Vũ Hân cố gắng nhấc mí mắt mình lên nhưng không được. Cô thấy cả thân thể như
nhẹ bẫng và bay lơ lửng trên không. Văng vẳng bên tai là tiếng nói chuyện giữa
những người đàn ông. Dường như ở đó có tiếng một người mà đối với cô rất quen
thuộc. Cô cố bám trụ vào tiếng nói mơ hồ ấy, cố gắng tạo cho mình một cảm giác
an toàn.
Cô thấy như ai đó đang nâng mình lên, một cảm giác ấm áp tràn khắp cơ
thể.
- Hân… Hân…
Tiếng nói của người đó rơi bên tai cô. Nghe như tiếng gọi nhưng lại giống như
cầu xin, nỉ non hơn. Trái tim cô chợt rung lên, đôi mắt dần dần hé mở.
Một màn mở ảo trắng xóa khiến cô chói mắt, đôi mắt cô khẽ nheo lại rồi mới
dần dần mở ra lần nữa. Khuôn mặt điển trai và tuấn mĩ hiện ra trước mắt cô. Vũ
Hân chợt thảng thốt, cơ thể không tự chủ được mà nhích lại phía sau.
- Em tỉnh rồi sao?
Người đó mỉm cười trìu mến nhìn cô, anh đưa tay gạt đi những lọn tóc đang rơi
trước trán cô. Vũ Hân bất giác co rúm người lại, đôi mắt tràn đầy sợ hãi. Ai có
thể giải thích cho cô tại sao cô lại ở đây, tại sao người bắt cô đi giờ lại là
anh hay không? Hôm qua người đàn bà đó còn cảnh cáo cô, còn tuyên bố sẽ không để
cô sống yên ổn. Vậy sao lúc này cô lại ở đây, ở trước mặt anh. Chẳng lẽ… người
mà cô từng yêu sâu đậm, chẳng lẽ… lại là người nhẫn tâm đẩy cô tới bước đường
cùng hay sao?
- Sao… sao lại là anh?
- Mẹ tôi đã tính sai một bước.- Anh nhìn cô không chớp.- Tôi sao có thể rời
mắt khỏi em được. Vậy nên tôi đã đoạt lại em từ tay bà ấy.- Anh cười dịu dàng.-
Có nên cảm ơn tôi một chút không?
- Hoàng Quân…- Vũ Hân thực sự sợ người đàn ông này.- Sao anh lại làm vậy với
tôi?
Hoàng Quân nhìn cô vẫn tràn ngập ôn nhu nơi đáy mắt. Anh nhìn cô, cảm giác
như thỏa mãn như hạnh phúc dù là chưa đủ. Anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhợt
nhạt của cô rồi dừng lại ở đôi môi nhỏ nhắn kia.
- Anh đã chờ em rất lâu rồi. Giờ thì không đợi được nữa.
- Chờ ư?- Cô bật thốt trong vô thức.- Anh… đã từng chờ đợi tôi sao…
- Hân!- Hoàng Quân nắm chặt lấy đôi vai gầy của cô.- Xa em là do anh bất đắc
dĩ, lúc đó anh không còn sự lựa chọn nào khác.
- Không có gì là bất đắc dĩ hết.- Vũ Hân hét lên.- Vậy tại sao không bất đắc
dĩ ở lại đó đi. Tại sao không bất đắc dĩ mà biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời
tôi? Tại sao lại trở về để hành hạ tôi? Anh hận tôi sao? Hận tôi không chờ anh
sao? Nhưng anh có biết rằng bốn năm qua tôi sống không bằng chết. Hiện tại cảm
thấy chết còn tốt hơn.
Hoàng Quân bị những lời nói của cô làm cho hoảng sợ. Anh liên tục lắc đầu,
phủ nhận tất cả những gì cô vừa nói. Hung hăng cúi xuống, anh hôn lên môi cô
bằng tất cả niềm khao khát. Cô có biết rằng anh đã yêu cô nhiều như thế nào, nhớ
cô nhiều như thế nào. Cô dường như là ánh sáng củ
a cuộc đời anh, là lý do
anh nỗ lực bản thân trưởng thành và mạnh mẽ. Để rồi có thể trở về bên cô, trao
cho cô cả cuộc đời của mình. Thế nhưng cô đã từ chối, cô cũng đã phủ nhận anh,
phủ nhận sự cố gắng vì cô của anh. Tàn nhẫn hơn là phủ nhận tình yêu mà anh đã
dành cho cô.
Vũ Hân gồng mình chống cự. Cô biết sức mình không thể so được với Hoàng Quân
thế nhưng cô không cho phép mình chịu khuất phục. Dường như lần này Hoàng Quân
thực sự sẽ tổn thương cô. Giờ cô có nói gì anh ta cũng sẽ không để tâm, cũng sẽ
làm tới cùng chuyện này.
- Buông… buông tôi ra…- Vũ Hân cất tiếng khi Hoàng Quân rời khỏi môi cô và
hôn lên cái cổ trắng mịn.- Tại sao lại phải làm vậy… tại sao…
- Tôi muốn giữ em mãi bên tôi…- Hoàng Quân trả lời, tay anh tiếp tục lần mò
cởi bỏ quần áo cô.- Và cách duy nhất khiến em mãi mãi bên tôi chính là làm em
mang thai con của tôi.
Một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu Vũ Hân. Cô ngừng chống cự, ngừng quẫy
đạp. Đôi mắt cô thất thần nhìn lên trần nhà lạnh toát. Trái tim cô đau đớn như
bị ai đó bóp nghẹt.
- Con…
- Phải! Là kết tinh tình yêu của chúng ta. Hân… em có biết anh rất mong chờ
hay không?
Lúc ấy cánh cửa phòng đột ngột mở ra. Đứng đó là bà Hoàng Như với ánh mắt tức
giận xen lẫn độc ác tốt cùng. Vũ Hân nhìn bà ta, chợt miệng cô cười một cách
giảo hoạt. Đau đớn ư? Trên đời này còn sự đau đớn nào cô chưa nếm qua. Đau đớn
vì người mình yêu quay lưng bỏ đi không một lời từ biệt? Cô đã trải qua. Đau đớn
vì thể xác cũng như tinh thần bị giày vò. Cô cũng đã trải qua. Vậy thì còn thứ
gì nữa đây? Mà người đàn bà đang đứng trước mắt cô kia chính là người đã gây ra
tất cả đau khổ đó. Chính bà ta đã đẩy cô xuống dưới đáy của sự tuyệt vọng. Đoạt
đi tất cả những thứ mà với cô lúc đó là trân quý nhất.
- Kết tinh tình yêu ư?- Vũ Hân cười lạnh.- Chẳng phải nó đã bị anh giết chết
từ bốn năm trước rồi hay sao?
Hoàng Quân ngừng lại, mọi hành động của anh đều bất động trước câu nói ấy.
Anh ngước nhìn vào đôi mắt quật cường nhưng đầy đau khổ của cô.
- Em… nói gì cơ…
- Con của anh đã vì mà anh giết chết từ trong trứng nước rồi. Anh không biết
sao? Người đàn bà đó, mẹ của anh không nói cho anh biết sao?
Hoàng Quân run rẩy nhìn theo ánh mắt cô. Đằng sau anh, bà Hoàng Như đã đứng
đó chăm chăm nhìn hai người. Cô nói mẹ anh đã giết con anh sao? Mà lại là giết
chết từ bốn năm trước… Bốn năm trước anh đã có con với cô sao…
- Tại… tại sao khi đó lại giấu anh?- Anh quay đầu trừng mắt nhìn cô. Đôi mắt
đỏ ngầu biểu thị tức giận cùng thống hận.
- Giấu ư?- Vũ Hân bật cười.- Tôi đã muốn nói cho anh, tôi muốn dùng đứa con
để níu giữ anh thế nhưng… được sao? Mẹ anh cho tôi cơ hội đó sao?
- Sao…- Hoàng Quân buông lỏng bàn tay đã nắm chặt thành quyền. Con mắt vô hồn
nhìn cô.
- Mẹ anh không nói với anh rằng bà ta đã bắt cóc tôi, giam tôi lại để việc ra
nước ngoài của anh được suôn sẻ sao? Và cả việc cho người đuổi theo tôi khi tôi
chạy trốn khiến đứa con ấy mãi mãi ra đi…
Giọng cô nghẹn lại, cô cố ngăn những giọt nước mắt sắp tuôn rơi. Cô quyết
không mềm yếu, ngay lúc này đây sao cô có thể mềm yếu. Cô sao có thể để người
đàn bà đó nhìn thấy sự thống khổ của cô kia chứ?
- Và anh biết điều gì đã khiến tôi hận anh không?- Vũ Hân nhìn Hoàng Quân lúc
này mặt đã không còn chút huyết sắc.- Rằng tôi sẽ mãi mãi không thể có con được
nữa… tôi đã vĩnh viễn mất đi thiên chức làm mẹ…
Hoàng Quân bất lực khuỵu xuống, hơi thở anh dồn dập ngắt quãng.
- Không… không…
Anh không tin, không tin. Làm sao có thể như vậy được. Không, làm sao những
chuyện đó là thật được. Vũ Hân sẽ không như vậy… không thể…
- Không tin sao?- Cô đứng dậy cúi đầu nhìn anh.- Có muốn hỏi bà ta để đối
chứng hay không?
Hoàng Quân ngước nhìn cô rồi chậm rãi nhìn mẹ mình. Bà Hoàng Như vẫn đứng đó,
mặt không tỏ vẻ gì là thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận. Điều đó khiến Hoàng
Quân càng hoảng sợ và lo lắng hơn.
- Mẹ, hãy nói rằng đó không phải sự thật… HÃY NÓI NHỮNG GÌ CÔ ẤY NÓI CHỈ
LÀ…
- LÀ GIẢ DỐI SAO?- Vũ Hân hét lên.- BÀ TRẢ LỜI CON TRAI BÀ ĐI. NHỮNG GÌ TÔI
NÓI LÀ GIẢ DỐI SAO?
- Không sai.- Bà Hoàng Như lên tiếng khiến Hoàng Quân cảm thấy như mình đang
rơi xuống chín tầng địa ngục.- Tất cả đều đúng nhưng không phải mẹ làm vì con
sao Hoàng Quân? Vì con, mẹ có thể…
- ĐÓ LÀ CON CỦA CON.- Anh gầm lên, đôi mắt giờ đã không còn tự chủ nữa.- Cô
ấy là người phụ nữ con yêu, vậy mà mẹ lại nhẫn tâm tới vậy sao? Cảm giác giết
chết cháu mình, hành hạ con trai mình khiến mẹ cảm thấy thoải mái vậy sao?
- Sao con dám nói vậy?- Bà Hoàng Như giận dữ nhìn anh.- Mẹ là mẹ của con.
- LÀ MẸ CỦA CON THÌ CÓ QUYỀN TƯỚC ĐOẠT THIÊN CHỨC LÀM MẸ CỦA NGƯỜI KHÁC HAY
SAO???
Vũ Hân khẽ rơi lệ. Cảm giác như những chuyện đang diễn ra là một giấc mơ. Sau
ngần ấy năm, cô lại có thể nói ra bí mật của cả đời mình như thế. Thống hận, khổ
sở vẫn tồn tại. Những gì đã xảy ra không thể cứ thế phai nhòa đi. Thời gian cũng
không quay lại để cô có thể ngăn mọi chuyện xảy ra. Nỗi đau của cô trong bốn năm
qua không ai có thể hiểu và sẻ chia…
- Anh biết không… giờ tôi thấy rất nhẹ nhõm.- Cô nhìn Hoàng Quân đang quỳ
phục bên cạnh mình.- Cảm giác được anh cũng đang chịu đau khổ giống như tôi… rất
thoải mái… Giờ tôi sẽ không phải giấu kín nó nữa. Nỗi đau ấy, cần có anh chịu
đựng cùng tôi…
- Hân… xin lỗi…
Vũ Hân im lặng. Cô không thể nhận lời xin lỗi của anh được bởi nỗi đau ấy, cô
không thể quên. Cô cũng không thể nói câu từ chối vì thực ra anh không hề có lỗi
lầm gì. Cô trả lại cho không gian ấy sự im lặng tột cùng rồi rời khỏi đó. Cô
không biết mình làm thế nào để tới đây nhưng lúc này cô lại bước ra đường hoàng
như đó là nhà mình.
…
Vũ Hân trở về nhà thì trời cũng đã tối. Căn phòng tối om không tiếng động
nhưng cô biết ở đâu đó trong ngôi nhà này, đang có sự hiện diện của anh. Cô lặng
yên rồi xác định phương hướng. Cô không muốn bật đèn bởi cô cũng không muốn đối
diện với anh trong ánh sáng chói lòa ấy.
Mạnh Nguyên đứng bên cạnh cửa sổ lớn. Dáng anh bị bóng tối bao trùm khiến cô
không thể nhận ra anh nữa. Nếu không vì cô yêu anh, cô có thể cảm nhận hơi thở
của anh, sự tồn tại của anh thì có lẽ cô đã không nhìn thấy anh. Cô biết anh
đứng đó và nhìn cô như chờ đợi cô tới với anh.
Bàn tay anh giơ lên nhưng rồi lại buông thõng trong không trung. Tiếng anh
vang lên nhè nhẹ, giống như một làn gió nhẹ thổi qua.
- Anh… lại mơ nữa rồi phải không…
Vũ Hân che miệng ngăn tiếng khóc sắp bật thốt. Anh chắc đã rất lo lắng cho
cô. Có lẽ rằng đã mất ngủ từ khi cô mất tích tới giờ. Vậy mà giờ khi thấy cô,
anh lại ngỡ như mình đang mơ. Điều ấy khiến Vũ Hân không khỏi đau đớn một
trận.
Cô bước nhanh chân tới rồi ôm chặt lấy thắt lưng của anh. Rúc thật sâu vào
lòng anh rồi cọ nhẹ. Hơi ấm của anh, mùi hương của anh tràn ngập khứu giác cô
khiến cô bình tĩnh hơn. Nỗi nhớ mấy ngày qua như giày vò khiến cô nghĩ rằng mình
sẽ chết mất nếu không ôm lấy anh ngay lúc này.
- Hân…
- Là em!- Cô nghẹn ngào.- Là em đây. Không phải mơ. Em đã về với anh rồi
đây!!.
Mạnh Nguyên khẽ giật mình rồi cũng nhanh chóng, gắt gao ôm lấy cô. Hơi ấm của
cô khiến anh nhận ra rằng mình không nằm mơ. Thân hình nhỏ bé của Vũ Hân run lên
trong vòng tay anh. Chân thật tới mức anh thực muốn không buông cô ra nữa.
- Anh rất nhớ em, Vũ Hân!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT