Tiếng nhạc vang lên trong không gian yên tĩnh. Bờ mi dài khẽ run, nhưng đôi
mắt vẫn không tình nguyện mở mắt ra. Thế những tiếng nhạc chuông điện thoại vẫn
vang lên không ngừng nghỉ, chứng minh cho việc người gọi đến rất kiên trì. Đấu
tranh tư tưởng rất lâu Vũ Hân mới không tình nguyện mở mắt. Cô bò dậy khỏi mắt
đất lạnh băng. Hôm qua sau khi khóc, cô đã ngủ thiếp đi trên nền đất lạnh lẽo ở
cửa ra vào. Giờ toàn thân đau nhức, cảm giác như từng tấc da thịt không phải là
của mình.
Vũ Hân đưa mắt tìm chiếc điện thoại và ngạc nhiên nhìn vào tên người gọi. Mới
có năm giờ sáng mà Mạnh Nguyên đã gọi điện cho cô. Cô vội vàng chỉnh lại giọng
mình rồi bắt máy.
- Alo!
- Hân…
- Vâng! Sao anh gọi cho em sớm vậy?
- Anh ở ngoài cửa. Mở cửa cho anh.
- Gì cơ?- Vũ Hân giật mình, cô hỏi lại vì bởi cô không dám tin điều anh
nói.
- Anh nói anh về rồi, ra mở cửa cho anh!
Vũ Hân ngước mắt nhìn ra phía cửa rồi run run mở khóa. Người đàn ông ấy đứng
ngay trước mắt cô, mỉm cười trìu mến. Anh như một cơn gió đi đến bất định. Thế
nhưng tất cả lúc nào cũng gây cho cô những bất ngờ không thể tưởng. Dưới mắt anh
có một quầng thâm mờ mờ, cô nhận ra đó chính là dấu hiệu mất ngủ của anh. Cô
quên rằng tối qua mình đã ngắt máy đột ngột mà không gọi điện lại giải thích. Có
lẽ anh lo lắng nên đã trở về nhanh như vậy.
Chợt thấy mình trở thành gánh nặng, cản trở công việc của anh. Cô cúi đầu,
mấp máy môi.
- Em… hôm qua…
Cô chưa kịp nói gì, anh đã bước một bước rồi ôm lấy cô. Bao trọn cô trong
vòng tay ấm áp và rộng lớn của mình. Cô nào có biết anh đã lo lắng thế nào khi
nghe xong cuộc đối thoại giữa cô và Hoàng Quân. Nếu không phải anh nhờ tới sự
trợ giúp của vị đối tác làm ăn của công ty thì sẽ không thể bắt máy bay trở lại
nhanh như vậy. Ngồi trên máy bay mà anh cứ ngỡ như ngồi trên chảo lửa. Anh không
biết cô sẽ xảy ra chuyện gì không. Chỉ sợ rằng anh trở về chậm một giây thôi
cũng sẽ có chuyện xấu xảy ra. Cả quãng đường dài đó anh thức trắng và không hề
chợp mắt một chút nào. Tâm trí thì hoàn toàn bị ám ảnh bởi cô. Quả thực lúc đó
anh mới nhận ra cuộc đời anh không thể sống thiếu người con gái đó. Cũng như cô
không thể xảy ra bất cứ chuyện gì được.
- Nguyên…- Vũ Hân dù rất hạnh phúc trong vòng tay của anh nhưng vẫn cảm thấy
cái ôm này quá chặt.- Em hơi khó thở…
- Anh xin lỗi!
Mạnh Nguyên thấy mình dường như đã hành động hơi quá nên vội vàng nới lỏng
vòng tay. Nhưng quả thực không muốn buông cô ra. Anh nhìn cô, tìm kiếm một điểm
nào đó khác lạ ở cô nhưng có vẻ cô đã che dấu rất tốt. Anh mắt anh ngừng lại ở
đôi mắt trong suốt của cô. Hai đôi mắt giao nhau, rồi tìm kiếm hình ảnh của đối
phương trong mắt người kia.
- Sao anh lại trở về sớm như vậy?
- Vì nhớ em!- Mạnh Nguyên nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô.
- Em không muốn anh vì em mà ảnh hưởng tới công việc. Như vậy em sẽ cảm thấy
rất có lỗi.
- Sẽ không!
Mạnh Nguyên nói để cô yêm tâm. Nhưng sự thật là anh có thể từ bỏ tất cả chỉ
vì cô. Sự nghiệp của anh sẽ không vì anh quan tâm tới người anh thương yêu mà bị
ảnh hưởng hay rung chuyển. Ở bên cạnh anh có nhiều người tài giỏi như vậy, anh
không tin là công ty sẽ xảy ra việc gì. Trừ khi là có người thực sự muốn hãm hại
anh.
Ngày hôm sau, trên sàn giao dịch chứng khoán, giá cổ phiếu của Red Ocean bắt
đầu có sự biến đổi. Ban đầu chỉ là giảm vài điểm nên mọi người cũng không quá lo
lắng. Thế nhưng liên tiếp trong vòng ba ngày, số điểm của Red Ocean đã giảm mạnh
khiến không chỉ những người chơi chứng khoán mà ngay cả ban lãnh đạo cấp cao của
Red Ocean cũng thất kinh bạt vía.
Sự việc trên chưa từng xảy ra với Red Ocean kể từ khi bước lên sàn chứng
khoán tới nay. Bởi sự ổn định về giá cổ phiếu đồng nghĩa với việc công
ty sở
hữu cổ phiếu đó đang hoạt động rất tốt. Bước chuyển biến này đã khiến cho hàng
trăm nhân viên công ty rơi vào cảnh hoảng hốt cực độ. Các cán bộ quản lý cũng
không khỏi chấn kinh.
Phòng họp lớn nhất của Red Ocean vẫn đang hoạt động hết công suất từ mấy ngày
trước đây, khi thông tin về giá cổ phiếu giảm. Mạnh Nguyên ngồi ở ghế chủ tọa,
thân ảnh cao lớn nhưng gương mặt thì lại tràn ngập sự mệt mỏi. Thành Nam ngồi
bên trái anh cũng không khác là bao với những cái nhíu mày không ngừng. Bên phải
là Hữu Thiên, tuy anh giữ bình tĩnh rất tốt nhưng đôi khi người ta lại thấy anh
đưa tay lên khẽ day day vào huyệt thái dương.
Ba nhân vật tầm cỡ nhất Red Ocean không mấy khi cùng nhau xuất hiện ở cùng
một cuộc họp. Nhưng đã mấy ngày nay họ luôn gặp nhau, luôn cùng nhau kề vai sát
cánh để giải quyết mối lo trước mắt. Và sự thật là dù họ đã cố gắng đến đâu cũng
không thể ngăn cổ phiếu tiếp tục giảm.
- Mọi người!- Mạnh Nguyên rời mắt khỏi màn hình vi tính rồi lên tiếng.- Nghỉ
giải lao một chút đi. Trông ai cũng có vẻ mệt mỏi rồi.
Họ đưa mắt nhìn nhau rồi khẽ thở dài. Mấy ngày nay không ai là không căng
thẳng tột độ, tâm tình lúc nào cũng căng như dây đàn. Cho tới khi cánh cửa lớn
khép lại, Thành Nam mới ném cây bút trong tay rồi ngửa người ra sau tựa vào ghế.
Bao nhiêu hình tượng đẹp đẽ đã bị anh ném bay ra ngoài cửa sổ.
- Tình trạng này bao giờ mới kết thúc.- Anh than thở.- Tình cảm thì đang
trong giai đoạn khó khăn, công việc thì lung lay… ông trời định trừng phạt tôi
sao…
- Bộ cậu đang theo đuổi ai sao?- Hữu Thiên rời mắt khỏi màn hình máy tính,
tay lại đưa lên ấn ấn vài huyệt thái dương.- Cô gái nào mà lại xui xẻo như
vậy?
- Cậu có thể dừng việc nói móc tôi được không?- Thành Nam cau mày.- Phải
chăng vì cậu nói gì đó nên cô ấy mới lạnh nhạt với tôi?
- Cô ấy?- Hữu Thiên bật cười.- Là Mỹ Kim sao?
- Vậy chẳng nhẽ là Phương Nhi.- Giọng của Thành Nam mang một chút gắt gỏng.-
Mỹ Kim không phải người lạnh lùng như vậy, trước đây cô ấy rất…
Nói được tới đây thì tự dưng anh dừng lại. Phải, tất cả chỉ là trước đây. Mỹ
Kim của bây giờ sao có thể dễ dàng cho anh tiến vào cuộc sống của cô một lần
nữa. Nếu anh yêu cô thì anh cần phải kiên trì. Nếu cô đối với anh còn tình cảm
thì nhất định tới một ngày nào đó, cô sẽ chấp nhận anh. Nhưng… đó là ngày nào
mới được a…
Hữu Thiên nhìn Thành Nam rồi khẽ lắc đầu, trên môi không thể ngừng được mà
xuất hiện một nụ cười nhạt. Quay sang bên cạnh, gương mặt trầm tư của Mạnh
Nguyên thực sự làm anh thấy chú ý. Dường như Mạnh Nguyên đang nghĩ gì đó khiến
bản thân anh phải nhập tâm tới vậy.
Hữu Thiên lấy lại bộ dạng nghiêm túc thường ngày. Anh bắt đầu nói về công
việc.
- Tình hình hiện tại vẫn không mấy khả quan.- Hữu Thiên nói với Mạnh Nguyên.-
Mấy ngày nay tôi không ngừng quan sát biến động của thị trường cũng như cho
người điều tra. Với tài lực hiện tại của Red Ocean thì không thể có chuyện giá
cổ phiếu giảm đột ngột như vậy. Nên chỉ còn một lý do.
- Có người muốn hãm hại chúng ta.- Thành Nam bật dậy, chửi thề một câu.-
Shit!!!
- Cậu có nghĩ tới ai không?- Hữu Thiên quay sang nhìn Mạnh Nguyên.
- Cậu mong đó là ai?- Thành Nam nhếch môi nhìn Hữu Thiên.
- Không phải là mong.- Hữu Thiên lắc đầu.- Ý tôi muốn nói, hiện tại ai là
người có khả năng và lý do để làm vậy nhất.
- Chẳng lẽ ý cậu là…
Tất cả những lời của Hữu Thiên chỉ đang hướng tới một người. Ngay cả Thành
Nam cũng đoán được ra đó là ai thì không lý gì Mạnh Nguyên lại không biết. Nghe
xong những lời đó, anh lại càng rơi vào trầm mặc. Ngay từ đầu anh đã nghĩ tới
người đó, chỉ là không dám tin. Anh thực không nghĩ vì Vũ Hân mà anh với anh
trai lại quay lưng với nhau trở thành thù địch. Bởi dù là ai thắng, ai thua thì
với Vũ Hân đó cũng chính là một cú đả kích rất lớn.
Với thực lực hiện tại của Maze, Hoàng Quân chắc chắn không đủ để có thể gây
náo loạn thị trường như vậy. Cho nên việc này ắt hẳn có sự tham gia của phu nhân
Hoàng Như, cũng chính là mẹ của anh.
Mạnh Nguyên lấy điện thoại từ trong túi ra rồi nhẹ nhàng ấn số. Đầu dây bên
kia vang lên rất lâu mới có người bắt máy. Tiếng phụ nữ nhẹ nhàng, tinh tế nhưng
cũng khống kém phần lạnh lùng vang lên.
- Là con!- Mạnh Nguyên nhìn vào khoảng không trước mắt.- Con có chuyện muốn
nói với mẹ. Vâng! Vậy gặp mẹ sau nửa tiếng nữa.
Anh cúp máy rồi đứng dậy.
- Các cậu tiếp tục tìm cách trấn an các cổ đông và nhân viên trong công ty.
Tôi ra ngoài một lúc.
Nhận được ánh mắt đáng tin cậy từ phía Hữu Thiên và Thành Nam, Mạnh Nguyên
nhanh chóng rời khỏi phòng họp và lên xe đi tới chỗ hẹn với bà Hoàng Như. Suốt
quãng đường đi anh đã nghĩ xem mình nên nói những gì, chỉ là dường như nhắc tới
Vũ Hân trong cuộc nói chuyện này thì không hay lắm.
…
Đó là một căn biệt thự ở khu đô thị mới, khá yên tĩnh và thoải mái. Một nơi
rất thích hợp với những người ưa thích yên tĩnh, tự do và không muốn bị làm
phiền như bà Hoàng Như. Căn biệt thự màu trắng sang trọng, mang đậm chất phương
tây. Phòng khách rộng lớn nhưng lại mang chút lạnh lẽo, cô quạnh.
Mạnh Nguyên bước lên thẳng lên lầu và gõ cửa thư phòng. Bên trong vọng ra một
tiếng nói trầm thấp.
- Vào đi!
Anh thở hắt ra rồi xoay nắm cửa. Bà Hoàng Như ngồi đằng sau chiếc bàn làm
việc khá rộng, cúi đầu như đang làm gì đó. Xung quanh là những giá sách dày đặc
những cuốn về kinh tế học cũng như thời trang với đủ loại ngôn ngữ. Anh nhìn mẹ
mình một hồi lâu không lên tiếng, cũng không bước lại gần mà chỉ đứng ở phía cửa
chờ đợi.
Bà Hoàng Như khẽ ngước mắt lên. Qua cặp kính gọng vàng, đôi mắt bà đã có dấu
vết của năm tháng nhưng vẫn giữ được nét đẹp quý phái. Có thể nhận thấy sự quật
cường cũng như mạnh mẽ của Mạnh Nguyên và Hoàng Quân là được thừa hưởng từ
bà.
- Con ngồi đi.
Bà đứng dậy rồi tiến về phía bộ sofa gần cửa sổ và ngồi xuống. Mạnh Nguyên
cũng đi theo bà và ngồi xuống phía đối diện. Bà nâng tay rót cho mỗi người một
chén trà rồi mới nói.
- Chắc con không phải là tới thăm ta?
- Mẹ! Chắc mẹ biết tình hình hiện tại của Red Ocean.
Mạnh Nguyên không hề vòng vo và đi vào thẳng vấn đề. Câu hỏi thẳng của anh
khiến bà Hoàng Như không quá ngạc nhiên. Bà khẽ cười rồi nhấp một ngụm trà. Vị
trà thanh thanh, mát mát khẽ thấm dần khoang miệng khiến tâm tình người thưởng
trà càng thêm hưng phấn.
- Con rất giống ba con, luôn coi sự nghiệp là hàng đầu. Vì thế đôi khi, hai
người sẽ đánh mất thứ thực ra đối với mình là quan trọng nhất.- Bà nhìn chăm chú
vào Mạnh Nguyên.- Nhưng con cũng rất giống mẹ. Quật cường và mạnh mẽ, che giấu
rất tốt tâm tư tình cảm của bản thân. Có điều đôi khi con lại khá bốc đồng và
không chịu suy nghĩ kỹ mọi việc.
- Con không giống ông ấy, vì công việc mà bỏ quên vợ con. Cũng không giống
mẹ, từ bỏ người chồng đã cùng chung sống với mình gần hai mươi năm để theo chân
người đàn ông khác. Con không giống hai người có thể chia cắt tình anh em, tình
cha con, tình mẹ con chỉ để thỏa mãn cái tính nhất thời của bản thân.
Bà Hoàng Như im lặng, Mạnh Nguyên dường như đang lên án bà vì những gì bà đã
gây ra. Thế nhưng bà lại thấy thật buồn cười. Đứa con này của bà lại nói rằng nó
không giống như vậy, nó sẽ không đi vào vết xe đổ của bố mẹ nó.
- Nguyên, con nghĩ mình sẽ không như vậy sao?
- Sẽ không!- Giọng nói anh đầy vẻ kiên quyết và chắc chắn.- Vì vậy ngày hôm
nay con tới đây muốn nói với mẹ rằng, nếu sự việc lần này có liên quan tới Hoàng
Quân thì con cũng không mong mẹ sẽ đứng cạnh anh ấy mà dung túng cho những việc
anh ấy làm. Con cũng không mong mẹ đứng về phía con, chỉ cần mẹ đứng ở giữa là
được.
- Con nghĩ ta sẽ để cho con và nó đối đầu với nhau?
- Không. Con không muốn bản thân đối đầu với anh ấy. Thế nhưng con cũng không
muốn anh ấy tiếp cận người phụ nữ của con. Dùng cô ấy làm lý do gây nên những
hỗn loạn hiện nay.
Sắc mặt bà Hoàng Như đen đi một nửa. Bà có biết về việc Hoàng Quân gây náo
loạn thị trường chứng khoán, cũng gây không ít khó dễ cho công ty của Mạnh
Nguyên. Thế nhưng bà nào có ngờ tất cả những gì đứa con cả của bà làm lại là vì
người con gái đó. Điều càng không thể tưởng tượng được là tới đứa con thứ cũng
chết mê chết mệt vì cô ta. Khóe môi bà run run, co rúm lại như đang thực tức
giận. Bà nghiêm nghị nhìn Mạnh Nguyên rồi lên tiếng.
- Cô ta không hợp với con, một người đàn bà như vậy không xứng làm con dâu
Phan gia.
- Cô ấy xứng hay không cũng không cần mẹ quyết định.
Mạnh Nguyên đứng bật dây, cao giọng trả lời. Anh quả thực không muốn cãi lại
mẹ mình nhưng lại càng không muốn bất cứ ai lăng nhục người con gái đó trước mặt
anh. Anh yêu cô còn chưa đủ, sao có thể để cho người ta nói này nói nọ về cô kia
chứ.
- Người lấy vợ là con, người yêu cô ấy cũng là con, người sẽ bảo vệ và ở bên
cô ấy tới cùng cũng sẽ là con. Bất kể ai dù là Hoàng Quân hay mẹ có ý định tổn
thương cô ấy, con cũng nhất quyết không để yên.
Dứt lời, anh quay người rồi rời khỏi căn phòng ngột ngạt đó. Rốt cuộc rằng bà
đã sai. Khi thấy Mạnh Nguyên xuất hiện cùng cô gái đó ở bữa tiệc cách đây không
lâu, bà đã có dự cảm không lành. Có điều bà nghĩ một người lạnh lùng và kiêu
ngạo như Mạnh Nguyên sẽ không phải lòng một cô gái như thế. Vậy mà nào ai ngờ
được rằng ngày hôm nay, khi nhận được cú điện thoại bất ngờ của con trai. Bà
nghĩ anh tới là để mong bà giúp đỡ. Thế nhưng anh lại chỉ muốn bà đừng can thiệp
vào việc này. Tất cả những gì anh làm đều là vì người con gái đó.
Bốn năm qua tuy bà luôn ở bên cạnh Hoàng Quân, luôn dốc sức cho sự nghiệp của
đứa con cả. Hàng ngày nhìn anh không ngừng tiến bộ trong công việc và càng
trưởng thành hơn. Thế nhưng bà biết những gì mà Hoàng Quân cố gắng là có mục
đích. Đó không phải là vì bà, không phải vì sự kỳ vọng của bà mà là vì đứa con
gái đó.
Hai đứa con của bà, đứa nào cũng ưu tú, sự nghiệp vững mạnh, đều là những
người có địa vị trong xã hội. Vậy mà lại đều vì một người con gái có thể làm tất
cả mọi thứ, kể cả đối đầu với nhau.
Năm xưa bà chia cắt Hoàng Quân và Vũ Hân, bà đã nghĩ rằng cô sẽ không thể
xuất hiện trước mặt Hoàng Quân được nữa. Thế nhưng bằng một cách nào đó, cô lại
ở gần đứa con khác của bà. Đó giống như một sự báo thù của cô dành cho hành động
của bà vậy.
Bà Hoàng Như khẽ nhắm mắt lại, hai đứa con của bà rất nghe lời. Có điều chỉ
riêng chuyện tình cảm là không nhân nhượng khiến bà rất đau đầu. Nếu bà không
mau giải quyết Vũ Hân và ngăn cản hai anh em đối địch nhau thì nhất định kết quả
của cuộc chiến này sẽ khiến bà hối hận suốt cả cuộc đời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT