Mao Cát Tường trước chỉ có năm phần hoài nghi, còn lại năm phần tâm lý may mắn, lần này thì hay rồi, hắn không thể không đối mặt với sự thật tàn khốc này.
Hắn giả ngu nói: “Bài đăng nào cơ?”
“Hả? Cái bài trên trang đầu tianya kia…”
Mao Cát Tường như chặt đinh chém sắt: “Không phải tôi, cậu lầm rồi.”
Mao Cát Tường nói như vậy, anh liền không suy nghĩ gì nhiều, tuy rằng cảm thấy nội dung bài đăng và giọng điệu lâu chủ đều rất giống… Nhưng mà anh vẫn quyết định tin tưởng hắn.
Vì vậy, Mao Cát Tường như thường ngày mà hô ba lần trong đầu ‘Tiểu Xấu Xa Đại Ngu Ngốc’, lại như đá chìm biển rộng, không có chút tin tức nào.
“Chưa từng có, tên ngu ngốc này trước sẽ trả lời tôi sau mấy giây, nếu có đi thăng cấp hay sửa chữa gì thì cũng để lại lời nhắn trước.”
Tần Ý cau mày: “Như vậy sao.”
Mao Cát Tường thu hồi biểu tình bi thống, nghiêm túc hẳn lên: “Tiểu Manh Manh của cậu cũng không liên lạc được sao?”
“Ừ, đã mấy ngày rồi.”
“Sẽ không phải hai cái hệ thống này đi làm đại sự gì chứ?” Mao Cát Tường càng nghĩ càng thấy có thể, “Còn đáng sợ hơn so với khủng bố du thuyền sao?”
Cái vụ sống chết lần trước trên du thuyền, quả thực là dữ dội, hai năm làm nhiệm vụ của hắn… Cũng chưa từng gặp phải vụ nào lớn như vậy.
Không thể nghĩ, vừa nghĩ tới liền đau hoa cúc.
Hắn hiện tại cũng không dám hồi tưởng, cái động phía sau của hắn nhỏ như vậy, mà thứ kia của Bạch Dư thô to như thế, rốt cục là nhét vào kiểu gì, hơn nữa, trong ký ức của hắn cũng không có ấn tượng kém, hắn… hắn còn cảm thấy rất sảng khoái?
Sau khi xuống máy bay, nuôi mấy ngày, cảm thấy tình hình cúc hoa cũng chuyển biến tốt, hắn cho là bây giờ cũng không sao rồi, liền vào ngồi xổm ở nhà vệ sinh, sau đó thì ngồi đó mà gào thét.
Làm cho Bạch Dư chạy vào từ phòng khách, nội tâm Mao Cát Tường cơ hồ là hỏng mất, hắn còn chưa có rửa mông, Bạch Dư đã muốn ôm hắn ra kiểm tra xem vết thương mặt sau có bị nứt ra hay không.
Đương nhiên nứt rồi, hắn nhìn thấy cả một vũng máu trong bồn cầu cơ mà.
Phá cái nơi này quả thật không dễ dàng.
TầnÝ cũng không biết có đúng là hệ thống đi làm đại sự gì không, anh thuận miệng an ủi: “Đừng suy nghĩ nhiều, sẽ không có chuyện gì.”
Có thể trở về hay không? Mao Cát Tường cuối cùng vẫn tắt máy.
Bạch Dư rửa tay xong, cầm thuốc mỡ tiến vào, nhìn từ trên cao xuống mà nói: “Còn đau không.”
Bạch Đại Thối xuống giường liên khôi phục bộ dáng mặt than cùng với kiểu nói chuyện không lên không xuống vốn có, Mao Cát Tường vùi đầu vào trong gối, nhắm mắt làm ngơ.
Không biết rằng, khi hắn vùi mặt vào gối, tuy rằng không thấy mặt đỏ, mà đôi tai lộ ra ngoài đã sớm hồng rực.
Mao Cát Tường lúc nói giọng buồn buồn: “Anh muốn thoa thì nhanh chút! Không cho táy máy chân tay!”
Bạch Dư mở nắp, nặn ra một chút thuốc trên ta, vẫn dùng loại giọng điệu không phập phồng kia: “Ngoan, cởi quần ra, để anh giúp em.”
“Không, thích!”
Sáng sớm hôm sau.
Tần Ý mất ngày nay đều cùng ăn sáng với Đường Ngự Thiên, anh nhịn nửa ngày, rốt cục cũng không nhịn được, sau khi đặt nĩa xuống, nói: “Đường tiên sinh, anh… Gần đây rất bận sao?”