Phong nhíu mày, lại một địa điểm kì lạ mà Kris kéo hắn đến. Vâng, đối với
Phong, siêu thị chính là nơi rất lạ lẫm, đương nhiên không phải lạ theo kiểu dân
quê lên thành phố, mà là hắn chưa từng phải đi siêu thị qua, vì theo quan niệm
của Phong, siêu thị = chợ, không đáng để tới
Kris hiểu Phong đang nghĩ gì, nó mặc kệ, kéo hắn vào
Vì Phong và Kris đã đội nón vào che bớt phần nào khuôn mặt nên cũng không gây
chú ý nhiều, thế nên tụi nó được an toàn bước đi
Kris đi từng dãy hàng, xem xét lựa chọn rồi thảy vào rổ xe, mà không ai khác
ngoài Phong là người đẩy
Lần đầu tiên đến siêu thị, nhưng với cá tính của mình, Phong vẫn không đoái
hoài đến xung quanh, mà chỉ mải nhìn Kris, và cảm thấy thích thú khi ngắm nó lựa
đồ
Tuy đã che bớt gương mặt, nhưng dáng người và thần thái vẫn rất nổi bật, đó
giải thích vì sao vẫn có một số người len lén nhìn Phong và Kris, bàn tán gì
đó
- Xin mời ghé thử rượu táo của chúng tôi đi ạ….rượu táo nguyên chất thơm
ngon….a cô gái trẻ, mời dùng thử ạ
Một bà cô đon đả chạy đến bên Kris, mời chào rượu táo. Kris uống một ngụm
- Xin cảm ơn ạ, a còn chàng trai trẻ, cậu đợi chút nhé để tôi chạy đi lấy
thêm….
Chưa kịp nói xong, thì bà đã há hốc mồm
Phong đang cúi xuống hôn vào môi Kris, nụ hôn phớt qua khiến cho Kris hơi đỏ
mặt. Phong thản nhiên đẩy xe đi tiếp, trước khi đi bỏ lại một câu
- Không tệ
Khi 2 người đã đi rồi, bà cô bán hàng, và một vài người quanh đó nữa, bỗng
chốc ôm lấy khuôn mặt đang đỏ bừng của mình, rồi ánh mắt bắt đầu mơ màng tưởng
tượng gì đó
Sau “sự cố” ở quầy rượu, Kris như dè chừng hơn, lúc nào cũng bước cách Phong
một khoảng, có trời mới biết hắn sẽ lại bày trò gì. Không phải Kris ngại ngùng
hay để ý người khác nhìn, chỉ vì nó không muốn Phong lại có hành động gì khiến
người khác mê mẩn ( ví dụ mấy bà cô ở quầy rượu lúc nãy)
Phong nhìn Kris, khẽ mỉm cười, rồi hắn bước nhanh hơn, ngang hàng với nó và
luồn tay qua eo kéo sát nó vào người
- Làm gì vậy?
- Như vậy mới giống
- Giống gì cơ?
- Vợ chồng
Kris mở to mắt ngạc nhiên trước câu trả lời của Phong. Hắn cười rồi quay đi
tiện tay ném vài bịch bánh phồng tôm vào rổ. Kris vẫn nhìn Phong, đôi mắt nâu
trở nên khó dò, vừa ánh lên tia hạnh phúc lại vừa có chút màu đau thương
Tính tiền xong, 2 tay xách 2 túi, Phong chau mày
- Giờ đi đâu?
Kris xoay xoay chùm chìa khóa trong tay, mỉm cười
- Nhà em
Kris sống ở một căn hộ áp mái trong tòa nhà cao nhất thành phố. Không cần nói
cũng có thể hình dung sự hiện đại sang trọng bậc nhất ở đây. Toàn bộ bề mặt đều
được làm bằng kính đổi màu, có thể biến đen hay trong suốt ngay tức khắc. Phong
ngồi ở ghế sopha chờ Kris thay đồ. Hắn quan sát nơi Kris sống. Phòng khách làm
trung tâm, từ đó tỏa đi các phòng khác. Có phòng ngủ, bếp, nhà tắm, phòng vệ
sinh…
Soạt
Có tiếng động trong bếp, Phong bước vào thì thấy Kris đứng ở bồn rửa cà chua.
Nó mặc chiếc quần jean lửng xắn gấu và áo thun đơn giản, quan trọng là trước
ngực có đeo thêm cái tạp dề caro đỏ. Phong khoang tay, dựa đầu vào cửa bếp,
thích thú với hình ảnh mình đang thấy. Kris dừng tay, quay sang nhìn, thấy
Phong, nó nhíu mày, rồi thảy bịch cần tây cho hắn. Biết ý của Kris, Phong không
chụp mà quay người bước ra phòng khách
30 phút trôi qua, Phong nằm trên chiếc ghế sopha, chăm chú nhìn trần nhà. Tất
cả nội thất và tường ở đây đều chỉ sử dụng có 2 màu xám và xanh dương. Về mặt
thẩm mĩ thì 2 màu này kết hợp nhìn thật tuyệt, nhưng nó lại khiến căn nhà trở
nên thật lạnh lẽo u buồn. Tiếng Kris làm bếp vọng ra, và rơi nhanh vào tĩnh
mịch
Phong thở dài
2 tiếng sau
Kris từ bếp bước ra, thấy Phong đã ngủ say trên sopha. Nó khẽ ngồi xuống sàn,
chống tay nhìn. Dáng vẻ Phong ngủ vẫn vô cùng quyến rũ, Kris đưa tay vuốt nhẹ
đôi lông mày ngang tàng, rồi lần xuống sống mũi cao, khi đến môi, nó rụt tay
lại, và hôn phớt vào một nụ hôn như gió thoảng, nhưng Phong đã tỉnh, hắn đưa tay
kéo Kris sát vào mình và hôn đáp lại, mạnh mẽ và “nhiệt tình” hơn. Đến khi hơi
thở của Kris ngắt quãng, Phong mới buông nó ra. Kris đỏ mặt, nhanh chóng đứng
dậy
- Ăn cơm thôi
Nó nói nhanh rồi bước ngay vào bếp, Phong nhìn theo, bật cười
Kris làm cho Phong món mì ý, món ruột của nó. Nước sốt đậm đà với độ nêm nếm
vô cùng chính xác làm nên món mì ý rất ngon, không hề khác gì so với đầu bếp
chuyên nghiệp nấu
Sau khi ăn xong, bỏ chén dĩa vào bồn rửa rồi, Kris kéo Phong đến trước một
cánh cửa bằng gỗ. Thật bất ngờ khi bên trong là một chiếc cầu thang khác
Được một đoạn thì đến được một căn phòng nhỏ. Vì căn hộ của Kris đã là áp mái
nên căn phòng này được xây chếch ra một đoạn, từ xa nhìn có cảm giác như nó đang
lơ lửng giữa khoảng không, điều đặc biệt nữa là toàn bộ 6 mặt của căn phòng này
đều làm bằng kính trong suốt, có thể nhìn rõ toàn bộ cảnh vật dưới chân. Phong
và Kris ngồi xuống, cảm giác như chính mình như đang lơ lửng, rồi một vùng trời
sáng lên màu cam rực rỡ thu hút sự chú ý của cả 2.
Hoàng hôn rồi
Những tia ánh sáng cuối cùng của mặt trời tỏa ra bao trùm cảnh vật lần cuối,
toàn bộ căn phòng ngập trong hoàng hôn. Kris khẽ tựa vào vai Phong
- Này
- ?
- Món mì ý của em thế nào?
- Dở tệ
- Sao cơ?
- Anh thích món “khai vị” của em hơn
Phong nói kèm theo nụ cười ranh mãnh, Kris thoáng đỏ mặt, đưa tay đấm nhẹ vào
vai hắn, Phong dễ dàng đỡ được, sẵn đà hắn kéo Kris lại gần và hôn nhanh lên môi
nó
Một người phục vụ lịch sự đưa cho nó 1 tấm thiếp mời
Kris cầm tấm thiếp, hơi nhíu mày
- Đây là..?
- Một người đàn ông nhờ chuyển đến cô
- Ai?
- Ông ấy xưng là Jack
Jack? Kris hơi ngạc nhiên. Đó chính là tay sai thân tín nhất của Hàn Thiên.
Nó đóng cửa lại, nhìn tấm thiệp, rồi nhìn căn phòng trong suốt
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của nó
- …Jack?
- Chủ nhân không liên quan chuyện này
- ….
- Người hãy đến đó..
- Để làm gì?
- Xem kịch hay
- Không hứng thú
- Kể cả nhân vật chính là chủ nhân…
- …
- Và tân phu nhân
Kris hơi sững người. Tân phu nhân? Không thể nào
- Buổi tiệc đã bắt đầu rồi thưa cô chủ
Hoàn toàn không hổ danh là thân tín của Hàn Thiên, ông già Jack này thật lợi
hại khi đọc được cả suy nghĩ của Kris
Cụp
Kris cúp điện thoại rồi mở cửa bước ra ngoài, chỉ để lại một mẩu giấy note
nhỏ trên bàn
Đừng lo – Tiểu Phong
Khách sạn KingTower
Đây là một khách sạn rất lớn nằm trong chuỗi kinh doanh khách sạn của tập
đoàn LKey. Vậy không cần phải nói cũng biết “chủ nhà” của bữa tiệc là ai. Chủ
tịch Hàn Thiên đứng tiếp chuyện với khách, toàn những nhân vật quyền cao chức
trọng của thế giới. Ông vận trên người bộ vét đen vô cùng lịch lãm, 1 tay bỏ túi
quần một tay thả lỏng, tư thế tỏ rõ phong thái quyền quý . Khác với những ông
chủ lớn khác, chủ tịch Hàn là người rất ít cười. “Cười” ở đây nghĩa là nụ cười
xã giao. Ai cũng biết những ông trùm trong giới kinh doanh đều phần lớn máu
lạnh, nhưng họ không bao giờ tiết kiệm nụ cười xã giao, còn chủ tịch Hàn thì
khác, ngay từ những ngày đầu bước chân vào thế giới thương trường khốc liệt, ông
chưa bao giờ phải khúm núm cười lấy lòng ai mà vẫn nhanh chóng trở thành ông
hoàng của giới kinh doanh. Bây giờ chỉ cần giơ tay ra chủ tịch Hàn đã dễ dàng
thao túng tất cả, thay trắng đổi đen, nắm giữ số phận của hàng tỉ người nên càng
không có lý do gì khiến ông phải cười nữa
Chủ tịch của Ngân hàng US vừa bước vào hội trường đã đến bên Hàn Thiên ngay.
Đó là một người phụ nữ có nét đẹp vô cùng quý phái, bà diện chiếc đầm bó sát màu
đỏ sẫm tôn lên những đường cong cơ thể càng khiến bà trở nên quyến rũ
- Chào chủ tịch Hàn
- Chủ tịch Phan
Hàn Thiên không hề liếc nhìn đến bà ta, chỉ khẽ gật đáp lại
- Ôi tôi đã nói bao nhiêu làn rồi, ngài cứ gọi tôi là Maria
Hàn Thiên không đáp mà hướng mắt nhìn sang nơi khác. Bà Maria này thấy bị
phớt lờ, có hơi ngượng nhưng ngay sau đó lại cười giả lả
- Haha chủ tịch Hàn, gọi tên thân mật của nhau cũng không bị coi là ngoại
tình đâu
- ….
- Mà tôi nghĩ ngài cũng nên tìm cho mình một người phu nhân đi, chứ đến những
bữa tiệc lớn như thế này mà không có người phụ nữ bên cạnh, hình như không được
tốt cho lắm, người ta sẽ đánh giá ngài đấy
Hàn Thiên lúc này mới quay sang nhìn thẳng vào bà ta, đôi mắt lạnh toát khiến
cho Maria hơi rùng mình. Bây giờ bà ta như sực tỉnh, đã rất nhiều lần nghe cảnh
báo là đừng bao giờ nhắc đến vị phu nhân của tập đoàn LKey trước mặt chủ tịch,
nếu không hậu quả sẽ rất thê thảm. Không biết hôm nay ăn phải mật gấu hay sao mà
khiến cho bà ta can đảm đến như vậy
Nhưng phóng lao thì phải theo lao, huống hồ Maria là một chủ tịch của một
công ty rất quyền thế, và chính cái tôi đó đã hại bà ta rất thê thảm
- …huống hồ phu nhân cũng đã qua đời 10 năm rồi. Tôi nghĩ nếu ngài đi thêm
bước nữa, Phu nhân quá cố có thể cũng vui lây ấy chứ
- Chuyện gia đình chúng tôi không cần người ngoài xen vào
Một giọng nói chợt vang lên, Maria quay lại và ngạc nhiên khi thấy một người
con gái rất xinh đẹp đã đứng đó từ khi nào, thản nhiên cất giọng
- Cô là ai? Cô có biết mình đang nói chuyện với ai không?
Kris không quan tâm đến bà ta, mà quay sang nói với Hàn Thiên
- Có thể nói chuyện chút không?
Ông không đáp, chỉ đút tay vào túi quần và bước ra phía khuôn viên khách
sạn
Kris đứng cách Hàn Thiên 1 khoảng, nhìn dáng người ông từ phía sau cảm thấy
thật trơ trọi cô đơn, lòng Kris hơi chùng xuống
- Khi nào về Mỹ?
- Tối nay
- …ngày mai là..
- Nếu chỉ để nói những chuyện nhảm nhí thì ta rất bận
Nói xong, Hàn Thiên sải bước nhanh vào trong. Kris không nói gì, cũng không
biểu lộ thái độ gì, chỉ đứng yên nhìn theo bước chân ông. Hàn Thiên khẽ thở dài,
đôi mắt lạnh thoáng chút ưu buồn
- Ôi trời, con cái nhà ai mà vô phép vô tắc vậy chứ?? Thiệt tình…
Bà Maria uống 1 hớp rượu, tức giận rủa thầm trong miệng
- Chắc không có cha mẹ dạy dỗ nên…..
- Tôi tin chắc cô ấy đã được dạy dỗ rất tốt
Maria giật mình quay lại
- Ôi ngài đang nói giúp cho cô ta sao? Sao lại…..
- Bênh vực con gái mình không có gì là sai, phải không chủ tịch Phan
- …sao cơ..ạ
Xem ra lần này Ngân hàng US sẽ có một chủ tịch mới đây
Kris ngồi xuống bồn cây ở khuôn viên. Trong khung cảnh yên tĩnh chợt vang lên
tiếng chuông báo 0h. Kris ngẩng mặt nhìn lên trời, miệng khẽ cười và nói
- Mẹ à, chúc mừng sinh nhật !!
Ding
Có một tin nhắn tới, Kris mở điện thoại ra xem
Ngày hôm nay của em thuộc về anh, đến trình diện trong 5 phút – Phong
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT