Mạnh Nguyên thò mặt ra ngoài nhìn Vũ Hân trong bộ dạng mà anh nghĩ đó là hình
ảnh đẹp nhất anh muốn thấy ở cô. Mái tóc rối chưa được chải cẩn thận, làn da
trắng ẩn sau chiếc áo sơ mi, đôi chân nhỏ nhẳn lộ ra như đang khiêu khích
anh.
- Anh không nói chiếc đó.- Anh cười.
- Em giặt rồi treo trong tủ ấy.
Đã gần một tháng nay, Mạnh Nguyên dường như đã có ý định chuyển hẳn sang sống
cùng với Vũ Hân. Bằng chứng là anh ngày nào đi làm về cũng tạt qua nhà cô, cùng
ăn cơm tối rồi ngủ lại. Đồ dùng cá nhân, quần áo anh cũng mang sang cất trong
tủ. Vũ Hân cũng không ý kiến gì cả, hệt như cô thấy đó là chuyện rất đỗi bình
thường của những cặp đôi yêu nhau.
Cảm nhận được hơi ấm từ đằng sau, những ngọn gió thổi khẽ đằng sau tai, chiếc
eo thon đang được ai đó ôm trọn, Vũ Hân vẫn chăm chú vào chiếc chảo trước mặt.
Người ở đằng sau có vẻ thấy được mình không thể quyến rũ được cô gái này bằng
cái cách đơn giản kia nên đã hỏi đùa cô.
- Anh hấp dẫn hơn mấy miếng trứng đó hả?
- Lại còn phải hỏi.- Vũ Hân cười khanh khách rồi ẩn anh ra.- Anh đi thay đồ
đi, em xong rồi đây.
Mạnh Nguyên vừa khuất sau cánh cửa phòng ngủ thì chuông cửa vang lên. Vũ Hân
tắt bếp rồi chạy ra và cô quên mất một điều rằng mình đang ăn mặc rất rất không
“lịch sự”.
- Ai đó…
Khuôn mặt tươi tỉnh của Vũ Hân bỗng ở trạng thái hốt hoảng tột độ. Cô dịch
dần về phía sau dù vị khách kia không có ý định vào nhà. Vị khách nhìn cô không
chút thiện cảm, ánh mắt dò xét vẻ ngoài của cô một cách kĩ lưỡng.
- Bà có 5 phút để giải quyết đống lộn xộn trong kia. 5 phút sau quay lại, tôi
sẽ không cảm thấy ngại khi xông thẳng vào đâu!
- Mỹ… Mỹ Kim…
Mỹ Kim quay ngoắt sau khi tặng Vũ Hân một tia nhìn sắc lẻm. Vũ Hân nuốt khan,
cô lao ngay vào trong nhà rồi làm y chang như lời Mỹ Kim nói. Cô túm lấy Mạnh
Nguyên đang định chui vào phòng tắm bắt anh mặc đồ và “tống khứ” anh khỏi nhà
mình trong khoảng thời gian ngắn nhất. Không cần nói cũng biết Mạnh Nguyên ngơ
tới mức nào nhưng bị Vũ Hân đuổi thế anh cũng chỉ có nước là làm theo chứ không
làm gì khác được.
Đúng 5 phút sau, Mỹ Kim lại một lần nữa ấn chuông và bước vào nhà trước sự
khúm núm, lo lắng của Vũ Hân. Không màu mè, không rườm rà, cô quẳng chiếc túi
xách xuống ghế và thả người theo. Vũ Hân lật đật chạy đi rót nước rồi trở
lại.
- Sao bà lại tới đây?
- Chuyển công tác.
- Có thật thế không?
Vũ Hân quá rõ Mỹ Kim, khả năng cao là Mỹ Kim vô Nam chỉ vì cô chứ chẳng vì
công việc. Cô biết mình là gánh nặng của Mỹ Kim nhưng không thể không dựa vào Mỹ
Kim được. Ngoài Hữu Thiên ra, Mỹ Kim chính là người bạn nữ duy nhất hiểu Vũ Hân,
luôn lắng nghe cô nói. Thuộc tuýp người hành động nhiều hơn nói, Mỹ Kim cũng khá
lạnh nhưng cũng rất cá tính. Hiện tại cô đang làm chuyên viên của một công ty
chuyên về khách sạn và du lịch. Lương ổn định nhưng tới giờ cũng chưa có người
yêu. Thời gian của cô hầu hết là dành để nghe và hiểu Vũ Hân. Nếu Mỹ Kim là đàn
ông thì có khi cô cũng đã lấy Vũ Hân rồi cũng nên.
- Kim, bà…
- Anh ta đâu?- Mỹ Kim cắt lời Vũ Hân.
- Hở? Ai cơ?
Mỹ Kim đưa ánh mắt sắc lẻm nhìn Vũ Hân.
- Lại còn hỏi ai? Chủ nhân của chiếc áo ban nãy bà mặc đâu?
- Cái đó…- Vũ Hân lí nhí.- Chẳng phải bà kêu tôi đuổi Mạnh Nguyên đi sao?
- Sống chung rồi à?- Mỹ Kim chợt vào thẳng vấn đề làm gương mặt Vũ Hân đanh
lại.
-…
- Quyết định chính thức chưa? Có chắc chắn không?
Những câu hỏi liên tiếp khiến Vũ Hân tái mét. Cô mím chặt môi nhưng không lên
tiếng trả lời câu hỏi nào của Mỹ Kim. Vì cô biết Mỹ Kim có ý gì.
- Tôi tự hào vì bà chưa bao giờ hối hận về những gì mình làm.- Mỹ Kim cười
nhưng gương mặt không hề tỏ ra “tự hào” như cô đang nói.- Nhưng lần này… có như
mọi lần không?
-… Kim…
- Bà quyết định làm tổn thương người đó thật sao?
-…
- Bà không sợ bị trừng phạt sao Vũ Hân?
- Kim à…
- Bà như vậy vẫn chưa đủ sao?
- MỸ KIM…- Vũ Hân hét lên rồi lấy hai tay ôm đầu, giọng run rẩy.- Xin bà… làm
ơn đừng nói nữa…
- Vũ Hân!- Mỹ Kim ôm lấy Vũ Hân, mắt đỏ hoe.- Tôi không muốn bà bị trừng phạt
thêm nữa… Ông trời đã quá nhẫn tâm với bà rồi. Bà đang chịu sự trừng phạt trong
khi bà không gây ra lỗi lầm nào cả. Giờ nếu cứ tiếp tục thế này… chính là bà
đang t
ự trừng phạt, tự hành hạ chính mình đấy Vũ Hân…
Vũ Hân không thể khóc thành tiếng. Những âm thanh cứ bị tắc và bị nghẹn lại ở
cổ họng. Những tiếng rên rỉ đau đớn ấy một lần nữa cô lại để bạn mình nghe thấy.
Cô lại khiến người bạn mình yêu thương nhất chứng kiến tất cả những đau khổ mà
mình trải qua. Khiến người đó dường như cũng đang chịu nỗi đau ấy cùng mình. Tội
lỗi mà cô gây ra sẽ không bao giờ có thể bù đắp được nhưng… những gì cô đang
phải gánh chịu, nhũng gì mà cô đã và đang bị tổn thương thì ai sẽ là người bù
đắp cho cô… là ai đây…
…
- Bà sống ở đây à?
Vũ Hân đi loanh quanh trong căn hộ mà Mỹ Kim thuê. Tuy diện tích nhỏ nhưng
lại rất ấm cúng và đầy đủ, tiện nghi.
Những bức tường được sơn màu trắng, sàn gỗ, kết hợp với rèm cửa được
làm từ vải lanh đơn giản giúp cân bằng ánh sáng trong phòng khách nhỏ
nhắn.
Mỹ Kim đều dùng đồ có gam màu lạnh như trắng, đen, xanh navi khiến ngôi nhà
mang đầy tính hiện đại nhưng cũng làm cho người ở có cảm giác cô đơn, lạnh lẽo.
Vũ Hân tuy là người có con mắt thẩm mỹ hơn Mỹ Kim nhưng cô cũng phải công nhận
một điều rằng cách Mỹ Kim bày biện đồ đạc cực kì hợp lí, cũng giống như con
người của chính cô. Nếu Vũ Hân là một người thường hành động theo cảm tính và
dựa vào tình cảm của bản thân thì Mỹ Kim lại ngược lại. Cô rất logic, rất kế
hoạch. Cô luôn vạch định mục đích và tìm cách để đi tới mục đích đó một cách
nhanh nhất. Vũ Hân biết đó không phải là cách sống thực sự của Mỹ Kim. Bởi kể từ
khi Vũ Hân trở nên yếu đuối và cần người để tựa vào, Mỹ Kim đã thay đổi thành
một người lạnh hơn, cứng rắn hơn. Với cô, dường như mọi thứ khác đều không quan
trọng. Quan trọng là bạn của cô, Vũ Hân có thoải mái, có cảm thấy an tâm khi dựa
vào mình hay không mà thôi.
- Vậy là… bà yêu Mạnh Nguyên!
Mỹ Kim đứng trước gian bếp nhỏ và nhìn Vũ Hân đang cặm cụi nấu ăn. Gương mặt
thoải mái, sáng bừng bỗng chốc cứng lại như bị ai đó nói trúng tim đen. Vũ Hân
không hiểu sao mình lại sợ những câu hỏi của Mỹ Kim tới vậy. Cô chỉ biết cô
không thể trả lời chúng một cách rành rọt. Cũng không biết nên trả lời ra sao dù
câu trả lời đã rõ ràng như thế.
- Tại sao lại yêu? Chẳng phải là không nên yêu hay sao?
- Tôi cũng không rõ nữa.- Vũ Hân nói.- Chỉ biết anh ấy hoàn toàn khác với
người đó.
- Sao cơ?- Mỹ Kim nhăn trán, gương mặt lộ rõ vẻ không thể tin được.
- Trước đây khi tôi quen với Minh Huy, lý do là vì anh ta giống với người đó.
Tất cả những hành động của anh ta đều khiến tôi nhớ lại quãng thời gian không
thể quên kia. Chính vì thế có thể nói là tôi không hề yêu Minh Huy. Tôi ở cạnh
anh ta chỉ vì anh ta đang là người thay thế, anh ta chỉ đang lấp đi khoảng trống
trong tim tôi chứ không thể thay thế được vị trí của người đó. Nhưng với Mạnh
Nguyên thì khác… Tôi có cảm giác như đã gặp anh ấy từ rất lâu rồi. Dù anh ấy
ngang ngược, lạnh lùng và bá đạo nhưng khi nhìn tôi, ánh mắt tuy vẫn rất lạnh
nhưng lại chứa đựng rất nhiều yêu thương. Tôi… cảm thấy hạnh phúc và yên bình
khi ở bên anh ấy. Như vậy chẳng phải là quá đủ rồi sao…
Mỹ Kim ngẩn người. Kể từ khi chuyện đó xảy ra tới nay đã là hơn 4 năm. 4 năm
trời cô không được thấy nụ cười nhẹ nhàng khi nói về đàn ông của Vũ Hân. Bởi cô
biết Vũ Hân luôn tự dằn vặt bản thân, lúc nào cũng bị ảm ảnh về quá khứ đáng sợ.
Vậy mà ngày hôm nay, dù đã khóc trước mặt Mỹ Kim, dù là biết bản thân sai khi
dành tình cảm cho một người nào đó, Vũ Hân vẫn mỉm cười hạnh phúc.
Ông trời rất công bằng phải không? Vậy làm ơn hãy để người con gái này được
hạnh phúc…
…
- Ai đó?
- Là em, Phương Nhi!
Những ngón tay nắm chặt cánh cửa, Hữu Thiên có chút lưỡng lự nhưng vẫn mở cửa
ra. Phương Nhi đứng đó và mỉm cười nhìn anh, đôi mắt cong cong như vầng trăng.
Cô bé ngày xưa hay lẽo đẽo chạy theo anh làm nũng, giờ đã lớn thế này rồi, đã
trở thành một thiếu nữ rồi.
Hữu Thiên nhìn Phương Nhi rồi quay người bước vào trong. Anh lấy chiếc khăn
bông trắng và lau khô tóc.
- Em tới có chuyện gì thế?
- Làm giám đốc của W có khác.- Phương Nhi ngó nghiêng phòng khách rộng rãi.-
Nhà anh đẹp thật đó!
Hữu Thiên quay lại và nhìn Phương Nhi đầy thắc mắc. Anh thực sự đang không
hiểu cô nhóc này muốn cái gì nữa. Cô đã rất thản nhiên khi nhìn thấy anh, không
một câu hỏi han sức khỏe, cũng chẳng thể hiện sự vui mừng khi gặp lại. Tất cả
những gì cô làm là một câu chào xã giao và một nụ cười gượng. So với cái cảm
giác của anh, thì những hành động đó quả thực khiến anh thất vọng.
- Ừ!- Anh thản nhiên trả lời.- Anh cũng mới chuyển về đây thôi.
- Em nhớ trước đây anh chỉ thích phòng khách với hai màu chủ đạo là đen trắng
thôi mà. Hơn nữa anh cũng không bao giờ để khung ảnh. Sao bây giờ…
Trước đây Hữu Thiên không thích những thiết kế rườm rà, quá nhiều chi tiết.
Tất cả chỉ cần đơn giản và hiện đại là được. Hơn nữa thiết kế cũng chỉ cần hai
màu trắng đen là đủ. Nhưng giờ, ngôi nhà của anh hài hòa và tràn đầy sức sống.
Không phải là quá nhiều màu sắc nhưng lại có sự kết hợp hài hòa giữa các gam
màu, khiến không gian trở nên đẹp và bắt mắt hơn. Hơn nữa có một điều đáng chú ý
là anh bày khung ảnh ở góc bàn nhỏ trong phòng khách và các góc của tủ như để
trang trí. Đó hầu hết là ảnh của anh chụp cùng Vũ Hân hoặc là vài bức ảnh đơn
giản nào đó.
- Tất cả đều là ý tưởng của Vũ Hân.
Phương Nhi cười gượng gạo khi nghe thấy thế và tự dưng trong lòng có một cảm
giác thật khó chịu dâng lên. Cô ngước mắt nhìn Hữu Thiên đang nhìn mình, dường
như anh cũng đang thắc mắc điều gì đó về cô nên khuôn mặt mới trở nên nghiêm túc
như thế.
- Chúng ta đã lâu rồi không gặp!- Phương Nhi nói, miệng khẽ cười.
-…
Trái với cô, Hữu Thiên lại không tỏ vẻ gì là niềm nở đáp lại cô cả. Anh thản
nhiên tới mức đáng sợ, gương mặt chẳng biểu lộ một chút xúc cảm nào hết. Và hiển
nhiên thái độ đó của anh làm Phương Nhi lo lắng. Cô im lặng một hồi rồi mới dám
nói tiếp.
- Em… muốn hỏi anh một chuyện.
- Ừ!
- Anh với chị Vũ Hân… quan hệ giữa hai người không phải chỉ là cấp trên và
cấp dưới thôi đúng không?
- Ý em là gì?- Hữu Thiên nhăn đôi chân mày.
- Em thấy anh với chị ấy…- Phương Nhi ngừng lại vì không biết có nên nói rằng
cô đã thấy Hữu Thiên ôm Vũ Hân hay không. Cô cũng không biết rằng Hữu Thiên sẽ
cho cô câu trả lời mà cô muốn hay không. Cô sợ những điều đó sẽ phá vỡ mối quan
hệ vốn dĩ đã đang rạn nứt này.
- Rồi sao?- Hữu Thiên nghiêng đầu và anh bật cười.- Em đang cảnh cáo anh vì
cô ấy và anh trai em đang yêu nhau sao?
- Em…- Phương Nhi ấp úng.- Anh là bạn anh Nguyên thì không thể làm thế
được.
- Tại sao không?- Hữu Thiên phản bác.- Em không nghĩ rằng anh sẽ đem lại hạnh
phúc cho cô ấy hơn là anh trai em à?
- Anh…
- Nếu em tới đây chỉ vì vấn đề này thì em có được câu trả lời rồi đó. Giờ thì
anh có việc cần phải làm, em về nhớ đóng cửa cẩn thận.
Sẽ tốt hơn nếu đó là một cái ôm hay một câu nói đơn giản “Em nhớ anh!”. Bởi
chỉ cần làm thế thì người con trai ấy sẽ không giận dữ tới vậy, người con gái
cũng không phải cảm thấy nhói đau nơi con tim như thế. Đôi lúc người ta sẽ tự
hỏi tại sao bản thân lại kì quặc, luôn hành động trái lại với những gì mình đang
nghĩ như thế. Phải chăng câu trả lời chính xác nhất cho câu hỏi đó là vì họ đang
phải đối diện với người khiến cho tâm trí họ trống rỗng, con tim họ đập loạn
nhịp. Nhưng đôi khi những hành động bộc phát, theo cảm tính lại càng khiến mọi
chuyện trở nên tồi tệ hơn.
- Anh không biết là… em đã nhớ anh tới mức nào đâu…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT