Thế này thì quá hoang đường, hoàn toàn không thể nào lý giải nổi!
Khoan đã.
Trong lòng Cố Thanh Sơn đột nhiên lóe lên một tia sáng.
“Bái kiến Thánh nữ.” Cố Thanh Sơn hơi ôm quyền, vội nói: “Lúc tôi ở quân doanh từng gặp Vô Diện Cự Nhân và Ẩm Huyết ma đi ngang qua, chúng đang đuổi theo hai người sao?”
Ninh Nguyệt Thiền chờ cả nửa ngày, cuối cùng lại chờ được câu hỏi này, không khỏi ngẩn người. Mấy tên giống đực này không phải là nên thể hiện thật đẹp trước mặt mình một lúc rồi mới bắt đầu nói tiếng người sao?
Cô không kịp suy nghĩ nhiều, đáp: “Lúc đầu bọn chúng đuổi theo rất sát, sau đó không biết vì sao lại đi lướt qua người chúng tôi, cho nên chúng tôi mới đổi hướng chạy tới chỗ này.”
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng phản ứng lại, tiện tay móc ra một ngọc bài đỏ tươi như máu.
Hóa ra thật sự là như vậy.
Trên người con ma điểu mà hắn giết có mang tình báo mới nhất của hai người. Có điều ma điểu đã bị hắn giết, ngay cả thi thể cũng đốt trụi, cho nên Vô Diện Cự Nhân mới không có được chỉ dẫn vị trí mới nhất.
Trời xui đất khiến, Công Tôn Trí và Ninh Nguyệt Thiền đã trốn được lần đuổi giết kia. Cho nên vận mệnh của hai người mới lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, xuất hiện ở chỗ này.
Hóa ra... Vấn đề là ở hắn.
Hắn giống như một con bướm nhỏ, chỉ vỗ cánh nhẹ một cái đã khiến lịch sử vốn được định trước xuất hiện những sai lệch nhỏ. (*)
(*) Ý của Cố Thanh Sơn là đang nói về hiệu ứng cánh bướm.
Cố Thanh Sơn lắc đầu cười khổ.
Tu vi của hắn quá thấp, vốn định trốn họ, mong tìm được con đường sống. Nhưng số mạng đúng là trêu ngươi, không ngờ hắn ra tay một lần lại làm thay đổi tất cả.
Rõ ràng là phải tránh, vậy mà giờ đã không hẹn lại gặp hai nhân vật truyền thuyết này rồi. Giờ còn muốn đi, e là đã không kịp nữa.
Số mạng của hai người này gần như đã định sẵn, một khi họ chết, Cố Thanh Sơn một thân một mình không thể nào trốn khỏi sự vây giết của quân đoàn yêu ma được.
Đây là tuyệt cảnh, một tuyệt cảnh chết chóc.
Mà bên kia, vừa trông thấy ngọc bài màu máu trong tay Cố Thanh Sơn, sắc mặt Công Tôn Trí cũng lập tức thay đổi.
Ông ta đưa tay ra cầm lấy ngọc bài, thúc đẩy linh lực, một giọng nói yêu dị âm u lập tức phát ra từ ngọc bài.
[Mục tiêu tiếp tục đi chếch về hướng Nam, bảy trăm hai mươi sáu độ Đông, chín mươi tư độ Nam. Mệnh lệnh: Vô Diện Cự Nhân, Quân đoàn Huyết Ẩm toàn lực truy kích.]
Công Tôn Trí là người thông minh cỡ nào, chỉ cần hơi suy nghĩ một chút liền hỏi: “Vô Diện Cự Nhân và Ẩm Huyết ma đuổi theo chúng ta, nói vậy, là cậu đã giết chết người đưa tin?”
“Chó ngáp phải ruồi thôi, lúc tôi gặp phải người đưa tin thì nó đang bị thương.” Cố Thanh Sơn nói đúng sự thật.
Công Tôn Trí cẩn thận kiểm tra ngọc bài, chậm rãi thở ra một hơi, nói: “Ngọc bài này là thật.” Sau đó, ông ta nhìn sang Ninh Nguyệt Thiền.
Cô sờ cằm nói: “Hắn không nói dối, linh thú của tôi đã từng đả thương kẻ đưa tin nhưng không thể giữ nó lại.” Rồi hỏi tiếp: “Tôi thấy tu vi của ngươi chưa đến Trúc Cơ, theo lý thì không thể đuổi kịp kẻ đưa tin của Ma quân, ngươi làm thế nào để giữ nó lại?”
Cố Thanh Sơn vỗ vỗ Quân cung, nói: “Tại hạ thích dùng cung và cũng luyện được kha khá về cung thuật nên đã đắc thủ.”
Nhìn ánh mắt hoài nghi của hai người, trong lòng Cố Thanh Sơn biết mình buộc phải lấy lòng tin của bọn họ. Hắn bèn lấy Quân cung ra, lắp mũi tên lên dây rồi bắn.
Loạn Vũ!
Liên Xạ!
Những bóng xám hóa thành ánh sáng lấp lánh, vòng vèo khắp nơi như rồng bay phượng múa.
Phập!
Mười mấy mũi tên đồng thời phát ra một âm thanh, tất cả đều ghim chặt lên tấm khắc âm dương trên nóc đạo quan.
“Thuật bắn cung tốt như vậy, thảo nào có thể làm quân tiên phong trong Kiêu Kỵ doanh.” Công Tôn Trí khen một câu, Ninh Nguyệt Thiền cũng lặng lẽ gật đầu.
Kĩ năng chiến đấu muốn giỏi cần phải rèn luyện, nhưng cũng cần thiên phú. Mấy người không có tu vi thì đến chết cũng chẳng thể học được những kỹ năng chiến đấu cấp cao.
Thiếu niên trước mặt này có tư chất không tệ.
Hai người nhìn nhau, đã tin được bảy tám phần.
Có điều, tin tưởng thì tin tưởng, nhưng lòng người dù ít dù nhiều vẫn có chút so đo.
Rõ ràng tu vi của chúng ta cao đến vậy, có thể làm ra nhiều chuyện không tưởng, thế mà cuối cùng lại được một tên nhóc ở kỳ Luyện Khí cứu giúp.
Lúc này, Vô Diện Cự Nhân đang mang theo Ẩm Huyết Ma đi lục soát lung tung xung quanh như ruồi mất đầu, quân đoàn Thổ Hành ma nhân thì bị lừa đi, quay lại đại bản doanh của Ma quân.
Hai người họ có thể nói là tìm được chút hi vọng từ chỗ chết, cuối cùng có thể nhẹ nhõm hơn một chút.
Bấy giờ, Công Tôn Trí mới nói: “Tốt lắm, Cố tiểu hữu, chúng ta đi ngay thôi, không chừng có thể sống sót quay về khu trọng địa của Nhân tộc.” Đoạn, ông ta quay sang Ninh Nguyệt Thiền, hỏi: “Thánh nữ, cô còn đi được không?”
Ninh Nguyệt Thiền lắc lắc đầu, nói: “Không được, lần này thật sự không cố gắng nổi nữa.”
Ông ta bèn chỉ vào Cố Thanh Sơn, nghiêm mặt nói: “Cố tiểu tử, cậu dìu Ninh Nguyệt Thiền, chúng ta xuất phát.” Bày binh bố trận phải dùng đến hai tay, có tên nhóc này dìu Ninh Nguyệt Thiền, nhỡ gặp phải nguy hiểm thì ông ta vẫn có thể rảnh rang dốc sức thi triển.
Ninh Nguyệt Thiền cũng biết tình hình tồi tệ hiện giờ nên không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa tay ra.
Cố Thanh Sơn nhìn sang, chỉ thấy cánh tay mảnh khảnh như cành liễu bị màu vàng lân giáp che phủ hoàn toàn, trên cổ tay là hộ oản màu đỏ bao lại kín kẽ, càng làm nổi bật lên sắc trắng của những ngón tay ngọc ngà.
Không biết có bao nhiêu nam tu sĩ trong thiên hạ mong muốn một lần nắm lấy bàn tay này, dù cho trả bất cứ giá nào đi nữa cũng không tiếc. Nhưng họ cũng chỉ có thể tưởng tượng mà thôi.
Ninh Nguyệt Thiền băng thanh ngọc khiết, ánh mắt cao chót vót, bình thường vốn chẳng thích nói cười chứ đừng nói chi là tiếp xúc thân mật cùng với người như vậy.
Nếu không phải lúc này đang là thời khắc sinh tử, nếu không phải ngay cả đứng cũng thật sự không đứng nổi, thì cô sẽ không để cho bất cứ một nam nhân nào dìu.
Nhưng Cố Thanh Sơn vẫn không nhúc nhích gì.
Ơ hay, tên nhóc này sao thế nhỉ?
Hai người có cảnh giới uyên thâm, tu vi cao ngất cùng chăm chú nhìn Cố Thanh Sơn, chỉ thấy lông mày hắn nhíu chặt, trên nét mặt vẫn là vẻ suy nghĩ sâu xa chứ không hề vui mừng và nhiệt tình khi gần gũi mỹ nhân.
“Sao vậy?” Công Tôn Trí hỏi.
“Cô ấy bị sao vậy? Tại sao lại muốn ta dìu?” Cố Thanh Sơn chỉ vào Ninh Nguyệt Thiền.
Bị hắn chỉ ngón tay vào mình như thế, Ninh Nguyệt Thiền thật sự chẳng thể tin nổi.
Người này... dìu mình một chút sẽ chết à?
Lẽ nào mình lại không có sức quyến rũ đến vậy?
Trong lòng tự dưng thấy hơi ấm ức, Ninh Nguyệt Thiền cắn môi tự giải thích: “Ta khổ sở chiến đấu mấy ngày, trúng bốn loại độc khác nhau, trên người bị thương hai mươi bảy chỗ.”
“Không thể nào!” Cố Thanh Sơn nhìn cô, nghi hoặc hỏi: “Hai người chắc đều mang theo vài món phòng thân chứ? Ít ra trong túi đồ cũng phải có đan dược trị thương và giải độc gì đó chứ?”
Ninh Nguyệt Thiền quay đầu đi chỗ khác, nói: “Dùng hết từ lâu rồi.”
Công Tôn Trí cũng cười cay đắng: “Bọn ta thâm nhập vào Ma quân để bí mật điều tra, kết quả lại bị Cửu U Ma Quân phát hiện hành tung, truy sát hơn hai mươi ngày, những thứ trên người đều đã dùng hết. Hiện giờ trên người ta ngay cả một viên đan trị thương cũng không còn.”
Bấy giờ Cố Thanh Sơn mới hiểu, thì ra tình trạng của Thiên Cực thánh nữ Ninh Nguyệt Thiền lại tệ như thế, thậm chí đến những trang bị phụ trợ cơ bản nhất cũng hết sạch cả rồi. Thảo nào cô lại bị năm đại ma tướng quấn lấy, sau khi chống đỡ được một ngày một đêm thì ngã xuống đầy tiếc nuối.
Trong lịch sử loài người, cái chết của cô đã khiến cho người ta vô cùng thương tiếc.
Cố Thanh Sơn sờ khắp người, muốn tìm ra một vài món bồi bổ sức khỏe.
Công Tôn Trí và Ninh Nguyệt Thiền quan sát hắn, thấy hắn hành động như vậy thì hai mắt cũng sáng ngời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT