Cố Thanh Sơn thản nhiên nói: "Tôi chỉ muốn cuộc sống tương lai khá hơn một chút mà thôi."
Nhiếp Vân lắc đầu nói: "Toàn bộ học sinh nghèo của cả quận Trường Ninh này đều muốn chen chân vào công ty khoa học kỹ thuật chiến giáp của nhà họ Tô nhưng chỉ có cậu là làm được, cái này chỉ có thể nói là thiên phú."
"Tôi vô cùng bội phục loại người như cậu, cho nên, tôi muốn cho cậu một cơ hội." Nhiếp Vân lấy một phong bì từ trong lồng ngực ra, đặt trước mặt Cố Thanh Sơn.
"Đây là cái gì?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Cậu mở ra xem đi."
Cố Thanh Sơn mở phong bì, lấy thứ bên trong ra xem rồi lẩm bẩm: "Học viện của phủ Nam Thạch, thông báo nhập học?"
"Không sai." Nhiếp Vân cười cười: "Chỉ cần cậu đồng ý thì không cần tham gia thi đại học cũng có thể lập tức vào đây."
Cố Thanh Sơn buông phong bì xuống, nói: "Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng tôi không muốn học ở đây."
Học viện của phủ Nam Thạch chỉ là một trường đại học đứng bét, lại nằm ở nơi hẻo lánh nhất của phủ Nam Thạch, các ngành trong học viện toàn nghiên cứu tài nguyên khoáng sản trong lòng đất, trang thiết bị ít được lưu ý.
Cố Thanh Sơn thích rất nhiều trường đại học, với thành tích của hắn thì thi vào mấy trường trọng điểm của Liên Bang hoàn toàn không thành vấn đề, căn bản không cần để ý đến học viện hạng bét kiểu này.
"Đừng vội từ chối, cậu hãy suy nghĩ kỹ một chút xem mạng của cậu quan trọng hay tình bạn với Tô Tuyết Nhi quan trọng." Giọng của Nhiếp Vân trở nên lạnh lùng.
Cố Thanh Sơn ngẩng đầu, hỏi: "Nói vậy là sao?"
Nhiếp Vân thu lại nụ cười trên mặt, ngồi thẳng người nói: "Tất cả thế gia quyền quý của khắp quận Trường Ninh này... Không phải, là của cả Liên Bang này đều hy vọng Tô Tuyết Nhi gả vào nhà mình. Mà một học sinh nghèo nàn nhỏ bé như cậu lại dám bày tỏ với Tuyết Nhi ở ngay trước mặt tất cả mọi người."
Nhiếp Vân thở dài, nói tiếp: "Cậu không có tiền, không có thế lực, càng không phải là chức nghiệp giả, bất cứ ai trong số họ đều có thể bóp chết cậu dễ như bóp chết một con kiến."
Hắn ta cầm giấy thông báo trên bàn, đưa cho Cố Thanh Sơn: "Đi đi, cầm tờ giấy thông báo này rồi đi thật xa, về sau không được liên hệ với Tô Tuyết Nhi nữa, như vậy mới giữ được mạng của cậu."
Cố Thanh Sơn chỉ nhìn tờ giấy chứ không cầm lấy: "Nhiếp Vân, những lời này thực ra không phải đang nói về người khác mà là chính bản thân anh muốn nói thôi phải không? Vì chúng ta đã học cùng trường suốt ba năm nay, tôi cho anh một lời khuyên."
"Ha ha ha, cậu còn có lời khuyên cho tôi?" Nhiếp Vân nhìn hắn, tựa như đang nhìn một tên hề đang cật lực biểu diễn.
Thằng nhóc này ngược lại cũng thông minh, chưa gì đã nhìn ra ý đồ của mình, nhưng vậy thì đã sao?
Chỉ so về mặt thân phận thôi, cả hai đã khác nhau một trời một vực. Sau khi tốt nghiệp, mỗi người cũng sẽ đi đến một thế giới riêng, một người lên trời một người xuống đất, từ nay về sau chẳng bao giờ xuất hiện cùng nhau nữa.
Thôi, cứ để tên nhóc nghèo hèn này nói vài câu đi.
Nhiếp Vân như cười như không, nói: "Được, cậu nói đi, tôi nghe đây."
"Anh cứ làm cho tốt vai trò của một thế gia đại công tử đi, đừng chọc tới tôi." Cố Thanh Sơn nói xong, lập tức rời khỏi phi cơ không thèm quay đầu lại.
Nhiếp Vân ở lại một mình, lặng người một chút rồi lắc đầu nói: "Châu chấu đá xe, vừa đáng thương vừa nực cười."
Sau đó, hắn ta nhấn cái nút trên bàn.
Người đàn ông trung niên đang chờ bên ngoài phi cơ đi tới, cúi đầu nói: "Thiếu gia."
Nhiếp Vân hỏi: "Chuyện kia thế nào?"
Người đàn ông trung niên đáp: "Đã sắp xếp xong."
Nhiếp Vân hỏi: “Liệu có sơ suất gì không?"
Người đàn ông trung niên cười nói: "Những người được tuyển đều là hạng chuyên nghiệp nhất, bảo đảm có thể làm giống hệt như một chuyện ngoài ý muốn, sau này có điều tra cũng chỉ có thể thu được kết quả ấy thôi.”
Nhiếp Vân cười lạnh một tiếng, nói: "Tốt, lập tức làm đi."
"Vâng." Người đàn ông trung niên nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói: "Thiếu gia yên tâm, mười phút nữa, Cố Thanh Sơn sẽ chết vì tai nạn."
Cố Thanh Sơn rời khỏi con phố vắng rồi lẳng lặng nhớ lại những chuyện xảy ra trong hôm nay.
Phản ứng của Nhiếp Vân đã chứng minh hắn ta không phải là kẻ đứng sau Trương Dã.
Có lẽ đúng như hắn ta nói, vì mình quá thân cận với Tô Tuyết Nhi nên những kẻ đang dòm ngó cô ấy mới thù ghét mình. Bây giờ đã sắp tốt nghiệp mà đám con cháu nhà giàu lòng dạ ác độc này vẫn muốn đối phó với mình.
Những tên này cũng thật khiến người khác buồn nôn, có bản lĩnh thì theo đuổi Tô Tuyết Nhi một cách đường đường chính chính xem nào! Ai lại bày ra cái trò bắt nạt học trò nghèo như vậy chứ!
Cố Thanh Sơn thầm khinh thường bọn chúng, chỉ chốc lát sau thì tâm tư đã theo gió bay tuột đến tận chân trời.
Còn khoảng hơn một năm nữa trò chơi mới được phát hành, đây cũng là quãng thời gian yên bình cuối cùng của nhân loại.
Một năm… Vậy là đủ để mình đứng vững tại Dị thế giới rồi.
Còn những ngày trở về thế giới hiện thực này, Cố Thanh Sơn nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy phải đi thi đại học để vào một trường nào đó thật lý tưởng. Đây chính là tâm nguyện mà cho tới lúc chết hắn vẫn chưa kịp hoàn thành.
Hoàn cảnh trong đại học chẳng những tốt mà còn quản lý khá thoáng, hắn có thể vừa học những điều bản thân thấy hứng thú, vừa chuẩn bị cho ngày tận thế đang cận kề.
Vào đại học nào mới tốt đây nhỉ? Thôi thì cứ trở về xem bảng xếp hạng các học viện những năm gần đây rồi mới quyết định vậy.
Cố Thanh Sơn đang nghĩ ngợi thì chợt nhìn thấy năm sáu thanh niên say mèm đang đi tới trước mặt hắn. Bọn họ xăm trổ đầy mình, tóc nhuộm vàng rất hút mắt, chân nam đá chân chiêu đi dưới ánh đèn mờ tối.
Lối đi cho người đi bộ trên con đường này không được rộng lắm, mà bọn họ thì dàn hàng ngang khoác vai nhau đi nghênh ngang, choán hết cả không gian.
Cố Thanh Sơn nhíu mày rồi dứt khoát đi sát vào một bên để nhường bọn họ, nhưng khi hai bên đi qua nhau thì không biết là vô tình hay là cố ý, một thanh niên tóc vàng nghiêng người đánh hắn.
Cố Thanh Sơn vốn là người tu hành, lại có kinh nghiệm chiến đấu mười mấy năm trong núi thây biển máu, sao có thể bị một người tầm thường đánh trúng được? Thân thể hắn chỉ tùy ý nghiêng đi là đã có thể di chuyển ra khỏi tầm đánh của đối phương.
Thanh niên tóc vàng lảo đảo lao về phía trước mấy bước mới đứng vững.
Gặp quỷ rồi! Vậy mà hắn cũng né được! Thanh niên tóc vàng quay đầu mắng: “Thằng ôn con, mày dám đụng vào tao à? Anh em đâu, phang nó cho tao!”
Gã vừa dứt lờimấy thanh niên còn lại cũng chẳng còn dáng vẻ say khướt nữa.
“Ra tay đi!” Cả đám quát nhỏ một tiếng rồi rút dao găm trong người ra, sau đó đâm tới.
“Thì ra là thế!” Giờ thì Cố Thanh Sơn đã hiểu rồi, mấy tên này rõ ràng đến đây vì hắn.
Nếu thật sự là uống say rồi đánh nhau thì chắc chắn sẽ không rút dao ra một cách tùy tiện như vậy. Cho dù có uống đến nỗi đầu óc lơ tơ mơ thì cũng không thể có chuyện cả đám đều như thế.
Mấy tên thanh niên này hành động rất mau lẹ, chỉ sau một hơi thở, tên đầu tiên đã xông tới, vung dao găm đâm thật mạnh vào tim Cố Thanh Sơn. Một dao này vừa nhanh vừa hiểm độc, nếu đâm trúng sẽ lập tức lấy mạng người ta ngay.
Là dân chuyên nghệp!
Cố Thanh Sơn thầm giật mình, vội vàng bước mấy bước để lách khỏi con dao, đồng thời đánh vào giữa ngực đối phương.
“Hây!” Hắn mở lòng bàn tay tung ra một chưởng đẩy lùi kẻ địch.
Người kia bị đánh bay ra ngoài rồi rơi cái bịch xuống, đập vào đám người đang lao tới.
Mấy tên côn đồ kia lập giống như bị trâu đực húc vào mông, cùng gào rú mấy tiếng thảm thiết như mổ lợn rồi cả đám ngã bò ra đất rên rỉ không ngừng. Còn tên côn đồ vừa lao đến đâm Cố Thanh Sơn kia, chỉ thấy trên ngực gã đã lõm vào một mảng lớn, hồn lìa khỏi xác từ lâu.
Cố Thanh Sơn thấy thế cũng giật mình rồi gãi gãi cái gáy: “Ây dà, lại quên mất, bây giờ vẫn chưa phải là tận thế.”
Tên thanh niên duy nhất còn có thể đứng được vội ngăn không cho bản thân phát run rồi hét lớn: “Lấy vũ khí ra!”
Một chưởng là có thể đập chết võ giả của gã và xô ngã đám người phía sau, đây là sức mạnh cỡ nào chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT