Hoàng buồn cười , hắn nhếch khóe môi khinh thường kẻ trước mặt.
Và từ từ hắn tháo một chiếc nhẫn ở ngón tay út, đưa lên trước mặt cô gái đấy.
Cô ta nhìn từng cử chỉ đều rất chăm chú, nhưng cô không hiểu tại sao hắn lại làm vậy ?
Tháo nhẫn , hay là anh đã chấp nhận cô?
- Thể hiện sự trân thành của cô đi ! – Hoàng cất chất giọng lạnh băng của mình.
Cô gái đó vẫn không hiểu, đôi mắt tô kẻ kĩ càng nhìn hắn không rời.
Sau một khắc, hắn vung tay ném mạnh chiếc nhẫn lấp lánh ấy đi.
Cô gái giật mình.
- Anh…..
- Nhặt nó về lại đây, tôi sẽ xem xét lại đề nghị của cô – Hoàng dửng dưng.
Lúc này cô mới ngỡ ngàng, thì ra là anh muốn như vậy !
Nhưng Hoàng vứt chiếc nhẫn đó ở đâu ? Khi anh thẳng tay ném nhẫn đi, cô
vẫn bị hút vào đôi đồng từ đen bí ấn nên không biết anh đã ném nó vào
chỗ nào.
Là ở chỗ nát gạch đằng kia ?
Hay là trong vườn trải thảm cỏ kia ?
Rốt cục là hướng nào ? Hoàng đã ném nó về phía nào ?
Nhưng cô biết dù có tìm lại được chưa chắc Hoàng đồng ý đề nghị này huống hồ cô còn không biết phải tìm nó ở đâu !
Gương mặt bầu bĩnh đông lại. Cô ta đứng chôn chân một chỗ không cất nổi bước nào.
Phan Tử Hoàng mỉm cười như biết trước kết quả, hắn điềm nhiên xỏ tay túi quần mà thong thả bước đi.
Lúc này thì lại nhìn thấy An Na, hắn ta cũng chẳng ngạc nhiên gì cũng
không hề có thái độ tức giận giống lần trước, hắn chỉ mở miệng , nói vài từ thế này :
- Sao, muốn tỏ tình ?
An Na bật cười thành tiếng:
- Ôi trời ơi! ………… Đồ cuồng ngạo – Dĩ nhiên vế sau cô nói với thanh âm nhỏ.
- Hửm? – Hắn lườm
- Tôi là nghe điện thoại ! – Cô giơ tay lên, huơ huơ cái đen trắng trước mặt Hoàng.
Nói xong, cô cũng “cong mông ưỡn ngực” quay gót bước đi, vừa được một khắc cô lại xoay người nhìn hắn mỉm cười.
- Thay đổi ý định? – Hắn hỏi.
Phan Tử Hoàng rất cao, hẳn những 1m88 cao hơn Na Na 19 phân lận. Ánh mắt u sâu thâm thúy từ trên dọi xuống những tia nhìn giễu cợt.
An Na nhăn mặt, lườm hắn
- Tôi ……… có có một việc – Cô ngập ngừng nói.
- Là gì?
- Thứ bảy anh không có tiết đúng không?
Từ khi cùng nhau đến trường, cô cũng nắm sơ qua lịch học của Hoàng.
Nhưng Hoàng không đáp lời, chỉ chăm chăm muốn cô nói tiếp:
- Anh nói làm tài xế cho tôi trong vòng một tháng đúng không?
- Rốt cục là cô muốn nói gì? – Hắn cau may nhìn , thanh âm pha chút không vui, vì cái người kia cứ vòng vòng vo vo.
- Thứ bảy này tôi có chút việc nên đi hơi xa một tẹo, anh có thể trở tôi đi không? – Cô nói , mắt nhìn hắn không chớp, ướm lời thăm dò biểu hiện nét mặt kẻ đối diện.
Cô thực là không muốn làm phiền hắn, nhưng giờ kẹt tiền quá phải làm sao?
Cô cũng không nghĩ mình sẽ mượn tiền, nên định nhờ hắn đèo về thăm mẹ, đi xe hắn vừa nhanh lại tiết kiệm được một chút.
Còn tiền thuốc men cho mẹ cô sẽ đi vay Mai Hàn hoặc Quỳnh Vy.
(Rất thông cảm với An Na cơ mà thấy người học kinh tế bọn nào cũng tính toán tiền long cặn kẽ )
- Tôi chỉ nói sẽ chở cô đi học thì phải!! – Hoàng thẳng thừng, hắn cũng chẳng màng đến lời nhờ vả của ai kia.
- Dù gì chúng ta cũng là chỗ quen biết, anh giúp tôi một chút không được sao? – Na nói, hai mắt mở to mong đợi
- Tôi không phải là người rộng lượng – Thanh âm nhàn nhạt của hắn lại vang lên.
Hứ…. Cô đây thừa hiểu anh là kẻ giàu có bủn xỉn keo kiệt rồi ( Có nghĩ quá không Na Na ? )
Hằn học nhìn Hoàng, ngay từ lần đầu tiên gặp hắn cô đã biết hắn không
những thù dai, thích dọa người hơn nữa cũng không phải kẻ tự nhiên mà
tốt bụng.
- Hưm…. Thế này đi, tôi sẽ tìm hộ anh chiếc nhẫn lúc nãy, còn anh thi giúp tôi vụ kia, ok men ?
Đành lấy điều kiện này ra trao đổi, dẫu biết chuyện tìm chiếc nhẫn là
rất khó. Lúc nãy đứng ở đây tuy cô nhìn thầy chỗ chiếc nhẫn đó bị rợi,
nhưng cũng không tự tin tìm được cái nhẫn bé con con khi nó nằm trong
đám cỏ um tùm kia.
Hồi lâu sau hắn mới lên tiếng:
- Tôi rất bận!!!
Hoàng cũng rời khỏi ngay sau đó, bóng lưng hắn cao lớn tản ra một khí thế hiên ngang mà lạnh lẽo.
Hắn đi nhanh đến nỗi không để An Na kịp nói.
Cái tên kia hứ, trả lời cái kiểu gì vậy?
Một yes hai là No, bận bận cái con khỉ mốc, ai mà chẳng biết sinh viên năm cuối rất nhàn rỗi!
Cô với Minh chơi thân từ hồi lên lớp 10, Minh hiểu rõ hơn ai hết gia
cảnh nhà An Na, nhỏ thương hai mẹ con Na Na lắm. Lúc biết tin cũng lo
lắng không kém ai.
- Vậy ngày mai mày về luôn à ?
- Ừm, chắc về luôn , hình như thời khóa biểu ngày mai không có tiết.
An Na vay Quỳnh Vy vài triệu tại cô không chắc số tiền thuốc men hơn nữa cô nghe nói mẹ phải truyền nước hai hay ba ngày rồi mà vẫn chưa thấy
khỏi.
Theo kế hoạch , sáng mai – thứ bảy Na sẽ bắt xe buýt rồi ở đến chiều chủ nhật thì sẽ lại về Hà Nội.
Là cuối tuần, nên bến xe rất đông , ngại cảnh chen chúc vừa lâu la mất ngày mất buổi, cô đành dậy sớm hơn một chút.
Gần bảy giờ, cô đã sửa soạn đâu vào đấy mọi thứ, An Na bắt buýt theo tuyến nên sẽ đi bộ ra trạm.
Khi chân vừa bước đến , chiếc moto BMW đen bóng quen thuộc đã dừng lại
trước mặt cô, rất tự nhiên Hoàng đưa mũ bảo hiểm cho An Na.
Còn cô thì cầm lấy trong ngỡ ngàng, hai mắt trợn tròn.
- Anh kêu rất bận mà ? – An Na hỏi. Cô thật không hiểu cái tến đẹp trai quái gở này.
- Tôi có nói là không đưa cô đi? – Hắc nhếch môi, ánh mắt vẫn trầm lặng như mọi khi.
- Hứ, sao lúc trước không nói luôn ! – thật là, muốn đập luôn cho một phát.
- Vậy bây giờ đi hay nghỉ?
- Hơ Hơ, đi chứ đi chứ .
An Na đội biến chiếc mũ bảo hiểm lên dầu , rồi nhảy tót lên chiếc xe
phân khối lớn, hay tay vững vàng cầm chắc eo áo Phan Tử Hoàng.
Trong lòng cô lại dâng lên một hồi ấm áp. Hai khóe miệng cong lên, rồi tủm tỉm cười.
Cô cảm giác Hoàng đang dần thay đổi vẻ ngoài lạnh lùng với mình.
Hắn tự nhiên lại đồng ý yêu cầu của cô một cách bất ngờ đến vậy.
Là tại sao chứ?
An Na cũng mường tượng ra vài nguyên nhân, mặt cô nổi lên những nét vui mừng . Trong lồng ngực, trống đập liên hồi không ngớt.
( Chị này cũng mộng mơ quá heng )
- Chỗ cô muốn đến là đâu? – Hoàng hỏi, hắn vẫn chưa nổ mày.
An Na rất khôn ,lần trước cô chưa rõ ràng nói địa điểm vì sợ hắn biết là trở cô về quê thì sẽ không đồng ý nữa. Quê cô ở xa lắm, cách Hà Nội hơn 70km còn số liệu cụ thể thì không chắc.
- Anh bây giờ cứ đi ra đường Láng trước đã! – An Na nói.
(Đường Láng là cách gọi tắt cho tuyến đường cao tốc Láng – Hòa Lạc , nó
còn có một cái tên khác là Đại Lộ Thanh Long, nối trung tâm Hà Nội với
quốc lộ 21A cũ, có chiều dài gần 30km nằm gọn trong địa giới Hà Nội)
Hoàng nghe xong , cái tay lười mà vặn khóa , khởi động chiếc moto phân khối lớn của mình.
Khi cả hai đến gần ngã tư Sở, Hoàng có hỏi :
- Chưa đến địa chỉ cô muốn?
- Nó nằm ở đoạn gần Minh Khai, anh cứ đi tiếp đi! – An Na một mực không hé răng , chính là đợi đến thời cơ.
(Tự nhiên thấy thương bạn Phan Tử Hoàng =))) )
Và đinh linh là cô gái đằng sau muốn đến Minh Khai, người nào đó cũng thong thả mà đi.
Cho đến khi……
Vẫn không thấy cái người kia nói gì, Hoàng đi vòng vòng ở chỗ ấy , lách
hết phố này đến phố khác rồi lại vòng ra trục đường chính, cũng đi qua
luôn cả khu Minh Khai.
- Này cô kia, cô định đi luôn ra cầu Vĩnh Tuy hả? Đi ngoại thành sao?
Hoàng bắt đầu bực mình. Thật là….. Sao không nói luôn là đi ngoại thành hắn ta còn biết đường, sẽ đi nhanh hơn , cô gái này vẫn luôn phiền phức như vậy !
(Vĩnh Tuy là cây cầu bắc qua sông Hồng, nếu đi hết cầu sẽ đến ngoại ô Hà Nội)
Nhận thấy đã đi được một đoạn kha khá.
- …. Xin lỗi - Na nói lí nhí.
Nuốt một ngụm nước bọt, cô hít sâu một hơi, quyết định thú tội với Phan Tử Hoàng
- Thật ra , mẹ tôi bị ốm nặng, gần tuân nay rồi, tôi muốn về thăm mẹ……. Quê tôi ở xa Hà Nội lắm…nên..nên … tôi sợ nếu nói anh biết
từ đầu, anh… sẽ không chịu đưa tôi đi vì thế…. Tôi – cô lắp bắp, lòng thấy áy náy – Tôi biết làm thế thật không phải…. anh giúp tôi một chút nhé.
An Na cúi cúi mặt xuống, nhưng mắt cô thi thoảng lại tia ra gương chiếu
hậu để xem biểu hiện của Hoàng. Hắn vẫn đội mũ bảo hiểm nên không tài
nào nhìn nổi , chỉ có thể thấy được đôi mắt đen sáng đang giận giữ.
Người Hoàng tản ra một luồng khí lạnh bao phủ.
Thật nực cười! Hắn ta từng này rồi mà còn bị một đứa con gái “chụp mũ” nếu không muốn nói là bị lừa.
Hoàng hít một hơi rồi tạp vào lề vỉa hè.
Đường đột k.í.t phanh:
- Xuống xe – Giọng nói hắn lại lâm vào “tình trạng” lãnh khốc thường có.
An Na không nghĩ hắn sẽ có hành động này. Cô đã cho rằng dù hắn tức giận cỡ nào cũng sẽ không vứt cô lại kiểu này.
Nhưng Na vẫn ngoan ngoãn xuống xe, nhìn hắn, cô không biết phải nói gì
bây giờ, hối lỗi cũng nói rồi, lý do cũng nói rồi, kêu hắn giúp một lần
cũng kêu luôn rồi. phải làm gì nữa đây?
Hàng lông mi dài cong cong cụp xuống như một dải quạt. Lời nói của hắn
làm cô run nhẹ, gắng hít một hơi để lấy lại nhịp thở. Nhưng cô phát hiện ra , không khí xung quanh cô sao lại buốt giá đến thế.
Hoàng không nói tiếng liền quay đầu, phóng xe đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT