Lúc Phong kéo Kris ra khỏi khu vui chơi, trời đã xế chiều
Phong dừng xe trước
tòa nhà cao nhất thành phố, ở đây có một nhà hàng áp mái rất nổi tiếng
Cả 2
bước vào tầng cao nhất, cách ăn mặc đương nhiên hoàn toàn lạc lõng giữa bầu
không khí sang trọng ở đây, nhưng thần thái vẫn không ai sánh ngang được
Tụi
nó chọn một chỗ sát cửa sổ, tầm nhìn rất đẹp
Khi phần ăn được bưng lên, Kris
nhìn miếng bò dầy, nhìn bàn tay băng bó, và cuối cùng là nhìn Phong đang thản
nhiên nhâm nhi ly rượu
Hắn rõ ràng biết nhà hàng này nổi tiếng chỉ phục vụ
bít tết, nhưng tay của Kris băng bó như vậy rất không thích hợp để ăn món
này
Kris nghiêng đầu hỏi
- Muốn gì đây?
- Muốn thử….
Phong kéo phần
bít tết của nó về phía mình, nhanh chóng cắt thành từng miếng nhỏ, rồi đưa miếng
bò đến miệng nó
- ….những việc tình nhân thường làm
Nó bật cười, ăn miếng
bò Phong đút cho
- Thấy hứng thú với những việc nhàm chán này sao?
Phong
nhún vai, đút tiếp miếng thứ 2 cho nó
- Cũng không tệ
Lúc Kris nuốt xong
miếng cuối cùng, Phong khẽ cười, cầm miếng khăn giấy lau khóe môi dính nước sốt
của nó
Nó không phản ứng gì. Không ngại không đỏ mặt không ngượng. Trái lại
vẫn thản nhiên nhìn Phong lau cho mình, sau đó còn lè lưỡi một cái
Hắn phì
cười, tiện tay nhéo má Kris
Hành động quá ư là ngọt ngào của 2 anh chị đã vô
tình giết chết biết bao nhiêu trái tim thực khách ở đây
Lúc thanh toán, người
phục vụ nam cứ lén đưa mắt nhìn Kris, hoàn toàn không chú tâm vào chuyên môn. Nó
đưa mắt nhìn anh ta, trong phút chốc đối diện với đôi mắt nâu đầy ma lực, anh ta
cứng đơ hoàn toàn.
Nếu hôm nay Phong không nổi hứng làm người bạn trai bình
thường thì có lẽ người phục vụ kia đã bị đạp xuống từ cửa sổ can tội dám nhìn
Kris như thế
Thế không có nghĩa là Phong bỏ qua. Sau khi hết cơn mê, anh
chàng tội nghiệp kia sẽ bị đuổi việc vì lý do “làm phiền thực khách”
Ra khỏi tòa nhà
Phong cài nón bảo hiểm cho Kris, rồi hắn phóng xe như bay
ra khỏi thành phố
Cảnh vật xung quanh thưa thớt dần, đã ra đến ngoại ô. Thật
khác xa thành phố ồn ào, những con đường ở đây vắng ngắt, im ắng, chỉ nghe duy
nhất tiếng xe lướt như xé gió
Trăng đã lên cao, bầu trời đêm trải rộng bao la
, duy chỉ có mỗi mặt trăng sáng vành vạch, nhìn cảnh đó khiến ta dễ liên tưởng
đến sự cô độc
Kris vòng tay ôm chặt eo Phong, áp sát người vào tấm lưng rộng,
cảm nhận mùi hương cam chanh quen thuộc
Phong dừng xe dưới chân một ngọn đồi,
sau đó cả 2 đi bộ độ 15’, cuối cùng cũng lên được đến đỉnh
Kris ngồi phịch
xuống bãi cỏ. Từ đây có thể thấy bao quát cả thành phố
Phong bước đến, ngồi
cạnh nó
- Đến đây làm gì?
