4 giờ sáng, máy bay vừa đáp xuống sân bay Tokyo. Kris nhìn xung quanh, sân bay
vẫn ồn ào tấp nập, đây vốn được mệnh danh là “tuần lễ Vàng” của Nhật Bản do
lượng du khách đông nhất trong năm. Có rất nhiều đứa con gái nhìn về phía Kris,
cái nhìn chăm chú và….mê mẩn
- Không đi àh? – Phong đút tay vào túi quần lững
thững bước qua Kris
Kris chẳng lạ gì cảnh này nữa nên cũng bình thản lướt qua
đám người kia. Do Kris không để ý thôi chứ ngoài đám con gái thì thực ra cả sân
bay đều nhìn tụi nó. Người con trai mặc áo thun xám đơn giản, quần tụt với áo
khoác da bên ngoài màu đen và đôi giày thể thao Nike cũng đen nốt, khuôn mặt đẹp
hoàn mỹ đầy lạnh lùng với dáng đi ngạo nghễ và ngang tàng, khắp người toát lên
thần thái của 1 ông hoàng. Còn người con gái, như có hẹn trước với nhau, cô gái
cũng mặc áo thun cổ tim màu đen, áo khoác da nâu, quần jeans xanh mài rách và
đôi giày thể thao Levi’s đen, khắp người tỏa ra hàn khí khiến người khác có cảm
giác không thể chạm tới. Cặp tiên đồng ngọc nữ kia đi với nhau tỏa ra 1 hào
quang vô cùng chói mắt hỏi sao cả sân bay không ai không ngoái lại nhìn.
Ra đến khu vực đỗ xe, Phong đến bên con môto đen sáng bóng, không nói 1 câu
mà phóng đi thẳng. Kris cũng chẳng quan tâm, nó đến bên chiếc Ferrari đen, đạp
ga chạy ngược hướng với Phong
Tại 1 quán trà đạo
- Kris – 1 chàng trai cúi chào khi thấy Kris vừa bước
vào quán
- Kyo – Kris cũng gọi lại
Kris ngồi xuống đệm gối đối diện Kyo.
Không để nó mất thời gian, Kyo vào ngay vấn đề
- Bà ta đang sống ở khu Bondu,
chồng đã chết 17 năm trước. Đây là địa chỉ
- Kyo – Kris khẽ nhíu mày – điều
tra một người phụ nữ trở nên khó khăn như vậy từ lúc nào vậy?
Kris không hài
lòng khi chỉ nhận được những thông tin ngắn gọn như vậy
- Tất cả những dữ
liệu về bà ta đã bị xóa hết, trong 17 năm trở lại đây bà ta như sồng ngoài lề xã
hội, rất không dễ dàng mới tìm ra được địa chỉ hiện tại của bà ta
Kris khẽ
gật đầu, nó biết Kyo là người rất giỏi, luôn hoàn thành tốt nhất những nhiệm vụ
nó giao cho nên cũng không trách móc nữa
- Được rồi ta sẽ làm nốt phần còn
lại -Kris cầm lấy địa chỉ rồi đứng dậy
Kyo gật đầu cung kính chào nó
City bar
Phong mở cửa một căn phòng trong bar, có 11 người trong phòng,
thấy Phong bước vào, tất cả đều lập tức đứng lên cúi chào, trừ người thứ 11,
đang quỳ trên sàn nhà. Phong không nói gì, ngồi xuống ghế. 1 tên nhanh chóng đi
đến đưa Phong 1 xấp tài liệu
- Boss, đây là tất cả những gì em thu thập
được
Phong cầm lấy, đọc lướt qua, khẽ gật đầu
- Làm tốt lắm Grey – Phong
nói với tên đàn em
Grey khẽ cúi người đáp lại
- Xin hãy…tha..cho
tôi
Người đang quỳ dưới sàn bây giờ khẽ lên tiếng, giọng nói run rẩy cầu xin
, Phong liếc nhìn, 1 tên đàn em nhanh chóng nói:
- Hắn ta cố tình làm đổ ly
rượu vào người em nên….
- Tao có hỏi sao – Phong nhanh chóng cắt ngang
-
Dạ thưa…- tên đàn em lắp bắp rồi im bặt
- Không..không, em chỉ sơ ý thôi, xin
lỗi xin lỗi lần sau em sẽ cẩn thận hơn.. – người phục vụ tội nghiệp run rẫy
thanh minh
- Im mồm, mày nghĩ là mày còn có lần sau hay sao hả – tên đàn em
vừa tát người phục vụ kia vừa thét lớn
- Cút ra đi – Phong lạnh lùng nói
-
Boss ..nhưng,..- tên đàn em bất mãn
Phong khẽ liếc mắt nhìn hắn, hắn lập tức
im. Người phục vụ nhanh chóng bò dậy vừa xin lỗi vừa cảm ơn rối rít rồi chạy ra
khỏi phòng ngay lập tức, tên đàn em bực bội nhìn theo. 10s sau, 1 đám con gái
bước vào phòng, ai nấy đều mặc đồ vô cùng mát mẻ, lả lơi đến bên từng người
trong phòng, 1 tên đàn em khác đứng lên vỗ ngực nói:
- Boss, em là Gary, lần
đầu ra mắt Boss, em đã bao hết Bar và các cô em đẹp nhất ở đây, xem như là quà
ra mắt anh – nói xong hắn nâng một ly rượu lên hướng về phía Phong rồi nốc 1
hơi
Rồi một cô gái, có thể được xem là đẹp nhất trong đám, sà đến bên Phong,
vuốt ve khuôn ngực săn chắc mời mọc:
- Anh đẹp trai quá, uống với em nhé – cô
ta nói với giọng nhão nhóe
Phong im lặng. Gạt tay cô gái kia. Nhanh như cắt
rút khẩu súng từ Grey nhắm 2 tên đàn em vừa nãy, 2 phát súng vào đầu, 2 mạng
người. Những người còn lại trong phòng vẫn im lặng như đã quá quen, chỉ có lũ
con gái kia là mặt mày xám ngắt, miệng muốn kêu nhưng bị nỗi sợ ngăn lại
-
Tao không muốn chuyện này tái diễn – Phong lạnh nhạt nói với Grey
Grey hiểu ý
gật đầu, đám đàn em cũng đồng loạt đứng lên cúi gập người. Phong đẩy cửa toan
bước ra thì khẽ quay đầu lại nói:
- Đập gãy tay cô ta
Phong đút tay vào
túi quần đi thẳng, để lại tiếng thét thê thảm phía sau.
Quận Bondu
Kris dừng trước một căn hộ tồi tàn. Liếc nhìn địa chỉ. Không
sai. Nó gõ cửa. Không có tiếng trả lời. Nó lại gõ tiếp, lần này, cách cửa dịch
chuyển, một người đàn bà khoảng ngoài 40, mắt mở to nhìn Kris rồi nhanh chóng
đóng sập cửa lại, nhưng Kris nhanh hơn, lấy chân chặn lại, lách vào trong. Người
đàn bà kia quá bất ngờ, sợ hãi lùi ra sau
- Ngạc nhiên lắm phải không, Tô Gia
Mẫn – Kris lạnh nhạt nhìn bà ta
- Cô..cô là…Bạch Dĩ Thuần? – Tô Gia Mẫn run
rẩy hỏi
- Đó là mẹ của tôi
Tô Gia Mẫn không nói gì, mặt bà ta trắng bệch,
đứng không vững
- Chắc bà cũng đoán được lý do vì sao tôi tìm đến. Nói đi, sự
thực tai nạn 10 năm trước – Kris không vòng vo, tự nhiên kéo ghế ngồi xuống tỏ
vẻ kiên nhẫn lắng nghe
Tô Gia Mẫn như bị rút hết sức, ngồi bệt xuống đất. Bà
ta nuốt khan:
- Ta không biết, con về đi
Kris thảy 1 xấp hình lên bàn
-
Đây là..? – Tô Gia Mẫn bàng hoàng nhìn đống hình
- Là hình chụp bà lúc cắt
thắng xe – Kris chậm rãi nói – tôi hoàn toàn có thể tố giác bà, nhưng tôi muốn
biết lý do
- Ta..t..a – Tô Gia Mẫn bắt đầu thở khó khăn hơn – đó..chỉ..là
hiểu lầm thôi, lúc đó ta….
Rồi đột nhiên bà ta ôm lấy ngực, hô hấp khó nhọc,
nói không thành tiếng. Kris lập tức chạy đến, nhưng đã không kịp nữa
- T..a
xin lỗi, xi..n lỗi – đó là lời cuối cùng của Tô Gia Mẫn
Kris bàng hoàng, bà
ta đã chết. Hi vọng biết được sự thật bỗng nhiên lại vụt mất. “Không, không
đúng, mọi chuyện không thể trùng hợp thế này”- lý trí lên tiếng, Kris bình tĩnh
trở lại, nhìn quanh ngôi nhà, trên bàn, có 2 ly trà. Kris tiến lại gần, đưa lên
ngửi, Kali Cyanua. Nó đến bên xác của Tô Gia Mẫn, có mùi hạnh nhân tỏa ra từ
miệng, bà ta đã bị bỏ độc. Kali Cyanua trộn chung với trà có khả năng kéo dài sự
trúng độc, Kris đến được hơn năm phút, vậy kẻ bỏ độc có lẽ chỉ mới vừa đi khỏi.
Kris gọi 911 rồi lặng lẽ bước ra ngoài. Kris đã gửi con xe của mình ở một trung
tâm thương mại và bắt xe buýt đến đây hòng để tránh bị chú ý và đề phòng một số
trường hợp khác có thể nảy sinh, và nó đã không lo thừa. Dù cái chết của Tô Gia
Mẫn làm Kris mất đi đầu mối, phải trở về điểm xuất phát, nhưng nó cũng khẳng
định giả thuyết của Kris là đúng: Tô Gia Mẫn không phải là kẻ chủ mưu.
9h sáng
Cả hai không hẹn mà gặp ở sảnh khách sạn. Phong và Kris chẳng ai
nói với ai câu nào, đến thẳng bàn tiếp tân nhận phòng
- Goodmorning
Cô lễ
tân nở nụ cười tươi như hoa lịch sự chào khách. Không một câu đáp lại hay thậm
chí cái gật đầu, cả 2 vẫn chưng bộ mặt thờ ơ (==’). Cô tiếp tân không hề nao
núng, lịch sự hỏi:
- Hai vị đã đặt phòng trước chưa ạ? (đúng là
professional)
- Rồi – Kirs nói
- Vâng, xin hỏi cô tên gì?
- Hàn Tiểu
Phong
- Vâng xin vui lòng đợi 1 lát….Cô Hàn Tiểu Phong và anh Dương Thiên
Phong phải không ạ, 2 vị sẽ ở phòng 111, tất cả đã chuẩn bị sẵn rồi ạ – cô lễ
tân mỉm cười nói
- Xin lỗi, hình như có nhầm lẫn, chúng tôi ở 1 phòng? – Kris
lạnh nhạt hỏi lại
- Vâng – cô lễ tân gật đầu chắc chắn
- Tôi sẽ đặt phòng
khác – Phong lên tiếng
- Xin quý khách thứ lỗi, vì đây là “tuần lễ vàng” nên
tất cả phòng toàn bộ đã được đặt kín – cô lịch sự nói, và như đọc được ý nghĩ
của Phong cô nói típ – tất cả khách sạn ở Tokyo và khu vực ngoại ô lân cận đều
như thế – kèm theo nụ cười xinh xắn
Phong không nói gì nữa, bước vào thang
máy ấn tầng 11. Kris cũng lẳng lặng cầm thẻ phòng bước theo.
Phòng
111
Không ngoài dự đoán, 1 chiếc giường. Kris ngao ngán thở dài, rốt cuộc vì
sao mình lại chấp nhận đến đây chứ….
- Đổi thành tiền mặt được không?
Đó
là câu nói đầu tiên của Phong khi biết “quà cưới” là một tuần trăng mật
-
Không – hiệu trưởng thẳng thừng nói
Thấy nét mặt của Kris và Phong đều có vẻ
không bằng lòng, hiệu trưởng ra vẻ nghiêm túc nói:
- Đây cũng có thể xem là 1
phần của lễ hội nên 2 em phải tuân theo, nếu không cũng sẽ bị xử phạt như phạm
luật – rồi nhanh chóng đổi qua giọng đùa cợt – 2 em còn trẻ lại yêu nhau thế thì
đây là cơ hội tốt còn gì (vì thấy 2 người “ngọt ngào” quá nên thầy lầm tưởng là
yêu nhau thật), chuyến đi này được bảo mật hoàn toàn vì ta sợ có học sinh sẽ đi
theo rình, vì thế các em cứ yên tâm không lo có người phá đám
Nói xong hiệu
trưởng cười đầy gian tà. Trường này đúng là chẳng ai bình thường. Kris định lên
tiếng từ chối thì điện thoại reng
- Kris, đã tìm thấy
- Ở đâu?
- Nhật
Bản
Kris cúp máy. Hỏi thầy hiệu trưởng
- Thầy vừa nói “tuần trăng mật” ở
đâu nhỉ?
- Nhật Bản – hiệu trưởng hào hứng nhắc lại
- Em đi – Kris nhanh
chóng nói rồi bỏ ra ngoài
“Cô dâu” đi thì đương nhiên “chú rể” cũng phải đi,
biết thế nào thầy hiệu trưởng cũng vịn vào cái cớ đó rồi lại năn nỉ ỉ ôi nên
Phong cũng miễn cưỡng nói: “Tùy thầy”- rồi bước nhanh ra cửa.
Bước đến sân
trường thì Kris chạm mặt Phương Khả Vy
- Tao không dễ dàng chịu thua đâu – cô
ta giận dữ nói, mắt long lên sòng sọc
- Tôi cũng không định cho chị thua 1
lần thôi đâu – Kris thờ ơ nhìn lại cô ta – chị thử nói xem, bị một người vô giáo
dục xuất thân bần hèn đánh bại, cảm giác nhục nhã lắm phải không – Kris nhìn cô
ta cười đầy mỉa mai
Đi lướt qua Phương Khả Vy, Kris chợt dừng lại, quay đầu
nói:
- Mặc bikini nhảy múa quanh trường. Đừng quên nhé
Vừa dứt lời, gần
như toàn bộ học viên E.K đã chạy đến bu quanh Phương Khả Vy, miệng hú hét đòi
“quà”. Xem ra lần này Phương Khả Vy khó thoát đây…
Phòng 111
- Cũng hay đấy chứ – Phong nói rồi nhảy lên giường
-
…..??
- Ngủ chung – nhỏe miệng cười
- Anh – ghế, tôi – giường – Kris nhanh
chóng nói
- Tại sao? – Phong nghiêng đầu hỏi
- Vì tôi không thích
-
Nhưng tôi thích
- …. – Kris nén giận
- Thi đấu đi, tôi thắng thì ngủ
chung, thua thì tùy cô
- Muốn thi gì?
- Tùy cô
- Đua xe – Kris nói
không chút suy nghĩ
- 11h đêm nay, hẹn ở Speed Race
Speed Race
- Blue, lâu rồi không gặp – một tên con trai tóc nhuộm đỏ dựng
ngược hết ra sau đến chào Phong
Phong thờ ơ không đáp. Tối nay Phong diện
nguyên cây đen, áo thun đen ôm gọn thân hình săn chắc hoàn mĩ, áo khoác da đen,
quần jeans đen, giày Adidas cổ cao đen và găng tay da đen. Dù trời rất tối nhưng
Phong không hề “chìm” chút nào, tất cả ánh mắt của lũ con gái đều đổ dồn về phía
Phong, ngắm đến si mê, nhưng chẳng ai dám bước đến gần
- Blue, sao lại đột
nhiên đến Nhật thế? – Một tên khác hiếu kì hỏi
- Đi tuần trăng mật – Phong từ
tốn nói
- Gì cơ???? Tuần trăng mật áh??? – đám con trai đang bu quanh Phong
đồng loạt hét lên, khiến cho đám con gái nghe thấy, thế là lại nhao nhao
lên
Phong khẽ chau mày, biết Phong không hài lòng, cả bọn nín bặt. Rồi 1 tên
rụt rè hỏi:
- Vậy cô dâu…???
- Không cần biết – Phong lạnh lùng nói
Dù
rất tò mò nhưng biết cá tính của Phong nên chẳng ai dám hỏi thêm gì.
- Tất cả
tay đua vào vạch xuất phát – 1 cô gái mặc bộ bikini hình carô trắng đen hô
lên
Sau tiếng súng, đồng loạt tất cả moto phóng như bay đi,
tất cả đều chạy không dưới 160km/h. Speed Race là 1 trường đua dạng địa hình đèo
núi ngoằn ngoèn, nổi tiếng với kỉ lục có số người chết nhiều nhất. Ở đó, Dương
Thiên Phong không tồn tại, người ta chỉ biết đến hắn với biệt danh Blue – ông
hoàng của tốc độ, với tổng số 12 lần đua 12 lần về nhất
Đến khúc cua thứ
nhất, Phong không hề giảm tốc độ, thậm chí còn tăng tốc, vượt qua khúc cua 1
cách dễ dàng, kim đo chỉ số 200km/h. Đó cũng là phong cách của Blue. Đến khúc
cua thứ 2 thì Phong đã bỏ xa đám người kia. Nhưng Phong chưa bao giờ quan tâm
đến thắng thua, chỉ biết khi đã đua, thì chỉ có tăng chứ không có
giảm
Bất ngờ một chiếc xe phóng đến chạy ngang với
Phong, Phong khẽ mỉm cười rồi nhanh chóng nhấn ga chạy nhanh hơn lao thẳng đến
khúc cua thứ 3. Vẫn phong cách cũ, không hề giảm tốc. Nhưng chiếc xe đằng sau
cũng không vừa, bám sát xe của Phong. 2 chiếc xe cứ thế lao vun vút trong đêm
khuya. Đã gần đến vạch đích, Phong đang dẫn đầu, bỗng, Phong rẽ. Rồi chiếc xe
đằng sau cũng rẽ theo…
Phong gạt chống, bước xuống xe
- Không tồi
Kris
tháo nón bảo hiểm ra, nét mặt rõ không vui (vì thua mà). Không nói gì, lạnh lùng
đến dựa người vào thành cầu. Phong cũng không nói gì, khẽ dựa vào lan can.
-
Ô xem kìa đại ka, 1 cặp tình nhân
1 đám người, có lẽ hơn 10 tên bước đến, tên
được gọi là đại ka nghe vuốt vuốt cằm nói:
- Chà lãng mạn gớm. Này 2 đứa kia
– tên đại ka gọi
Từ khi đám người đó bước đến, Phong và Kris vốn chẳng để tâm
đến, nghe tiếng gọi cũng chẳng buồn đáp lại. Tên đại ka cảm thấy bị coi thường,
liền tức giận nói với tên đàn em:
- Hôm nay anh mới bị gái đá tâm trạng không
tốt, lôi con nhỏ kia đến đây cho tao vui vẻ qua đêm
Tên đàn em gật đầu ngay
lập tức đến bên Kris. Lúc này Kris đang mải nghĩ đến chuyện khác, hoàn toàn
không để tâm. Khi tên đàn em kia đang định nắm lấy tay Kris, bàn tay của gã lập
tức bị nắm chặt lại, có thể nghe thấy cả tiếng xương gãy, tên đàn em rên lên,
Phong tặng thêm 1 cú đá vào ngực, tên đó ngã sóng soài dười đất, lết không nổi.
Bọn người kia quá bất ngờ không kịp phản ứng, thấy thế tên đại ka tức khí gào
lên:
- Giết nó cho tao
Lúc này Kris mới quay người lại, đám người khựng
lại trong giây lát, rồi tên đại ka hét:
- Đứa nào giết được nó thì được vui
vẻ với em gái xinh đẹp
Nghe thế cả đám người càng hùng hổ hăng máu xông lên.
Kris nhíu mày nhìn Phong thắc mắc, Phong thản nhiên nhún vai đáp lại. Trong phút
chốc mười mấy tên vây kín lấy Phong, còn tên đại ka thì tiến đến bên Kris, gã đã
tính toán cho đám đàn em đánh Phong để kéo dài thời gian cho gã “rảnh tay” với
Kris.
Gã càng lúc càng tiến đến gần, Kris vẫn đứng yên mặt không chút biểu
cảm. Rồi gã vồ đến, Kris nhắm chuẩn xác cầm tay gã bẻ ngược ra sau
Gãy tay. Kris tiếp tục nhắm chân của gã đạp mạnh
xuống
Gãy chân. Rồi Kris áp sát gã lên thành cầu, nói
khẽ:
- Gái mới đá chứ chưa giết là may đấy
Tặng gã một nụ cười đầy khinh
bỉ rồi cho gã “rơi tự do” xuống sông. Với tình trạng gãy tay gãy chân thì sẽ
không một phương pháp bơi nào có thể cứu sống gã
- Về thôi
Phong nói rồi
rú ga chạy đi. Kris leo lên xe chẳng buồn liếc qua đống hỗn độn Phong để lại,
nhắm hướng khách sạn phóng thẳng.
Phòng 111
Kris không nói gì, phóng thẳng lên giường, không quên để gối ôm
chắn ở giữa, trùm chăn ngủ ngay, hôm nay nó đã quá mệt mỏi. Phong cũng leo lên
giường, không quên đạp bay cái gối ôm (==), rồi kéo chăn của Kris để đắp, nhưng
Kris ngủ rồi vẫn giữ chặt quá nên không lấy được, chỉ kéo được mặt của Kris
hướng về phía của Phong. Phong thôi không kéo nữa, gác tay lên đầu khẽ xoay qua
ngắm Kris. Phong nhớ lại lần đầu tiên gặp Kris…
Leno 3 năm trước
Leno nổi tiếng là 1 thành phố rất phức tạp và đầy rẫy tệ
nạn, ở đó con người cắn xé lẫn nhau để tồn tại, mạnh được yếu thua, quy luật tất
yếu của cuộc sống dưới đáy xã hội, và giờ đây, Kris đang đứng giữa đống nhơ
nhuốc đó
- Anh 2, thịt nó đi – 1 tên râu ria xồm xoàng xoa cằm nói
- Em
gái chán sống rồi mới dám đi vào đây 1 mình, thế này có được gọi là mời gọi
không nhỉ? – một tên khác vừa nói vừa cười ha hả
- Nếu còn sống để thoát khỏi
đây thì đừng ngốc nghếch quay trở lại nhé –tên anh 2 tiến gần đến nâng cằm Kris
lên nói – Mở tiệc đi
Như được bật đèn xanh, lũ côn đồ kia nhanh chóng bủa vây
Kris, 1 chút dao động trong mắt nhưng không hề sợ hãi, Kris đánh trả. Những đòn
tấn công đều nhằm vào chỗ hiểm, ra đòn nhanh và chuẩn xác, nhưng xét cho cùng
Kris cũng là con gái, lại chỉ có 1 mình, làm sao địch lại đám lưu manh đang hăng
máu kia. 36 kế chạy là thượng sách, Kris không nhớ đã chạy qua bao nhiêu con hẻm
nhưng vẫn nghe tiếng rượt đuổi theo sau, cuối cùng cũng chạy ra được 1 con đường
lớn, nhưng lúc này là 3h sáng, ngoài đường chẳng còn 1 bóng người. Bao nhiêu năm
qua sư phụ luôn “thảy” nó vào những nơi như thế này để mặc sức nó chống chọi
sinh tồn, cũng đã quá quen với việc bị đuổi đánh đến thừa sống thiếu chết thế
này. Kris lê người đi mệt mỏi, nó gần như đã kiệt sức, người bê bết máu, nhưng
bước chân vẫn không dừng lại..
Phong đang chạy bạt mạng trên đường. Đèn đỏ.
Chạy thẳng. Đây là lượt đèn đỏ thứ 29 mà Phong đã vượt trong 2 tiếng qua. Bây
giờ, không gì có thể làm Phong chậm lại, trừ….hết xăng ==. Phong xuống xe, đút
tay vào túi quần thản nhiên bước đi, bỏ mặc con xe bóng loáng bên đường. Phong
cứ sải bước dài qua hết con phố này đến con phố khác. Tất cả cửa tiệm giờ này
đều đã đóng cửa, ngoài đường phố không một bóng người. Phong tai nghe mp3 bước
đi vô định vô hướng, không hề có ấn tượng với những con đường đã đi qua, cũng
không biết mình đang ở đâu, nhưng chân vẫn không dừng lại…
Và họ đã gặp
nhau
Dưới ánh đèn đường vàng vọt, Phong và Kris đều cùng dừng lại, đứng cách
nhau 5m. Kris nhìn người con trai đối diện, nhưng không rõ mặt vì vết thương ở
bụng khiến nó dần hoa mắt. Phong cũng nhìn người con gái trước mặt, gió thổi
lạnh cắt da nhưng người cô ta đầy mồ hôi, khắp người đầy vết thương, tay đang ôm
lấy vết thương ở bụng, người khẽ khuỵnh xuống, nhưng mặc nhiên không một tiếng
rên hay kêu cứu, ánh mắt vẫn nhìn xoáy vào Phong, đầy cứng rắn không chút sợ
hãi, cái nhìn như thách thức cả thế giới
Có tiếng rượt đuổi đằng sau. Kris
tiến về phía người con trai đó. Lúc bước ngang Phong, khẽ khựng lại nói:
-
Coi..chừng…bị..nhiễm trùng
Phong hơi kinh ngạc. 1 người con gái trên người
mang đầy vết thương lại không hề quan tâm, lại để ý đến vết thương ở cánh tay
của một người xa lạ, giọng nói quan tâm mang theo tiếng thở đầy nặng nhọc. Phong
quay người lại. nhìn theo bóng dáng cô độc như bị cả thế giới bỏ rơi của Kris,
khóe miệng bất giác nở nụ cười…
1 giọt nước mắt khẽ rơi xuống. Kris đang khóc. Mơ thấy ác mộng sao? Phong
nhíu mày tự hỏi, rồi nhẹ nhàng đưa tay lau đi giọt nước mắt, đồng thời đưa tay
luồn dưới gáy của Kris, khẽ kéo nó áp vào lòng mình
- Lần này tôi sẽ bảo vệ
em
Trời sáng
Kris khẽ cựa người, thấy vướng vướng thì chầm chậm mở mắt ra.
Căn phòng tràn ngập ánh nắng, trong phút chốc không thích ứng được nên Kris khẽ
nheo mắt lại, nhưng nhanh chóng mở to mắt kinh ngạc. Kris đang gồi đầu trên tay
Phong, áp sát vào khuôn ngực ấm áp, ngước lên, chạm ngay khuôn mặt vẫn còn đang
ngủ say của Phong. Kris ngẩn người trong giây lát. Rất đẹp, từng đường nét trên
trên khuôn mặt đều hoàn hảo, đặc biệt khi không còn thấy ánh mắt sắc lạnh, trông
Phong rất đáng yêu
- Đẹp trai lắm phải không?
Phong chậm rãi nói rồi mở
mắt ra nhìn Kris. Kris thoáng đỏ mặt rồi nhanh chóng ngồi dậy
- Tại sao? –
Kris “nhẹ nhàng” hỏi (đang hỏi về “tư thế ngủ tình tứ”)
- ….- Phong đáp lại
bằng cái nhún vai đầy “ngây thơ”
- Anh đê tiện – Kris gằn từng chữ
- Cô
háo sắc – Phong không vừa, khẽ cười đáp lại
Kris tức tối lao vào phòng tắm.
Chẳng biết sao mỗi lần ở bên Phong Kris đều cảm thấy mình lại giống 1 cô gái
bình thường (nắng mưa thất thường chứ không lạnh quanh năm nữa ấy mà), úp mặt
vào thau nước lạnh để trấn tỉnh lại đầu óc, Kris cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Khi
bước ra khỏi phòng tắm, Phong đang đeo đồng hồ. Phong lách qua nó để vào phòng
tắm, chợt khựng lại, Kris đang níu áo Phong
- Băng bó đã – Kris nhìn vào vết
thương ở bàn tay của Phong, khẽ nói như ra lệnh
Trong phòng có đầy đủ đồ nghề
sơ cứu, Kris khẽ chấm thuốc lên vết thương, vết cắt rất sâu, là vết dao, có lẽ
là từ vụ đánh nhau hôm qua
- Tại sao lại nói là đang đi tuần trăng mật? –
Kris đột ngột hỏi
- Không nói thế thì sao cô mất tập trung mà thua được – hơi
bất ngờ nhưng Phong nhanh chóng đáp, giọng đầy bỡn cợt
Kris chấm thuốc mạnh
tay hơn khiến Phong khẽ kêu lên. Hừ đáng đời. Rồi Kris lấy băng, nhẹ nhàng quấn
lại vết thương. Phong chăm chú nhìn dáng vẻ của Kris, nhìn nó bây giờ thật dịu
dàng. Cảm nhận được cái nhìn của Phong, Kris bỗng thấy tim đập nhanh, nó nhanh
chóng kết thúc việc băng bó để thoát khỏi cảnh ngượng ngùng
- Tô Gia Mẫn đã
chết?
Kris quay lại nhìn Phong, không chút ngạc nhiên, khẽ gật đầu:
- Anh
chậm một bước rồi
- Biết từ khi nào?
- Phòng tư liệu – Kris lạnh lùng nhìn
Phong
- Thông minh đấy
- Chỉ sử dụng cái đầu để tư duy thôi – vừa nói Kris
vừa lấy tay chạm nhẹ vào thái dương
Phong khẽ mỉm cười. Kris biết Phong có
liên quan đến vụ tai nạn 10 năm trước, nên đã cho Kyo điều tra, ngoài cái tên
Dương Thiên Phong ra, không còn bất kì thông tin nào khác. Phong rõ ràng không
tầm thường, nhưng không hiểu sao, Kris tin chắc Phong sẽ không làm hại nó. 1
niềm tin vô căn cứ và mơ hồ, nhưng Kris chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi hay bất an
khi ở cạnh Phong, điều đó là thực. Những người IQ 3 chữ số đối đáp với nhau vốn
không cần nói nhiều, cả Phong và Kris đều hiểu 2 người đang có chung một mục
đích, và muốn tìm ra sự thực một cách nhanh chóng chỉ có “bắt tay hợp tác”. Kris
chủ động đưa tay ra, Phong hơi nhíu mày, rồi cũng đưa tay ra….kéo Kris nằm xuống
sàn. Ngay sau đó 1 loạt tiếng súng bắn liên tục vào phòng. Chắc cũng khoảng 1
phút. Khi đám bảo vệ lên đến nơi thì đương nhiên bọn điên xả súng đã chạy từ
lâu. Họ nhanh chóng chạy vào phòng, căn phòng hạng sang bây giờ nát bươm, những
món đồ sứ, đồ gốm quý bị bắn bể hết. Đám bảo vệ tìm khắp lượt nhưng vẫn không
thấy 2 vị khách đâu
- An ninh kiểu gì vậy?
Nghe thấy giọng nói lạnh tanh
của Phong, đám bảo vệ cùng vài người phục vụ phòng giật mình quay lại. 1 người
ra dáng quản lý bước nhanh đến, khuôn mặt vô cùng lo lắng nói:
- Thành thật
xin lỗi quý khách, do khách sạn chúng tôi quá sơ suất, làm kinh động đến hai vị,
thật may hai vị không sao, khách sạn chúng tôi xin bồi thường mọi thiệt hại và
sẽ chuẩn bị một căn phòng khác ngay lập tức…-tên quản lý cứ nói không ngừng, nói
ríu cả lưỡi vào nhau
Đám người kia nghe quản lý nói đến câu thì khẽ ngước nhìn 2 người kia(lúc này họ đang cúi đầu). Người
con trai khuôn mặt vẫn lạnh tanh, bình thản đút tay vào túi quần, còn người con
gái đang lơ đễnh nhìn đâu đó, chẳng tỏ ra có 1 chút hoảng sợ, bằng chứng duy
nhất cho thấy họ vừa trải qua cơn xả súng là trên người bám đầy bụi gạch trắng.
Nói kinh động đến họ chẳng thà nói tên quản lý bị động kinh còn dễ tin
hơn.
Trời hôm nay rất đẹp, Kris bỗng muốn ra ngoài đi dạo. Bất giác hỏi
Phong
- Đi không?
Thừa chất xám để hiểu Kris đang nói gì, Phong khẽ gật
đầu. 2 người thản nhiên bước đi để tên quản lý đứng một mình lảm nhảm (tên quản
lí cũng cúi đầu, phong cách người Nhật). Đám người trong phòng nhìn theo, không
hẹn mà cùng có 1 suy nghĩ: “Đẹp quá ♥”
Ngoài đường phố vô cùng nhộn dịp, đây
là “tuần lễ Vàng” của Nhật Bản bởi vì đây là thời điểm diễn ra lễ hội Obon, một
lễ hội tưởng niệm người đã khuất. Khắp các con đường đều treo đầy đèn lồng, đủ
kiểu đủ sắc. Hôm nay là ngày cuối cùng của lễ hội, nên người ta đổ xô ra đường
rất đông, ai cũng nhắm đúng 1 đích đến, sông Obon. Kris đi được một lúc thì bỗng
thấy đường chật ních người, ai cũng xách theo 1 cái đèn lồng, dù không muốn
nhưng Kris vẫn bị đẩy theo hướng di chuyển của đại đa số. Trời đã tối, nhưng hôm
nay lại không bật đèn đường vì theo truyền thống, ngày cuối của lễ hội Obon, tất
cả đèn sẽ được tắt hết, đến 12h khuya, mọi người mới đồng loạt thắp đèn lồng
lên. Xung quanh tối thui, giơ tay lên còn không thấy được bàn tay của mình, đã
vậy còn bị chen lấn xô đẩy, cảm giác như đang bị hàng ngàn cánh tay chạm vào,
Kris bỗng cảm thấy sợ khoảng không gian tối tăm này, bất giác gọi
-
Phong
1 bàn tay ấm áp khẽ nắm lấy tay Kris, không thể nhìn được là ai, nhưng
Kris không rút ra
- Tìm được rồi
Trong bóng tối, Phong khẽ nheo mắt cười
với Kris. 1 cảm giác ấm áp truyền đến, Kris cũng mỉm cười lại.
Đã 30 phút
trôi qua nhưng Kris vẫn không thể nào thích ứng được với bóng tối, chỉ biết nắm
chặt tay Phong bước đi. Cảm giác được che chở, thật hạnh phúc. Rồi Phong bước
chậm lại, phía trước có ánh sáng sóng sánh phản chiếu, sông Obon. Khẽ dựa người
vào thành cầu lạnh toát, Kris nhìn về phía Phong, thắc mắc không biết lúc nãy
Phong có nghe tiếng nó gọi hắn không, nếu Phong mà nghe được thì, nghĩ đến đó
thôi tim nó bất giác đập mạnh, mặt đỏ bừng, lần đầu tiên Kris thầm cảm ơn khoảng
không gian tối này. Nhưng cũng vì thế mà Kris không biết được, Phong cũng đang
nhìn nó. Lúc nãy, trong bóng tối, Phong chợt nhớ về lần đầu tiên gặp Kris, bóng
dáng cô độc đó, trong lòng có chút hoảng loạn, rồi Phong nghe ai thầm gọi tên
hắn, không suy nghĩ, Phong lập tức nắm lấy bàn tay ấy, không nhìn thấy, nhưng
Phong chắc chắn là người đó là Kris. 2 người cứ lặng lẽ nhìn nhau, không ai thấy
ai, nhưng lại cảm nhận được nhau, 2 trái tim bất giác đập chung 1
nhịp…
Một đám lửa lớn được thắp lên, làm sáng cả vùng song
Obon. Rồi lần lượt tất cả lồng đèn được thắp sáng. Đã 12h. Phần đặc sắc nhất của
lễ hội chính là thả đèn lồng. Mọi người ghi những lời nhắn nhủ với người đã
khuất rồi thả cho lồng đèn bay lên. Hoạt động này được làm cùng lúc với hoạt
động thả đèn trên sông, khiến cho cả khu vực sông Obon trở nên vô cùng rực rỡ.
Kris nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm thấy đẹp vô cùng, miệng bất giác nở nụ cười
từ lúc nào. Phong không bị quang cảnh xung quanh làm cho lay động, nhưng lại bị
nụ cười của người con gái bên cạnh làm cho sững sờ. Hàng trăm chiếc lồng đèn bay
xung quanh Phong và Kris như đang tách cả 2 ra khỏi thực tại. Phong kéo tay
Kris. Bất ngờ. Kris ngã vào vòng tay Phong, và, đôi môi bị khóa chặt (môi chạm
môi rồi nhé). Kris bàng hoàng mở to mắt. Không đẩy Phong ra. Có thể vì quá bất
ngờ chưa kịp phản ứng, cũng có thể vì…không muốn. Nụ hôn của Phong đầy mãnh mẽ
và ấm áp, khiến cho Kris như muốn tan chảy trong vòng tay của Phong.. Kris khẽ
mở mắt, Phong đang nhìn nó, đôi mắt xanh không còn tia nhìn lạnh lẽo, mà đầy ấm
áp, trong đôi mắt ấy, Kris thấy chỉ thấy duy nhất một người, chỉ có nó. Rồi
Phong nghiêng đầu, nở nụ cười ma mãnh (và sau này nếu được hỏi thì Kris sẽ trả
lời đó là nụ cười mà nó thích nhất). Kris mặt đỏ bừng, vội quanh đi, làm động
tác giả như đang lạnh để che đi khuôn mặt
- Bây giờ là tháng 8 – Phong thản
nhiên nói
- Tôi chịu lạnh kém – Kris nhanh chóng chữa
Phong bật ra tiếng
cười nhỏ. Kris lẩm bẩm nguyền rủa
- Lúc nãy…làm gì vậy? – Kris ngượng ngập
hỏi, nó vốn không chịu được những chuyện mập mờ không lý do
- Hoàng tử trả lễ
cho công chúa – Phong thản nhiên nói
Kris chẳng biết tâm trạng bây giờ của
mình là như thế nào, tức giận, hụt hẫng hay…hạnh phúc. Dư vị của nụ hôn như vẫn
còn vương trên môi, rất ngọt. Kris không phải ngốc, nó biết là mình đã thích
Phong, chỉ là đang cố gắng không thừa nhận thôi. Cảm thấy tâm trạng bây giờ có ở
lại đây cũng chẳng ngắm cảnh gì được nữa, Kris quay lưng bỏ đi. Nói là “tuần
trăng mật” nhưng 2 đứa nó chỉ ở có 3 ngày thôi, thầy hiệu trưởng nói phải về sớm
để tham gia một sự kiện trọng đại. Không biết lại bày vẽ gì đây
- Đi đâu? –
Phong hỏi
- Đóng hành lý – Kris lạnh nhạt trả lời (làm gì có đem hành lý
theo)
- Bỏ đi. Làm chuyện khác thú vị hơn
- ???- Kris quay người lại
-
Trả thù – Phong nhìn Kris chậm rãi nói
- …vụ xả súng sáng nay không định bỏ qua dễ dàng thế chứ? – Phong khẽ nheo mắt
nói rồi kéo tay Kris bước đi
Nhà kho ngoại vi thành phố
Đang có một bữa tiệc linh đình tại đây. Khắp
căn phòng toàn 1 lũ bặm trợn, miệng toàn mùi rượu bia, cười nói thô lỗ, tay ôm
gái gú. 1 cảnh tượng trụy lạc vô cùng
- Giải quyết được 2 đứa nó thật sảng
khoái – tên đại ca cười ha hả, 2 tay 2 bên đều đang ôm gái dù bi băng bột kín
mít
- Phải đó đại ca, công nhận đại ca thiệt giỏi, biết được tụi nó ở đâu –
tên đàn em làm một ngụm bia xum xuê nịnh nọt
- Haha, tao tai mắt rất nhiều,
sao tụi nó thoát được, dám đắc tội với tao sao – gã cười khinh bỉ, rồi xoa xoa
cằm – mà kể cũng uổng, em gái xinh đẹp kia bị bắn chết – khẽ chùi nước miếng –
nếu không tao nhất định “thịt” nó
- Thôi đại ca đừng tiếc chi người đã chết,
em tặng đại ca hàng mới này – một tên khác vừa nói vừa lôi 1 cô gái vào
Cô
gái, àh không đúng, là cô bé mới phải, nhìn có lẽ chỉ mới 13, 14. Mặc trên người
bộ đầm màu hồng, khuôn mặt tèm lem nước mắt, đôi mắt sợ sệt nhìn ngó xung quanh.
Cô bé rất đẹp, nét đẹp trẻ thơ
- Em thấy ở hội chợ, đi lạc, thấy “ngon” nên
em bắt nó về đây
- Ừ nhìn được đấy – tên đại ca xoa cằm, mắt nhìn hau háu vào
cô bé
Cô bé quá sợ hãi, cố gắng gỡ tay ra khỏi tên đàn em
- Chú nói là dắt
cháu đi tìm cha mẹ cơ mà, cháu muốn gặp cha mẹ – cô bé mếu máo ào khóc
- Em
đừng khóc, xong việc anh dẫn em đi tìm cha mẹ được không? – tên đại ca giọng “dỗ
ngọt” (tỡm)
- Không không, chú thả cháu ra. Cha ơi, mẹ ơi – cô bé gào khóc to
hơn
Cả phòng hướng chú ý vào cô bé, có vẻ khá thích thú với “món hàng” mới
mang về
- Đại ca, xong việc đến em nhé – tên đàn em 1
- Em thích “nai tơ”
lắm đại ca – tên đàn em 2
Căn phòng sôi nổi ồn ào hẳn lên, toàn những câu nói
đáng kinh tởm. Cô bé quá hoảng sợ, cắn vào tay tên đàn em vùng chạy, nhưng khắp
phòng đều toàn những tên biến thái như thế. 1 tên dang rộng tay ra toan ôm cô
bé, cô bé dừng lại chạy hướng khác, 1 tên khác cũng làm thế, kèm theo đó là
tiếng cười man rợ, lũ bẩn thỉu đó biến nỗ lực chạy trốn của cô bé thành 1 trò
chơi, 1 trò chơi độc ác. Rồi cô bé chạy đến níu chân một “chị”, ánh mắt van xin
cầu cứu, nhưng cô ta lập tức gạt đi, còn tát cô bé 1 cái trời giáng. Đám gái còn
lại trong phòng cũng không hơn gì ả ta, kẻ lườm người nguýt, kèm theo những cái
bĩu môi và những nụ cười khinh bỉ. Tên đàn em lúc nãy bị cắn đau quá, tức giận
chạy đến kéo cô bé 1 cách thô bạo về bên đại ca. Cô bé khóc lóc van xin nhưng
chẳng ai quan tâm. Tên đại ca nắm tóc cô bé giật về phía sau:
- Anh không
thích con gái bướng bỉnh đâu, nó làm anh nhớ đến “ em gái xinh đẹp “ kia, mà nhớ
đến nó, là anh không vui chút nào
Gã gằn lên từng tiếng. Nhìn tên đàn em
nói:
- Mày tìm được thì cho mày hưởng trước. Ngay tại đây
Tên đàn em hiểu
ý, sung sướng kéo cô bé về phía mình, nhưng cô bé vẫn không ngừng vùng vẫy, hắn
tức giận lôi cô bé nằm đè xuống cái bàn
- Không, đừng mà, thả cháu ra, làm
ơn…Cha ơi mẹ ơi, cứu con với
Cô bé nước mắt đầm đìa không ngừng kêu gào. Xung
quanh lũ người đang háo hức hối thúc, chờ xem phim hay, tiếng reo hò bệnh hoạn
nhấn chìm tiếng kêu cứu yếu ớt kia…
Một đợt xả súng ở đâu ập tới. Tiếng thét vọng
lại đến chói tai, 1 loạt người lần lượt ngã xuống. Chắc cũng kéo dài đến 5 phút.
Im lặng. Rồi cửa kho bị mở toang. 2 bóng người đứng ở cửa, có vẻ như chẳng muốn
bước vào chốn nhơ nhuốc kia, thực ra đến nhìn còn chẳng muốn, chẳng qua muốn xem
tên nào chưa chết thì tiện tay bắn bỏ luôn. Lúc đầu Phong định một mồi lửa thiêu
sống hết cho nhanh nhưng Kris không thích nghe tiếng kêu gào, bảo là ồn ào, nên
thôi. Phong đang định ném ngòi nổ vào thì Kris đưa tay ra
- Khoan đã
Kris
đi vào trong, toàn bộ nhà kho đâu đâu cũng bị thủng, xác người nằm đầy ra sàn.
Kris đến bên chiếc bàn, khụy người xuống
- Em tên gì?
Cô bé đưa đôi mắt sợ
hãi nhìn Kris, thu người lại hơn
- Đừng sợ, chị sẽ không làm đau em – Kris
dịu dàng nói
Cô bé khẽ ngước mắt lên nhìn, líu nhíu nói:
- Mẫn Nhi
-
Mẫn Nhi?, Cái tên rất đẹp – Kris mỉm cười xoa đầu Mẫn Nhi – Chị đưa Mẫn Nhi về
nhà nhé?
Mẫn Nhi gật đầu. Kris khẽ nắm lấy tay em dẫn ra cửa. Đến chỗ Phong
đứng, Mẫn Nhi bỗng mở to mắt nhìn (xét cho cùng cũng là con gái). Kris thấy vậy
bèn hỏi:
- Mẫn Nhi, em có thấy anh này đẹp trai không?
- Dạ có – Nhi gật
đầu lia lịa
- Vậy những chuyện khi nãy diễn ra ở đây em hãy quên hết, chỉ nhớ
mỗi khuôn mặt đẹp trai của anh ấy thôi, được không?
- ….- Mẫn Nhi khẽ cúi
đầu, rồi ngẩng đầu lên cười tươi – Dạ được
Phong khẽ nhíu mày. Nhìn Mẫn Nhi rồi nhìn Kris, Phong có thể thấy ánh mắt
thương cảm của Kris khi nhìn cô bé, Phong như thấy lại 1 Hàn Tiểu Phong với ánh
mắt thách thức, dáng đi cứng cỏi nhưng tầm hồn đầy lạc lõng, bơ vơ. Những điều
Kris nói với cô bé kia, có phải cũng là những điều Kris từng mong chờ được nghe
ai đó nói với mình…, tình cảnh của cô bé kia thật giống Kris, chỉ có điều, cô bé
kia, may mắn hơn Kris rất nhiều. Phong cúi người xuống nhìn Mẫn Nhi
- Biết
đếm không? (==’)
- Dạ biết – thấy Phong nói chuyện với mình, Mẫn Nhi vui vẻ
gật đầu lia lịa
- Nhắm mắt bịt tai lại đếm đến 5000 đi
Dù không hiểu nhưng
Mẫn Nhi vẫn ngoan ngoãn làm theo. Phong thản nhiên bước vào nhà kho. Tên đại ca
may mắn không chết, chỉ bị 1 viên đạn bay sượt vào chân. Phong bước đến, tên đại
ca mặt tái xanh:
- Mày..mày vẫn chưa chết?
Phong không đáp, vẫn xoáy tia
nhìn lãnh cảm vào gã. Gã đổ mồ hôi hột
- Mày…đã giết hết đàn em của tao rồi
còn muốn gì nữa?
- Chưa hết đâu – Kris lạnh lùng hạ súng
xuống
Tên đàn em sắp đâm lén Phong bị Kris bắn 1 phát vào chân, đau đớn nằm
vật xuống. Phong liếc nhìn tên đàn em, khóe miệng chợt nở nụ cười chết chóc, rồi
rút súng bắn vào bàn tay của gã. Gã thét lên, Phong bắn thêm 1 phát, gã đau đớn
gào lên nhưng tiếng kêu không thoát ra được nữa, không ai biết nỗi đau đó kinh
khủng thế nào, chỉ nghe gã đàn em ú ớ. Gã đã trở thành phế nhân.
Kris không quan tâm nhưng cảm thấy thắc mắc, “bắt” được suy nghĩ của Kris,
Phong giải thích:
- Tay hắn cầm mảnh áo màu hồng
Kris khẽ gật đầu. Rồi
Phong quay sang tên đại ca. Chứng kiến cái chết của tên đàn em, gã hoảng sợ vô
cùng, cố gắng nhấc 2 cánh tay gẫy lên cầu xin tha mạng, thì bàng hoàng thấy kẽ
tay của gã còn vương vài sợi tóc nâu, gã mở to mắt nhìn Phong, Phong cũng thản
nhiên nhìn lại
Không để gã nói thêm câu nào, Phong bắn ngay
một phát vào phổi gã rồi lạnh lùng quay đi. Gã chưa chết, ít nhất là trong 10
phút nữa. Tên đại ca sẽ cảm nhận sự đau đớn đến cùng cực và phải cầu xin thần
Chết mau đến rước gã đi.
Rồi Phong châm lại ngòi thuốc nổ, ném vào kho, Phong thừa thông minh để biết
gần 1 nửa đám người ở đó chỉ là giả chết, nên làm thêm một phát cuối, sống được
thì sống, không được thì coi như tới số
Kris vẫn lặng lẽ đứng nhìn. Trong lòng chợt tự hỏi có phải Phong quan tâm đến
Mẫn Nhi, cảm thấy thoáng chút buồn
- Vì em đấy – Phong để 2 tay lên vai Kris,
khẽ cúi người xuống nói – Về thôi – rồi nắm lấy tay Kris
Kris thoáng ngạc
nhiên, rồi thấy vui vui. Không rút tay lại, ngoan ngoãn đi theo Phong, miệng
thoáng nở nụ cười, ở bên Phong đúng là thành đứa con gái bình thường rồi.
Mẫn Nhi vẫn còn đang đếm, hoàng toàn không biết đến vụ thảm sát mới xảy ra.
Kris nhẹ nhàng đặt tay lên vai Nhi
- Nhà em ở đâu?
Mẫn Nhi mở mắt ra. Thấy
Phong không nhìn nó và tay thì nắm lấy tay Kris, đôi mắt thoáng chút buồn. Rồi
Nhi khẽ đọc địa chỉ, có vẻ khá miễn cưỡng, có lẽ vì muốn ở gần Phong thêm chút
nữa. Kris và Phong đi 2 xe, Nhi muốn được Phong chở, nó cứ nhìn mãi Phong
-
Anh..có..thể..chở em..được không? – Nhi rụt rè hỏi
Phong không đáp, nói với
Kris
- Lái cẩn thận – Rồi đạp ga phóng đi
Nhi hụt hẫng nhìn theo sau. Leo
lên xe Kris ngồi nhưng cứ mãi nghĩ đến Phong. Nhà của Nhi là 1 toàn biệt thự rất
tráng lệ, trước sân đỗ bao nhiêu là xe cảnh sát. Kris dừng trước sân 1 đoạn,
quay sang nói với Nhi:
- Em vào nhà đi
- Cám ơn chị rất nhiều – Nhi nhìn
Kris đầy biết ơn
Kris khẽ gật đầu đáp lại. Mẫn Nhi bước xuống xe, chạy vào
nhà. Có tiếng thét lên vui mừng, rồi Mẫn Nhi được ôm chặt trong cái ôm của cha
mẹ, tất cả như vỡ òa trong sung sướng. Kris nhìn Nhi vào nhà rồi mới lăn bánh
chạy đi. Cô bé đó thật sự may mắn hơn Kris, rất nhiều. Một giọt nước mắt khẽ
rơi…
Hàn Quốc
- Hô hô 2 học sinh cưng của ta về rồi. Tuần trăng mật thế nào?
Hiệu trưởng
vừa vui mừng nói vừa dang rộng tay ra như chuẩn bị ôm (hiệu trưởng là 1 lão
điên). Thấy Phong liếc nhìn, lão rút tay về, hắng giọng lại, nghiêm túc
nói:
- Ta gọi 2 con về sớm thế vì hoạt động truyền thống của trường E.K 3 năm
tổ chức 1 lần. Tất cả giáo viên học sinh cho đến lao công bảo vệ của E.K đều
phải tham dự. Mọi người đều chờ sẵn ngoài xe rồi, 2 con cũng mau chóng ra
đi
Phong và Kris cũng chẳng quan tâm, đi theo hiệu trưởng ra sân sau. 17
chiếc xe du lịch sang trọng đậu ngay ngắn, tất cả học sinh đều đã ổn định chỗ
ngồi. Vì là hoạt động truyền thống nên thầy hiệu trưởng ra “chỉ thị” không được
đi xe riêng. Nhưng dù ngồi trên xe hay đứng ở ngoài, tất cả mọi ánh mắt cũng đều
tập trung vào Phong và Kris. Tò mò về “tuần trăng mật” có, ánh mắt si mê cũng
có. Và vẫn giống mọi khi, chúng đều bị phớt lờ.
Phong và Kris lên xe số
1
- Phong / Tiểu Phong
Khang và Lin đồng thời gọi. Hơi ngạc nhiên nên quay
sang nhìn nhau. Phong và Kris không để tâm, bước đến chỗ ngồi. Phong ngồi hàng
thứ 5 dãy B kế cửa sổ. Kris ngồi sát cửa sổ hàng thứ 5 dãy A.
Vừa ngồi xuống
Lin đã vồ đến hỏi:
- 2 người đi tuần trăng mật vui không? Có hôn không? Ôi
hâm mộ quá bạn được đi du lịch với anh Thiên Phong. Dù rất thích anh ấy nhưng 2
người thật sự rất đẹp đôi, đẹp chói lòa luôn ấy. Nếu 2 người thành một cặp mình
sẽ ủng hộ 2 tay luôn, chỉ với bạn thôi đấy, vì bạn là thần tượng của mình, ôi
thần tượng, thần tượng của mình……
Lin cứ độc thoại 1 mình, dù Kris không nói
không đáp nhưng Lin vẫn vô cùng hào hứng, vừa nói vừa khua chân múa tay, biểu
cảm trên khuôn mặt lướt nhanh đến không nắm bắt kịp
- …có lẽ cậu là học sinh
mới nên chưa biết đó thôi, anh Thiên Phong rất rất rất rất được hâm mộ, kiểu đẹp
trai lạnh lùng mà, style đó được yêu thích lắm, rồi theo trong truyện vẫn thường
nói là sẽ có 1 cô gái hồn nhiên vui vẻ ngây thơ cảm hóa anh chàng, tớ cứ nghĩ
người đó sẽ là tớ, haizz, không ngờ lại là cậu, như 1 bản sao của anh ấy mà
verson nữ – thở dài nuối tiếc – Mà cậu biết chuyến đi này là để làm gì không,
để…xả xui đấy – Lin bất ngờ đổi chủ đề
Kris khẽ xoay người, Lin thấy đã đánh
động được trí tò mò của Kris, bèn hí hửng nói tiếp:
- Những bậc tiền bối sáng
lập ra E.K tin rằng sự tồn tại của ngôi trường một phần là nhờ sự bảo hộ của
thần linh. Số 3 là đại diện cho Tam tai của hạ giới, vì thế, cứ mỗi 3 năm trường
phải xả xui một lần, giũ bỏ mọi dơ bẩn, gột rửa lại tâm hồn, thần linh mới bảo
hộ. Vì thế cậu xem này, tớ đem bao nhiêu là sữa tắm nước hoa
Lin mở chiếc túi
du lịch ra, một mùi hương nồng bay ra, thoáng chốc đã tỏa ra khắp xe. Tiếng ồn
ào huyên náo nổi lên, ai cũng nhăn mũi **** bới. Lin nhanh chóng khép chiếc túi
lại, đưa cây cà rốt lên gặm tỏ vẻ ngây thơ vô tội
Kris khẽ mỉm cười, gột rửa
tâm hồn dùng sữa tắm sao, hay thật
- 2 người…không xảy ra chuyện gì chứ?
Khang không chịu được, tò mò hỏi.
Phong vẫn mải mê nghe nhạc, bình thản trả lời:
- Có
- Không phải mày nói
không thích cô ấy sao?
- Ừ không thích
- Vậy tại sao…?
Phong không trả
lời. Thật ra hắn cũng không biết tại sao. Thương hại. Đồng cảm. Thú vị. Hay là
tình yêu.Khang thấy Phong không trả lời thì càng tức giận, sực nhớ ra mình đang
trên xe, nên kiềm lại, buông một câu gỏn lọn:
- Chúng ta cần nói chuyện
- Àh này, cậu biết phần gay cấn và thú vị nhất của chuyến đi xả xui này là gì
không?
Đang ăn dở nửa củ cà rốt, Lin bất chợt quay sang hỏi Kris, và đương nhiên,
không có câu trả lời
- Hehe, chình là Ngôi đền thiêng và..
- Các em, đến
nơi rồi, xuống xe thôi
Lin chưa kịp nói hết thì bị thông báo của thầy hiệu
trưởng cắt ngang. Lin hào hứng xách theo mấy túi hành lý của mình xuống mới chợt
quay sang Kris thắc mắc:
- Tiểu Phong, cậu không đem theo hành lý sao, chúng
ta sẽ ở lại 3 ngày đó
Kris nhún vai đáp lại. Không có thì mua. Nhưng Kris
không ngờ
Không ngờ đây lại là vùng núi
hoang vu. Thầy hiệu trưởng cầm loa, đứng trên 1 tảng đá to dõng dạt nói:
-
Chắc các em cũng đã nghe về tục xả xui truyền thống của trường. Trong 3 ngày ở
lại đây, các em sẽ sống hoàn toàn tách biệt khỏi thế giới. Ở đây hoàn toàn không
có sóng, Wifi, thậm chí người dân bản địa cũng không. Vùng núi này chỉ có duy
nhất 1 con đường độc đạo để vào và ra, con đường này thầy đã cho khóa lại, nội
trong 3 ngày sẽ không mở ra, đồng thời cũng chẳng có tuyến xe bus hay xe khách
nào chạy qua đây, cũng có thể nói là nội bất xuất ngoại bất nhập. Bây giờ các em
hãy về LỀU của mình, sẽ có giáo viên hướng dẫn từng em. Tối nay, chúng ta sẽ
chính thức tham gia nghi lễ.
Thầy hiệu trưởng nói 1 tràng, câu nào câu nấy
như sét đánh ngang tai đám học sinh nhà giàu kia. Thầy dứt lời thì hàng loạt
tiếng kêu khóc ầm ĩ vang lên
- Thầy ơi như vậy chẳng khác gì cầm tù – học
sinh 1 ca thán
- Không có sóng sao em gọi điện cho bạn gái được? – học sinh 2
mếu máo
- Ở lều áh, thầy có nhầm lẫn không thế, như vậy khác gì thổ dân chứ –
học sinh 3,4, 5, 6…phản đối
- Em không đồng ý – n học sinh gào lên
Tội
nghiệp thầy hiệu trưởng
- Nói đi
Phong vẫn im lặng, nhìn dốc núi trước mặt, rất cao, từ vị trí
Phong đang đứng có thể thấy được một lớp khói mỏng, là mây. Từ độ cao này rớt
xuống, chết được nguyên vẹn cũng là kì tích (đang suy nghĩ đi đâu thế ==). Khang
rất tức giận, nắm chặt tay thành hình nắm đấm
- Tại sao thích cô ấy?
Phong
bất chợt hỏi. Khang bất ngờ, suy nghĩ rồi trả lời:
- Vì cô ấy khác những cô
gái khác
- Chỉ vậy thôi sao?
- Uhm
Phong khẽ gật gù rồi bước đi. Khang
cũng gật gật, rồi bất chợt ngẩng đầu lên gào:
- Ê này tao đang hỏi mày cơ mà
(Kaz hơi ngốc herher)
Công việc dựng lều như kéo dài đến vô tận (toàn những tiểu thư công tử), rốt
cuộc cũng là các thầy cô dựng dùm. Khu trại là 1 vùng đất bằng phẳng rộng lớn,
hàng trăm túp lều xinh xắn được xếp đều tắp, được chia ra khu 10, 11, 12 và khu
của giáo viên, tất cả đều là màu xanh dương, màu của trường E.K, nổi bật giữa
vùng rừng núi xanh rì. Đến tối, sau khi đã dùng cơm xong, thầy hiệu trưởng thông
báo:
- Tối nay các em hãy nghỉ ngơi sớm đễ dưỡng sức cho “cuộc đấu” ngày mai.
Khu trại sẽ liên tục được các thầy cô giám sát, nên đừng nghĩ đến việc “share
lều” nhá – ánh mắt vô cùng “đồi trụy” – được rồi, giờ giới nghiêm là 9h. Và còn
1 điều hết sức quan trọng cần lưu ý, đó là khu rừng phía tây này, các em tuyệt
đối không được bước chân vào, nếu có hậu quả gì, nhà trường sẽ không chịu trách
nhiệm
Các học viên nhìn theo tay thầy hiệu trưởng, khu rừng phía tây đen kịt,
những cành cây khẽ lay động bởi gió, nhưng khiến ta liên tưởng đến những đôi tay
xương xẩu đang mời chào ta đến cái chết. Đám học sinh thoáng rùng mình, chẳng ai
dại gì ban đêm đi vào rừng một mình đâu.
Đám học sinh hoạt động tự do, tụ lại để nói chuyện , phần lớn toàn những lời
than vãn, rồi lại chuyển sang chủ đề con trai/con gái, mua sắm, thể thao…. Nhàm
chán, Kris nhìn vào di động. Không có một cột sóng. Kris muốn liên lạc với
Kyo.
Lin chạy lại vỗ vai Kris, kéo nó ngồi xuống quanh một đống lửa
- Cậu
có thấy khu rừng phía tây rất tuyệt không, lời nói của thầy hiệu trưởng làm tớ
tò mò quá. Cậu biết không, lúc nãy tớ chạy lại hỏi thầy trong khu rừng đó có gì,
thì khuôn mặt thày trở nên vô cùng đáng sợ, thầy bảo là “ một thứ kinh
khủng”
Vừa nói Lin vừa diễn tả lại khuôn mặt của hiệu trưởng, làm Kris khẽ
bật cười
- Wa! Cậu cười đẹp thật đấy Tiểu Phong
Nhìn bộ dạng Lin đang
nghiêng đầu ngắm si mê, Kris chợt cảm thấy Lin thật đáng yêu. Kris có 1 bộ não
thông minh đủ để nhận biết ai bạn ai thù. Kris có thể cảm nhận được Lin là một
người bạn tốt, đáng tin cậy, cảm nhận của Kris chưa bao giờ sai
- Kris – Kris
chìa tay ra
Lin ngỡ ngàng nhìn Kris, rồi ôm chầm lấy nó luôn
- Lin – Lin
cười tươi nói
8h45. Đã gần tới giờ giới nghiêm nhưng Kris và Lin đang ở bìa rừng phía tây.
Do Lin quá tò mò nên đã năn nỉ ăn vạ đủ thứ để Kris đồng ý đi cùng. Nhưng mới đi
đến bìa rừng thì Lin đã nấp sau Kris, tay run rẩy cầm chặt củ cà rốt như thể đó
là vật trừ tà. Kris vẫn thản nhiên bước vào, nhưng mỗi khi sắp vào đến thì Lin
lại níu lại, cứ thế lặp đi lặp lại đến 3 lần
- Rốt cuộc cậu có muốn vào
không? – Kris quay lại hỏi
Lin mắt ngân ngấn nhìn Kris, gật đầu rồi lại lắc
đầu. Kris mặc kệ. Bước nhanh vào khoảng rừng tối trước mặt. Lin sợ quá nắm chặt
áo Kris bước theo. Đi được hơn năm phút vẫn chẳng thấy gì xảy ra, Kris thở
dài
- Ở đây chẳng có gì cả, thầy hiệu trưởng chỉ giỏi hù người
- Đừng nói
thế, cậu không xem trong phim sao, những người vừa nói đại loại như không tin,
không sợ gì gì đó thường sẽ bị tấn công bất ngờ ngay sau câu nói ấy
Lin vẫn
níu chặt áo của Kris, nhíu mắt lại nói. Kris ngán ngẫm, đưa di động lên để soi
lại đường về, bất chợt kêu lên
- A, thấy rồi
- Hả hả, cậu thấy nó rồi hả,
áh ghê quá đi tránh ra tránh ra – Lin hoảng hốt la lên, tay không ngừng “chém
gió” loạn xạ
- Cột sóng – Kris giơ điện thoại ra trước mặt Lin
Lin hơi
ngẩn người rồi phá ra cười ngặc nghẽo
- Ra đây là “thứ kinh khủng” mà thầy
nói
Khu rừng phía tây là nơi duy nhất bắt được sóng, thầy hiệu trưởng hù dọa bóng
gió cốt chỉ không cho đám học sinh bén mảng đến đây. Đã đến giờ giới nghiêm, Lin
kéo tay Kris về lều
- Cậu về trước đi, mình cần giải quyết một số việc – Kris
nhìn Lin nói
Lin hơi thắc mắc, nhưng vẫn gật đầu
- Uhm, cẩn thận nhé – mỉm
cười
Lin mò theo đường cũ về lều. Kris nhìn Lin đi đến bìa rừng rồi mới khẽ
quay người lại
- Ra đi
Một bóng người con trai cao ráo bước ra sau một thân cây cách Kris 4m. Người
con trai bước đến gần hơn, ánh trăng soi sáng khuôn mặt khôi ngô
- Biết rồi
àh? – mỉm cười
- Hội trưởng đi theo chẳng hay có chuyện gì chỉ bảo? – Kris
lạnh lùng nhìn Khang
- Đã tối rồi mà thấy 2 người còn đi vào rừng nên anh lo
lắng đi theo thôi
- Cám ơn, khu rừng này chẳng có gì đáng lo cả nên anh có
thể về rồi
Rồi Kris quay đi thì Khang giữ tay nó lại, Kris nhanh chóng rút
ra, Khang cảm thấy mình hơi thiếu tế nhị nên nói:
- Xin lỗi, chỉ là lối đó là
đi sâu vào rừng, lối này mới là về trại
Khang bối rối gãi đầu, Kris thấy vậy
cũng không nỡ tức giận
- Tôi biết
Kris chỉ khẽ gật đầu rồi vẫn bước theo
lối cũ
- Đã đến giờ giới nghiêm rồi em còn định đi đâu
Kris không đáp,
Khang chạy theo
- Anh đi cùng em
Kris dừng lại
- Anh từng nói anh thích
em, anh muốn em biết rằng anh sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu
Khang nghiêm túc
nói, ánh mắt chân thành, Kris vẫn nhìn Khang đầy lãnh cảm. Không nói gì, Kris
khẽ thở dài rồi quay người bước về phía lều. Liên lạc với Kyo đành để sau
vậy.
7h sáng
- Các em học sinh yêu quý, hôm nay chúng ta sẽ chính thức bước vào
cuộc chiến. Hiện chúng ta đang đứng ở trung tâm của khu rừng. Các em có thấy khu
đền thiêng ở trên đỉnh núi không, đó sẽ là đích đến của chúng ta. Cuộc chiến này
hoàn toàn mang tính cá nhân, có 49 con đường tách biệt dẫn đến khu đền đó, cứ 3
phút sẽ có 1 đợt 49 học sinh vào rừng, và các em thân yêu, thầy có thể đảm bảo,
các em sẽ không thể chạm mặt bất cứ người nào của E.K, nên tất cả những gì xảy
ra trong đó – thầy hiệu trưởng vừa nói vừa chỉ vào rừng – các em phải tự dựa vào
chính mình thôi…
Toàn bộ học sinh lao nhao lên, khuôn mặt ai nấy đều hiện lên
sự lo lắng sợ hãi
- Thầy đã nói với phụ huynh của các em, và họ cũng đã đồng
ý, vì đây là điều luật bắt buộc , đã là thành viên của E.K thì đều phải thực
hiện, và thầy cũng bảo đảm, khu rừng này hoàn toàn không nguy hiểm, hoàn toàn
không đe dọa đến mạng sống của các em. Thời gian của tất cả chúng ta là đến nửa
đêm, tức 12h, nếu lúc đó ai chưa đến khu đền thiêng, dù là học sinh, cán bộ hay
giáo viên đều bị “trục xuất” khỏi E.K. Không có ngoại lệ
Thầy hiệu trưởng vô
cùng nghiêm túc nói. E.K lại có dịp ồn ào lên, mặt ai nấy đều tái xanh
- Được
rồi, các em hãy cầm lấy balo đã được chuẩn bị sẵn, trong đó có tất cả mọi thứ
các em có thể cần đến. Đợt thứ nhất, bắt đầu từ lớp 10. Xuất phát
Sau tiếng
hô, lần lượt từng đợt học sinh đi vào rừng. Đợt tiếp theo sẽ đến Kris
- Em
cẩn thận nhé
Khang mỉm cười. Kris chỉ gật đầu đáp lại, rồi Khang quay sang
Lin đang đứng bên cạnh
- Em cũng vậy nhé
- Không cần
Lin thờ ơ. Khang
rất ngạc nhiên, không ngờ ngoài Kris ra cũng có đứa con gái khác “vô cảm” với
hắn. Còn Lin, dù rất mê trai đẹp (Phong đó) nhưng lại không ưa Khang, nếu không
muốn nói là ghét
- Đợt tiếp theo
Lin quay sang mỉm cười với Kris
-
Goodluck Kris
- Goodluck Lin
Rồi 2 nàng chia nhau ra, bỏ lại Khang vẫn còn
đang ngạc nhiên (tội)
Kris chọn đường 38, đơn giản vì nó sát ngay bìa rừng phía tây. Kris giơ cao
di động, hi vọng có thể bắt được chút sóng. Không có tín hiệu. Kris nhìn xung
quanh. Có 1 mỏm đá ngay trên khu rừng phía tây, Kris nhanh chóng nhắm hướng đó
mà bước. Đến khu đền thiêng đối với Kris vô cùng dễ dàng, nên nó không vội. Dốc
núi này cao và dốc. Khi đến nơi mặt trời cũng đã lên đến đỉnh đầu, mồ hôi Kris
chảy ướt chiếc áo thể dục màu xanh của trường (mượn của Lin). Kris ngồi xuống
lấy lại nhịp thở, rồi chầm chậm bước đến mỏm đá. Dù khu vực này nhô hẳn ra ngoài
nhưng tảng đá có vẻ chắc chắn. Kris giơ di động lên. Có rồi. Nhanh chóng bấm số
của Kyo. Đã kết nối
- Kris – giọng Kyo vang lên
- Đã dò la được gì? – Kris
đi ngay vào vấn đề
- Xung quanh đó khá vắng người, không ai xác định được đã
có người nào từng đến nhà Tô Gia Mẫn hay không
- Còn phía cảnh sát?
-
Không phát hiện dấu vân tay, tách trà của Tô Gia Mẫn gần cạn, tách kia vẫn còn
nguyên, kẻ đó không uống trà, nên cũng không lấy được mẫu ADN. Camera đặt ở các
trụ giao thông không chụp được hình ảnh chiếc xe khả nghi nào rời hiện trường
vào thời điểm Tô Gia Mẫn bị giết. Chỉ có 2 con đường dẫn vào nhà Tô Gia Mẫn, 1
phía không có trụ giao thông, chắc kẻ đó đã đi theo lối ấy
- Mercedes đen-
Kris nhớ lại đoạn đường khi đi đến nhà Tô Gia Mẫn, 1 chiếc Mercedes đã lướt qua
nó – điều tra đi
- Vâng – Kyo đáp
Kris hạ điện thoại xuống, khẽ thở dài.
Tô Gia Mẫn là đàn chị hơn mẹ Kris 1 tuổi, 2 người có vẻ khá thân nhau, cùng hoạt
động trong câu lạc bộ thiên văn. Nhưng đến khi mẹ của Kris lên lớp 12 thì 2
người không liên lạc gì nữa, mỗi khi câu lạc bộ thiên văn tổ chức họp mặt giữa
các thành viên cũ Tô Gia Mẫn đều không đến tham dự mặc dù bà là cựu hội trưởng.
Những tấm hình chụp Tô Gia Mẫn cắt thắng xe là do có người gửi cho Kris, bên
ngoài chỉ gọn lọn dòng chữ Easthern King Highschool, đó là lý do vì sao Kris trở
về Hàn Quốc…
Đang mải suy nghĩ thì đột nhiên tảng đá bị sụp
xuống, Kris bất ngờ chưa kịp phản ứng thì toàn bộ phần mỏm đá nhô ra đã dịch
chuyển
Hàng loạt tảng đá thi nhau rơi xuống, Kris may mắn
vịn được vào vách đá, nhưng người hoàn toàn lơ lửng giữa không trung. Một tay
Kris không đủ sức giữ được cả thân người, cảm thấy cánh tay như muốn đứt rời ra,
Kris biết sẽ không đủ sức để giữ tiếp trong nhiều nhất 1 phút, nên cố gắng nhìn
xung quanh xem có cách nào giúp giữ nó lại không. Không một sợi dây. Không một
vách nhô nào khác. Hoàn toàn không tìm thấy đường thoát. Bàn tay Kris đau rát,
cánh tay như bị xé toạt ra, mỏi nhừ….
Ngay khi tay Kris trượt khỏi vách đá,
một bàn tay khác đã nhanh chóng nắm lại được. Rồi cánh tay đó dùng hết sức kéo
Kris lên
- Ghi nợ một lần
Phong thản nhiên nhìn Kris nói, khiến câu cảm ơn
Kris định nói lập tức bị nuốt ngược vào. Con người này đúng là chẳng bao giờ tử
tế được một lần. Phong nhặt lại chiếc điện thoại, đút tay vào túi quần thong thả
bước đi. Kris cũng nhanh chóng đứng lên, dù sao từ đây đến khu đền thiêng cũng
mất nửa ngày
- A
Kris khẽ la lên rồi ngồi sụp xuống. Phong quay lại, hơi
ngạc nhiên, rồi nhìn thấy “nguyên nhân”. Chân của Kris bị va vào đá do trận sạc
lở lúc nãy, cả 2 chân ==. Kris ngồi im, không rõ đang nghĩ gì, nhưng khuôn mặt
không biểu lộ chút đau đớn mặc dù 2 chân đang ứa máu
- Không băng lại
àh?
Phong lạnh nhạt hỏi. Kris không trả lời, khẽ nhấc “cánh tay vàng” đã cứu
mạng mình lên, bị thương còn nặng hơn chân
Phong thở dài rồi lấy băng trong
balo ra, ngồi xuống băng cho Kris. Xong cánh tay rồi đến 2 chân, Phong đều cố
làm nhẹ nhất có thể. Kris chỉ im lặng nhìn Phong băng cho mình. Xong, Phong dốc
balo đổ hết mọi thứ ra, nhìn qua một lượt rồi lấy chiếc bật lửa bỏ vào túi quần.
Phong xoay lưng vào Kris cầm 2 tay nó quàng vào cổ mình (cõng ấy). Kris hơi bất
ngờ nhưng cũng không phản ứng lại. Dù không biểu lộ gì nhưng khi nãy Kris thực
sự cảm thấy sợ, hoàn toàn không còn niềm tin sẽ được sống sót thì Phong lại xuất
hiện, khi được cánh tay đó nắm lại, Kris không còn sợ hãi nữa, giống như cảm
giác lúc trên phố ở Tokyo vậy. Lưng của Phong thật to và ấm. Kris có thể ngửi
thấy mùi cam chanh quen thuộc, một ý nghĩ tham lam vụt đến, Kris mong có thể mãi
được như thế này, nhưng nó biết là…không thể, bất giác cánh tay Kris siết chặt
Phong hơn, áp mặt vào tấm lưng rộng và khẽ nhắm mắt lại…
Phong cõng Kris bước
đi tựa hồ không chút mệt mỏi, cảm nhận được thân thể mềm mại và hơi thở đều đều
của Kris, hắn mỉm cười.
Trời đã tối, còn một đoạn nữa mới đến khu đền, Phong
khẽ thả Kris ngồi xuống để nghỉ mệt. Hắn nhặt vài cành cây rồi nhóm lửa, hơi ấm
lan tỏa ra. Nhưng nhiệt độ ban đêm trong rừng hạ xuống rất thấp, 1 đám lửa nhỏ
không thể sưởi ấm được lâu. Vết thương của Kris gặp nhiệt độ thấp thì nhói lên
từng đợt khiến nó cảm thấy đau nhưng vẫn cắn răng chịu đựng
- Ơ
Kris kinh
ngạc kêu lên. Phong đang ôm lấy nó
- Chẳng phải em chịu lạnh kém sao, không
muốn chết thì để yên đi
Phong khẽ nói như ra lệnh. Thừa biết Kris đang đau vì
vết thương bị nhiễm lạnh, Phong không có áo khoác (đang mặc đồ thể dục của
trường + bỏ bolo ở vách núi) nên hắn “đành” dùng cách này. Kris nghe thế cũng
không vùng vẫy nữa
- Tưởng thầy hiệu trưởng bảo vào đây rồi là sẽ không ai
gặp được ai – Kris bỗng thấy thắc mắc
- Lời hiệu trưởng cũng tin sao- Phong
thản nhiên đáp lại
- Mà tại sao anh lại ở đó – nếu Kris nhớ không lầm thì
đường đó ngược hoàn toàn với đường đến khu đền thiêng
- Như em thôi – Phong
nhún vai nói
….
- Anh có biết khi được anh kéo lên, tôi muốn làm gì không
– Kris đột ngột đổi chủ đề
- Làm gì?
- Làm thế này – Kris đột nhiên vòng
tay ôm chặt Phong, áp sát hơn nữa vào khuôn ngực ấm áp
Phong bất ngờ
-
Không được – Phong nói
- ????- Kris khẽ ngước mặt lên
- Nếu người kéo em
là đứa khác thì cũng ôm nó thế àh? – Phong cúi mặt xuống nheo mắt hỏi
Kris
bật cười, hắn đôi lúc thật đáng yêu
- Không – Kris đáp gỏn lọn rồi lại áp mặt
vào ngực Phong, không còn cảm thấy cái lạnh cắt da và cơn đau nữa
Phong mỉm
cười rồi cũng khẽ siết tay ôm lấy Kris
Cuối cùng cũng đến khu đền. Vừa thấy Kris thì Lin chạy bổ ngay đến
- Chời
cậu bị thương hả??
Nhìn gương mặt đầy lo lắng của Lin, Kris cảm thấy có chút
vui
- Không sao, vết thương ngoài da thôi – Kris trấn an Lin
- Máu thấm cả
ra băng mà nói không sao, để tớ thay băng cho cậu
Phong nhẹ nhàng để Kris
ngồi lên 1 gốc cây. Lin chạy đến balo lấy cuộn băng sạch ra băng lại cho
Kris
- Cám ơn cậu
Kris mỉm cười với Lin khi nhỏ băng xong
- Muốn cám ơn
thì kể hết mọi chuyện cho tớ nghe đi – Lin chắp tay mắt ngân ngấn nói
Kris
biết Lin muốn nói đến chuyện gì, đành kể tóm tắt lại, và đương nhiên, lượt bớt
đoạn tình củm trong rừng
- Oa nghe như phim quá, ngưỡng mộ ghê cơ – Lin mắt
trái tim phấn khích nói
- Em bị thương sao?
Khang bước đến, giọng đầy lo lắng
- Không sao –
Kris thờ ơ nói
- Để anh băng lại cho em. Chắc tay bị thương nên em băng xấu
quá – Khang nói, không biết đã vô tình châm ngòi nổ
- Này tên xấu xí kia, mắt
có đui mù không, ta băng đẹp thế mà mi dám chê àh – Lin giận dữ nói
- Ơ của
em băng sao, nhưng nhìn nó thật sự rất ghê, như mới bị ai gặm ấy – Khang cũng
đốp lại, mặc dù biết mình có lỗi khi nhận xét bừa nhưng dám gọi hắn là “tên xấu
xí” sao, tuyệt đối không tha thứ
- Thật vui khi gặp lại các em – tiếng thầy hiệu trưởng vang lên cắt ngang
cuộc cãi vã có lẽ sẽ không có điểm dừng của 2 tên kia – Bây giờ đã là 12h, thầy
rất vui được thông báo là tất cả các em đều vượt qua cuộc chiến này – dứt lời, 1
tràng vỗ tay của học sinh vang lên, phần lớn là “tự sướng” cho nỗ lực của bản
thân – vượt qua được khu rừng để đến khu đền thiêng nghĩa là các em đã được
“thanh tẩy” tội lỗi, bây giờ là đến phần thú vị của nghi lễ, chính là… tắm nước
nóng xả xui – thầy hiệu trưởng chợt hét to, nhấn mạnh 5 từ cuối
Toàn thể học sinh E.K hò reo huýt sao, nhất là đám con trai. Rồi thầy ra hiệu
cho cả trường đi theo. Thì ra ngay bên kia khu đền… là 1 khu trọ ==
- Được
rồi bây giờ các em nhận phòng rồi nghỉ ngơi, mai thầy sẽ chia lượt tắm. Giải
tán
Sáng hôm sau
- Thầy đã dò phong thủy. Lớp 11 tắm sáng, 12 buổi trưa, giáo
viên buổi tối và lớp 10 buổi đêm. Chúc các em tắm vui vẻ nhóa – cười gian
Khu
tắm được chia làm 3 khu: nam, nữ và chung. Tối qua Phong bảo có chuyện cần nói,
hẹn sáng sớm gặp. Nhưng lớp 11 lại được phân tắm buổi sáng nên Phong nói Kris
đợi ở trước cửa phòng thay đồ.
Chính xác thì Kris đã đứng đợi 15 phút. Nó
không phải người yếu đuối nên vết thương ở chân tuy nặng nhưng chỉ sau 1 đêm đã
có thể tự đi được, nhưng đứng đợi 15 phút thì thật quá sức chịu đựng. Chân bắt
đầu đau nhức, nếu không phải Phong nói chuyện quan trọng liên quan đến X (Phongs
giao ước gọi người và sự kiện liên quan đến tại nạn 10 năm trước là X để tránh
bị nghi ngờ) thì Kris đã chẳng phải đợi cực khổ như vậy
- Hú, mày ơi em Quân
trắng thật
- Em Tuệ lột quần áo ra rồi nhìn xinh phết
- Body của hotgirl
Khả Vy vẫn là tuyệt nhất, nhìn vòng 1 kìa..
- ………
Kris đã chịu đựng những
lời nói tục tĩu này suốt 15 phút. Chẳng là khu tắm nam nữ không hiểu được tên
biến thái nào thiết kế lại sát vách nhau, leo lên trên có thể dễ dàng nhìn thấy
phía bên kia. Đám con trai thì khỏi bàn rồi, cứ hú nhau tăm tỉa. Và đám con gái
cũng biết, nhưng có vẻ cũng thích thú “hưởng ứng”. Lại 1 tràng cười khả ố vang
lên, Kris bỗng thắc mắc không biết Phong có trong đám bệnh hoạn đó không, dù sao
cũng là con trai mà. Nghĩ đến đó nó bất giác thấy “nóng”, thế là xông thẳng vào
luôn…
Cửa phòng mở toang, đám con trai đồng loạt quay lại, và phần lớn đều trong
tình trạng lõa lồ và bán lõa lồ (phòng thay đồ thông với khu tắm nước nóng). Đám
kia mở to mắt trân trối nhìn Kris, nó cũng đơ hoàn toàn. Trạng thái bất động cứ
thế tiếp diễn…
Một cái khăn bay đến “đáp” xuống mặt Kris, rồi
nó cảm nhận được có người bế bổng nó lên. Kris không phản kháng. 2 người nhanh
chóng rời khỏi phòng, bỏ lại đằng sau tiếng thét thất thanh của đám con trai
(giờ mới tỉnh ==)
Phong thả Kris xuống, giật bay cái khăn che mặt. Đỏ toàn tập là từ miêu tả
chính xác nhất khuôn mặt lúc này của Kris. Dù gì nó cũng là con gái, nhìn thấy
những thứ không-nên-nhìn đó cũng rất xấu hổ. Phong thấy Kris như vậy khẽ bật
cười nhưng nhanh chóng nói với vẻ không vui
- Sao tự nhiên lại xông vào?
-
Đợi lâu quá…mỏi chân – Kris lấp liếm, không nói lý do thực sự nó mất bình tĩnh
xông vào “chốn ấy” là vì Phong
Phong nhìn xuống chân Kris thấy đã gần sưng
lên thì không nỡ tức giận nữa. Khẽ thở dài, Phong nói
- Lúc phát hiện Tô Gia
Mẫn chết, anh đã hỏi han những nhà gần đó, có người nói thấy chiếc Mescedes đen
chạy qua vào thời điểm xảy ra án mạng
- Uhm em đã nhìn thấy
- Người Nhật
không chuộng dùng những xe ngoại nên anh đoán đó là người nước ngoài, kiểm tra
danh sách hành khách các chuyến bay thời điểm gần đó và đối chiếu với những
người sở hữu Mercedes đen. Tìm ra 1 người
- Nếu người này đi máy bay cá nhân
và thuê xe thì sao đối chiếu? – Kris hỏi
- Tất cả máy bay cá nhân nhập cảnh
Nhật và thuê xe ngoại đều phải khai báo ở Trạm An Ninh – Phong nhoẻn miệng
cười
Kris cũng cười, đơn giản thế mà nó không nghĩ đến
- Người đó là
ai?
- Vương Nhân
- Chủ tịch tập đoàn Cheha?
Phong gật đầu. Kris cũng
khẽ gật, có vẻ sắp tới phải làm chuyến “viếng thăm” ngài chủ tịch tập đoàn viễn
thông hàng đầu Hàn Quốc đây
Phong kéo Kris ngồi xuống
- Chân không đau àh?
Nghe
Phong nói nó mới cảm thấy hơi nhói, khẽ duỗi chân ra
- Lúc nãy..có thấy gì
không?
Phong đột ngột quay sang hỏi, không thấy Kris trả lời, chỉ thấy mặt nó
chuyển từ đỏ sang xanh ngắt. Phong nhíu mày, áp 2 tay lên 2 bên má của Kris, vẻ
mặt vô cùng nghiêm túc
- Không được nhớ nữa
Kris ngước nhìn Phong, khuôn
mặt vô cùng “khổ sở” (đang cố vùng vẫy để thoát khỏi những hình ảnh “đồi trụy”).
Phong bất ngờ áp mặt xuống và…hôn Kris. Nụ hôn đầy mãnh liệt. Đầu óc Kris lập
tức bị tê liệt, không suy nghĩ được gì nữa, quên cả việc thở, đắm chìm hoàn toàn
trong nụ hôn ngọt ngào…Hồi lâu sau Phong mới rời môi Kris, lúc này nó gần như
sắp ngất vì thiếu oxi, hô hấp vô cùng khó khăn, nhưng Phong vẫn kề mặt sát mặt
Kris
- Quên hết đi và nhớ nụ hôn này thôi, được chứ? (câu này quen không
hehe)
Phong lại nở nụ cười tinh ranh, Kris mặt đỏ bừng, khẽ gật đầu (cute
quá)
- Muốn tự đi hay anh cõng? – Phong nghiêng đầu hỏi
Vết thương không
còn đau nữa, Kris có thể tự lê về phòng, nhưng..
- Bế – nó buông 1 câu gỏn
lọn
Phong bật cười, rồi cúi xuống bế Kris về phòng, nó vòng tay qua ôm lấy cổ
Phong, tựa vào bờ vai rộng ấm áp, khẽ hít lấy mùi hương cam chanh quen thuộc.
Kris không quan tâm sẽ có người nhìn thấy, không bận tâm đến những lời xì xào
bàn tán và cũng không sợ phải thừa nhận, rằng nó đã thích Phong…