô hỏi
-
Bọn mình thi vào ca 5 giờ, làm bài chín mươi phút nhé!-
Ừ, chiều mình sẽ lên , bye bye - Na Na chào tạm biệt rồi tắt máy.
Vậy là đi tong kế hoạch ờ nhà hưởng thụ của cô rồi, Lệ Phương, mấy người các cô thật là đáng hận, lại chơi ném đá sau lưng như thế, đúng là lũ
tiểu nhân kém cỏi.
Trong bếp lúc này, có một người đang rất “ say mê” ăn khoai nướng, lúc thấy cô hắn chỉ nhếch miệng:
-
Cô tẩy trang mùi lâu thế, khoai nguội hết rồi!
Hứ, lại nói móc nhau đây, nhưng là cô chuyển bị có việc cần nhờ hắn, nên nhịn, nén khí xuống đan điền ( Cẩn thận lại thả bom nguyên tử vây giờ
Na Na ơi =)) )
-
Tôi đi nghe điện thoại thiệt mừ! – Cô cười cười
-
À Hoàng này …. – An Na cất giọng gọi hắn, “ xuất ngôn”
xong cô mới biết đây là lân đầu tiên cô gọi tên hắn một cách “ thân mật” như thế này, nhất thời lưỡi bị níu, không nói tiếp được.
-
Sao nữa? – Hắc liếc qua chỗ cô
Cô nuốt nước bọt, hai mắt híp lại hệt như đường chỉ nhỏ :
-
Chiều tôi phải về Hà Nội, anh ở lại dùng cơm tý nữa đ.è.o tôi cùng lên đấy luôn nhé hì hì ! – Miệng cười tòe loe, răng nhe mười trên mười.
Hoàng nhìn An Na, cô ta không phải là đã có ý định này ngay từ đấu chứ?
-
Hối lộ đồ ăn xong, rồi mới nói ra mục đích cuối cùng ha! Cô càng ngày càng khá!
- Ứ, không phải, không phải như anh nghĩ đâu! – Hai bàn tay nhỏ nhắn giơ lên khua khua
-
Tôi chỉ định lừa anh một lần à không không – Cái tay nhỏ lại tự vả vả vào miệng –
Nhầm, tôi chỉ định nhờ anh một lần , nhưng bây giờ tôi mới nhớ ra chiều nay bọn tôi có lịch kiểm tra…..Anh không giúp tôi là tôi chỉ còn nước
học lại từ đầu, rất thê thảm ! Cô đang nhờ và hắn mà , khôn ngoan nhất chính là tạo cho mình một vẻ
ngoài bất lực và rất cần sự giúp đỡ. Nghĩ vậy cô bèn nở một nụ cười có
chút ngây ngô pha thêm nét “đáng thương” nho nhỏ :
-
Đằng nào anh chả về, tiện cả đôi bên mà ! – cô nhỏ giọng.
- Ăn thì cũng ăn rồi, cô bảo tôi nói từ “không” thế nào ?
*********Nhắc đến mới nhớ cũng đã tròn một tháng kể từ ngày Phan Tử Hoàng làm tài xế cho Na Na. Hôm nay chính là ngày cuối cùng trong giao ước đó.
Đôi mắt xanh ruby khẽ dao động, làng hàng mi cong vút rung lên nhè nhẹ,
tâm tình theo đó cũng cũng trùng xuống. Cô luyến tiếc những ngày đã qua, thời gian ơi sao trôi nhanh vậy, liệu cô còn có cơ hội ngồi trên chiếc
xe này? Thêm một lần nào ngồi sau ôm hắn một cách đường đường chính
chính thế này không?
Cô siết chặt vòng tay mình, cả khuôn mặt thanh tao tựa vào tấm lưng rộng lớn, cố gắng hít hà mùi thơm quyến rũ chỉ thuộc vể hắn, như thể đang
lưu giữ lại chút tư vị quen thuộc này.
Cô cất giọng:
- Đây là lần cuối anh làm tài xế cho tôi !Hoàng chỉ ừ một tiếng ngắn gọn, anh cũng cảm nhận được vòng eo mình đang bị thít lại .
-
Trước khi ra đi không có lời chăng chôi gì sao, tên nô tài kia! – An Na giả cười
Bề ngoài, đó chỉ là một câu hỏi đùa cợt, nhưng sâu thẳm trong lòng, cô rất muốn biết hắn sẽ nói gì.
Còn Hoàng, hắn tuy lạnh lùng là thế tuy không biểu lộ ra bên ngoài,
nhưng hết thảy những ý tứ trong lời nói của An Na, đều bị nhìn rõ đến
từng “ chân tơ kẽ tóc” hay nói thẳng ra là hắn đã quá quen với việc này.
Thật như những gì lúc đầu hắn dự đoán, cá tự chui đầu vào rọ.
Khóe miếng cong lên tạo thành một hình bán nguyệt:
-
Lời chăng chối? - Hắn giả bộ hỏi lại rồi tiếp tục nói với chất giọng trầm thấp không chút cảm xúc đan xen
– Xin đừng thương nhớ gì kẻ nô tài này !Đấy là một câu nói nửa đùa nửa thật!
Phan Tử Hoàng – hắn vẫn cứ khôn ngoan như thế đó!
Vừa mang tính hài hước vừa làm con người ta phải giật mình thót tim. Chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra…….
-
Ha Ha Ảo tưởng, sao có thể! – An Na cố bật lên tiếng cười, khoe miệng run rẩy còn răng cô thi bắt đầu va đập vào nhau -
Làm sao bổn cô nương ta lại thích một kẻ nô tài nhỏ nhoi như ngươi !Phan Tử Hoàng “…..”
( Haha nói xạo trắng trợn chưa kìa )
******
Vì Hoàng đã giúp cô , “ có qua có lại” cô cũng biết mình phải giữ lời hứa, sẽ tìm lại cho hắn chiếc nhẫn .
Bãi cỏ ở khuôn viên sau trường .
Mà cũng may , hôm đó diễn vãi “ kẻ ngoài cuộc” nên đã chứng kiến hoàn toàn cảnh ném nhẫn thách thức của Hoàng.
An Na liền chạy qua chỗ mà hắn đã đứng hôm ấy, cầm cục đá nhỏ ,căn đong
đo đếm chuẩn xác nhất có thể rồi ném “ viuuuuuu….”, An Na ước lượng "
tọa độ" rơi của cái nhẫn rồi chạy vèo ra khu đăng đó tìm.
Cũng biết là mò kim đáy bể, những lời lỡ nói ra rồi giờ mà chối bỏ thì
thật là tiểu nhân , “ăn quỵt trẻ con” ( chị coi Hoàng của em là trẻ con sao ??? )
Lăn lộn ở bãi cỏ gần hai tiếng đồng hồ, nhưng cũng chả có có gì khả quan cả. Phải sử dụng quyền trợ giúp “ gọi điện thoại cho người thân” thôi!
-
Alo? Có chuyện gì vậy nàng ? – Minh Minh đang thưởng thức chiếc bánh kẹp thịt ngon lành thì thấy màn hình điện thoại nhấp nháy tên An Na
-
Có việc muốn nhờ chàng, chàng giúp thiếp đi ! – Ui cha cái giọng nỉ non nũng nịu của An Na
-
Ta đây xin nguyện một lòng giúp nàng, dẫu có phải lên núi đao xuống biển lửa, ta cũng không từ nan – Lời nói hùng dũng, khảng khái tỏ rõ thái độ hào hiệp của một đấng nam nhân , hệt như trong mấy bộ phim cổ trang.
-
Thiếp mất một cái nhẫn ở bãi có, chàng đi ra đây tìm cùng thiếp , có được hong ? - An Na năn nỉ
- Thể Hả, ta nhận thấy việc này khá nghiêm trọng , còn khó hơn lên núi đao , nàng tự thân vận động đi ! Minh Minh vội vàng cúp máy, rồi quay lại nhìn cái bánh mì kẹp thịt nở
nụ cười tươi như hoa buổi sớm « Em ngon thế này, chị đời nào bỏ em chứ »
Thể Hả, nghe có vẻ nghiêm trọng đấy, còn khó hơn lên núi đao , nàng tự thân vận động đi !
Minh Minh vội vàng cúp máy, rồi quay lại nhìn cái bánh mì kẹp thịt nở
nụ cười tươi như hoa buổi sớm « Em ngon thế này, chị đời nào bỏ em chứ »
******
Sau khi đánh chén xong xuôi, Minh Minh đã phi ngay ra khuôn viên sau
trường, cùng Na Na tìm nhẫn, nhưng chưa được bao lâu đã chán trường nằm
lăn ra
- Sao tìm mãi chẳng thấy gì thế ? – nhỏ bức bội, lăn qua lăn lại trên bãi cỏ.
An Na không màng mệt mỏi,cỗ vẫn chúi đầu vào mấy tùm cỏ tìm nhẫn.
-
Này, dậy tìm hộ tao đi !
Minh Minh không thèm để ý, cô còn chả buồn nhấc mông, liếc liếc Na :
- Chiếc nhẫn ấy quan trọng với mày thế hả ?
-
Ừ ! – An Na trả lời xong , nghĩ nghĩ gì đó rồi sửa lại –
à cũng quan trọng bình thường.Nhìn biểu hiện sốt sắng , vội vàng của An Na, Minh dám chắc chiếc nhẫn đó không phải loại vừa.
- Nhưng có bao giờ tao thấy mày đeo nhẫn đâu ! – Nhỏ thắc
mắc, từ trước đến giờ ai chả biết nhỏ Na kia có quan tâm đến mấy cái thứ trang sức kia đâu , tiền ăn còn chả đủ làm gì có tiền tiết kiệm mà mua
mấy loại nhẫn đắt tiền.
An Na cứng họng, khóe miệng run nhẹ , quay ra nhìn Minh Minh
-
Tao có nhẫn mà, nhưng không đeo , sợ bị cướp …. Nó chặt tay!
Nhỏ Minh nghe xong mặt tái mét.
-
Có đến mức đó không? Nhẫn mày giá trị thế cơ à!-
Là đồ nhái, nhìn thoáng qua ai cũng nghĩ là đắt tiền! – An Na tiếp tục “chém gió” không ngần ngại.
Minh “ à” lên một tiếng coi như đã hiểu:
-
Thế không đeo sao mày lại làm mất được – Nhỏ tiếp tục những nghi vấn trong đầu.
-
Tao luôn để trong cặp, hôm trước ra đây học, vứt cặp tùm lum , lúc về mới biết cái nhẫn “ không cánh mà bay” – Bằng cái đầu nhanh nhậy của mình, cô đã kịp đưa ra một câu trả lời đầy tính thuyết phục và logic.
Oái!!!!!
Nhỏ Minh hét toáng lên khi đầu va đập vào một vật cứng lạnh, nhỏ nhổm ngay dậy.
-
Ô… ô An Na, Na Na, ra đây xem có phải cái này không!!! – An Na nhảy dựng lên khi thấy một chiếc nhẫn màu trắng bạc.
-
Đâu đâu – An Na sốt sắng, chạy liền qua chỗ Minh, rồi
nhận lấy chiếc nhẫn, nhìn ngắm một chút, cô lẩm bẩm – Không biết có phải cái này không ta?
-
Hả ??? Không phải mày nói là tìm nhẫn của mày sao? – Gái Minh nghi ngờ, vẻ mặt đăm chiêu đánh giá cô bạn nhỏ.
Có kẻ nào đó chột dạ ở đây.
-
Của tao mờ, ít khi đeo nó nên cũng không nhớ rõ lắm – An Na cười tủm tỉm.
Lưu Minh Minh “…..”
.
.
.
Dạo gần đây, Minh thấy Na Na cứ như bị ma làm ấy, tâm hồn thơ thơ thẩn thẩn, tâm trạng lúc nắng lúc mưa, bất thường khác xưa .
Chẳng hạn ví dụ như : hôm nọ, nấu món canh diêu, chả hiểu tâm hôn du
ngoạn trên sao Hỏa hay sao Kim, miệng ngậm đũa cứ cắn cắn, nhai nhai
một lúc lại thấy cười ngớ ngẩn như thể mình đang ở trên đỉnh cao của sự
lãng mạn, kết quả hôm đó mất tiêu nồi canh diêu chỉ vì bạn nhỏ Na Na lỡ tay đổ hết gần nửa chai nước mắm mới mua.
Không dừng lại ở đó, lượng giấy trắng hiểm hoi của Minh Minh cũng bị tụt giảm một cách trầm trọng, hết thảy đều “chuyển nhượng” cho An Na, mà
không hiểu nhỏ ta ngồi viết cái gì mà tốn vậy, thế là nhân lúc Na vắng
mặt, Minh nhào qua giật tờ giấy xem xem, tưởng làm bài tập hay viết báo
cáo hoặc gì gì đó liên quan đến học hành nhưng không……….. Mấy xấp giây
ghi độc một dòng kí hiệu hoặc không thì cũng là
thế này , nó viết dài lê thê, xem xong mà Minh Minh méo mặt, mắt cũng nở hoa luôn ( chóng mặt ), đó là một dạng kí tự mà chỉ người viết ra mới hiểu nổi. Cô cũng đến bó
tay!
Còn nữa, tầng suất soi gương của Na Na cũng tăng lên trông thấy, chăm
chút vẻ ngoài hơn . Điều này suy ra, nhỏ Na đang cực kì để ý đến hình
tượng bên ngoài của mình.
Theo kinh nghiệm cô đơn và yêu đơn phương lâu năm của mình, Minh đã đi
đến kết luận : Người bạn thân của cô đang trong giai đoạn “ tình mới
chớm” , mà người có thể làm cho một kẻ 19 năm không biết rung động con
tim, không biết chăm sóc vẻ ngoài như Na Na thì có thể là ai?
Xem xét tình hình một hồi.
Đáp án nhanh chóng xuất hiện. Phải, chỉ có thể là một người ….
Nhân chứng , vật chứng đều đầy đủ, có thể “áp giải phạm nhân ra tòa” rồi.
Minh Minh với vai trò quan tòa xét xử :
-
Tên kia, thành thật khai báo sẽ được giảm tội, hưởng khoan hồng!
An Na một câu cũng không hé, cô cự tuyệt trả lời câu hỏi của nhỏ Minh, nhưng như thế đâu phải là qua được ải này.
Thẩm vấn không được thì phải tra tấn, dùng cực hình ép cung lấy lời khai. Năng lực có hạn mà thủ đoạn thì vô biên.
Sau một lúc sử dụng “cực hình dã man” hết nhéo thịt, bấu má, cù lườn,
bóp cổ rồi cả tét mông, môt hồi qua đi, tên “tội phạm” ương bướng đành
phải giơ tay đầu hàng, quyết định khai nhận “tội lỗi”
Thật là cá không ăn muối cá ươn!
An Na vẻ mặt hối cải nhìn Minh Minh, nhưng nhỏ Minh chả quan tâm, thắng giọng ra vẻ “quan lớn” :
-
Khai man, thì đêm nay mi chết không có chỗ chôn!
Lưỡng lự một lúc, Na Na cúi đầu nói nhỏ:
-
Chả hiểu sao tao lại thích hắn nữa! - Nhỏ thở dài
-
Hắn nào??? – Minh nạt, dù trong lòng cô đã mập mờ đoán ra.
-
Là kẻ hào hoa, hoàn hảo đến từng chân tơ kẽ tóc, Phan Tử Hoàng – chính hắn.
Na Na cũng biết bình thưởng mình luôn tỏ rõ thái độ không ưa gì hắn,
nhưng có ai ngờ được mấy cái chuyện “oan gia ngõ hẹp” trên phim truyền
hình dài tập lại “ứng nghiệm” vào người cô, Na Na đoán chắc nghe xong
kiểu gì nhỏ Minh cũng mắt chữ A mồm chữ O cho xem.
Cô ngước đôi mắt xanh ruby len lén nhìn Minh, lại thấy nó đang nhịn cười đến đỏ cả mặt. Ngựơng quá hóa giận liền giơ tay phát vào mông Minh một
cái.
-
Tao đang nói nghiêm túc, mà nhìn mặt mày lại muốn độn thổ!
-
E hèm –Gái Mình vờ ho ho lấy lại giọng –
Tao cũng đoán ra rồi, chỉ là muốn nghe chính miệng mày thừa nhận!-
Mày thấy chuyện tao thích Phan Tử Hoàng ….. có điên lắm không? – An Na đôi lúc nổi hứng cũng rất muốn đến bệnh viện thần kinh trung ương để khám.
-
Hahaha đúng là điên – Minh cười thả phanh lăn qua lăn lại –
Mày mà không thích Phan Tử Hoàng, chắc phải sang Thái Lan một chuyến.
Con gái trong trường đều mê hắn như điếu đổ, có thêm một hay hai người
thích hắn cũng đâu có ảnh hường gì!-
Thế mày có thích hắn không? – An Na nhíu mày nhìn Minh
-
Hỏi thừa! – Minh đáp rồi cười.
Na vẫn biết phan Tử Hoàng là bạch mã hoàng tử trong lòng rất nhiều cô
gái, nhưng nghe xong lời nói kia, trong lòng cô lại rạo rực không vui,
có chút không thoải mái, nhưng dám thề với trời đất đấy chưa đến mức độ
ghen phải ăn dấm chua.
An Na khẽ thở dài “Haizz con tim ngu muội kia , ta muốn cảnh tỉnh ngươi, thật không ngờ cảm xúc đã dẫn đến bước đường này rồi”
-
Hahahaha, tao đương nhiên không thích hắn theo kiểu mày rồi, đừng lo lắng! – Nhận ra vẻ lo âu và điểm chán trường trên gương mặt thanh trái xoan
kia , nhỏ Minh liền cười lớn, trêu nó chút thôi mà đã vậy
-
Thế mày thích theo kiểu gì? – An Na tò mò hỏi.
-
À theo kiểu : Thị để trên lóc bàn thờ, bà về bà ngửi chứ bà không ăn!
An Na “….”
Với Minh cô không có khái niệm “ Hoàng tử yêu cô bé lọ lem”, cái gì mà
tình yêu cổ tích, mơ có người yêu giàu sang rồi lấy chồng đại gia. Với
cô mấy thứ đó phù phiếm, cô hiểu mình đang đứng ở đâu trong cái xã hội
xô bồ này. Thích Phan Tử Hoàng? Hẳn là ngưỡng mộ nét đẹp bên ngoài
thôi, hoa thơm của chùa thì tội gì không nhìn, không ngắm. Còn để mà dẫn tới một mối quan hệ nghiêm túc với những chàng trai dạng như hắn , cô
khẳng định mình sẽ nói Không “ Quá cao để với tới, quá xa để đi đến “.
****** Trong tình yêu có một quy luận rất đơn giản : Nếu sợ đau khổ, sợ không
thành, sợ phản bội…..thì tốt nhất đừng nên yêu, cũng đừng ngỏ lời thích
ai đó. Vì đã thích, đã yêu thì hạnh phúc sẽ đi liền với khổ đau. Lúc bạn hạnh phúc nhất cũng có thể là lúc bạn đau khổ nhất, thậm chí là lo sợ
có một ngày nào đó không xa , hạnh phúc này sẽ tan vỡ. Nhưng tôi ( tác
giả) cũng biết một quy luật đơn giản hơn, đó là kết cục tốt đẹp không
bao giờ dành cho những người nhát gan và sợ chết.