- Bài giảng Kinh Tế vĩ mô I còn vài phần nữa sẽ để tiết sau tôi giảng tiếp, lần trước tôi đã dặn các em làm một bài phân tích về nguyên nhân dẫn đến sự khủng hoảng kinh tế Mỹ năm 1973, đó là bài tập tôi giao và
phải nộp vào tiết kinh tế vĩ mô sau, lớp trưởng nhớ thu lại cho tôi vào
đầu giờ. Các em nghỉ!
Ông thầy tiến sỹ kinh tế học đứng dậy thu dọn sách vở rồi rời khỏi lớp,
ông ta trông còn khá trẻ chắc tầm ngoài ba mươi thôi. Tuy là trẻ tuổi
tài cao nhưng ông ta cực kì cực kì khó tính nếu không muốn nói là quá
đáng.
Vừa sợ vừa ghét là cảm giác chung của sinh viên trong lớp An Na .
- Lần trước cậu kêu làm hộ tớ bản báo cáo đúng không, Na Na? – Quỳnh Vy ngồi từ bàn trên nhoài xuống, tay cầm cái bút xoay xoay.
- Tớ nhớ là tớ chưa trả lời sẽ làm hộ cậu ! – Na nghĩ lại.
- Vậy bây giờ coi như làm hộ đi, dạo này tớ bận lắm ý, hôm
nào cũng bị mấy ông bên hội sinh viên tình nguyện bắt cóc mà không đi
không được, giúp tớ đi mà… đi.. đi mà mai có tiết của ổng rồi không làm
chắc die…. – Vy cố nài nỉ , cô làm bộ mặt đáng thương đôi mắt vờ ươn ướt ngước nhìn Na đầy mong chờ vào một cái gật đầu .
- hưm… để nghĩ đã, tớ cũng bận chứ bộ! – Na chu môi, đôi mắt xanh biếc nhìn lên trần nhà.
- Cậu nỡ để bạn cậu chưa biết mặt người yêu mình mà đã phải
chết sao? Đừng nhẫn tâm xát muối con tim mỏng manh của tớ ! please Na Na dễ xương đáng êu xênh gái và vô cùng perfect, cậu là thiên thần trong
lòng tớ, cậu có biết hong ??
Hàng loạt các tính từ tung hô được cất lên, cái mồm của Quỳnh Vy còn dẻo hơn cả kẹo kéo chắc nó được tẩm đường thường xuyên. ( Phải nói là á sến súa sặc sụa)
- Cậu biết tớ đang nghĩ gì không? – An Na bỗng hỏi lại
- Nghĩ gì?
- 90% là kiếp trước cậu làm thái giám hầu hạ trong cung vua!
Quỳnh Vy : ^$^&%&&^*
- Vì Vua lớn thường dân như con, nên tớ sẽ giúp cậu, cậu thấy sao? – Na nở một nụ cười tươi thật tươi nhìn Vy.
Vy: (=.=)”
- Đại thần xin đa tạ ! Giờ đại thần có việc xin được cáo lui ! – Vy đưa hai tay lên chắp lại, là hanh động cảm ơn – Có cần hành lệ trước khi rời cung không?
- Ha ha miễn lễ miễn lễ ! – Na cười sảng khoái, phất tay.
Nói rồi Vy thu dọn sách vở chuyển bị về, vì hôm nay chỉ có hai tiết buổi sáng thôi, nhưng thấy Na vẫn mân mê ngôi tỉ mẩn viết nách cô hỏi:
- Bộ không về sao? Ngồi xem tấu chương ah haha
- haha thì ngồi lại làm bài tập rồi làm luôn cho cậu còn gì
Đằng nào chiều rảnh nên An Na định ngôi làm cho xong đống bài phân tích
kinh tế với cả có gì không hiểu thì có thể lên thư viện tìm luôn, chứ
ngồi nhà lại mất công mò mẫm mà chẳng được gì.
- hì hì cảm ơn, thôi mình về đây bye bye! - Quỳnh Vì nhoẻo miệng cười tít mắt
- Ừ bye!
Lớp học giờ chỉ còn lác đác vài người, không nhiều.
Ngồi làm một lúc thì thấy mỏi lưng, Na hạ bút xuống rồi vặn vẹo cái thân co giãn xương cốt thì vô tình làm chiếc bút bi rơi khỏi bàn.
