Mao Cát Tường nói xong liền không tiếp tục để ý tới anh ta, bất mãn của hắn đối với Đường Nhiên Chi từ lần đoán sai boss sau màn kia càng lúc càng mãnh liệt.
Không sai! Chính là cái loại áo sơ mi màu sáng này!
Mao Cát Tường ôm đùi lớn của anh hơn hai năm, ngay cả áo sơ mi màu hồng cũng từng thấy anh mặc qua, đầu giường còn bày hai con thỏ dễ thương.
Quả thực tạo ra kinh hãi cho hắn.
Loại người như Bạch Dư, mặt mày đóng băng cả năm, hệ thần kinh mặt bị bại liệt, vậy mà cũng thích thỏ đáng yêu? (* ok tôi hiểu cái tin đồn anh đùi lớn thích lolita ra từ đâu rồi…)
May mắn sau đó Đại Cơ Nhục đứng ra giải thích, Bạch thiếu không hay khoe khoang bày vẽ như Đường Ngự Thiên, luôn có mười mấy nhà tạo mẫu vây quanh. Lúc thường Bạch Đại Thối mặc quần áo thế nào cũng do Đại Cơ Nhục chọn lựa… Mao Cát Tường lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn không ít.
Nếu là trước đây, Tần Ý sẽ không đi làm loại chuyện nguy hiểm này, anh nhất định sẽ nói rất nhiều, không ngừng khuyên Đường Ngự Thiên rằng làm vậy rất nguy hiểm, bảo hắn nhanh chóng xuống dưới, quý trọng sinh mệnh, tránh xa những nguy hiểm không thể đoán trước.
Giờ khắc này, khi anh nhìn gương mặt của Đường Ngự Thiên, ẩn hiện giữa ánh sáng và bóng tối, mặt trời chuẩn bị nhô lên từ mặt biển nhẹ nhàng khoác lên người hắn chút ánh sáng.
Người đàn ông này, lạnh lùng cuồng ngạo, không thể nói lý, cố tình làm bậy. Nhưng đồng thời cũng có lúc yếu đuối, lại có khi ôn nhu đến không ngờ.
Không biết quỷ thần sai khiến thế nào, Tần Ý tiếp tục trèo lên hai bậc, nắm lấy tay hắn, gió biển mạnh mẽ như muốn tàn phá thổi tới phía anh.
Anh ngồi bên cạnh Đường Ngự Thiên, tay bị Đường Ngự Thiên nắm chặt.
Mãi cho đến khi mặt trời mọc lên từ mặt biển ____ hiện lên từ từ, khó khăn nhô lên từ mặt biển, sau phút chốc, phân nửa đã thoát khỏi đường chân trời, xuyên qua sương mù dày đặc mà tung hoành khắp biển rộng, trên mặt biển như một bức tranh sơn dầu năm màu rực rỡ.
Thật tráng lệ.
Tần Ý nhìn đến suýt thất thần.
Đây là cảnh tượng cả đời anh chưa từng thấy qua, cũng là điều mà anh chưa bao giờ thử nghiệm.
Sau nhiều năm cẩn cẩn trọng trọng làm giáo viên, anh không có cơ hội ra ngoài đi du lịch, mỗi ngày đều ba điểm thẳng hàng, mãi đến tận năm ngoái, khi Đồng Đồng tới, trong nhà mới náo nhiệt hơn.
“Ngu xuẩn, hoàn hồn.” Tóc trên trán Đường Ngự Thiên bị gió thổi về phía sau, cũng giống lần đó ở vũ hội trên du thuyền, lộ ra cả khuôn mặt, lạnh lùng mà tà mị, đuôi mắt lại tựa hồ như được kẻ vẽ vậy, “Em biết tối qua mình nói mớ không.”
Mấy người họ lại trở về bên trong xuồng cứu hộ, sau khi kiểm tra, có thể xác định bình ắc- quy rất nhanh sẽ hết điện,
Bình ắc- quy không có điện, đồng nghĩa với việc bọn họ không thể chủ động trong việc điều chỉnh phương hướng, chỉ có thể trôi theo dòng nước.
“Cần phải đi mười phút nữa,” lúc trước Tần Ý đã dựa vào chỉ tiêu ghi trên bình để tính toán, có thể đi đến tận giờ, cũng coi như nằm trong dự liệu, “Muốn lên đảo, chỉ có thể… Bơi tới…”
Tuy rằng cái đảo hoang này không đáng tin cậy chút nào, nhưng hiện giờ bọn họ cần nhanh chóng tìm một nơi để chờ cứu viện. Không nói đến việc vật tư khuyết thiếu khi cứ lênh đênh ngoài biển, chỉ riêng khả năng đắm thuyền hay bị mất nước cũng đủ nghiêm trọng rồi.
Lúc bọn anh đang nói chuyện, mấy người kia cũng tỉnh lại. Quý phụ Hoàng Nguyệt Nguyệt kêu lên sợ hãi, bà ta nắm chặt mặt dây chuyền bằng đá ngọc lục bảo cực lớn của mình, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vậy phải làm sao, có phải chúng ta sẽ chết không?!”
Vương Gia Diệp cũng lo lắng, nhưng định lực rõ ràng tốt hơn người kia rất nhiều, bà ta đan hai tay vào nhau: “Muốn chết thế thì đi chết luôn đi? Cô nói mệt, mà bọn tôi nghe cũng thấy phiền.”
Âu Dương Thần đã nói không ra lời, bình thường hắn tự phụ là vậy, lúc gặp chuyện liền kinh sợ. Cái sự kiện bánh ga tô nhỏ phát điên lần trước đã doạ hắn sợ đến độ cả đêm không ngon giấc.