Kris hỏi, mắt vẫn nhìn khu vực đèn đóm lấp lánh
phía xa kia. Phong hờ hững đáp
- Ngắm sao
Dứt lời, thành phố lung linh
bỗng tắt phụt ánh sáng. Kris vẫn còn ngạc nhiên thì nhanh như cắt bị Phong kéo
nằm xuống
Lúc này, mặt nó đối diện với bầu trời đêm. Bất ngờ. Bầu trời ở đây
khác hẳn lúc nãy. Sao nhiều không thể tả, bầu trời như lấp đầy bởi sao, nhiều và
gần đến độ có cảm giác chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm đến
Vụ cúp điện lúc
nãy khiến cho cả khu vực đều tối đen, trong khoảnh khắc này, bầu trời và mặt đất
như hòa làm một, cảm giác rất thú vị. Khỏi cần hỏi Kris cũng đoán được, cúp điện
thành phố để ngắm sao, cách ngắm sao ngông cuồng vậy chỉ có thể là made by
Phong
Kris quay người sang nhìn Phong, hắn đang gối tay lên đầu, chăm chú
nhìn bầu trời, trong đôi mắt xanh lấp lánh ánh sao, dường như cả trời đêm đang
làm nền cho khuôn mặt hoàn mỹ kia. Kris mỉm cười, hướng mặt lên nhìn trời, miệng
gọi khẽ
- Phong…
- ….
- Trước khi gặp anh, cuộc sống của em chỉ có thù
hận, anh đã cho em thấy được nhiều màu sắc khác ngoài màu máu tanh, cho em nếm
trải cảm giác yêu và được yêu hạnh phúc đến nhường nào, giúp em gặp được những
người bạn tốt. Gặp anh, là điều may mắn nhất từng xảy ra với em
Kris đã ngồi
thẳng dậy, mỉm cười nhìn Phong nói. Phong vẫn nằm gối đầu trên tay, nhíu mày
nói
- Vậy…trả công đi
Nó nghiêng đầu
- Muốn gì nào?
Phong nhìn bầu
trời đầy sao, đôi mắt xa xăm, trầm ngâm một lát rồi nói
- Nếu sau này, chúng
ta…lạc mất nhau, hãy tìm anh
Kris ngạc nhiên, tay hơi nắm lại, nó nuốt khan,
rồi nói
- Giữa biển người, sao tìm thấy đây?
Phong cụp mắt xuống, trong
đôi mắt có chút đau thương. Hắn ngồi dậy, nhìn thẳng vào Kris, cười ma mãnh
-
Sao lại không, chúng ta có dấu hiệu riêng mà
Rồi hắn ngước lên trời
- Đi
theo ngôi sao sáng nhất, sẽ tìm thấy
Nghe giọng bỡn cợt của Phong, Kris có
chút hờn dỗi
- Vậy chỉ có buổi tối mới tìm được àh, chẳng khác gì tìm ma. Nếu
lỡ hôm nào trời nhiều mây không thấy sao thì sao, muốn em tìm thì tốt nhất hái
ngôi sao đó bỏ ngay cạnh em đi
- Được thôi
Nó mở to mắt. Phong vẫn bình
thản, với tay lên bầu trời, làm động tác bắt ngôi sao sáng nhất
- Đây
này
Hắn mỉm cười xòe bàn tay ra, Kris lại ngạc nhiên hơn, khi trong lòng bàn
tay Phong, là một chiếc bông tai nhỏ xíu màu đen, nhưng lại phát ra ánh sáng
trắng như sao, cứ như đó là bầu trời thu nhỏ có chứa một ngôi sao trong đó
vậy
Phong nhoẻn miệng cười
- Đây là ngôi sao riêng của chúng ta, nó sẽ
giúp em tìm thấy anh
Lúc này Kris mới để ý trên tai Phong cũng có 1 chiếc
giống hệt. Nó nhìn hắn, không biết phải nói gì. Phong đeo lên cho Kris, vuốt
vuốt lại tóc cho nó. Kris chợt hỏi
- Nhưng nếu lúc đó, anh không còn nhớ em
là ai?
Phong hơi khựng lại, rồi hắn lại nở nụ cười mà nó thích nhất
- Vậy
hãy làm anh nhớ ra em
- Nhưng nếu lúc đó anh đang hạnh phúc
- Không bao
giờ, anh…không bao giờ hạnh phúc nếu không có em
Kris bật cười, nhào đến ôm
chặt cổ Phong
- Vậy em nhất định sẽ tìm anh, tìm thấy anh rồi nhất định sẽ
khiến anh nhớ ra em, khiến anh nhớ rồi sẽ lại làm anh yêu em, yêu rồi sẽ đem
hạnh phúc cho anh. Như vậy được không
- Móc ngoéo
Kris phì cười, chợt nhớ
lại lần gặp Phong ở phòng tư liệu, cũng móc ngoéo thế này
- Móc ngoéo
Nó
mỉm cười nói. Hàng ngàn ngôi sao đang chứng kiến cái ngoéo tay của cả 2, chứng
kiến lời hứa cuối cùng giữa họ.
Phong cười, vòng tay ôm sát nó vào lòng. Cả 2
đều cười, nhưng song song với niềm hạnh phúc đó chính là nỗi đau cũng đang lớn
dần
- Nếu em yêu ai đó không phải là anh, có
lẽ, bây giờ, không phải đau khổ thế này
Kris đau đớn nhắm chặt mắt, vậy là
câu hỏi của nó đã có lời đáp
- Tại-sao?
Nó gằn lòng hỏi, nhưng không một
tiếng trả lời, chỉ có duy nhất vòng tay ấm áp kia đã dần buông lơ
- Đó chỉ là
tai nạn thôi đúng không?
Vẫn không có câu trả lời. Tay Phong đã buông hoàn
toàn, không còn ôm nó nữa
Kris cũng buông ta ra, nhưng lại đặt 1 nụ hôn lên
trán Phong
- Em…tha thứ cho anh
Khi thốt ra câu này, giọng nó nghèn nghẹn, đôi mắt nâu trông u buồn vô cùng.
Dù sư phụ là người gián tiếp giết chết mẹ của nó, và lẽ đương nhiên là nợ máu
phải trả bằng máu, nhưng chưa bao giờ Kris nghĩ sẽ giết sư phụ mình, đối với
ông, nó yêu thương nhiều hơn là thù hận, vì thế nếu có người sát hại ông, nhất
định nó sẽ không tha cho kẻ đó. Thật trớ trêu khi người đó lại là Phong, người
con trai nó yêu nhất trên đời, nhưng cũng như sư phụ, với Phong, nó yêu nhiều
hơn là hận, vì thế, nó sẽ…tha thứ
Phong đưa tay lau giọt nước mắt chực rơi của Kris. Đã có lúc hắn tự hỏi, nếu
hắn biết trước người đàn ông đó là sư phụ của nó, liệu hắn có ra tay không. Và
câu trả lời. Là có. Hắn vẫn sẽ giết ông. Vì thế. Hắn không xứng có được sự tha
thứ của nó
- …nhưng…sẽ không có lần sau, vì thế, đừng tiếp tục ép em phải lựa
chọn. Em không muốn phải chĩa súng vào ngực anh
Trong đáy mắt xanh lóe lên chút đau thương.
Tất cả đã muộn rồi.
Phong
hôn nhẹ lên đôi mắt tuyệt đẹp. Rồi đặt nụ hôn lên môi nó.
Một nụ hôn giữa
biển trời sao, khi bầu trời và mặt đất dường như hòa làm một, khi thế gian như
thể chỉ còn 2 người. Một khung cảnh lãng mạn. Nhưng nụ hôn đó. Khiến người ta có
cảm giác thật lạ. Có sự mãnh liệt của tình yêu. Sự ngọt ngào của hạnh phúc.
Nhưng đồng thời cũng chất chứa sự đau khổ, giằng xé vì thù hận
Phong ôm chặt Kris vào lòng, nói rất nhỏ
- Đừng tha thứ, vì anh..nhất
định…..sẽ tiếp tục khiến em phải đau khổ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT