Cố Thanh Sơn lại nói: “Người như anh thích hợp để kết bạn làm ăn buôn bán hơn, không hợp làm công việc sát thủ máu lạnh này. Anh ở lại đây, cho dù không bị nhà họ Nhiếp giết thì một ngày nào đó cũng sẽ bị người khác giết chết.”
Vương Minh im lặng một lúc lâu rồi nói: “Tôi đi đây. Sau này có duyên sẽ gặp lại.” Vô cùng dứt khoát, không hề dây dưa dài dòng, chứng tỏ người này rất có tính quyết đoán.
Cố Thanh Sơn thầm gật đầu tán thưởng, lập tức rời khỏi phòng.
Nửa tiếng sau.
Hắn đi vào trong một tòa cao ốc khoa học kỹ thuật cao vút chín tầng mây, thành thạo quét thẻ để vào cửa, lại quét thẻ lần nữa rồi tiến vào tầng hầm.
Sau khi xác thực bằng phương pháp quét tròng mắt và kiểm tra dấu vân tay, hắn thay sang đồng phục làm việc rồi mới đeo thẻ nhân viên lên, bước vào thang máy, đi thẳng xuống tầng 50 dưới mặt đất.
Cửa thang máy mở ra, một giọng nói điện tử quen thuộc vang lên.
[Bộ phận nghiên cứu và phát triển Chiến giáp Trường Ninh hoan nghênh bạn, số hiệu 41157.]
Cố Thanh Sơn bước vào trong.
Đối diện hắn là năm con robot sắt cao năm mét cùng rất nhiều người mặc quần áo lao động đang đứng vây quanh con robot, bận rộn thảo luận.
Đây chính là Trung tâm nghiên cứu và phát triển Robot lớn nhất của phủ Trường Ninh, là sản nghiệp trọng tâm của nhà họ Tô. Dù có là con cháu nhà họ Tô mà không có năng lực vững chắc trên phương diện này thì cũng không được phép bước vào.
Cố Thanh Sơn nhìn mấy cỗ máy chiến đấu lạnh lẽo kia, trong lòng dần cảm thấy hưng phấn.
Đây chính là sản phẩm của nền văn minh nhân loại, là kết tinh kỹ thuật được sản sinh ra từ sự giao thoa của vô số những ngành khoa học hàng đầu, là đại diện cho sức chiến đấu mạnh nhất thế giới này.
Mấy loại phi cơ gì đó, khi đứng trước robot chiến đấu đúc từ sắt đều trở nên yếu ớt. Loại máy móc lạnh băng như mộng ảo này có sức hấp dẫn trí mạng với mỗi người đàn ông.
“Số hiệu 41175, xin nghiên cứu đề tài.” Cố Thanh Sơn nói.
[Hãy miêu tả nội dung công việc của anh để máy chủ tiến hành sắp xếp.] Giọng nói điện tử vang lên.
“Khống chế công suất của tay lái dầu điện tử số 2.”
[Số hiệu 41157, xin phép của anh đã được duyệt, thời gian là sáu ngày. Phòng ký túc của anh là 4009. Xin nhớ đi ăn đúng giờ, làm việc vừa phải, đảm bảo sức khỏe.]
“Cảm ơn.” Trong lòng Cố Thanh Sơn thở phào. Đúng như hắn dự đoán, có thể ở đây liên tục trong sáu ngày, nếu như có thể hoàn thành khá tốt đề tài thì còn nhận được phần thưởng tương ứng.
Đây là một nơi cư trú tuyệt đối an toàn, trừ phi đế quốc Phục Hi tiến đánh Liên Bang và cả quận Trường Ninh này rơi vào tay địch.
Nhà họ Nhiếp không duỗi tay được tới đây, mà sau sáu ngày nữa là kỳ thi tốt nghiệp trung học. Đến lúc đó hắn thi xong thì có thể lập tức cao chạy xa bay rồi.
Còn bây giờ ấy à, yên tâm nghiên cứu robot thôi!
Cố Thanh Sơn nhảy chân sáo, vội đi đến trước một robot chiến đấu.
Kiếp trước, hắn đã mày mò được rất nhiều đồ tốt, cộng thêm hơn chục năm phát triển sau đó hắn cũng không hề từ bỏ việc nghiên cứu robot, những thứ học tập và nghiên cứu trong nhiều năm e là vượt xa thời đại hiện tại.
Điều kiện nơi này tốt như vậy, có vài ý tưởng có thể nghiệm chứng thử một chút.
Trong khi đó, bên ngoài công ty khoa học kỹ thuật Chiến giáp Trường Ninh, trên sân thượng của một tòa cao ốc khác.
Người đàn ông đeo chiếc kính râm lớn đang đứng ở chỗ cao nhất, mở bộ đàm, bất đắc dĩ báo cáo những việc có liên quan đến Cố Thanh Sơn.
“Nói vậy, hắn còn là một nhân viên nghiên cứu robot?”
Trong bộ đàm truyền đến giọng nữ lạnh lẽo, cùng với đó là tiếng gõ bàn phím lách cách.
“Đúng vậy, thưa điện hạ. Nơi này được bảo vệ vô cùng nghiêm mật, cho dù tôi có dùng hết sức để xông vào cũng chỉ e không cách nào đưa hắn ra được, ngược lại còn có thể nổ ra chiến tranh.”
“Được rồi, trở về đi, không cần phải phiền phức như vậy, chúng ta cứ đi theo con đường chính quy đi.” Giọng nữ suy tư nói.
“Ngài nói con đường chính quy tức là sao?” Người đàn ông đeo kính râm thận trọng hỏi.
Chẳng thể trách hắn ta lại cẩn thận như vậy, lần trước khi điện hạ nói lời này thì dùng con đường chính quy tức là tuyên chiến. Chuyện xảy ra sau đó... người đàn ông đeo kính râm nhớ tới mà run bắn cả người.
“Anh yên tâm, tôi chuẩn bị viếng thăm chính thức. Cứ thế mà đến, chẳng cần phải ngụy trang thân phận.” Giọng nữ nói.
Người đàn ông đeo kính râm thở hắt ra, nói: “Vậy nhiệm vụ của chúng ta phải làm sao đây?”
“Nhiệm vụ gì?”
“Bắt cóc những nhân tài hàng đầu của Liên Bang đó, thưa điện hạ.”
“Chúng ta đang làm đấy.”
Trên mặt người đàn ông đeo kính đen tràn đầy khó tin, nói: “Thằng nhóc này, cũng có thể tính là thiên tài hàng đầu sao?”
Đầu kia của bộ đàm là một cô gái xinh đẹp không gì sánh được, cô ta vừa nhanh chóng lướt hai tay trên hai màn hình ảo vừa nói: “Tôi đã tính ra rồi, thứ năng lực khó hiểu của hắn đã giúp tăng thêm một bội số động năng kinh người vào trong mũi tên. Ngoài ra anh thật sự nên xem những bài luận văn của hắn trên tạp chí khoa học kỹ thuật Liên Bang, nó có liên quan đến robot mô phỏng hành vi con người.”
Cô gái nhìn chằm chằm tin tức trên màn hình ảo, khẽ liếm môi, trên mặt toát ra vẻ hưng phấn tựa như con mèo sắp bắt được cá.
Cô gái suy ngẫm một lúc, nói: “Đặt một người máy giám sát ở chỗ anh đang đứng đi.”
Người đàn ông đeo kính râm do dự đáp lại: “Thứ này đắt lắm, số lượng hàng tồn trong tay chúng ta cũng không nhiều.”
Cô gái kiên trì nói: “Đặt một con đi, hắn đáng với cái giá này.”
“Được, sẽ như ý ngài, thưa điện hạ.” Người đàn ông đeo kính râm lắc đầu rồi thận trọng lấy một cái hộp nhỏ màu bạc ra, nhẹ nhàng đặt ở một nơi kín đáo trên nóc tòa cao ốc.
Cái hộp nhỏ kia vừa đặt xuống đã lập tức biến mất tăm.
Hắn ta nhún vai, lấy ra một cái máy tính quang học loại nhỏ, nói: “Nào, hãy cho tôi xem tư liệu của nhân viên Công ty khoa học kỹ thuật Chiến giáp Trường Ninh đi.”
Trên máy tính lập tức hiện lên vô số thông tin cá nhân, người đàn ông đeo kính râm đột nhiên chọn một tấm chân dung. Đây là một gương mặt trẻ trung đẹp trai, lộ ra sức sống đặc biệt của tuổi thanh xuân.
“Không sai, là hắn.”
Hai tay người nọ bấm nhanh trên bàn phím. Cuối cùng, một thanh % xuất hiện trên màn hình, máy tính bắt đầu đọc tư liệu cá nhân của Cố Thanh Sơn.
Hắn ta đưa tay lên nhìn đồng hồ, nói với vẻ khinh miệt: “Mười lăm giây mới tìm ra tao, đúng là hệ thống phòng vệ rác rưởi. Nhà họ Tô thật chẳng quan tâm đến nhân viên gì cả.”
Chỉ bảy giây sau, người nọ đã có được đầy đủ tư liệu, nhanh chóng đóng hệ thống xâm nhập lại. Hắn ta click liên tục trên tài liệu cá nhân của Cố Thanh Sơn, chẳng bao lâu sau đã tra ra được dải sóng băng tần của cơ thể đối phương.
“Cố Thanh Sơn, mày chạy không thoát đâu.” Hắn ta mỉm cười, ghi lại thông tin đối phương vào trong người máy giám sát.
...
Chạng vạng tối, Cố Thanh Sơn kết thúc một ngày nghiên cứu. Ăn cơm xong, hắn bắt đầu tản bộ trong sân bóng của nhân viên công ty.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, màn đêm đã buông xuống, vầng trăng treo trên cao, những ngôi sao như những viên kim cương lóe sáng. Từng con gió nhẹ thổi đến, một buổi tối cực kỳ dễ chịu.
Cố Thanh Sơn im lặng nheo mắt lại, linh lực trong đan điền khẽ động, lập tức bao trùm lấy đôi mắt. Bỗng nhiên, cảnh tượng trước mắt hắn biến đổi, trên bầu trời bắt đầu nổi lên từng làn sương mù màu xám tro, giống như một tấm lụa đang lặng lẽ cuốn đến.
Cố Thanh Sơn nhíu mày.
Khí tức màu xám tro thuộc về âm phủ, dấu vết của ngày tận thế đã xuất hiện.
“Còn chưa đến một năm nữa.” Hắn lẩm bẩm nói rồi bước nhanh trở về căn phòng riêng mà công ty đã sắp xếp. Tính từ lúc quay về đêm hôm qua thì cũng đã gần một ngày rồi, thời gian tiến vào dị thế giới sắp đến.
Cố Thanh Sơn mở thế giới trò chơi ra, nhìn thời gian trên đồng hồ cát, vừa đúng lúc hạt cát cuối cùng rơi xuống. Một vầng sáng hiện lên, trong căn phòng chẳng còn thấy bóng dáng hắn đâu nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT