Gia chủ nhà họ Bạch cười cười, đáp lại: "Căn cứ vào tin tình báo của tôi thì thằng nhãi kia rất có thể đã tạo ra một thành tựu nghiên cứ khoa học không tệ." Ông ta thở dài, nói tiếp: "Nhà họ Bạch chúng tôi từng nghiên cứu thử, căn cứ vào luật pháp Liên Bang, chỉ cần hắn còn sống thì thành quả này cũng chỉ thuộc về mình hắn thôi."

Lão già họ Nhiếp híp mắt nói: "Đây là chuyện đương nhiên, vì vậy mà ông không vui hả?"

"Tôi không vui."

"Nhưng mà ông có cách gì để thành quả nghiên cứu khoa học kinh động tới cả Tổng thống này lọt vào tay mình chứ?"

Gia chủ nhà họ Bạch mở tay ra, nói: "Người trẻ tuổi ấy mà, đều mơ tưởng tới tình yêu đẹp đẽ, anh hùng cứu mỹ nhân gì gì đó. Nhà họ Bạch chúng tôi sẽ phụ trách đối phó với tên nhãi kia, nhưng trước đó, bên nhà họ Nhiếp các ông phải trói được cô tiểu thư họ Tô kia."

“Vậy là mục đích sau cùng của chúng ta cũng giống nhau.” Gia chủ họ Nhiếp gắng sức đứng lên, chống gậy chậm rãi đi ra ngoài. Nhưng đột nhiên, lão ta xoay người lại nói: "Còn hai câu hỏi cuối cùng, nếu ông làm tôi hài lòng thì tôi sẽ ra tay."

"Mời nói."

"Đứa con gái kia là đối tượng mà mấy người muốn cầu thân phải không?"

"Lão Nhiếp đang giỡn với tôi đấy à? Đứng trước lợi ích khổng lồ như thế, lựa chọn của ông hẳn là cũng giống tôi."

"Vấn đề thứ hai, ông không sợ Tổng thống tức giận sao?"

"Tôi học môn lịch sử không giỏi, nhưng ba trăm năm qua, số Tổng thống Liên Bang bị ám sát còn ít hay sao?"

Gia chủ nhà họ Nhiếp đối phương nửa ngày mới nói: "Tôi sẽ tìm người giỏi nhất đối phó với đứa con gái họ Tô. Còn về thằng nhãi kia, mấy người phụ trách đi."

“Ông hãy yên tâm, đợi đến lúc chia bánh sẽ không quên phần của họ Nhiếp đâu." Gia chủ họ Bạch đứng lên, nghiêm mặt nói.

Lão già họ Nhiếp thấy vậy mới gật đầu, vừa lòng rời đi.

Trong phòng lúc này chỉ còn lại gia chủ nhà họ Bạch, ông ta đốt một điếu xì gà, hút tới hơn nửa thì bỗng nhiên nói: "Người đâu."

"Có thuộc hạ."

"Sắp xếp người đi theo dõi nhà họ Nhiếp, đợi bọn chúng làm xong chuyện thì diệt hết, một người cũng không chừa lại."

"Vâng."

...

Văn phòng Tổng thống.

Mọi người đều đã rời đi, ngay cả Võ thánh Trương Tông Dương cũng đi rồi, chỉ còn lại hai người là Tổng thống và Cố Thanh Sơn.

“Nói như vậy, cậu thật sự không suy xét tới việc nhận việc trong Bộ nghiên cứu khoa học?” Tổng thống hỏi.

“Vâng, tôi muốn đi học đại học.” Cố thanh Sơn trả lời.

Tổng thống nói: “Tuy tôi dựa theo lời của Nữ Thần Công Chính nhận cậu làm con nuôi trước mặt dân chúng, nhưng chỉ qua loa lấy lệ cũng không phải chuyện tốt gì, càng để lâu sẽ càng dễ quên đi dự tính ban đầu của bản thân.” Ông cười tươi trông rất ôn hòa: “Chuyện đi học của cậu, tôi vẫn có thể giải quyết. Hãy để cho tôi làm tròn nghĩa vụ của mình.”

Cố Thanh Sơn thật lòng thật ý nói: “Cảm ơn ông đã hiểu và giúp đỡ tôi.”

Tổng thống cầm máy truyền tin trên bàn làm việc, cười nói: “Hiển nhiên những việc liên quan tới cậu, chúng tôi vẫn phải hỏi Nữ Thần Công Chính rồi mới sắp xếp được.”

Máy truyền tin được kết nối rất nhanh.

“Tôi quyết định cử Cố Thanh Sơn tới đại học Thủ Đô, cô cảm thấy thế nào?” Tổng thống hỏi.

Bên kia máy truyền tin, giọng nói du dương trầm bổng của Nữ Thần Công Chính vang lên: [Theo như phương trình suy đoán của tôi và ý kiến của ngài, vị trí tốt nhất cho Cố Thanh Sơn là ở Bộ nghiên cứu khoa học, tiếp sau đó là Đại học quốc phòng Liên Bang. Mặc dù đại học Thủ Đô xếp hạng đầu, nhưng ngành nghiên cứu robot và biện pháp bảo vệ ở đó đều bất lợi cho việc nghiên cứu của Cố Thanh Sơn.]

Tổng thống bèn nhìn hắn.

Cố Thanh Sơn nhún vai, biểu đạt rằng mình không phản đối.

Đại học Quốc phòng Liên Bang cũng nằm trong top ba trường đại học toàn Liên Bang, mặc dù xếp hạng không bằng đại học Thủ Đô, nhưng ngành nghiên cứu khoa học lại thuộc hàng mạnh, đúng là thích hợp với hắn hơn. Mà quan trọng hơn là Đại học Quốc phòng Liên Bang và Đại học Thủ Đô ở gần nhau, sau này tìm Tô Tuyết Nhi cũng dễ. Đi học ở một trường đại học như thế rất hợp với ý hắn.

Tổng thống thấy vậy cũng âm thầm gật đầu, trong lòng lại thân thiết với Cố Thanh Sơn hơn một chút.

Đời này ông từng trải qua rất nhiều chuyện, gặp được rất nhiều người tài năng. Thường thì những người như thế đều có tính tự cao kiêu ngạo, làm việc tùy hứng. Nhưng Cố Thanh Sơn tuy tuổi còn trẻ, lại biết tiếp thu ý kiến của người khác, cũng biết suy xét vấn đề một cách khách quan.

Điểm này rất quan trọng, liên quan trực tiếp tới tiền đồ tương lai của Cố Thanh Sơn.

“Vậy cứ như vậy đi, tôi đồng ý.” Tổng thống nói.

Nữ Thần Công Chính nói: [Mời trao quyền.]

“Tôi trao quyền.” Tổng thống đáp.

Nữ Thần Công Chính nói: [Bắt đầu lập hồ sơ xin vào học, bắt đầu tính điểm công huân cho Cố Thanh Sơn.]

[Đang hoàn thành đối chiếu.]

[Bởi vì liên quan đến bí mật cấp độ cao nên cần vài phút để tiến hành xử lý đặc biệt, sau đó sẽ hoàn thành.]

Xem ra đã sắp xếp xong xuôi, Tổng thống gật đầu, dời mắt khỏi máy truyền tin, quay qua nhìn Cố Thanh Sơn: “Trưa mai tới nhà tôi ăn cơm, gặp mọi người trong nhà.”

Hắn gật đầu nói: “Vâng, vậy làm phiền ông.”

Tổng thống cười: “Không phiền, ngày nào tôi cũng bận muốn chết, ba bữa cơm đều dặn đầu bếp làm, không có thời gian học nấu nướng.”

Cố Thanh Sơn cũng cười.

“Sau khi vào đại học, chịu khó làm quen với nhiều bạn bè một chút. Trường quân đội mà, sau này tốt nghiệp đều là chiến hữu, thường xuyên phải gặp nhau.” Tổng thống dặn dò.

“Vâng, tôi biết rồi.” Cố Thanh Sơn chân thành gật đầu nói.

Nếu Tổng thống không muốn qua loa cho xong chuyện mà thật lòng đối đãi với mình, Cố Thanh Sơn cũng không dối lòng mà từ chối.

Đúng lúc này, chợt có người gõ cửa.

“Chuyện gì?” Tổng thống hỏi.

“Cuộc họp bên Thượng nghị viện đã bắt đầu được mười phút, thưa ông, sắp đến phiên ngài phát biểu rồi.”

“À, suýt nữa quên mất.” Tổng thống vỗ vỗ lên trán mình, đứng dậy.

Cố Thanh Sơn đứng lên nói: “Gây thêm phiền toái cho ông rồi.”

Hắn rất vui, thật không ngờ cuối cùng mình cũng được vào đại học. Đại học Quốc phòng rất tốt, có quân đội Liên Bang chống lưng cho, lực lượng quân sự mạnh mẽ. Sau này khi dấu hiệu tận thế bắt đầu xuất hiện, nói không chừng hắn có thể đối phó tốt hơn.

Thường ngày có thể nghe giảng hoặc vào thư viện, lúc rảnh rỗi thì tìm Tô Tuyết Nhi. Trước tận thế còn có thể làm những việc như vậy thật là tốt.

Cố Thanh Sơn vui sướng hẳn lên.

Lúc này lại có người đi tới, thấp giọng hỏi Tổng thống có ở trong văn phòng hay không.

Tổng thống bèn nói: “Vậy tôi đi trước, nhớ trưa mai tới.”

Cố Thanh Sơn: “Vâng.”

Hai người cùng đi ra ngoài, Tổng thống cùng phụ tá tới tham gia cuộc họp, còn Cố Thanh Sơn thì do người phụ trách đưa đi, dùng xe riêng đưa ra ngoài.

Sau khi tất cả mọi người đi, cửa ban công của Văn phòng Tổng thống đóng lại, mọi thứ lại yên tĩnh.

Vài phút sau, máy truyền tin đặt ở trên bàn Tổng thống phát sáng lên lần nữa, giọng của Nữ Thần Công Chính phát ra.

[Căn cứ vào điểm công huân của Cố Thanh sơn, cùng với quyền hạn, trình độ nghiên cứu khoa học và điều lệ chung về bồi dưỡng nhân tài của Liên Bang, đã sắp xếp xong xuôi.]

[Kết quả sắp xếp là: Đại học Quốc phòng Liên Bang hệ chiến giáp cơ động, giáo sư đặc cấp, được hưởng trợ cấp vinh dự của Liên Bang.]

[Hồ sơ cá nhân của Cố Thanh Sơn đã thay đổi xong.]

Sau khi trần thuật hết, Nữ Thần Công Chính cũng ngắt kết nối.

...

Một đêm trôi qua, phía đông dần dần hửng sáng.

Hôm ấy không có một hạt mưa nào. Mặt trời dần dần lên cao, treo trên đỉnh trời xanh.

Bóng dáng Cố Thanh Sơn bỗng hiện ra trong rừng cây rậm rạp.

Thi thể Mãng Xà yêu nằm yên dưới chân, dài hơn hai trăm mét, có rất nhiều mũi tên đâm thật sâu vào cành cây.

Ở dị thế giới một ngày, thế giới hiện thực sẽ trôi qua một giờ. Nhưng lúc ở trong thế giới hiện thực, hắn đã trải qua bao nhiêu chuyện mà khi quay lại đây, ngay cả một giây cũng chưa qua.

Đây đúng là dòng chảy thời gian kỳ lạ vô cùng.

Cố Thanh Sơn kiểm tra túi Trữ Vật, thấy trong đó đầy ắp máu rắn, răng rắn và một đống chiến lợi phẩm khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play