Lúc Bạch Dư gặp được Đường Ngự Thiên thì đã là buổi chiều, Hồng Bảo như một vị đại phật đứng canh ngoài phòng VIP.

Một bên cửa khác là người của Bạch Dư, cơ bắp cường tráng đến độ khiến người ta cảm thấy quần áo không đủ để giữ được lồng ngực hắn.

Hồng Bảo thầm nghĩ, mẹ, nếu không thể thắng dựa vào thân thủ, vậy tui cho anh cảm thụ mị lực tao nhã mê người, đến đây đi, thưởng thức Tình yêu của gió.

Hồng Bảo lén lút xịt nước hoa.



Vị cơ bắp kia chăm chú nhìn cậu ta nửa ngày: “Ngứa thì gãi đi.”

Ngứa, thì, gãi, đi? Cái quần gì chứ, lẽ nào người này không cảm nhận được hương vị cam quýt thanh khiết của cậu ta!

Hồng Bảo tinh tướng thất bại, sờ mũi một cái, nói: “Tôi, tôi không ngứa, chỉ là hơi tê tay.”

Vốn tưởng trận tranh tài này cứ như vậy kết thúc, mà anh cơ bắp kia vì đi theo Bạch Dư lâu ngày mà ngột ngạt, lúc này tóm được một người có khuôn mặt thật thà, không khỏi thêm lắm chuyện, chủ động đến gần hỏi: “Trông cậu rất giống Nhạc Vân Bằng, hai người là thân thích sao?”

Hồng Bảo: “…”  Cậu ta tự nhận bản thân có tướng mạo đoan chính, tuy rằng đầu hơi lớn, trên mặt có chút thịt, thế nhưng cậu ta đâu có già như vậy?! Hơn nữa, cậu ta đáng yêu hơn nhiều so với Nhạc Vân Bằng nhé!

Mẹ, người này có phải có bệnh không?

Tráng hán vẫn hồn nhiên, trái lại còn bước hai bước đến gần Hồng Bảo, hormone nam tính và bắp tay to lớn đặc biệt mê hoặc.

“Cậu có đối tượng chưa?” Trên mặt tráng hán mang một nụ cười mà hắn tự cho là thân thiện, “Đối tượng của cậu năm nay bao nhiêu tuổi?”

Hồng Bảo lui sang bên cạnh, quyết tâm cách người này xa một chút.

Đối mặt với tráng hán mãi vẫn không tha cho cậu ta, Hồng Bảo bắt đầu thầm kêu rên: Bao giờ ông chủ mới xong việc đây!

Ông chủ mà cậu ta đang thiên hô vạn hoán còn đang ngồi trong phòng, cách một bàn gỗ dài bày cơm tây, mặt đối mặt với Bạch Dư.

Bởi cách nhau một khoảng rất xa, hai người giống như không phải tới để ăn cơm, mà là tới để đàm phán.

Bầu không khí đối đầu này, như theo tiếng đàn violin du dương mà lan tràn ra khắp phòng.

Bên cạnh có một cô gái tầm hai mươi tuổi đang khom người bày biện đồ ăn, mặc đồng phục trắng đen. Loại nhà hàng xa hoa này, lúc vào làm việc cũng được huấn luyện nghiêm khắc hơn rất nhiều. Từ học lực đến bề ngoài, còn phải tự thân tu dưỡng, đây đều là những thí sinh đứng đầu, là những người giỏi nhất.

Dù cho cô nàng này chịu qua huấn luyện nghiêm khắc, nhưng vẫn bị hai vị quý khách đột nhiên xuất hiện này làm cho không dời nổi mắt.

Trên thế giới này, sao có thể tồn tại hai người hoàn mỹ như vậy?

Thừa dịp bày biện đồ dùng, cô ta lén liếc mắt nhìn hai người, nhìn vài lần hai gò má đã ửng hồng. Cuối cùng cô ta đưa ánh mắt về phía người đàn ông lạnh lùng nhưng trên thân như thêm mấy phần tà khí nọ.

Từ sống mũi cao thẳng, con ngươi sâu không thấy đáy, cho đến khoé miệng khẽ nhếch vương vất chút u ám.

Nữ nhân viên cảm thấy người đàn ông này quả thật như một mặt biển quỷ bí khó lường, khiến cô không kìm được mà sa vào rồi chìm đắm trong đó. Mà hắn, lại là thuốc giải duy nhất của cô ta.



Cô nàng này tự ảo tưởng đến say sưa, Đường Ngự Thiên cũng không có nhiều thời gian cùng cô ta chơi đùa, nếu như hắn biết cô này mắc chứng thanh xuân đau đớn còn nặng hơn hắn, phỏng chừng đã đá người ra ngoài luôn rồi.

Cái gì chứ, chỉ có hắn mới có quyền đau đớn như thế.

Lúc này, đôi mày anh tuấn của Đường Ngự Thiên càng cau lại, vào lúc cô gái kia thất thần, khiến rượu suýt nữa tràn ra ngoài, rốt cục không nhịn được mà nói: “Cô gái này, đừng khiến tôi hoài nghi cô bị khuyết tật bẩm sinh.”

Nghe vậy, nữ nhân viên ‘A’ một tiếng ngắn ngủi.

Cô nàng phản ứng như vậy không phải vì mình bị mắng, mà là âm thầm vui mừng bản thân đã lọt vào mắt xanh của người ta. Người đàn ông này chỉ cần nói một câu, đã có thể khiến cả người cô ta mềm nhũn.

Hai tay cô nàng xoắn thành báy quai chèo, giọng nhỏ nhẹ dịu dàng, tân lực ép tiếng, chỉ đem nửa phần thanh âm phát ra: “Tôi, không phải tôi cố ý…” Lúc nói chuyện, cặp mắt kia như hươu con hoảng sợ, chớp chớp mà tạo nên một bộ dạng thanh thuần ngây thơ.

Lông mày Đường Ngự Thiên càng nhíu chặt, cổ tay hơi nâng, liếc nhìn thời gian.

Cô nàng kia vừa định chân trái ngáng chân phải ngã nhào vào lòng hắn. Chân đang tính toán lực, lại nghe người đàn ông kia nói: “Cô khiến tôi lãng phí một nửa thời gian, đừng thêm phiền nữa, mời cô lập tức cút ngay ra ngoài.”

Đường Ngự Thiên nói xong, mắt không dấu vết đảo qua hai chân như đứng không vững của cô nàng, bèn trào phúng nhếch miệng: “Cô thích sàn nhà như vậy?”

Loại thái độ nhìn người như giun dế này, khiến cho cô ta không còn dũng khí. Chỉ là dưới chân đã chuẩn bị đủ, không thể khống chế mà hơi nghiêng về phía trước, cô dùng hết sức chuyển hướng, mặt mũi hướng sàn nhà, bị đập mạnh một cái.

Váy đồng phục không hề dài, bị như vậy, liền bị hở. Đầu cô quay về phía Đường Ngự Thiên, phần dưới người thì lại hướng về chỗ Bạch Dư ngồi đối diện.

Bạch Dư từ lúc vào cửa, trên mặt đã không có sóng gió to lớn gì, lúc này càng chẳng có phản ứng đối với cảnh tượng trước mắt.

Nữ nhân viên xấu hổ đỏ mặt kéo váy xuống, lúng túng đứng dậy.

Bộ đồ ăn đã bài trí xong, Đường Ngự Thiên rốt cục cũng có thể dùng cơm, tâm tình khá tốt, cầm dao nĩa cắt thịt bò, nhắc nhở: “Cửa ở kia, cút đi.”

Tình hình này, cái vị trông như có kinh nghiệm phong phú nọ, lại là kiểu không hiểu phong tình. Cô cũng hiểu biết khó mà lui, mặt biệt này không thuộc về cô. Tuy rằng tan nát cõi lòng, tuy rằng tâm hồn bị tổn thương, thế nhưng, cô vẫn có thể đi tìm một mặt biển khác mà!

Nữ nhân viên bưng khay trống, trước khi quay người ra cửa, cố ý lắc lư một chút, để lại cho Bạch Dư một ánh mắt không thể giải thích.

Bạch Dư mặt không đổi sắc nhìn cô nàng, không thể nói là băng lẵng, phải nói là trống rỗng, giống như trước mặt dù có chuyện gì cũng không thể khiến anh ta hứng thú.

Đường Ngự Thiên nhìn người như giun dế, ít nhất giun dế vẫn còn là vật sống, dù cho chỉ là loại sắp chết còn giãy dụa. Mà Bạch Dư lại không giống, không kể anh ta nhìn cái gì, cũng giống như đang nhìn một đồ vật không có sự sống.

Nói thí dụ như, Bạch Dư dưới ánh mắt của cô nàng, khiến cô cảm thấy anh ta đang nhìn mình như một miếng gạch lát trên sàn, một mảnh ngói trên tường.



Thu hồi hết thảy mơ màng, cô ta bước nhanh, cũng không quay đầu mà đi ra ngoài.

Đời này, sợ là cô không thể chinh phục được hai người đàn ông sáng loà như châu ngọc này rồi, vẫn là nghĩ biện pháp giữ việc thì thực tế hơn.

Phòng ngăn bên trong chỉ còn lại hai người bọn họ, violin từ điệu G trưởng của bản Concerto thứ ba đã kéo đến chương đầu của Sông Đa- nuýp xanh( *…Thực sự không có kiến thức gì về bản nhạc nên tớ ghi bừa…), trên bàn có vài lọ hoa trắng, khăn trải bàn đơn sắc màu đen được ánh đèn phản chiếu thoáng ánh lên.

Đường Ngự Thiên ăn hai miếng, đặt nĩa xuống, dùng khăn lau khoé miệng, ý tứ không rõ nói: “Bạch thiếu hao tổn tâm cơ tìm tôi ra đây, chỉ vì muốn nhìn tôi ăn cơm?”

Cái gọi là phí hết tâm tư này, cũng chỉ là Bạch Dư gọi điện thoại cho Đường Ngự Thiên, lại bị đối phương cao lãnh mà đáp ‘Thật không tiện, mời anh liên hệ thư kí riếng của tôi’ sau đó cúp máy, kết quả không ngờ tới Bạch Dư còn thật sự gọi cho thư kí riêng của hắn.

Đường Ngự Thiên biết Mao Cát Tường kia đối với Bạch Dư cũng không đơn giản, đây cũng là lý do vì sao hắn đồng ý cho Mao Cát Tường lưu lại, chỉ là hắn không ngờ cái không đơn giản này lại đến trình độ như vậy.

Hắn càng không nghĩ tới, đường đường là Bạch gia Đại thiếu gia, cả người nghiêm túc, không để vật thể sống vào mắt kia, lại hiếm có mà nhìn hắn, sau đó hỏi: “Phải thế nào, cậu mới bằng lòng buông tha em ấy?”

Một câu nói này, có thể nói là bày ra tư thái mặc người làm thịt. Cho dù Đường Ngự Thiên biết tiện nghi của Bạch Dư cũng không dễ chiếm như vậy, nhưng vẫn rõ ràng, từ hiệp đầu Bạch Dư đã rơi xuống thế hạ phong.

Cuộc đàm phán giữa hai kẻ mạnh, tổng hợp lại cũng không qua mấy câu, bản nhạc vừa chơi đến đoạn cao trào, lên xuống nhịp nhàng, thập phần kịch tính, nhưng giờ khắc này lại không có ai thưởng thức.

Hai người ngồi cách một khoảng cũng không gọi là quá dài, Đường Ngự Thiên giơ tay nới lỏng cà vạt. Nếu có người ngoài ở đây, cũng không hiểu bọn họ đang nói cái gì, hai nguời đều là kiểu lời ít ý nhiều.(* nói thực là tớ cũng không hiểu __ (: 3J)Z Đấu đá thương trường gì đó thật đau đầu.)

“Lạc thế gia.”

“Không được.”

Bạch Dư trầm ngâm hồi lâu, lại nói: “Ba.”

Đường Ngự Thiên ngả người ra phía sau một chút, ánh mắt mang vẻ đánh giá: “Hửm?”

“Là vậy.”

Sau đó lại một mảnh yên lặng, Đường Ngự Thiên lắc lắc chén rượu: “Chỉ như vậy?”

“Không thể nhiều hơn nữa.”

“…”

“Bạch thiếu, nếu anh cảm thấy cuộc trao đổi này cần thiết, vậy để tôi nói cho rõ ràng,” Đường Ngự Thiên muốn đứng dậy, “Mảnh đất kia của Lạc thế gia tôi cũng xem thường, đừng nói 30% lợi nhuận, đến 70% cũng chưa chắc tôi đã có thể đáp ứng.”

Bọn họ đang nói đến vụ đấu thầu trên du thuyền ngày kia, loại tiệc đứng thương mại phổ thông này, Đường Ngự Thiên chắc chắn không cần đi, lần đấu thầu này, ngoại trừ Đường gia, sức cạnh tranh lớn nhất chỉ có Bạch gia.

Tuy rằng Bạch gia đấu không lại hắn, nhưng mấy năm gần đây luôn gây khó dễ, có chút đáng ghét.

Tuy rằng không biết giữa Bạch Dư và Mao Cát Tường xảy ra chuyện gì, một người truy một người trốn. Hắn cũng chỉ muốn tuỳ tiện thử xem, có thể thành công là tốt nhất, cũng bớt đi rất nhiều phiền phức, không thành cũng không sao, nếu quá ra thì lúc đó vui đùa với nhà họ Bạch một chút cũng được.

Ngoài dự liệu, Bạch Dư đáp một tiếng trầm thấp: “Được.”

Đường Ngự Thiên thay đổi bộ dáng biếng nhác hồi nãy, ngồi dậy: “Rất tốt.”

Nhắc tới Mao Cát Tường, trong mắt Bạch Dư lại như lập loè tia sáng không giống ngày thường, đột nhiên có tiêu cự: “Bao giờ tôi mới có thể gặp em ấy.”

“Ngày mốt, tiệc đứng trên du thuyền.”

Đường Ngự Thiên vừa nói vừa vung tay sang bên cạnh, tiếng violin nhịp nhàng lập tức dừng lại, chỉ còn thoảng chút dư âm.

Hắn đứng dậy, cách bàn dài, hơi hướng Bạch Dư cúi người: “Anh tới, tôi sẽ chờ.”

Bạch Dư ngồi ở một bên bàn, lẳng lặng nửa ngày, trong lòng chỉ có một cái tên: Mao Cát Tường.

Mà lúc này, Mao Cát Tường còn thoả mãn mà ợ no.

“Đức thúc, tay nghề của bác quả là tuyệt vời,” đối với mặt bàn đầy thức ăn, hắn hưng phấn giơ cao bát, “Cho cháu thêm một bát cơm tẻ ạ!”

Trình độ nấu ăn của Đức thúc kỳ thực cũng chỉ tầm trung, nào như hắn nói, tốt đến như vậy, thế nhưng hiếm khi xuống bếp, người ăn lại nể tình như vậy, lão nhân gia cũng có chút cao hứng.

“Được được được, để bác lấy thêm.”

Đức thúc chân trước vừa mới đi, Mao Cát Tường đã ngồi phịch trên ghế xoa bụng: “Vẫn là món ăn thường ngày ngon nhất, nam chính bình thường toàn ăn những gì ấy, chẳng hiểu sống thể nào. À đúng rồi, Thất Thất, cậu có weibo không?”

Lúc ăn cơm, Tần Ý không quá yêu thích nói chuyện, ăn xong miếng cơm này, đặt bắt xuống, lau miệng, lúc này mới trả lời: “Có vẻ là có.”

Cái điện thoại di động này là của Tô Thất, chỉ là thay đổi một tấm thẻ, anh cũng chưa chạp qua các phần mềm bên trong.

“Nào, mượn điện thoại cậu một lát.”

Tần Ý đưa điện thoại di động cho hắn, Mao Cát Tường nhanh tay quen việc: “Không có mật khẩu sao? Cậu đặt mã cho di động đi, tương đối an toàn, cậu có thể chú ý một chút đến tài khoản Đam mê đối với Tổng tài đại nhân của tiểu bảo, đó là weibo của Hồng Bảo, dữ liệu của Đường Ngự Thiên đều ở đó… Hm, tìm…”

Tìm… Được rồi.

Mao Cát Tường chưa kịp nói xong, trên mặt đã nứt toác, di động suýt chút nữa rơi xuống.

Hắn run rẩy giơ màn hình cho Tần Ý xem: “Kí chủ tiền nhiệm của cậu… Rất… Rất buông thả á…”

Trên màn hình rõ ràng là tài khoản weibo của Tô Thất, tên là Tiểu yêu tinh mê người.

Một tấm hình selfie được ghim ở trang đầu, trong hình là Tô Thất, cơ hồ cả người trần trụi, bày ra một tư thế gợi cảm liêu nhân, đôi môi khẽ nhếch, nơi kia dưới thân mập mờ được che kín, hình thành một loại dục vọng nửa che nửa hở.

Dưới hình còn có một hàng chữ: Đường Ngự Thiên, một ngày nào đó, bổn yêu tinh sẽ bắt được anh [mị nhãn].

Tần Ý: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play