Giọng Đường Ngự Thiên cũng không lớn, Bát gia lại bịt tai, làm như gì cũng không nghe thấy, tự nhiên nói với tân khách: “Bình tĩnh, đừng nóng _____ đều là hiểu lầm, hiểu lầm thôi ____ chỉ trách lão già này, gần đây giục Ngự Thiên tìm đối tượng nhiều quá. Không có gì, thằng bé chỉ đang tức giận lão già này một chút mà thôi _____”
Vốn dĩ, khách mời đều có ý muốn không an phận với Đường Ngự Thiên. Nữ mộng muốn gả cho hắn, nam thì muốn ôm một cái đùi lớn. Hơn nữa, Tô Thất này trang điểm như vậy, kỳ thật cũng hơi lố, trong tiềm thức, bọn họ không cách nào tin tưởng Đường Ngự Thiên sẽ thực sự tìm về một nam nhân như vậy. Cho nên, khi Đường Bát gia đưa ra cái lý do sứt sẹo kia, bọn họ vẫn tin.
Đường Ngự Thiên vốn muốn làm ác hơn một chút, nhưng hắn đối với khuôn mặt này của Tô Thất cũng không mở được miệng.
Cái kỹ năng trang điểm tởm đến thế nào vậy! Đường Ngự Thiên quả thực không dám hồi tưởng đến độ xiêu xiêu vẹo vẹo, to nhỏ bất đồng của lông mày, đôi môi đỏ chót, hai gò má thì đem đánh hồng như hai cái đít khỉ, kẻ mắt thì như thể muốn phi hẳn lên trời luôn!( *… Tần Ý my baby, you deserve better…)
Mà người kia bị trang điểm thành ra như vậy, lại như là không tự nhận thức, sắc mặt vẫn như thường, đàng hoàng trịnh trọng.
Đường Bát gia đi trước một đoạn đường, nghe tiếng bước chân lại cảm thấy có gì không đúng, quay đầu nhìn lại, sau lưng ngoại trừ Đường Ngự Thiên, còn có cậu trai khiến người ta buồn nôn kia.
“Cậu cũng đi theo làm gì?” Đường Bát gia dừng bước, “Còn cần gì đến cậu? Thực sự là không hiểu chút quy củ nào cả.”
…
Tần Ý đương nhiên không thể nói thẳng là tới chụp nồi cho ông, sợ ông không chịu gánh nồi này, làm cho anh và Mao Cát Tường bị lộ, anh thực sự không tìm ra lý do khác.
Trong lúc anh đang nghĩ đối sách, Đường Ngự Thiên cũng mở miệng nói: “Cậu không cần đi theo.”
Vì vậy Tần Ý một mình đứng tại vườn hoa gần tiệc rượu, chịu gió thổi, cả người đều không thoải mái, bị giày cao gót kia mài đến đau cả chân, quần áo thì mặc mà cũng như không mặc.
Nhưng so với việc này, an nguy của anh và Mao Cát Tường quan trọng hơn. Anh không khỏi nghĩ, nếu như Đường Bát gia tẩy trắng chính mình, như vậy, người mang hiềm nghi lớn nhất lại biến thành bọn họ.
Cuộc sống đau khổ sau đó không phải chỉ có những chuyện này, trong lúc Tần Ý đang đau đầu nhức óc, Tiểu Manh Manh đột nhiên nói: ____ “Nhắc nhở đến từ Tiểu Manh Manh tri kỷ, chính thức tiến vào phó bản hồi hộp, thời gian giới hạn đến hừng đông, trước khi trời sáng đoán được boss sau màn, có thể được thêm điểm thưởng cùng đạo cụ ngẫu nhiên.”
Cái phó bản hồi hộp này…
Chính thức mở ra?
Tần Ý có chút mơ hồ.
Anh mới chỉ đọc tầm 80% “Hào môn thế gia”, boss sau màn là ai, anh căn bản không biết, hơn nữa, chỉ có thời gian là một buổi tối, làm thế nào anh tìm được đại boss trong hơn 70 ngàn chữ?
Một thanh âm châm biếm đánh gãy suy nghĩ của anh, mấy vị thiên kim từ tiệc rược lắc lắc eo đi tới hoa viên giải sầu, bước tới trước mặt Tần Ý, nói rằng: “Ai nha, đây không phải là người Đường tổng vửa mới mang tới sao, sao cậu lại một mình ở đây thế này.”
Tần Ý lui về phía sau hai bươc, không nói gì.
Mấy vị đại tiểu thư kia đương nhiên không bỏ qua cho anh dễ dàng như vậy, người cầm đầu trong tay có một ly Brandy. Cô ta lắc lắc ly rượu, động tác kinh người mà tạt cả ly rượu lên mặt Tần Ý!
“Dám tranh đoạt đàn ông cùng Phan Sương Sương này, cũng không tự soi gương trước. Tôi cảnh cáo cậu, Đường Ngự Thiên là người đàn ông trong tương lai của tôi, ai cũng không được chạm vào!”
Bộ mỹ phẩm Mao Cát Tường lôi từ trong kho ra không có thuộc tính chống thấm nước, vì vậy, kẻ mắt các kiểu trong nháy mắt bị hoà tan, thuận theo rượu mà chảy xuống, vài vết đen chảy lên trên mặt
Thấy thế, mấy người kia càng cười vui vẻ hơn.
Phan Sương Sương coi anh là đang sợ chính mình, hài lòng muốn xoay eo rời đi, lại bị một tiếng ‘Đứng lại’ quen thuộc làm chấn động đến mức sắc mặt trắng bệch.
Đường Ngự Thiên chậm rãi đi ra từ trong bóng đêm.
Hắn đầu tiên là nhìn Tần Ý, lời lẽ vô tình mà rầy la một trận: “Cậu là heo à? Không biết trốn sao?”
Tần Ý: “Tôi…”
“Tôi cái gì mà tôi, đi sang chỗ đài phun nước bên kia rửa mặt đi.”
“À.”
Tần Ý không dám nói lung tung, anh không biết Đường Ngự Thiên cùng Bát gia hàn huyên chuyện gì, hơn nữa lại chỉ nói trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Chờ anh rửa mặt xong, ngẩng đầu lên lại gặp đúng lúc Phan Sương Sương kia khóc lóc chạy đi, trang điểm chảy ra so với anh còn kinh khủng hơn.
Đường Ngự Thiên thấy anh lẳng lặng nhìn bên này, có chút khó chịu: “Rửa xong thì cút lại đây.”
Tần Ý không đoán được trong lòng Đường Ngự Thiên bây giờ đang suy nghĩ cái gì, thế nhưng, anh cảm thấy tâm tình vai nam chính này để lộ ra không có giống lúc thường cho lắm.
Anh đi tới, không nhịn được hiếu kỳ: “Vừa nãy anh… Nói với cô ấy cái gì?”
Đường Ngự Thiên liếc anh một cái, phun ra năm chữ: “Liên quan gì tới cậu.”
Đường Ngự Thiên đi ở phía trước, không ra hiệu Tần Ý đuổi tới, nhưng bước chân so với bình thường lại chậm hơn rất nhiều. Chờ Tần Ý phản ứng lại, đi theo sau, hắn mới bước nhanh.
“Đường tiên sinh, bây giờ chúng ta muốn đi đâu?”
“Cậu nói nhảm rất nhiều.”
“…” Tần Ý thật sự cũng không muốn nói chuyện với hắn, nhưng chuyện Bát gia cuối cùng có cõng nồi hay không thì nhất định phải hiểu rõ, “Chuyện của Bát gia…”