Đường Ngự Thiên mặt lạnh nhét lại tây trang đen về tay Đức thúc, sau đó lôi Tần Ý ra ngoài: “Đi thôi.”
Hồng Bảo nhìn ông chủ, lại nhìn Đức thúc, cuối cùng vẫn chạy chậm theo sau.
Sau khi lên xe, Tần Ý mới nhớ tới mình vẫn chưa trả lại sáp tóc cho Đức thúc, đang muốn hỏi Đường Ngự Thiên xem nên để ở đâu, lại bị hắn giữ lấy cổ tay: “Vuốt lại một chút, vẫn chưa vào nếp.”
Đường tổng không buông tha bất cứ cơ hội ve vãn nào, nắm lấy tay anh, dẫn tới trên đầu hắn, đồng thời mắt cũng không chớp mà nhìn anh chằm chằm: “Chỗ này.”
Ánh mắt này ____ hôm qua hắn áp trên người anh, cũng nhìn anh bằng ánh mắt tối tăm thâm trầm mà tràn đầy mê hoặc này, sau đó bình tĩnh cầm tay anh đưa đến đúng chỗ.
Đôi mắt lạnh lùng mang theo vài tia tà mị của Đường Ngự Thiên lúc này hơi rũ xuống, yếu đi mấy phần ngạo khí. Con ngươi hắn vừa tựa hồ sâu không thấy đáy, lại sáng trong như ban ngày, như một vòng xoáy, khiến anh ngày càng bị hút sâu vào trong đó.
Hắn vung xong, mới phát hiện đồng minh nhà mình đang dựa trên ngực ai đó, cái người kia còn muốn đóng cửa sổ, bị đồng minh ngăn lại. Hai người một bên muốn đóng, một bên lại không cho, cuối cùng, không những không đánh nhau mà mười ngón tay lại quấn lấy triền miên.
“Đệt, có phải ông hoa mắt rồi không.” Mao Cát Tường lầm bầm lầu bầu, “Mấy ngón tay kia không phải của Đường Ngự Thiên chứ? Không thể nào?”
Trời cao dường như là cố ý muốn đánh mặt hắn, chủ nhân của mấy ngón tay kia hơi khom lưng, cùng Tần Ý mở cửa sổ, từ bi mà cho Mao Cát Tường chiêm ngưỡng một đoạn cằm.
Hiện tại hắn còn phải làm nhiều nhiệm vụ hơn khi trước, giữa những lúc làm nhiệm vụ kia, đã theo thói quen khoác lên mình một bộ dáng đau khổ như bị ép buộc.
Giống như lúc này, hắn ngồi trong xe không mang mũ, khoé môi nhếch lên nụ cười xa cách, thoạt nhìn như một người trẻ tuổi có chuyện xưa.
Tuy hắn thấy bản thân chỉ là phận nhân vật làm cu li, nhưng mà chuyện xưa của hắn lại giúp hắn biết nên thế nào mới tốt.
Đây là lần thứ hai Tần Ý đến Đường trạch, vẫn xa hoa như trước đây, bay ngày mà cũng vàng rực rỡ đến chói mắt.
Không có vũ hội Đường trạch an bình hơn rất nhiều, mặc dù là dựng theo Âu cách, nhưng một đường vẫn có non bộ lưu thuỷ, cũng có một chút hương vị Trung Quốc.
Đường Thanh Long đã đứng ở cửa chờ từ rất sớm, như nhân viên tiếp tân.
“Bát gia đâu?” Sau khi Đường Ngự Thiên xuống xe, vịn một tay ở cửa, tay kia vươn về phía Tần Ý, dẫn anh ra xong mới đứng thẳng nhìn Đường Thanh Long.
“Đến… đến thẩm mỹ viện rồi.”
Nói xong, Đường Thanh Long liền nhu nhu huyệt thái dương: “Đúng, cậu nghe không nhầm đâu, ông ta đến thẩm mỹ viện làm SPA.”
Như là còn ngại câu kia chưa đủ chấn động, Đường Thanh Long mở miệng bổ sung thêm: “Gần đây, ngoại trừ SPA, ông ta còn thích đi căng da mặt.”
“Gần đây ông ấy có gặp chướng ngại ký ức gì không? Đây là bệnh trạng khi nguời có tuổi bắt đầu mơ hồ đầu óc, biểu hiện dễ thấy nhất là hay quên.” Lúc nói chuyện, Tần Ý chọt chọt eo Đường Ngự Thiên, muốn hắn thu hồi biểu tình như xem kịch vui, “Cũng có thể xuất hiện một số bệnh trạng khác, tỉ dụ như mất đi năng lực phân biệt thời gian và phương hướng, sức phán đoán cũng giảm, gặp trở ngại ngôn ngữ cũng có…”
Đường Ngự Thiên nắm chặt ngón tay đang đâm mình kia, bao trong tay mình, nhẹ nặng nhào nắn.
Đường Thanh Long không chú ý tới động tác nhỏ của bọn họ, hắn cẩn thận nghe kỹ, sau đó lắc đầu: “Không thể, tôi xác định ông ta rất tỉnh táo, trước khi đi còn có thể so sánh tỉ lệ giảm giá của hai thẩm mỹ viện, sau đó chọn bên không giảm giá.”
“…Anh cho rằng như vậy là tỉnh táo?”
Tần Ý không nghĩ tới, bản thân chỉ nói hai câu như vậy lại có thể phát động nhiệm vụ.