Hai tay Tần Ý bị trói sau lưng, chỉ có thể cựa quậy hai lần biểu thị kháng nghị, không biết vì sao mà càng động, Đường Ngự Thiên lại ôm càng chặt.
“Đường tiên sinh, tôi…”
Anh nói rất nhỏ, sau khi nói đến đó chỉ nghe Đường Ngự Thiên ‘Ừ’ một tiếng rồi nói: “Tôi biết.”
Vì vấn đề góc độ, Tần Ý không thể nhìn thấy gương mặt hàm chứa bao thâm tình kia, đương nhiên là ánh mắt của loại người não bổ quá đà, cứ như nghĩ rằng sau từ ‘Tôi’ của anh là hai chữ ‘Yêu anh’ vậy.
“Tôi… Tôi muốn nôn.”
Tần Ý cố nén cái cảm giác dâng lên mãnh liệt trong cổ họng kia, nói xong mấy chữ này, rốt cục không thể nhịn được nữa, nôn khan hai lần, ngẹo đầu phun ra ngoài.
Sàn phòng chứa đồ nhất thời bề bộn.
Cũng may vì trước có triệu chứng say sóng nên anh không ăn gì, chỉ nôn ra chút nước chua, không đến trình độ quá kinh khủng, nhưng mà dù sao nôn thì vẫn là nôn…
Tần Ý nôn xong, rốt cục cũng có sức lực nói chuyện, mở miệng liền hỏi: “Hai người đi theo tôi, còn cả bên Nhiên Chi tiên sinh, bọn họ đều không sao chứ?”
Nghe đến hai chữ Nhiên Chi này, Đường Ngự Thiên không có một chút bất ngờ nào.
Hắn lấy khăn tay từ trong túi, lần này là màu xám đen, bên trên có in hoa văn vàng, đưa tới bên mép Tần Ý, không trực tiếp trả lời vấn đề này, chỉ trầm giọng nói: “Em lo lắng cho bản thân mình trước đi.”
Cái kiểu phát triển nội dung bất ngờ đến không nói nên lời này khiến Tư Gia Bắc đứng đó sửng sốt, cậu ta hoàn toàn không hiểu hai người này cùng nhau từ lúc nào. Nhưng cậu ta cũng rất nhanh đã phản ứng lại, dùng cả tay lẫn chân mà bò về phía trước, lảo đảo mượn lực đứng lên: “Đường tổng, đã xảy ra chuyện gì vậy, có cần tôi giúp một tay không?”
Đường Ngự Thiên nín thở, động tay hai ba lần cởi bỏ giây trói trên tay Tần Ý, đáp: “Không cần.”
Hiện tại, hắn chỉ muốn đem người trong lồng ngực này về phòng, nghiêm túc hỏi anh, hỏi vì sao anh không nghe lời mà lại chạy loạn khắp nơi như thế.
Sau khi nôn, dạ dày Tần Ý cũng thư thái, nhưng mùi vị trong miệng vẫn không thể tản đi, bị Đường Ngự Thiên ôm ra cửa. Lúc Tần Ý đi ngang qua phòng rửa tay, giật nhẹ ống tay áo Đường Ngự Thiên, chỉ chỉ vào bên trong.
Anh muốn vào súc miệng một chút.
Đường Ngự Thiên hiểu ý rất nhanh, bước chân vốn muốn tiến lên liền lui về. Tuy rằng biểu cảm trên mặt có sự không kiên nhẫn, nhưng vẫn nhẹ nhàng buông anh ra: “Có thể đi chứ?”
Đương nhiên là có thể…
Chưa tới một giờ này đã xảy ra quá nhiều chuyện, Tần Ý lảo đảo đi vào bên trong, đầu óc như muốn nổ tung. Anh không hiểu vì sao nhiệm vụ càng ngày càng phát triển theo hướng kỳ quái, biến thành kịch tính hồi hộp không nói, giờ còn pha thêm mấy phần kinh tủng.
Lúc đó anh đang nói chuyện trên boong thuyền cùng Đường Nhiên Chi, trong lời nói và hành động của anh ta đều mang tính ám chỉ lớn, giống như muốn tiết lộ điều gì. Anh còn chưa hiểu ra, hai người đi theo anh đã đột nhiên ngã xuống, sau đó Đường Nhiên Chi hét lên một tiếng, rồi anh bị một người từ phía sau đánh cho ngất xỉu.
Tần Ý súc miệng rồi tiện thể rửa mặt.
Nhìn chính mình trong gương, thở dài.
Tư Gia Bắc trở về hướng sàn nhảy, trên thực tế mắt vẫn chưa rời khỏi người Đường Ngự Thiên, nhịp chân cũng thả chậm. Cậu ta thấy Đường Ngự Thiên đứng bên cửa chờ Tô Thất, hai mày anh tuấn nhíu chặt. Một khúc nhạc trong sàn nhảy vừa kết thúc, ngay sau đó là một bản nhạc đơn thuần, không điền thêm ca từ, lúc này Đường Ngự Thiên mới buông lỏng mày ra một chút.
Tư Gia Bắc thầm nghĩ, người kia không hổ là bậc thầy tán trai, bốc hơi khỏi thế giới mấy ngày, thế mà cũng giữ chặt được tên tổng tài lãnh huyết này!
Thật sự là hiếm thấy, đến cùng thì giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì trong khoảng thời gian này…
Tần Ý lau khô tay xong, đi tới thùng rác định vứt rác, một tay khác thì ấn ấn sau gáy, cúi đầu nhìn, đột nhiên thấy trong thùng rác lẳng lặng nằm một bộ đôi găng tay cao su y tế.
Tần Ý hoảng hồn né tay hắn, lại kéo cổ áo về: “Không có, máu kia không phải của tôi, Đường tiên sinh, anh đừng cởi…”
Lúc Hồng Bảo tới thì nhìn thấy ông chủ nhà mình đang có mưu đồ quấy rối Tô Thất nhu nhược trong nhà vệ sinh, bước chân như gió lốc đột ngột dừng lại, nghĩ rằng không nên quấy rầy ông chủ, vì vậy gặp Tư Gia Bắc.
Tư Gia Bắc: “… Ờm, cậu khoẻ chứ?”
Hồng Bảo ổn định thân hình, nghe vậy lập tức tăng cao cảnh giác, trừng mắt phẫn nộ nói: “Không được đi, đứng lại, anh là ai.”
Mấy câu này có chút phong cách của Đường Ngự Thiên, thế nhưng phát ra từ cái người tròn vo như củ khoai tây kia thật không có chút uy hiếp nào, Tư Gia Bắc gãi gãi đầu: “Tôi, tôi chỉ đi ngang qua thôi…”
Mà cậu ta đúng là đi ngang qua thật, chỉ đến đây định bổ trang thôi mà.
Thấy Hồng Bảo vẫn không tha, Tư Gia Bắc bất đắc dĩ phải báo danh với cậu ta. Tư Gia Bắc, ba chữ này tuy không có phân lượng gì, nhưng người trong vòng ít nhiều gì cũng đã nghe qua.
Dù gì, cậu ta cũng có thể khai luôn tên anh mình, anh cậu ta là tiểu hắc mã trong giới kinh doanh, là một nhân vật có tiếng.
Quả nhiên, nghe tên xong ánh mắt Hồng Bảo nhìn cậu ta cũng thay đổi, cung kính xin lỗi: “Thật xin lỗi, đã mạo phạm.”
“Nhiên Chi thiếu gia đang nghỉ ngơi trong phòng, Tiểu Mai nói là do chấn kinh quá độ.”
Đường Ngự Thiên vừa đi vừa nói: “Thấy thế nào?”
Hồng Bảo cả người chấn động, ông chủ trước giờ cũng chưa có thảo luận với cậu ta như vậy, thế này chẳng phải địa vị cậu ta bên cạnh ông chủ ngày càng cao sao.
Quá vui! Xoay tròn! Nhảy nhảy!
Hồng Bảo cưỡng chế tâm tình thiếu nữ đang mừng như điên, đưa ra góp ý có tính xây dựng: “Tôi nghĩ, nhất định có người thừa dịp bọn họ không chú ý mà ra tay.” (* =))))) có tính xây dựng quá cơ)
Sau khi nói xong, cậu ta lại nghĩ tới bình thường quan hệ giữa ông chủ và Nhiên Chi thiếu gia rất tốt, bây giờ Nhiên Chi thiếu gia bị kinh sợ, ông chủ nhất định rất lo lắng, liền nói thêm một câu, “Chúng ta cần đi an ủi Nhiên Chi thiếu gia một chút, ngài ấy khẳng định rất sợ.”
Hồng Bảo ở một bên phí hết lời này đến lời khác, lại thấy ông chủ chả nhìn mình, mà là hướng về phía cậu Tô Thất tiên sinh kia.
Tần Ý nghĩ một hồi, nhìn Đường Ngự Thiên hỏi ngược lại: “Nhiên Chi tiên sinh có nói thật hay không?”
Đường Ngự Thiên nói: “Anh ta sẽ không nói thật, nhưng anh ta cũng không có khả năng che giấu mọi việc đến hoàn hảo.”
Hồng Bảo: “…”
Thế ra ông chủ không có hỏi cậu ta? Hơn nữa, hai người bọn họ nói cái gì vậy, sao cậu ta nghe không hiểu cho lắm.
Trên thực tế, Đường Ngự Thiên và Tần Ý cùng nghĩ tới một điều. Với sự việc diễn ra, đối phương chỉ một người, lại như thoát được tầm mắt của năm người có mặt lúc đó.
Trên boong thuyền tuy rằng tối tăm, cũng không đến nỗi gì cũng không nhìn thấy. Hai tên bảo tiêu cách khá xa, lúc bị đánh ngất xỉu vẫn còn ba người bọn anh ở đó.
Nói cách khác, Đường Nhiên Chi và Tiểu Mai khẳng định nhìn thấy gì đó. Hơn nữa, còn chắc tám phần mười bọn họ nhìn thấy mặt người kia.
Trong gian phòng được trang hoàng trang nhã, Đường Nhiên Chi ngồi ở xe lăn, tóc tai lộn xộn, hiển nhiên là vừa tỉnh ngủ.
“Không thấy,” Đường Nhiên Chi xấu hổ nói, “Khi đó anh sợ quá, không chú ý mặt gã ta.”
Tiểu Mai ngồi gọn một bên gọt hoa quả, mái tóc dài che đi khuôn mặt, trên người cô có một loại yên tĩnh quỷ dị, khiến người ta nhìn vào có cảm giác kỳ quái.
Đường Ngự Thiên không khách khí chút nào mà ngồi ở ghế sa lông, nhướn mày: “Không chú ý tới khuôn mặt, vậy còn dáng người, cao tầm nào, mặc quần áo ra sao?”
Thừa lúc bọn họ nói chuyện, Tần Ý ngồi bên cạnh, ánh mắt không ngừng đánh giá gian phòng này...
Anh vẫn nhớ tới lần trước không cẩn thận nhìn được một ống quần màu đen.
Đường Nhiên Chi đương nhiên không thể nói anh ta cái gì cũng không biết, anh ta cúi đầu, trầm tư hồi lâu: “Bên ngoài rất tối, nên gã giống như mặc một thân đen, vóc dáng không cao cũng không thấp...”