Đang cuối xuống định nhặt lên thì một bàn chân trắng nõn nà được bao bọc bởi một đôi hài đắt tiền giẫm lên chiếc bút bi, rồi sau đo những tiếng lạch cạch vang lên theo, chúng được tạo ra bởi tiếng giày cao gót. Lại
thêm vài đôi chân nữa xuất hiện.
An Na ngẩng mặt lên, rồi từ từ đứng dậy đứng chiếu tướng với ba cô nàng “ Tam ca kiu”.
Lệ Hương là kẻ đã giẫm lên chiếc bút của cô, ả hất cằm lên nhìn thách thức.
An Na đôi mắt trầm tĩnh nhìn ả đó rồi cô nở một nụ cười nhạt.
Từ cái vụ ngáng chân ở vườn trường, cô đã biết mấy “nàng” này coi cô là
cái gai trong mắt rồi, cũng đoán chắc bọn này sẽ gây khó dễ cho cô về
sau.
- Bạn biết gì không Hương? – An Na giọng nhỏ nhẹ.
- Mình đang nghe đây !
Phải gọi là điệu chảy nước miếng luôn. Lúc này vẫn còn vài người trong
lớp ngồi lại nói chuyện, họ chăm chú nhìn sang chỗ An Na và Tam Ca Kiu .
- Một cái chân chó đang giẫm lên chiếc bút của tớ, cậu có biết nó ở chỗ nào không? – An Na hỏi vô cùng thản nhiên .
Mặt cô nàng biến sắc từ hồng do phấn chuyển sang hồng đầm hơn rồi thành
đỏ, đặc biệt là cái mũi ả vì quá “ nóng trong người” nên đã đỏ như quả
nhót rồi.
- Chẳng biết nữa, nhưng hình như chân mình đang giẫm lên một cái gì đó rất kinh tởm và bẩn thỉu – Hương nhếch mép mỉa mai.
- Ồ vây sao? Thảo nào mình thấy mùi thum thủm khi đứng gần người cậu, cậu nên về tắm đi !
Hai cánh mũi cô ta phập phồng đỏ lên vì tức, ánh mặt hình viên đạn
nhìn An Na đăm đăm như muốn xuyên thủng mặt cô luôn rồi, Hương đưa hai
tay khoanh lên trước ngực cố kìm chế cơn phẫn nộ.
An Na cảm nhận được rằng Hương đã rất khó khăn để giữ cho mình được bình tĩnh , cô ta không thể nào chửi xối xả hay cho Na ăn vài cái bạt tai
được vì như thế sẽ làm mất hình tượng của cô trước mặt những người khác ở lớp.
Vậy nên đã chút giận vào cái bút đang thương của Na Na, cô ta xéo nát bét như con giun đất.
Cho cái bút đi đời nha ma xong, có vẻ tâm trạng cô ta khá hơn chút.
Lúc này, Minh Diễm bước lên đứng cạnh Hương gần ngay sát Na Na, Diễm
nhìn cô từ đầu đến chân rồi lại từ chân ngược lên đến đầu, ánh mặt tỏ vẻ miệt thị.
- Cái aó kia rất hợp với bạn! – Diễm cất lời.
Hôm nay Na bận một chiếc quần Jean xanh đã cũ với áo sơ mi trắng sơ vin
đơn giản, mang hệt tính chất học sinh sinh viên. Cô thừa hiểu đó là một
câu nói móc nhưng An Na vẫn tươi cười đón nhận.
- Ồ cảm ơn !
Lệ Phương nãy giờ không nói gì chỉ bật một nụ cười nhạt trước lời nói của cô.
- Không cần khách khí,bạn biết mình ghét nhất điều gì không? – Diễm bỗng hỏi.
- Cứ nói đi – Na đáp
- Những thứ rẻ tiền nếu để gần những đồ đắt giá sẽ khiến người
ta cảm thấy buồn nôn, hạ lưu không xứng với quý tộc vậy nên rẻ tiền chỉ
hợp với những nơi cũng tầm thường như chúng thôi – Diễm quẳng ánh mắt sắc đến rợn người vào đôi mắt biếc sâu thắm.
Các nàng tiểu thư nhà giàu đúng thật là rất giàu, ăn nói chẳng cần kiêng nể gì sất, cô nàng Minh Diễm kia cố tình ám chỉ rằng cô – An Na chính
là thứ hàng tầm thường.
- Rồi sao? – An Na tỉnh bở
- Cậu không hiểu hay giả vờ không hiểu đây? – Diễm bật cười
- Đầu óc bã đậu, ngu ngốc lên không hiểu gì đấy mà hahaha – Phương cười sản khoái.
- Rồi sao? – An Na tỉnh bở
- Cậu không hiểu hay giả vờ không hiểu đây? – Diễm bật cười
- Đầu óc bã đậu, ngu ngốc lên không hiểu gì đấy mà hahaha – Phương cười sản khoái.
An Na sao lại không hiểu? chỉ cần nhìn giọng điệu và nghe xong cái câu
khen đểu kia thì cô đã biết lý do ba ả này tự nhiên xuất hiện cản đường
lại còn ghê gớm dẫm nát chiếc bút của cô.
- Cậu vẫn chưa nói điều cậu ghét nhất mà Diễm? – Cô rất tự nhiên hỏi lại, mặt không hề tím tái thái mà độ vô cùng ôn hòa, lòng cũng chẳng một gợn song giận dữ.
- Cậu ngốc thật đấy ! Để mình lấy ví dụ minh họa nhé, những thứ rẻ tiền chẳng hạn như cậu này – Hương chỉ tay vào cô - và những thứ hàng hiệu, đắt giá chẳng hạn như Phan Tử Hoàng. Chính vì thề đừng có bám theo đuôi anh ấy nữa, như thế rất giống lũ ruồi nhặng bẩn
thỉu, nên biết vị trí của mình ở đâu đừng trèo cao đê rồi dập mông. Rất
đáng thương á. Đây chính là điều Diễm ghét nhất. Đúng không Diễm? – Hương quay sang nhìn cô gái xinh đẹp cạnh mình tươi cười.
Minh Diễm – cô ta là đứa con độc tôn trong một gia đình có tiếng tăm ở
Hà Nội, chẳng gì thì bố mẹ cô ta đều nắm giữ các chức vị cao trong bộ
máy quyền hành.
Là con một lại được yêu thương chiều chuộng, thích gì được lấy nên
chuyện cô ta luôn mang vẻ mặt khinh đời là điều tất yếu, còn hai chị em
song sinh Lệ Hương – Lệ Phương thì được chút xinh đẹp nói trắng ra là
đẹp nhờ phấn son, ăn mặc cũng chịu chơi nên thường ra vẻ ta đây, luôn
bám theo Minh Diễm, nhất mực nghe theo lời cô ta.. ưm… phải gọi đấy là
adua, nịnh bợ để lấy lòng làm cô ta vui. Nhìn mà nực cười chả khác gì lũ cẩu đi theo hầu hạ chủ nhân.
Bấy giờ ở lớp chỉ còn lại bốn người : Tam ca Kiu và An Na
- Bâu bám Phan Tử Hoàng là ruồi nhặng? Vậy sao?– An Na mặt không hề biến sắc.
- Đúng vậy – Diễm nói.
- Hôm trước mình thấy một cô gái à – Na ngừng một chút nhìn Diễm từ trên xuống dười – rất giống cậu đấy.
- Thì sao? – Cô ta tò mò
- Cô gái đó bị Phan Tử Hoàng khước từ tình cảm, còn ném
nguyên cái bánh ngọt cô ta làm vào thùng rác, cô ta ngồi trong góc tường khóc rưng rức, bộ dạng còn đáng thương .... hơn cả ruồi ! – Na Na bình tĩnh miểu tả lại.
Cô biết chứ, cái người kia không ai khác chính là kẻ đang dương dương tự đắc trước mặt cô, dám coi người khác không ra gì thì gậy ông lại đập
lưng ông thôi !
Nghe đến đây Minh Diễm khẽ giật mình rồi thân thể trắng muốt của cô
đông cứng, cả người lạnh như một khối băng « Làm sao nó lại biết được
chuyện ấy ? là Phan Tử Hoàng kể sao ? » trong đầu Diễm thắc mắc không
thôi.
Khuôn mặt hơi hồng lên vì xấu hổ.
- Này ăn nói cho cẩn thận, ai cho cô đặt điều nói xấu người khác thế hả ? – Hương bỗng sửng cổ, nhảy bổ ra còn đẩy vai Na Na về đằng sau.
- Tôi chỉ nói những gì mình nhìn thấy, tôi có nói đó là Diễm đâu. Phải không Diễm ?
- Cô nói thế là ý gì ? – Minh Diễm quắc mắt nhìn An Na
- Không có gì - Na bật cười hơi cúi đầu, rồi lại ngước lên nhìn bọn họ - Nếu như lời các bạn nói : Bám theo Hoàng không bằng ruồi nhặng vậy có rất
nhiều người giống tôi rồi, thậm chí còn không bằng thế – An Na nháy mắt nhìn Diễm, khóe mỗi khẽ nâng lên tạo thành hình bán nguyệt tuyệt hảo.
- Cô đang ám chỉ ai hả ? Tưởng bọn này hiền mà dễ bắt nạt à ? – Minh Diễm câng mặt lên nhìn – Còn đứng đấy làm gì ! – Cô ta nhìn Lệ Hương rồi hất mặt sang An Na , bộ dạng giống hệt mấy tên du côn đầu đường xó chợ.
Lệ Hương bên này hiểu ý, đi lên một bước chiếu tướng nhìn Na nhà ta.
Chét……. !!!!!!!!!!
Một cái bát tai giáng thẳng vào khuôn mặt xinh xắn của cô, năm ngón tay in rõ ràng trên bầu má trăng trắng.
- Cái này là cho việc cô dám đi cùng xe với Hoàng – Hương cất giọng chua loét quát tháo.
An Na ngẩng mặt lên, mây đen bao phủ nơi đáy mắt, cô không khóc, chủ động quật cường nhìn lại cũng không có ý muốn đánh trả.
Đôi môi cô khẽ dâng lên một nụ cười nhạt, không ngờ tiểu thư đài các mà
hành sự chẳng khác gì lũ vô học e là cũng chỉ được cái mác ngoài bên
trong nội thất tồi tan vô cùng.
- Cười cái gì ? Không đau sao – Lệ Hương thắng giọng quát lớn
Chét….. !!!!!!!!!!!!!!!!
Âm thanh lại làn nữa vang lên chua chát
Hương giành tặng thêm một cái tát nữa, vẻ mặc đắc trí nhìn An Na đang cúi gằm mặt.
- Cái tát này cho việc cô đã hỗn láo với bọn đây
Dứt lời cả ba ả la sát cười lớn. Tiếng cười hả hê đối lập với sự đau rát mà người nào đó đang phải chịu đựng.
An Na bình tĩnh ngẩng khuôn mặt lên, cô vẫn quyết không đánh trả lại, đánh rồi thì sao ? bọn chúng đông người hơn.
« Hai đánh một chả chột cũng què » đây những ba. Cô chỉ có thể dùng vẻ
mặt lãnh đạm cùng đôi mắt u ám nhìn chúng cũng quyết không gằn đến từng
chữ .
Lúc này hai bên má cô đã xưng phồng, tấy tấy đỏ và khá rát, miệng cô có
một đường máu nhỏ chảy xuống ( ayguu con mụ la sát kia da tay thâm độc
thật)
Đau ????! !
Thế này cô vẫn dư sức chịu được, cô sẽ không bao giờ hạ mình trước những kẻ này, sẽ không cầu xin cũng không phản kháng.
- Sao không nói lời nào ? đau quá hả ? – Diễm nói mỉa vẻ mặt sung sướng.
- Bố mẹ cô không dạy con gái phải biết an phận ư ? Hay là cô không có cha mẹ ? – Hương nhếch miệng châm biếm.
Bỗng chốc một luồng khí nóng rực trào lên trong lòng, những vằn đỏ trong mắt Na hiện rõ.
Có thể bạn ghét người khác, có thể xỉ nhục người khác.
Họ không đánh trả không có nghĩa là họ nhu nhược.
Người biết kìm lại cảm xúc, biết kìm lại hành động mới thực sự đáng khâm phục.
Đã ai nói với bạn « Kìm chế là sức mạnh lớn nhất của con người chưa ? »
Phải , đã kiếm chế. Nhưng bạn đừng quá đáng mà đụng vào giới hạn của họ !
Nỗi đau bao năm nay lại bị đả động.
Gần 19 năm trước cô đã sống với mẹ, không có hình bóng thương yêu của
bố, không có sự dìu dắt của cha. Cô luôn mặc cảm với bạn bè về chuyện ý, nhưng cô biết cách sống không vị kỉ, chỉ cất giấu nỗi đau vào sâu thẳm
tâm can, coi như một kí ức đã lang quên. Nhưng hôm nay lại bị moi móc ,
lại bị giè bỉu, lòng cô thắt quặn.
- Tôi cho các người rút lại lời nói vừa rồi ! – Cô cố gắng nuốt trôi mọi uất nghẹn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT