Gia đình Vũ Hân tới nơi thì cũng đã là gần trưa. Mọi người nhận phòng từ
khách sạn rồi cùng nhau đi ăn. Vũ Hân không để ý lắm tới các món ăn ngon mắt
trước mặt mình bởi hiện tại, đầu cô khá là u mê, mắt cứ díp lại như muốn ngủ
luôn vậy. Cô chỉ ăn qua loa, nhanh nhanh chóng chóng rồi phi thân về khách sạn,
leo ngay lên giường và chui vào chăn làm một giấc tới chiều.
Đang mơ thấy mình ngồi trên chiếc thuyền máy phi ầm ầm trên mắt nước thì bị
ai đó tóm đúng cổ, kéo mạnh một cái khiến Vũ Hân chao đảo và mất thăng bằng. Cô
chợt mơ banh mắt ra và nụ cười hắc ám của sếp tổng đập vào mắt cô làm cô hét
toáng lên.
- Á…
Vũ Hân ngồi bật dậy và lùi ra sau, cô mở to mắt nhìn Mạnh Nguyên. Sao trong
giấc mơ của cô, anh cũng đóng vai ác thế? Sao lại nỡ kéo cô xuống nước chứ?? Anh
muốn hại cô chết sao???
Chưa kịp định thần lại thì Mạnh Nguyên đã giật lại chiếc chăn mà Vũ Hân đang
quấn quanh người, anh lôi cô dậy và bắt cô vào nhà tắm vệ sinh cá nhân. Tưởng
anh có ý đồ gì, ai dè anh muốn đưa cô ra ngoài chơi với mọi người. Cũng đúng,
chuyến đi này là chuyến đi gia đình vậy mà cô lại trốn trên phòng để ngủ thì quả
là ích kỉ quá. Vũ Hân ngoan ngoan đi theo Mạnh Nguyên, mắt cứ chằm chằm nhìn vào
bàn tay to lớn đang nắm chặt cổ tay cô. Hình như anh đang sợ nếu không kéo cô đi
như vậy, thì cô sẽ lại bị lực hút của chiếc giường quyến rũ mất thì phải.
- Chị Hân!
Vừa thấy bóng dáng Vũ Hân, cô cháu gái kém mình 4 tuổi đã nhảy cẫng lên vui
mừng. Nhìn thấy mọi người, ai ai cũng mặc đồ bơi, chỉ riêng mình là mặc quần
short với áo pull nên Vũ Hân thấy mình lạc loài quá. Cơ mà bên cạnh cô, chẳng
phải tổng tài của cô cũng đang mặc y chang như cô sao. Vũ Hân tủm tỉm cười rồi
nắm lấy tay cô cháu gái.
- Gọi là chị cho trẻ, nhớ nha. Không được gọi là dì đâu.
Vũ Hân rỉ tai Thùy Trang làm nó cười khúc khích. Không hiểu bà Bích ngoại
giao thế nào mà lại rủ rê được một đại gia đình đông nhân khẩu nữa cùng tham
gia. Cô lại một lần nữa khẳng định tài năng thiên bẩm của mẹ mình. Quả thật với
bà, đâu đâu cũng là người thân, đâu đâu cũng là bạn. Bà Bích bắt Vũ Hân tham gia
tất cả những hoạt động cùng mọi người dù cô tỏ vẻ không thích. Mà tất cả những
trò chơi, bà đều gán ghép cô với sếp tổng làm cô quá khó xử. Mặt cô sắp bị nướng
chín tới nơi rồi.
Trò nhảy bao bố, cô bị cả nhà mắng xơi xơi vì không có tinh thần thể thao,
không tập trung làm cả nhà bị thua gia đình người ta. Nhà cô quyết rửa hận với
trò cõng nhau chạy. Khổ nỗi trò này Vũ Hân không chơi nổi. Cô không có sức khỏe
để cõng ai cả. Trong nhà, cân nặng của cô hơn được mỗi cô cháu gái, con bé kém
có 1kg. Bảo cô cõng nó đã vậy lại còn chạy thì thà chết cho nhanh. Mà bảo người
ta cõng cô thì… cô cũng không thích. Chính cái sự lo lắng đó cô đã vinh dự được
ngồi trên lưng sếp tổng.
- Lên đi.
Mạnh Nguyên cúi người để Vũ Hân trèo lên nhưng cô vẫn đứng ì ở đó.
- Tôi… sếp à, sếp qua cõng bé Trang đi. Nó nhẹ hơn tôi đó…
- Nói nhiều quá, có phải lần đầu tiên tôi cõng cô đâu.
- Lần trước là bế mà…
Vũ Hân cãi lại. Đúng rồi, lần đó anh bế cô chứ cõng cô bao giờ chứ. Nhưng vừa
nói xong, cô đã nghe thấy tiếng cười sướng của mẹ mình, nhìn thấy nụ cười mạn
nguyện trên moi Mạnh Nguyên cô liền lấy tay che mặt.
- Ngoan, leo lên đi.
Hự…
Phan Mạnh Nguyên à Phan Mạnh Nguyên, anh đừng có dùng những câu từ như vậy có
được không?
Vũ Hân đang bất động nhìn anh đó.
Cô ấy đang nội thương chỉ vì hành động và lời nói của anh đó.
Vũ Hân như bị thôi miên, cô leo lên lưng Mạnh Nguyên rồi ôm lấy anh thật
chặt. Cô đang để hồn và tâm trí ở trên may nên không nhìn thấy nụ cười của mẹ
mình đang ngoác dài ra tận mang tai. Kế hoạch của bà đã chạm mốc 60%.
- Cô giảm cân à?- Mạnh Nguyên hỏi nhỏ.
- Ơ…- Vũ Hân nghĩ một lúc rồi cô nói giọng oán trách.- Chẳng phải sếp với mẹ
tôi hợp sức khiến tôi ra nông nỗi này sao? Cả tuần qua tôi thiếu ăn, thiếu ngủ,
trông tôi tàn tạ như thế này sếp thấy vui không? Nhờ sếp mà tôi được liệt vào
danh sách chồng ề đấy.
- Vậy để tôi đền cho cô nhé!
- Đền cái gì?- Vũ Hân hí hửng.
- Tôi sẽ chịu trách nhiệm về việc lấy chồng của cô.
-…
Sao việc lấy chồng của cô lại phụ thuộc vào anh?
Anh tính tuyển chồng cho cô à?
Anh là một người khó tính, là một đại ác ma. Đợi tới lúc anh tìm được người
anh ưng ý thì lúc đó chắc Vũ Hân cũng trở thành bà cô già mất rồi.
Vũ Hân tặc lưỡi cho số phận hẩm hiu của mình. Cô không thể nào biết được nụ
cười của Mạnh Nguyên đã lộ ra lúc nào. Đó là một nụ cười có ý mà hiếm ai hiểu
được.
Nhờ có Mạnh Nguyên mà tỉ số hai gia đình được san bằng. Cả hai bên quyết sống
chết ăn thua bằng trò kéo co. Quả thực trò này cần tinh thần đồng đội cao, nhưng
sẽ gây nhiều bức xúc nếu phân định thắng thua. Vũ Hân thì muốn cầu hòa, có điều
thành viên trong gia đình cô thì không muốn thế. Ai ai cũng mặt mày hầm hầm như
sắp ra trận tới nơi, nhìn không thôi cũng thấy chí khí ngút trời của mọi người
rồi.
- Sếp cũng muốn thắng giống mọi người à?- Vũ Hân nhăn nhó nhìn Mạnh
Nguyên.
- Cô không muốn sao?
- Tôi không thích lát nữa, hai nhà nhìn nhau bằng ánh mắt nảy lửa.
- Đừng lo.- Mạnh Nguyên cười.- Cố hết sức đi, nếu thắng tôi sẽ thưởng cho
cô.
Đây là trò chơi gia đình, thắng thua cũng không quan trong lắm, cái chính là
mọi người vui vẻ. Hơn nữa có thắng cũng không có phần thưởng. Vậy mà Mạnh Nguyên
lại cho Vũ Hân một đặc ân như vậy thì bảo sao cô không hồi hộp cho được. Hôm nay
có phải là anh chiều cô quá rồi không??
- Phần thưởng gì đó sếp? Sếp bật mí được không?
- Thích trò đó không?- Mạnh Nguyên chỉ ra phía biển nơi có mấy chiếc mô tô
nước đang lượn vòng.
- Thật sao?- Vũ Hân trố mắt.- Sếp cho tôi đi ca nô thật sao?
Mạnh Nguyên nhìn Vũ Hân một lúc, mắt anh nheo nheo lại nhưng rồi hỏi cô.
- Cô thấy tôi nói đùa bao giờ chưa?
Tất nhiên là chưa rồi. Vũ Hân cười toe toét rồi người ta cũng thấy được ý chí
chiến đấu của cô. Mạnh Nguyên lắc đầu rồi cười. Cô nàng này quả là dễ dụ, nhưng
không sao vì cô đã rất ngoan ngoãn nghe lời anh.
Khi tiếng hét vang lên, Vũ Hân đã bặm môi nhắm mắt để kéo. Cứ nghĩ tới một
lúc nữa mình sẽ được cưỡi cano phi ầm ầm trên biển thì cô hạnh phúc muốn khóc
òa. Cô cố gắng quấn sợi dây vào cánh tay phải, bàn tay nắm chặt lấy sợi dây và
kéo nó ngược về phía mình
. Sợi dây thừng thắt lại, chặt đến mức Vũ Hân nhăn
mặt vì cảm thấy đau. Bàn tay nóng ran lên vẫn nắm cố thật chặt. Chiếc dây thừng
càng được kéo căng, cánh tay của Vũ Hân càng bị thắt chặt lại. Và rồi tới khi Vũ
Hân cảm tưởng như mình không chịu đựng được nữa, thì cô khựng lại và ngả người
về sau vì mất đà. Cánh tay giờ đây đã không còn cảm giác, buông lỏng… cô rớt
bịch xuống đất.
Vũ Hân nằm im trên nền cát, không hó hé được câu nào. Vì cái tội háo thắng,
cô đã vô tình khiến mình bị thương. Sự đau buốt ở cánh tay cùng với việc kiệt
sức, cô nằm bất động chờ đợi ai đó chạy tới bên cạnh mình.
Rồi một cơn mưa âm thanh đổ ập xuống khiến tai Vũ Hân ù ù và hoang mang. Xung
quanh là tiếng nói, tiếng hét lên và tiếng gọi. Chợt có một bàn tay chụp mạnh
lấy Vũ Hân, xốc cô lên để cô nhìn rõ gương mặt ấy hơn.
- Vũ Hân, Vũ Hân…
Vũ Hân mở căng mắt ra nhìn về phía trước và Mạnh Nguyên, anh đang quỳ phục
bên cô.
- Cô có sao không Vũ Hân????- Mạnh Nguyên hốt hoảng, đồng thời nâng cánh tay
của Vũ Hân lên.
- Tôi… Á….
Vũ Hân khẽ kêu lên khi Mạnh Nguyên chạm vào vết thương trên cánh tay mình.
Cánh tay đỏ ửng lên, còn bàn tay thì bị xước đôi chỗ. Ánh mắt ấy nhìn Vũ Hân,
một ánh mắt đau xót như chính anh đang bị thương vậy. Vũ Hân hơi ngẩn người vì
hành động và nét mặt đó. Cô quay sang bên thấy gia đình mình đã ôm nhau, hú lên
vui mừng.
- Thắng rồi!- Cô nói rồi nhìn Mạnh Nguyên.- Sếp à, chúng ta thắng rồi!
- Tôi hỏi cô có sao không, sao cô không trả lời.
Ánh mắt lạnh băng của Mạnh Nguyên làm Vũ Hân lạnh toát cả sống lưng. Cô lắc
đầu.
- Không sao, chỉ hơi đau chút thôi.
Nghe thấy thế nhưng vẫn chưa tin tưởng lắm, Mạnh Nguyên kéo Vũ Hân đứng dậy
rồi phủi cát trên người cô.
- Tự dưng đi quấn dây vào tay làm gì?
- Tại phần thưởng của anh hấp dẫn quá nên…- Vũ Hân gãi đầu cười hì hì.
Kết thúc chung cuộc, gia đình Vũ Hân đã giành chiến thắng. Cũng may, gia đình
mà mẹ Vũ Hân mời chơi cùng cũng không tỏ ra “cay cú”. Trái lại họ còn muốn dùng
cơm tối cùng gia đình cô nữa.
Mọi người bắt đầu tản ra rồi xuống biển tắm. Duy nhất chỉ có Vũ Hân với Mạnh
Nguyên đứng trên bờ.
- Tay bị thế, chơi sao được.
Nghe thấy thế, Vũ Hân độp lại.
- Sao không chơi được. Sếp hứa rồi không được nuốt lời đâu đó.
Mạnh Nguyên cười và kết quả là… Vũ Hân mặt xị lại như cái bánh bao nhúng nước
nhìn Mạnh Nguyên đầy căm phẫn.
- Cô định cảm ơn tôi bằng cách nhìn tôi chằm chặp như thế à?
- Sếp nói cho tôi đi cano mà?
- Thì đây là cano còn gì nữa.
- Hả?
Phải, Vũ Hân đang đứng trên chiếc cano có người lái đàng hoàng. Nó đang bay
vù vù trên biển khiến đầu tóc cô bay lung tung hết cả. Cô há hốc miệng nhìn Mạnh
Nguyên. Cô biết chắc cái thứ cô đang đứng này là cano nhưng ý cô muốn nói là cái
trò kia cơ. Cái trò mà cô tự ngồi và tự lái cơ.
- Ý tôi là cano kia cơ mà!- Vũ Hân chỉ chỉ, cô nhảy tưng tưng lên bất
bình.
Nhìn theo hướng Vũ Hân chỉ Mạnh Nguyên bật cười. Ngay từ lúc hỏi cô có thích
trò mô tô nước không, anh đã nghĩ cô rất thích. Với tính cách mạnh mẽ của Vũ
Hân, cô sẽ khoái mấy trò cảm giác mạnh đó. Có điều cô lại hỏi anh về cano nên
anh mới cảm thấy lạ nhưng anh cũng không hỏi lại. Giờ thì anh biết chắc là cô
không biết tên của trò chơi đó.
- Cái đó là mô tô nước!- Mạnh Nguyên giảng giải.- Vì cô nói muốn đi cano nên
tôi mới thuê cano để đi đó chứ.
Vũ Hân mím môi. Giờ thì cô còn trách ai được chứ, có trách thì nên trách
chính mình ngốc nghếch gọi mô tô nước là cano để rồi không được chơi trò đó cho
thỏa thích. Haizzz, thôi thì được ở trên chiếc cano này cũng được vậy. Cô sẽ tìm
cách chơi mô tô nước sau vậy.
Vèo… Một chiếc mô tô nước phi qua, lướt ngang chiếc cano làm nước bắn tung
tóe lên. Vũ Hân đứng ở ngay mếp ngoài của cano nên cô lĩnh toàn bộ số nước bị
hắt lên đó. Trời ạ, cô đã không được chơi trò mình muốn, đã vậy lại còn bị chọc
tức nữa. Muốn hóa điên quá!
Vũ Hân lừ mắt nhìn chiếc mô tô vừa gây ra hậu quả này cho mình. Người ngồi
trên đó hình như là cố ý, hắn ta cho mô tô vòng lại lần nữa rồi đi ngay bên cạnh
chiếc cano. Vũ Hân sẽ không biết lúc này trông mình khó coi thế nào đâu. Nụ cười
của người đó khiến cô trố mắt ra nhìn, hơn nữa anh ta còn vẫy tay với cô nữa
chứ.
Vũ Hân rướn người cố nhìn cho kĩ xem người đó có đúng là người mình đang nghĩ
tới không thì chiếc mô tô phóng vượt lên trước và biến mất dạng. Đang đứng cạnh
mép ngoài mà đúng lúc chiếc cano quẹo trái khiến Vũ Hân mất thăng bằng rồi lao
thẳng xuống nước. Cô chỉ kịp hét lên một tiếng như đánh động.
Mạnh Nguyên giật mình đứng bật dậy.
- Vũ Hân! Đã bảo là đừng có đứng sát mép quá rồi mà!
Anh giục người lái chiếc cano lại chỗ Vũ Hân ngã ban nãy rồi ngó nghiêng xem
cô ở chỗ nào. Nhìn quanh nhìn quất cũng không thấy bóng dáng của cô đâu, anh bắt
đầu lo lắng.
Chẳng lẽ cô lại đang đùa anh nhưng… làm gì có chuyện Vũ Hân nín thở được lâu
như thế.
- Liệu… có phải cô ấy không biết bơi…
Lời nói vu vơ của người lái cano làm Mạnh Nguyên như bừng tỉnh. Câu nói như
sức nặng của chiếc búa giáng thẳng xuống đầu anh làm anh choáng váng. Không nghĩ
ngợi thêm gì nữa, anh nhảy xuống nước và bắt đầu tìm kiếm.
Xuống nước rồi, toàn thân Vũ Hân như rơi giữa không trung. Hai chân, hai tay
đập mạnh để mình không bị chìm xuống. Chiếc áo pull cùng chiếc quần bò short
thấm nước làm cho người cô trở nên nặng nề và chìm xuống sâu hơn khi cô cố gắng
ngoi lên trên.
Cô chợt nghe thấy tiếng người ở bên trên nhưng cơ thể cô đang dần tê đi. Một
cơn ớn lạnh khủng khiếp đang đến vây chiếm lấy đầu óc của Vũ Hân khiến cô choáng
váng và hoảng hốt. Nước xộc vào trong mũi, rút hết không khi còn sót lại trong
cơ thể cô. Một lần nữa Vũ Hân cố gắng vùng lên trên để hớp lấy không khí, để thở
nhưng chỉ thấy đầu váng vất, phổi trống rỗng… Cô đập tay đập chân một cách điên
cuồng nhưng đó chẳng khác nào hành động tự biến mình thành một bao tải nặng, cứ
thế chìm dần…
Vũ Hân ngước đôi mắt nhìn lên phía trên, không rõ bất cứ thứ gì ngoài ánh
sáng chan hòa đang le lói. Rồi hình ảnh một người đàn ông đang bơi tới chỗ cô.
Dáng người ấy rất quen, cô biết rõ người đó. Nhưng khi người đó tới thật gần thì
tất cả trở nên mờ ảo, khối nước bên trên bỗng chốc tôi đen và cô chẳng nghe hay
nhìn thấy gì nữa…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT