Nhân Duyên
...
Điện thoại trong nhà hỏng rồi, sửa kiểu gì cũng không được. Mạng trong nhà
hỏng rồi, cũng như thế, sửa kiểu gì cũng không được.
Nhân viên sửa chữa vã mồ hôi đầy đầu, liên tục xin lỗi Hàn Đình Đình: “Rất
xin lỗi! Rất xin lỗi! Phu nhân, lỗi này thật sự… rất nghiêm trọng! Tạm thời chỉ
sợ là không sửa được!”
Nói xong nhân viên sửa chữa liếc mắt nhìn trộm Tần Tống, thấy vẻ mặt Tần Tống
nghiêm túc, mồ hôi trên trán hắn lại càng nhiều hơn… Hắn là người phụ trách bảo
mật mạng ở Lương Thị, phần cứng không thuộc nhiệm vụ của hắn mà, sao bỗng nhiên
lại bị Tần tổng xách đến chỗ này, sửa chữa cái điện thoại và router bị hỏng
ruột?
“Không sao, sửa không được thì thôi.” Hàn Đình Đình thấy bị gọi là “phu nhân”
thật sự không được tự nhiên, “Không sao! Chúng tôi không cần gấp, anh cứ về từ
từ sửa là được.”
Tần Tống ở bên cạnh ho khan một tiếng, chậm rãi nói: “Anh về trước đi, bao
giờ tôi gọi anh lại qua sửa.”
Nhân viên sửa chữa đi rồi, Hàn Đình Đình buồn bực ngồi xổm trước router chọc
chọc, Tần Tống lướt qua, dịu dàng nói: “Nhân viên chuyên nghiệp cũng nói không
sửa được, cô còn nghịch cái gì.”
Hàn Đình Đình thử bật đi bật lại nguồn, nghi hoặc nói: “Thật là lạ, mấy hôm
trước vẫn tốt, sao đột nhiên lại hỏng điện thoại, cũng không vào mạng được…”
“Dây điện thoại với dây mạng là một mà.” Tần Tống mặt không đổi sắc nói, “Ban
ngày cô phải đi làm, tối về làm việc nhà, xem tivi là được rồi, sửa không được
cũng không sao.”
“Đúng vậy… Nhưng mà, tôi không liên lạc được với Từ Từ, không nhớ số di động
của cô ấy, bây giờ lại không thể lên mạng tìm… Làm sao bây giờ?” Hàn Đình Đình
chống má nghĩ, bỗng nhiên thông minh đột xuất: “Mai tôi đem laptop đến nhà trẻ
là được, ở đó lên mạng được!”
“Khụ khụ khụ…” Tần Tống đang bình tĩnh uống trà sặc nước.
Được rồi, laptop, cần phải động tay động chân phá hoại thế nào, mới không bị
cô phát giác đây?
Tần Tống khổ sở suy nghĩ suốt một đêm về kế hoạch làm sao để lẳng lặng không
một dấu vết phá hoại laptop của Tiểu Thổ Màn Thầu, nhưng không nghĩ được cái gì
khả dụng.
Sáng sớm ngay lúc anh phải đi làm, di động của Hàn Đình Đình đổ chuông, anh
lấy thế sét đánh không kịp bưng tai vồ đến nghe máy: “Alo?!”
Mẹ Đình sửng sốt: “Là A Tống à?”
“Mẹ!” Tần Tống nói ngọt như mật, “Chúc mẹ buổi sáng tốt lành!”
“A a buổi sáng tốt lành! A Tống, Đình Đình đâu?”
Hàn Đình Đình đang rửa bát trong bếp, nghe thấy điện thoại đổ chuông lẹt xẹt
chạy đến.
“Này!” Tần Tống đưa điện thoại cho cô: “Mẹ cô gọi.”
“Ùa!” Cô thò bàn tay ướt sũng xuống lau vào tạp dề, Tần Tống đặt thẳng di
động lên tai cô, cô nghiêng đầu giữ máy trên vai, khi tay anh rụt về, ngón tay
cọ qua mặt cô, mềm mềm mịn mịn QQ… Tần Tống vê vê ngón tay khác thường, không tự
nhiên xoay người, cúi đầu xỏ giày.
“Mẹ!” Hàn Đình Đình cười tủm tỉm, “Từ Từ có gọi về nhà mình không ạ?”
Động tác xỏ giày của Tần Tống chợt khựng lại, lỗ tai “vụt” một cái dựng
lên.
“Không có, con thay số, nó chưa biết à?” Mẹ Đình kinh ngạc.
“Dạ, chắc là nó không nhớ số nhà mình, trước giờ bọn con vẫn toàn gọi di
động… Không sao, con nhớ trong phòng con có một quyển sổ, trong đó ghi điện
thoại với địa chỉ của nó, chờ tối tan ca con qua tìm là được.”
“Không được!” Tần Tống bật dậy, nhanh chóng chặn họng cô: “Tối nay chúng ta
phải qua nhà bố mẹ tôi ăn cơm!”
“A?” Hàn Đình Đình kinh ngạc nhìn anh, “Hẹn từ bao giờ vậy?”
“Tối qua tôi nói với cô! Sao, mới đó cô đã quên?!” Tần Tống lạnh mặt, đường
hoàng nói.
Hàn Đình Đình ngơ ngác. Mẹ Đình ở đầu dây bên kia nghe được, nói: “Đình bảo
bối, con nghe A Tống, tối nay đừng đến đây, các con hôm nào cũng qua đây, lạnh
nhạt với bố mẹ bên kia, thật không tốt.”
“Dạ con biết rồi.” Hàn Đình Đình nghi hoặc cúp điện thoại. Tối qua anh ta nói
rồi thật sao? Sao mình lại không nhớ gì…
“Khụ khụ,” Tần Tống rốt cuộc lại thở phào một hơi, khôi phục vẻ mặt nhăn nhó,
“Này, cô xong chưa, nhanh đi thay quần, tôi tiện đường đưa cô một đoạn.”
“A a!” Hàn Đình Đình tỉnh lại, vội vàng chạy về phòng lấy áo khoác, vừa đi
vừa lầm bầm: “Nhưng mà tôi thật sự không nhớ…”
Bộ dạng hoang mang bối rối ngốc nghếch của cô rất hay ho, người nào đó phía
sau vốn đang cứng rắn chưng ra vẻ mặt khó chịu, liếc mắt nhìn cô chạy vào phòng,
miệng không tự giác cong cong lên…
Buổi chiều Tần Tống gọi điện về đánh tiếng cho Trương Phác Ngọc, bảo là tối
hắn đưa Hàn Đình Đình về nhà ăn cơm, đến lúc đó đừng ngạc nhiên. Nhưng anh thật
sự đã đánh giá quá cao tính chu đáo của mẹ mình, khi anh đang tràn đầy tự tin,
đơn giản đưa Hàn Đình Đình vào cửa, cha anh đang đọc báo trong phòng khách ngạc
nhiên “Ế” một tiếng: “Hai đứa về ăn cơm, sao không điện thoại trước?”
Hàn Đình Đình mở to hai mắt nhìn về phía Tần Tống, Tần Tống sửa sốt, nhìn về
phía Trương Phác Ngọc đang vui vẻ chạy ra chào đón, nụ cười hồn nhiên ngây thơ
của Trương Phác Ngọc đột nhiên cứng lại, che miệng né tránh ánh mắt đang hừng
hực lửa giận của tần Tống, rón rén trốn vào sau lưng Tần Uẩn…
Tần Uẩn thấy dáng vẻ thậm thụt của bà xã, biết ngay bà đã làm sai cái gì.
“Đứng ở cửa làm gì,” ông nói với con dâu, “Vào đi, mau ăn cơm. Phác ngọc, bà
đi bảo nhà bếp làm thêm vào móm Đình Đình thích ăn đi.” Ông có ý đồ đuổi người
nào đó vừa gây họa đi.
“A… Tôi đã sớm dặn dò rồi! Cho thêm ít cá thêm đường với dấm và tôm đường
dấm, đều là đồ Đình Đình thích ăn nha!” Người nào đó lại không cảm nhận được
tính toán lo lắng của ông.
Tần Uẩn quay mặt, đi thẳng vào nhà, không thèm để ý đến bà nữa.
Trên bàn cơm tối chẳng có ai nói chuyện, từ đầu đến cuối chẳng có ai nói
chuyện.
Tần Uẩn nhất quán kiệm lời, từ tốn ăn đồ ăn, thỉnh thoảng gắp cho Trương Phác
Ngọc một đũa.
Tần Tống uống một bát canh rồi lạnh lùng liếc mắt nhìn mẹ, Trương Phác Ngọc
bị anh trừng đến cả chóp mũi cũng cắm vào bát cơm.
Hàn Đình Đình nghĩ sao lại buồn tẻ lúng túng như vậy, cô nhìn trái nhìn phải,
cười gượng hai tiếng: “Con cá nướng này thật ngon a!”
“Tiểu cô nương thường thích ăn đồ ngọt,” Tần Uẩn gắp cho Trương Phác Ngọc một
miếng thịt bò, khẽ cười: “Đình Đình, con thích đồ ăn trong nhà, thì hay về một
chút!”
“Dạ! Tần Tống nói đồ con nướng không ăn được, con phải học nhiều một chút.”
Hàn Đình Đình vô cùng ngoan ngoãn trả lời, Tần Uẩn cười càng dịu dàng hơn.
“Tần Tống, dạo này con đang làm gì?” Tần Uẩn kéo dài sự dịu dàng này, vẻ mặt
hòa nhã hiếm có nói chuyện với con trai.
Tần Tống dừng chiếc đũa trong tay một chút, anh cúi mặt, không nhìn rõ biểu
cảm, thản nhiên nói: “Việc riêng thôi.”
Anh cử xử với Tần Uẩn, luôn luôn là giọng điệu lạnh lùng hời hợt như thế này,
khác hẳn với bình thường anh cư xử với mọi người xung quanh.
Tần Uẩn đương nhiên cũng nghe ra, ông trở nên trầm mặc, nụ cười vất vả mới
hiện ra được cũng phai nhạt đi.
Lúc trước nhà họ Trương sôt ruột tìm xung quanh thu xếp cho Tần Tống một cô
gái tốt để cưới hỏi, là vì sức khỏe Tần Uẩn không tốt, công ty “Tần Thị” cần gấp
một người thừa kế trưởng thành vững vàng. Hàn Đình Đình từng nghĩ Tần Tống đồng
ý chuyện cưới hỏi là vì giống như trên TV hay chiếu, nóng lòng thừa kế tài sản,
nhưng sau khi tiếp xúc với Tần Tống, cô nhìn ra anh cũng không để ý đến công ty
nhà họ Tần, thậm chí là chống đối đối với vị trí ấy. Nhưng nếu anh vì muốn để
người cha đang bệnh nặng yên tâm mà cam lòng thỏa hiệp chuyện hôn nhân, thì vì
sao quan hệ cha con bọn họ vẫn cứ… thiếu gần gũi như vậy?
Cho dù Tần Uẩn là một người cha nghiêm khắc, khó gần gũi, thì Tần Tống cũng
có tính cách vô cùng hướng ngoại hoạt bát, vì sao chỉ với cha mình là vẫn kính
nhi viễn chi như vậy?
“Đình Đình… Đình Đình!” Trương Phác Ngọc cao giọng.
“A…” Hàn Đình Đình tỉnh lại từ trong trầm tư, “Sao, sao thế ạ?”
Trương Phác Ngọc nhìn hai cha con nhà họ Tần đang im lìm, nháy mắt với con
dâu, “Mẹ vừa mới hỏi con, đêm nay con với Tần Tống ở đây được không? Các con từ
khi kết hôn vẫn chưa ngủ ở nhà lần nào, đêm nay ở đây, chúng ta nói chuyện phiếm
nha?”
Ở đây… Vậy phải ngủ cùng anh ta trên một chiếc giường rồi ———– Hàn Đình Đình
há hốc mồm, nhìn về phía Tần Tống. Tần Tống thu được tín hiệu cầu cứu, cũng
không ngẩng đầu lên mà đập tan mộng tưởng hão huyền của mẹ: “Con phải về
ngủ.”
Hàn Đình Đình đang muốn phụ họa vài câu giảng hòa, người giữ chủ vị Tần Uẩn
bỗng nhiên trầm mặt đứng lên, không nói một lời bước lên tầng.
Trương Phác Ngọc thấp giọng, vội vàng mắng Tần Tống: “A Tống nhìn con xem! Ba
con sức khỏe không tốt, con còn chọc giận ông ấy! Ở một đêm thì làm sao! Con ngủ
với vợ con, có ngủ với ông ấy đâu!”
“Con chọc giận ông ấy?” Tần Tống buông bát đũa thật mạnh, giọng nói có vẻ mất
kiên nhẫn.
“Phải về thì về sớm một chút đi!” Tần Uẩn vịn lên tay vịn cầu thang, giọng
điệu nặng nề, “Phác Ngọc, bà ăn xong thì lên với tôi, để hai đứa nó về đi!”
Câu cuối cùng, ông rốt cuộc nổi giận thật.
Hàn Đình Đình bị cảm xúc ít được thấy của bố chồng lộ ra ngoài dọa sợ ngây
người, cô sững sờ nhìn về phía Tần Tống. Trong đôi mắt anh phản chiếu ánh đèn,
không nhìn rõ cảm xúc, nhưng tay phải đang cầm đũa kia, nổi hết cả gân xanh.
“Tần Tống…” Cô nhỏ giọng gọi anh một tiếng, anh ngẩng đầu, mím lại, bàn tay
rốt cuộc dần dần buông lỏng ra.
Cái sinh vật gọi là bố này, rốt cuộc đáng sợ đến đâu?
Lúc còn nhỏ Đình Đình cực kỳ hâm hộ bố của bạn tốt Tư Đồ Từ Từ, bố Tư Đồ hay
cười, cười rộ lên rất to, tất cả mọi người trong khu tập thể đều có thể nghe
thấy. Bố Tư Đồ thường kể chuyện cười cho Từ Từ nghe. Bất kể Từ Từ có làm sai
chuyện gì, bố Tư Đồ cũng không nổi giận tím mặt hung giữ trừng mắt với Từ Từ. Từ
Từ dám vẽ râu lên mặt bô cô lúc ông đang ngủ, còn dám mỗi lúc mùa đông, thò bàn
tay lạnh như băng vào cổ áo bố, cười “Khanh khách” rất vui vẻ. Bố Tư Đồ thường
ôm Từ Từ xoay vòng, lớn tiếng khen: “Con gái của bố vừa thông minh lại vừa đáng
yêu!”
Cho nên mặc dù bố Tư Đồ đặt cho Từ Từ một cái nhũ danh “Mao Mao” buồn cười
mất mặt như vậy, từ nhỏ đến lớn Hàn Đình Đình vẫn đều hâm mộ Từ Từ.
Bố Hàn Đình Đình thuộc dạng ông bố vô cùng nghiêm khắc đáng sợ, giống như bố
chồng của cô, a không đúng! Bố cô so với bố chồng còn nghiêm khắc hơn, còn đáng
sợ hơn.
Bố Đình Đình rất ít nói, lúc giáo dục cô luôn chỉ có ba bài: Quát, trừng mắt,
đập bàn. Lúc đi học thường thường mỗi khi thi xong, cô lại nhỏ giọng thút thít
bên bát cơm, thỉnh thoảng lại bị dọa thụt cả đầu, mà nhà Từ Từ sát vách, bố Tư
Đồ lại cười to: “Mao mao! Sao con lại thi trượt nữa! Thật không như ông bố anh
minh thần võ này a!”
Sau đó, mỗi lần như vậy, ngày hôm sau, Hà Đình Đình luôn khóc sướt mướt đi
sang nhà hàng xóm sát vách khác, đó là nhà của anh ấy. Anh ấy sẽ xoa đầu cô, lau
nước mắt cho cô, hơn nữa còn cười rất ấm áp: “Đình Đình của chúng ta lại thi
trượt, có phải không?”
“Từ Từ cũng không đỗ… Trong lớp rất nhiều bạn học cũng không có đỗ oa oa
oa…”
“Được rồi được rồi, không trách Đình Đình, là đề thi khó quá, là đề thi không
ngoan. Đình Đình đừng khóc, anh đưa em đi mua kem ăn, em ăn kem rồi đừng khóc
nữa, được không?”
“…Dạ!”
Thật ra từ đầu cô không thích ăn kem, cô thường ăn, là vì anh ấy hay mua về
dỗ cô.
Đinh…. Lò vi sóng ngừng chạy, sữa đã nóng rồi.
Hàn Đình Đình vỗ vỗ hai má mình, thở dài, lấy sữa ra, đem lên tầng.
Cửa phòng Tần Tống mở lớn, anh giang tay giang chân nằm trên giường, đôi mắt
nhìn chằm chằm lên trần nhà ngẩn người.
“Tần Tống.” Hàn Đình Đình gõ cửa, “Cơm tối hình như anh chưa ăn bao nhiêu, có
đói không?”
“Ra ngoài.” Mí mắt cũng chẳng buồn chớp, anh lẳng lặng nói.
Hàn Đình Đình vội vàng lùi từng bước, chỉ thò đầu vào nói, “Uống sữa không?
Sữa nóng đấy.”
Tần Tống mạnh mẽ bật ngồi dậy trên giường, nghiêm mặt nhìn cô: “Cô, lại
đây!”
Hàn Đình Đình ngoan ngoãn bưng sữa đến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT