…Dù không muốn Hàn Dương vẫn phải về Hàn gia bảo làm việc, đối diện với đống giấy tờ, những bản hợp đồng mà anh không chút hứng thú. Đôi khi kinh nghiệm non kém làm Hàn Dương có những quyết định sai lầm song sự có mặt của Lãnh Phong là một sự bổ sung cần thiết.

Anh không hiểu đứa em trai này.

Có tài như vậy, tại sao suốt bao năm nó chỉ là cái bóng mờ nhạt.

-Thưa Giám đốc…đây là hai bản hợp đồng của Hoa Anh và Thiên Bản xúc tiến việc hợp tác. Phiền xem lại…

Nhìn vào bản hợp đồng, Hàn Dương có đôi chút kinh ngạc:

- So với lúc thảo luận thì các điều kiện họ cũng đã giảm đi nhiều. Chúng ta nhận được nhiều lợi thế hơn. Em làm thế nào mà…?

-Đó là kết quả của việc đàm phán. Việc làm ăn cốt không phải là cái lợi trước mắt mà là ích lợi lâu dài. Họ là những khách hàng nhiều kinh nghiệm, tự họ đã nhìn chuyện đó thôi.

-Ừ…

Hàn Dương thán phục nhìn Lãnh Phong. Rồi anh chợt buông giọng:

-Xin lỗi nhé!

-Không có gì…

-Biết anh hai xin lỗi chuyện gì sao?

-Chuyện ông nội chọn anh chứ không phải là em…Em chỉ cần làm tốt việc của mình, thế nào cũng không quan trọng.

-Thật lòng chứ?

-Thật lòng!

Kiểu người của Lãnh Phong đôi lúc làm người ta như muốn phát điên bởi thái độ hờ hững đó. Không nắm bắt được nó đang nghĩ gì, muốn làm gì. Cũng là một nguyên nhân khiến Hàn lão gia lo lắng.

-An Vĩnh có ngoan không?

-Ngoan lắm!

-Thưởng cho em hôm nay về nhà sớm.Chắc thằng bé mong ba dữ lắm.

Đứa con quấn quýt Lãnh Phong vô cùng. Một sự quấn quýt mà ai cũng thấy lạ…Thường trẻ con mới sinh thường chỉ an ổn trong vòng tay mẹ. Cha cũng chỉ là một trong số những người thân.

An Vĩnh thì khác.

Bình thường bé thì rất ngoan. Nhưng khi Lãnh Phong đặt chân vào nhà là An Vĩnh lại khóc…Khóc cho đến khi nào ba đến gần, chạm khẽ bàn tay vào đôi má phúng phính. Một nụ cười thật tươi lại nở trên môi. Mắt nó cứ dõi theo ba, không muốn rời. Đôi bàn tay nhỏ xíu hưo hươ vào không khí, muốn chạm vào ba.

Cách dỗ con của Lãnh Phong cũng lạ.

Thường ít khi dỗ dành. Lãnh Phong chỉ áp tay lên má con, mỉm cười với nó. Nụ cười thoáng nhẹ như là không có, song lại khiến những phút giây cha con thân thiết đẹp đến nỗi không ai muốn quấy rầy.

Đã như thế, nếu Lãnh Phong thực hiện lời hứa, sẽ có thật là tốt cho tất cả?

Doanh Doanh đang rất bình an, nụ cười đã trở lại trên gương mặt cô bé, nghe nhắc đến Văn Bảo, gương mặt hồn nhiên sững lại, trong đó có cả ái ngại, buồn thương.

Có phải là tình yêu?

Văn Bảo thời gian qua vùi đầu vào công việc. Những dự án hợp tác của hai bên gia đình Thẩm- Hàn, đôi lúc Hàn Dương nhận thấy sự không chịu thua bên trong con người ấy. Văn Bảo có vài lần như vô tình buông ra những lời tra vấn Lãnh Phong. Nghe tưởng là thắc mắc bình thường, song để ý sẽ thấy đó là những câu hỏi không dễ trả lời, nếu không khôn khéo có lẽ lòng tin của các cổ đông đối với người trả lời cũng phần nào giảm sút.

- Cảm ơn giám đốc…

Câu cảm ơn đánh thức Hàn Dương khỏi những suy nghĩ miên man. Anh cười khẽ:

-Ừ. Em về đi!

Bóng Lãnh Phong khuất dần sau cánh cửa, chỉ còn lại tiếng thở dài của Hàn Dương. Anh bắt đầu tin, với một người dịu dàng như vậy, con tim của Hà Doanh không thể không động lòng được. Văn Bảo…rồi quan hệ của chúng sẽ ra thế nào đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play