Hai người chuẩn bị đi, Minh Diễm lại tiếp tục châm ngòi đả kích

- Hẹn hò với nhau cơ đấy! Phong à không sợ bị Ngọc Hân biết sao?



Nghe hai từ Ngọc Hân, một lần nữa dù không muốn Phong cũng phải quay đầu lại.

- Chuyện của tôi không cần cô lo!



- Ồ tất nhiên không lo rồi, chỉ là tôi rất mến Ngọc Hân sợ cô ấy biết được sẽ tổn thương – Thanh âm mỉa mai thật mỉa mai.

- Tổn thương hay không cũng không liên quan đến cô, cô nhiều chuyện như vậy không nên học kinh tế đổi sang…. Làm bên báo lá cải đi!



Noi xong không cho cô kịp ứng khẩu, Phong một mực bắt lấy tay Na dẫn đi nhanh chóng. Khi hai người đó đã khuất bóng Lệ Phương lúc này mới bước lên nhìn phía trước.

- Thật là bức điên mất – Lệ Hương nhảy dựng lên – Tao hận nó, con đó lần này nó may mắn gặp Phong thôi, không bà đây cho nó vài phát đạp rồi.



Cãi mũi cô ta bây ý như chú hề trong gánh xiếc, đỏ chói lọi một khoảng. Cái mắt nhìn ra cửa trợn ngược lên. Má ơi toàn lòng trắng không à.

- Muốn trả thù không? – Phương nãy giờ im hơi lặng tiếng .

- Mày có ý tưởng gì ? nói nghe coi – Diễm nói đều đều, cô biết kẻ thâm sâu nhất trong ba đứa này là Phương, bình thường rất ít nói nhưng lại là kẻ cho ra nhiều ý kiến khá hay khác xa so với Hương. Dù rất hay đi cùng nhau nhưng Diễm cũng thừa biết Hương là một kẻ chẳng có đầu óc chút nào. Chỉ lanh chanh này nọ, sai việc vặt vãnh thôi.

Hương đáng thương thật, biết được bạn mình nghĩ về mình như vậy chắc máu chó điên dồn lên não, rồi chảy máu trong mà chết mất .

Phương chỉnh lại tư thế, dựa người vào thành bàn, khoanh tay trước ngực nhìn Diễm

- Chẳng phải hai người kia hẹn hò sao? Mà trong trường ai chẳng biết Hạ Ngọc Hân với Lam Phong là một cặp. Nếu giật tile là : “Cô gái tỉnh lẻ một thân đạp hai thuyền “ thì chắc cũng không bị sao nhỉ?



Cũng mưu đồ sâu xa ghê ta!!!!

Cái tên “ Tam ca kiu” e phải đổi lại rồi, toàn yêu tinh mà kute cái nỗi gì. Đúng là không nên đắc tội với phụ nữ mà đặc biệt là những chủng loại như ba “ cô gái” xinh đẹp kia.

- Không hổ danh là bạn tao! – Diễm nghe vậy rất nhanh đã hiểu ý đồ rồi vỗ vỗ vai Phương



- Nhưng mà cứ nói mồm thế làm gì có ai tin!
– Hương lên tiếng

Ít ra cũng được một câu nói có “ chút suy nghĩ” đấy bạn Lệ Hương ạ.

- Đương nhiên không thể nói suông, chứng cớ chắc chắn sẽ có! – Phương quả quyết.

.

.

.

.

.

***

Tại nhà hàng sang trọng nằm gần như ở những tầng cao nhất của khu trung tâm thương mại nổi danh trong thành phố .

Khu trung tâm này cũng được gắn cái mác là chỗ để ném tiền qua cửa sổ .

Phong cách bày trí của nhà hàng này cực kì sang trọng. Các lối đi bày đầy những lãng hoa màu sắc, sắc đèn vàng từ những “mắt trâu” tỏa xuống, ánh vàng dịu dàng chiếu vào các bức tranh đương đại nghệ thuật treo trên tường, càng làm tôn thêm nét độc đáo cũng không kém phần quý phái.

Nổi bật nhất phải nói đến là chiếc đèn chùm pha lê cao cấp ngay chính giữa sảnh chính của nhà hàng.

Nó có dạng hình tròn, có gắn những bóng đèn nhỉ chìm bên trên, những sợi mảnh nhỏ tinh tế bằng pha lê được thả buông xuống tạo thành hình một vệt sóng lấp lánh trong không trung. Những tia sáng vàng nhạt ấm áp lan tỏa sung quanh khiến cho nhà hàng, dù rất rộng nhưngcó cảm giác ấm cúng hơn.

Lam phong dẫn An Na đi đến đây, cô được chứng kiến một khung cảnh đẹp hết mức sa hoa và lộng lẫy . Thật là được mở rộng tầm mắt.

Cô mải ngắm nhìn xung quanh , trong lòng không khỏi thốt lên một tiếng kinh hô, nơi của này đúng chỉ là dành cho những kẻ có tiền.

Lam Phong định đưa Na đi vào sâu bên trong thì lại bắt gặp một người quen mà người đó cũng nhìn thấy Phong nên lập tức tiến lại gần.

- Con chào bác! – Phong kính cẩn cúi đầu rất lễ phép rồi một tay giơ .

- Ồ, Phong, con mới về hả? – Thanh âm trầm tính nhưng cũng hết sức thân thiện, một tay kia ông vỗ vỗ lên vai còn lại của cậu ta.

Người mà Phong gọi bằng “Bác” này cỡ tầm hơn năm mươi, ông ta mặc một bộ vest đen sang trọng, bên trong là chiếc sơ mi trắng có ni càng làm nổi bật chiếc cà vạt hoa văn màu tím nhạt. Dáng người cao lớn, nước da hơi ngăm còn ngũ quan cân đối, phong thai sang trọng nhưng cũng nghiêm nghị, nhìn rất có tướng làm quan nha.

- Dạ, bác thứ lỗi, con mới từ Nam ra , chưa có thời gian qua thăm bác – Phong trả lời.

- Không sao, không sao, hôm nào qua bác chơi là được rồi, mà con đến đây ăn hả?

- Vâng, lâu rồi cũng chưa đến, đồ ăn ở đây thực sự rất ngon.



- Ha Ha, con vẫn ăn nói khách sáo như ngày nào, nếu vậy để bác gọi quản lý đặt chỗ đẹp nhất cho con ! – Bác tự nhiên cười lớn



- Bác, không cần phiền vậy đâu!


Phong từ chối, anh hiểu chỗ “đẹp nhất” ở đây chính là phòng V.I.P mà đương nhiên là cũng sẽ không tính tiền, vì những người được vào ngồi trong phòng này đều có thẻ ưu đãi, phải mua sắm, tiêu tốn rất nhiều tiên ở khu trung tâm thương mại này mới có thể trở thành khách hàng V.I.P mà những người như vậy khi dùng thẻ ưu đãi sẽ được free toàn bộ nếu dùng bữa tại nhà hàng này.

- Cái thằng này, không cần phải ngại, coi như bác mời, cháu đi cùng bạn hả?

- Dạ vâng- Phong nói ,chìa tay sang bên cô



- Đây là An Na, bạn cùng lớp với cháu
–ngừng một chút anh lại đưa tay sang bên đối diện – Đây là bác Thái, là bạn của cha mình .



An Na từ tốn nói :

- Cháu chào bác – khẽ cúi đầu rồi ngẩng lên, đưa tay ra .

Bác Thái cũng tươi cười gật đầu định bắt lấy tay cô.

Nhưng .............

Cho đến khi nhìn thấy rõ mồn một ngũ quan của người trước mặt thì nụ cười trên môi ông cứng lại.

Gương mặt thanh tú này, làm ông gợi nhớ đến một điều gì đó trong kí ức xưa.

Đôi mắt xanh đặc biệt chất chứa dịu dàng mà cũng thật mê hoặc khiến ông hồi tưởng lại hình ảnh thời trẻ trước đây của mình.

Hình bóng xưa chợt ùa về trong tâm trí ông.

“- Dù thế nào thì anh vẫn mãi yêu em – Chàng trai nắm tay cô gái rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

- Hãy nhớ rằng dù kết quả không hề như chúng ta muốn thì em mãi là người con gái anh yêu nhất trên đời này!

- Em không muốn, không muốn mất anh hay chúng ta cùng nhau cao chạy xa bay, rời khỏi nơi này, được không? – Cô gái rúc nhẹ đầu vào tầm vóc cao lớn, cố hưởng thụ những giây mong manh ngắn ngủi khi hai người ở bên nhau. Chang trai lặng im không lên tiếng, anh khẽ cúi đầu môi chạm nhẹ lên trán cô gái. “

Đôi mắt đen lại ngập tràn những cảm xúc nhưng vẫn bị che giấu bởi tấm màn yên tĩnh, ông thâm trầm nhìn ngắm một lần nữa cô gái trước mặt

Bàn tay giữa không trung của An Na vẫn giơ ra , cô mất tự nhiên chào lại bác Thái một lần nữa:

- Rất vui được gặp bác!



- Bác Thái?
– Phong thấy bác cứ tự nhiên bất động mà cứ nhìn Na hoài như vậy nên không hiểu cho lắm, nên anh khẽ cất giọng gọi bác.

- Bác Thái? – Phong thấy bác cứ tự nhiên bất động mà cứ nhìn Na hoài như vậy nên không hiểu cho lắm, nên anh khẽ cất giọng gọi bác.

Choàng tỉnh sau những dòng hồi ức , bác Thái chút bỏ phong thái bất thường đó, rồi nắm lấy tay An na, thân thiện nói:

- Bác cũng rất vui được biết cháu! Cháu với Phong là người yêu hả?



Lúng túng này chưa qua lúng túng khác đã đến, An Na mở to mắt . Căn cứ vào điều gì mà bác lại hỏi cô như vậy, cô liếc khẽ Lam Phong cạnh mình.

Người yêu Phong là Hân mà, sao bác lại không biết, là Phong chưa kể sao ?

- Bác , cháu đã giới thiệu là bạn rồi mà ! – Phong khẳng định lại, anh không muốn Na khó xử.

- Cái thằng này , lớn thế rồi mà con ngại, sợ bác nói với bố hả ? Yên tâm bác không nói đâu ha ha



Bác Thái bật cười thành tiếng, rồi nháy mắt với Phong cực tinh nghịch. Thật không thể đoán biết bác ý đã trải qua thời thanh niên bao lâu rồi mã vẫn giữ được nét xì teen như vậy.

Bác thái liếc qua An Na đang đứng e thẹn cúi đầu. Người này khác những cô gái ở thành phố, không mạnh bạo và thoái mái mà có nét duyên dáng nữ tính rất riêng.

- Không phải thiệt mà, cháu chưa có người yêu , cháu với An Na là mới quen thôi ! – Phong khổ nhọc tường trình lại lần nữa.

Na nghe vậy ngoảnh mặt sang nhìn Phong rồi nhíu mày, cô không hiểu tại sao cậu ta lại phủ định việc chưa có người yêu, dù gì ở trường ai cũng biết Hân với Phong tình cảm mặn nồng, không lâu thì những người lớn hai bên cũng biết thôi, mà cậu ta còn nhỏ bé gì nữa bây giờ yêu đương đâu sợ bị cấm đoán .

Mọi cử chỉ của Na đều bị thu vào tầm mắt của bác Thái, điều đó lại càng làm ông càng thêm khẳng định rằng hai đứa nhỏ này chắc hẳn là đang thích nhau. Nếu không sao vẻ mặt của cô bé lại tỏ ra không vừa ý khi Phong nói mấy lời đó chứ.



- Mới quen mà đã dẫn đi ăn sao ? Haha
– Bác cười sảng khoái – Đừng giấu, giấu đầu hở đuôi thôi !



Phong " ……"

An Na =.=

Mấy người lớn thật là suy nghĩ thâm sâu, có một chuyện bé cỏn con mà cũng hình dung tưởng tượng ra bao nhiêu chuyện « kì thú ». Việc đi ăn cùng nhau dù là mới quen hoàn toàn có thể lí giải được.

Lam Phong nản chí, không muốn tranh cãi giải thích thêm nữa, dù thế nào bác cũng nghĩ anh biện minh để chối bỏ cái mác người yêu thôi.

**********************************

Trong phòng ăn riêng dành cho những khách hàng V.I.P

Cả một chiếc bàn rộng lớn với đủ các mùi vị thơm lừng, phần lớn trên bàn đều là những món hải sản nào là mực xiên nướng, tôm biến hấp sả, cua rang me, hàu sữa nướng mỡ hành, tôm hữu trả quế…. Vân …vân…. Nói chung thân là tác giả đây tôi cũng không biết mấy món còn lại tên gì nữa, chỉ biết nhìn nó rất đẹp mắt, hoa lá cứ gọi là bày xung quanh, mùi thơm thì lạ biệt. Nhưng đảm bảo hết thảy chỗ này toàn là cao lương mỹ vị cả.

Chỉ đáng tiếc ở chỗ một bàn thức ăn như vậy lại có hai người là An Na với Lam Phong mà thôi. Bụng hai bạn ý không thể chứa hết, đổ đi rất phí à!

Phong lịch thiệp kéo ghế mời cô, tư thế rất ưu nhã.

Rồi cậu ta cũng ngồi xuống bên cạnh cô.

- Mặt cậu còn đau không? – Phong bất ngờ hỏi.

- Không sao! – Na đáp cười nhẹ.

Phong nhíu mày tỏ vẻ không thích, anh nắm bờ vai mảnh khảnh của cô xoay lại, đôi mắt nâu tinh anh nhìn cô chăm chăm.

- Không cần phải chịu đựng như vậy

Tay anh nhẹ nhàng áp vào má cô làm Na khẽ run người, định lé tránh nhưng Phong lại xoay cằm cô lại, hai tay ôm chặt má hơn.

- Mặt cậu vẫn còn xưng thế này cơ mà, còn rát không?

Na ngập ngừng:

- Có chút! – An Na thực không muốn chia sẻ chút nào, cô không quen nói cảm giác của mình với những người khác cho nhất lại là mới quen Phong chưa được bao lâu.

Phong vẫn chăm chú ngắm nhìn, người con gái này vẫn thường hay chịu nhịn thế ư? Những ngón tay dài trắng muốt vuốt nhẹ hai bên má, nhẹ nhàng mà ôn nhu xoa dịu những vết tay màu hồng hồng đang vằn trên đó . Cái cô Hương kia đã dùng lực rất mạnh để tát Na.

Khi những ngón tay trượt xuống, lướt nhẹ qua bơ môi hoa anh đào, màu đỏ tươi thắm của chất lỏng vẫn còn lưu lại một chút trên khóe miệng.

An Na cảm thấy ngượng ngùng, cô chưa từng thân mật với ai như vậy, cảm giác gần gũi mà cũng dị thường nên cô gỡ tay Phong xuống .

- Không sao đâu, một chút nữa sẽ hết – Cô không muốn Phong lo lắng, cùng không muốn tiếp tục những hành động thân mật như vậy nữa.

Ricky nghe vậy liền đáp lại bằng một nụ cười , anh xoay người ra rồi ấn chuông gọi phục vụ bàn.

Chưa đây một phút sau , cô gái trong trang phục nhân viên mở cửa bước vào, cô lễ phép cúi đầu :

- Anh còn muốn gì nữa ạ?



- Lấy cho tôi một chiếc khăn ẩm và mang một chút đá bào đến đây – Phong yêu cầu.

Sau khi nhận được những thứ mình muốn, anh lại ân cần xoay gương mặt thanh tao của An Na qua chỗ mình. Cầm chiếc khăn có bọc đá bên trong, nhẹ nhàng mà đưa lên gương mặt cô chạm nhè nhẹ.

- Để tự mình làm được rồi.

Cô muốn lấy bọc khăn nhưng Phong ngoảnh mặt làm ngơ trước lời vừa xong, vẫn một mực giữ khăn chấm chấm vào những vệt hồng kia.

- Nếu tớ không đến, cậu định để bọn họ làm càn đến khi nào?? !



Cô không biết nói gì, thực sự nếu hôm nay không có anh, chắc bị ba ả kia xử hội đồng luôn rồi. Thấy cô im lặng Ricky lại lên tiếng :

- Cậu đắc tội gì với chúng, mà bọn họ lại làm ra thế này? – Anh bất bình.

- Mình….mình không biết – Na Na giấu giếm.

Thật là chẳng hiều vì sao cô lại không muôn anh biết nguyên nhân họ cư xử như thế là có liên quan đến Hoàng.

Tránh bị gặng hỏi thêm, cô trực tiếp đổi chủ đề bằng một câu nghi vấn:

- Sao lúc nãy cậu lại nói chưa có người yêu ? – Na đột nhiên nhớ đến chuyện lúc nãy.

Phong thoáng bối rối, anh dừng bàn tay đang chăm sóc cho cô:

- À …. Thì là mình không muốn người lớn biết chuyện, để một thời gian nữa công khai với mấy phụ huynh cũng được.

- Ha Ha – An Na bật cười khi bắt gặp bộ dạng ngượng ngùng rất « cà chua » của Phong, nhìn anh ta cũng đáng yêu đấy chứ - Đằng nào chẳng biết, mình nghĩ bọn họ cũng không có ý kiến gì đâu, không chừng còn rất vui.



- Ý cậu là bác Thái ? –Phong hỏi.

- Ừm, mình thấy bác ấy là người rất thoáng hơn nữa bác ấy cũng là bạn thân của bố cậu, nếu biết cậu có người yêu không chừng càng vun vào giúp cậu nói đỡ vài câu với hai bác phụ huynh nữa.



Ricky nghe vậy chỉ thoáng mỉm cười, ánh mắt vui vẻ thường ngày bỗng nổi vài chút ưu phiền , trong lòng những chất chứa lại nặng thêm đôi chút.

Nhưng ngay lập tức cậu lại lấy vẻ tươi cười của mình, không muốn An Na nhìn ra.

- Cậu thấy bác Thái thế nào ? rất vui tính và thân thiện phải không ?



Hơ hơ cậu ta và hỏi vừa tự trả lời luôn kìa.

An Na cười cười gật đầu đồng ý

- Bác ấy tuy già nhưng tâm hồn còn trẻ kinh ! – qua thái độ và cách hành động nên Na đã giúp ra nhận xét như vậy.

- Ừm, khác hẳn với Phan Tử Hoàng !

- Á Phan tử Hoàng?? – An Na có chút thắc mắt sao tự dưng lại nhắc đến hắn, tên đó thì liên quan gì ở đây ?

- À quên không nói, bác Thái là bố của Phan Tử Hoàng.



Whattttt???? An Na không tin nổi, hai mắt trợn tròn.

Quá bất ngờ cho đội cầm cờ.

Hai người đó sắc thái khuôn mặt trái ngược nhau hoàn toàn, một người nhiệt tình, một kẻ thì lạnh te. Cứ như kiểu là Bắc cực với Nam cực, không hề có một điểm chung gì sất.

Kể cả hai người đó đi cạnh nhau, cô cũng không cho rằng bọn họ có chung huyết thống.

Vậy ra Phan Tử Hoàng thừa hưởng cái khuôn mẫu “Tủ lạnh di động” kia là của ai?

- Ồ, sao chả giống gì vậy? – An Na hỏi

- ừm, nhìn không giống phải không? Phan Tử Hoàng có gương mặt hao hao giống mẹ cậu ấy!



Có lẽ bà ta là một người rất lạnh lùng – Na Na thầm đoán vậy.

- Bà ấy đã mất khi Hoàng còn rất nhỏ - Phong nói tiếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play