Nhân Duyên
...
Tần Tống đẩy Hàn Đình Đình ngồi vào ghế phụ, xách tài xế xuống, anh tự mình
lái xe.
Trên đường đi anh gọi điện thoại cho bệnh viện tư trực thuộc Lương Thị, gọi
bác sĩ giỏi nhất tới hỗ trợ. Hàn Đình Đình nghe thấy anh gọi toàn là bác sĩ khoa
thần kinh, tim lại nảy lên.
Đến bệnh viện, xe vừa dừng cô đã nhảy phắt xuống, giống như con thỏ trong lúc
lẩn trốn, Tần Tống đuổi theo phía sau mệt không ra hơi.
Bệnh viện quá lớn, Hàn Đình Đình căn bản không mò ra được chỗ nào, Tần Tống
đuổi kịp túm chặt lấy cô, nhỏ giọng quát: “Cô chạy lung tung cái gì thế!”
Hàn Đình Đình sốt ruột cả đầu đầy mồ hôi, “Tần Tống, cha tôi ở đâu?!”
Tần Tống lắc lắc di động trong tay, thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Vừa mới nhận
được điện thoại, cha cô đã ra khỏi phòng cấp cứu rồi, não chỉ bị chấn thương
nhẹ, không có gì đáng lo.”
Thần kinh Hàn Đình Đình lỏng ra, cả người cũng thoải mái hơn hẳn. Tần Tống
xách cô đi tìm phòng bệnh.
Lúc trước Trương Phác Ngọc gọi điện nói cho Tần Tống, lúc ba đình bắt trộm bị
ngã từ ban công xuống, cả đầu toàn là máu, hôn mê bất tỉnh, giờ đang trong phòng
cấp cứu.
Não Tần Tống tự động bổ sung rằng đấy là ban công tầng bốn tầng năm, nghĩ
rằng lần này chắc chắn không ổn.
Nhưng thật ra ban công kia… Ở tầng một.
Nửa đêm hôm qua Ba Đình ngồi rình tên trộm liên tục vào khu này hành nghề mấy
ngày hôm nay, thời điểm Hàn Đình Đình ôm Phốc Phốc mơ màng đi vào giấc ngủ trong
phòng tân hôn, chính là lúc ba Đình mắt sáng như đuốc nhìn tia thấy tên trộm
ranh đang rục rịch.
Nhưng tên trộm ranh kia chân tay quá nhanh nhẹn, sau khi bị vây bèn liều mạng
phản kháng hòng chạy trốn, ba Đình phấn khởi xông lên, đầu tiên là mạnh mẽ anh
dũng phi qua ban công, đáng tiếc nhất thời vô ý vấp chân một cái, ngã đập đầu
xuống sân bất tỉnh nhân sự.
Sau khi tỉnh lại ba Đình vô cùng ngượng ngùng, cứng cổ ra vẻ trách mẹ Đình
Đình chuyện bé xé ra to, quấy rầy đến cả con gái lẫn con rể, chuyến đi trăng mật
cũng bị hoãn lại.
Hai mắt mẹ đình sưng đỏ, cúi đầu đắp lại chăn cho ông, không kêu ca một
tiếng.
Trương Phác Ngọc cắn môi nhận tội: “Cái đó… Ông thông gia à, thực sự xin lỗi
ông, là do tôi gọi điện thoại cho Tần Tống…”
…
Ba Đình há hốc mồm, Tần Uẩn ngồi sa lông bên cạnh lặng lẽ quay mặt đi.
“Không có việc gì là tốt rồi. Mọi người cũng chưa ăn cơm trưa đúng không ạ?
Để con gọi người mua thức ăn mang đến.” Tần Tống ra mặt giảng hòa.
Trương Phác Ngọc hai mắt rực sáng, hăng hái tích cực lên tiếng đề nghị: “Gọi
‘Thịnh Thế’ đưa đồ tới đây đi! Ở phòng ngoài có một cái bàn đó, chúng ta ngồi đó
ăn, làm bữa cơm mừng tân hôn đầu tiên cho A Tống và Đình Đình!”
Hàn gia một nhà ba người đều câm nín, Tần Tống im lặng thở dài, mặt Tần Uẩn
đã xoay đến mức người khác không nhìn thấy nổi.
Chuyến đi trăng mật không thực hiện được, Tần Tống quyết đoán cắt thời gian
nghỉ quay về đi làm. Hàn Đinh Đình ở nhà dọn dẹp nhà tân hôn. Căn nhà mới là một
trong số vô vàn bất động sản của Tần Tống, ở trong một tiểu khu cao cấp yên
tĩnh, một trăm năm mươi mét vuông phòng nối phòng, nội thất xa hoa. Tần Tống
chiếm lấy tầng trên, cô thì ở tầng dưới.
Bởi vì sợ bị nhìn ra sơ hở, trong nhà không thuê người giúp việc. Hàn Đình
Đình nghĩ rằng phòng này là của Tần Tống, cô ở đây không mất tiền, lo liệu
chuyện nhà cũng là đương nhiên.
Phân chia phạm vi hành động và nghĩa vụ chức trách của mỗi người, chấm dứt
thời kỳ gà bay chó sủa.
Ba Đình phải khâu sáu mũi trên đỉnh đầu, vết thương ở chân trái lại tái phát,
nằm viện mất một tuần. Sau khi xuất viện chân trái vẫn không thể cử động, đành
phải ở nhà nghỉ ngơi một thời gian. Hàn Đình Đình thu dọn nhà cửa đâu vào đấy
xong, mỗi ngày đều chạy về nhà mẹ đẻ.
Phạm vi mấy km xung quanh tiểu khu này không có phương tiện giao thông công
cộng hay taxi gì cả, mỗi sáng khi Tần Tống đi làm đều đưa cô theo, buổi chiều cô
tự bắt xe về nhà trước khi Tần Tống về, nấu nướng ổn thỏa chờ anh. Nhưng sau vài
ngày Đình Đình xót ruột năm mươi mấy đồng tiền chuyến về, vòng vèo chuyển qua ba
xe bus, lại đi bộ thêm bốn mươi phút, cuối cùng lúc về đến nhà, Tần Tống đã kêu
đói ầm ĩ.
Hàn Đình Đình chột dạ xin lỗi: “Tôi đi nấu cơm đây!”
Mặt Tần Tống dài mặt ra, chụp lấy chìa khóa xe đưa cho cô, “Từ mai cô tự lái
xe đi! Lái xe về!”
Hàn Đình Đình giật mình rụt tay lại, “Tôi không lái xe đâu.”
“Cô có bằng lái!” Tần Tống nổi giận, Tiểu Thổ Màn Thầu dám lừa anh, trên hồ
sơ kết hôn rõ ràng viết cô có bằng giáo viên mẫu giáo, chứng chỉ Piano cấp 8,
bằng lái xe loại C!
“Có bằng lái…” Hàn Đình Đình yếu ớt nói, “Không có nghĩa là biết lái xe mà…”
Bằng lái xe là khi còn ở thành phố G, bị… người ấy ép đi thi, phần thi thực hành
thi đến tám lần, thi qua không thành vấn đề. Cuối cùng đến khi cầm được bằng,
người ấy còn mừng hơn cả cô, khen cô thông minh, lại đưa chiếc G500 vừa mua cho
cô lái. Lái chưa đầy 10 phút, cô thiếu chút nữa trèo lên lề đường, may mà một
tay người ấy vẫn giữ tay lái, thời khắc cuối cùng thay cô đánh vô lăng đổi
hướng, đầu xe xuýt tí nữa bị quẹt, không vấn đề gì.
Sau khi hoảng sợ tan đi, người ấy cười xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Là anh
không tốt, Đình Đình của chúng ta không phải để lái xe. Thôi vậy, để anh cam
chịu, tiếp tục lái xe cho em đi!”
Hàn Đình Đình đang cầm một tảng ngó sen lớn trong tay, hốt hoảng nhớ lại
chuyện ngày trước. Tần Tống bị ánh mắt lơ đãng khó hiểu của cô làm sợ, quát một
tiếng: “Này!”
Cô giật mình, ngó sen trong tay nện “Cốp” một cái lên ngón chân thò ra khỏi
dép của anh.
“Rất rất rất, rất xin lỗi!” Hàn Đình Đình đỡ lấy Tần Tống đang đau đến gập
người, “Anh không sao chứ?”
Khóe miệng Tần Tống giật giật, “Hàn, Đình, Đình,” Anh nghiến răng, rặn từng
chữ từng chữ: “Sáng, mai, cô, tự, đi, đi! Tôi, không, liên, quan, đến, cô!”
“Rồi rồi rồi!” Hàn Đình Đình lơ đễnh, ngược lại quan tâm đến vết thương của
anh: “Chân anh còn đau không? Để tôi xem xem!”
Đe dọa không có tác dụng gì với cô, Tần Tống ngoại thương lại thêm nội
thương, nhất thời bi phẫn không thôi. Anh giơ tay ngăn không cho cô lại gần
thêm, tím mặt giữ một chân, ôm cái bụng trống trơn, trèo lên tầng tự mình chữa
thương.
Ngày hôm sau.
Bữa sáng là cháo ngũ cốc và dưa cải, trước mặt Tần Tống theo thường lệ có một
đĩa trứng ốp lếp xinh xắn vàng óng. Anh xì xụp chén sạch, ăn xong cũng không
quay đầu lại mà bước luôn ra ngoài.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ Hàn Đình Đình ra khỏi cửa, mới ra khỏi cổng tiểu khu
được khoảng 2 phút, sau lưng có tiếng xe lại gần, cửa kính xe hạ xuống, là hàng
xóm đối diện nhà họ, có một đưa con đáng yêu tên là Tiểu Đào. Thấy Hàn Đình Đình
đi bộ, ba Tiểu Đào tiện đường đưa cô đi một đoạn.
Về đến nhà mẹ đẻ, mẹ không có nhà, ba Đình nằm một mình trong phòng đọc
sách.
“Bố, mẹ đi chợ ạ?” Hàn Đình Đình hỏi.
Ba Đình gãi đầu, “Không phải… Mẹ đi nhà máy lấy hàng.” Bố có chút mất tự
nhiên, Hàn Đình Đình nhìn ra được.
Bất kể một người đàn ông nào nằm ở nhà, cần vợ phải ra ngoài tìm chút việc
vặt kiếm tiền lo phí sinh hoạt, đều không tự nhiên nổi.
Hàn Đình Đình đau xót trong lòng, nhưng cũng không thể biểu hiện ra ngoài,
nói chuyện với bố một lát, cô đi ra ngoài mua đồ ăn.
Lúc về mẹ đã ở nhà, thời tiết nắng gắt cuối thu ra oai, mái tóc lất hất hoa
râm của mẹ Đình bị mồ hôi làm ướt nhẹp, dính lên trên trán, trông có chút nhếch
nhác.
Hàn Đình Đình cố ý mua sườn, giữa trưa hầm canh sườn, lại xào một đĩa cải xào
nấm hương. Ba người ngồi xuống ăn, đũa của ba mẹ đến đến đi đi, vẫn cứ loanh
quanh ở đĩa rau xào nấm hương.
“Bố! Ăn thịt đi!” Cô cười tủm tỉm gắp cho bố mẹ miếng sườn, “Mẹ, mẹ ăn sườn
đi!”
Mẹ Đình cười, gắp miếng sườn cô gắp cho vào trong bát bố cô, “Ông Hàn, ông ăn
nhiều một chút cho có dinh dưỡng, nhanh khỏi!”
“Mẹ cũng thế, ăn nhiều thịt một chút!” Hàn Đình Đình kéo đĩa rau về trước mặt
mình, “Con muốn giảm béo, rau để con ăn, hai người đừng hòng tranh với con!”
“Con bé này,” Mẹ Đình cười, “Con không béo không gầy, vừa xinh rồi! Hơn nữa,
nhà chồng cũng không thích con dâu gầy quá đâu, không chửa đẻ được.”
“Dạ!” Hàn Đình Đình gật đầu, mỉm cười ngọt ngào, “Mẹ Tần Tống cho con nhiều
đồ ăn ngon lắm!”
Bố mẹ Đình Đình nhìn nhau cười, đều nghĩ mối này, thật sự là chuẩn rổi. Mà
trong sự tươi cười của cha mẹ, cô yên lặng cúi đầu và cơm.
Hôm nay Hàn Đình Đình tiếp thu bài học ngày hôm qua, ba giờ chiều đã chạy về.
Khi ra khỏi cửa mẹ cô đang làm hàng, trời nóng như vậy mà mẹ cô ôm một cái áo
len dạ rất dày trong lòng, cúi đầu cầm một cái nhíp nhỏ rút từng sợi tua bên
cạnh ra. Công việc cần cẩn thận, không thể bật quạt được, mẹ Đình làm một lát
lại phải uống một cốc nước lạnh to.
Khi ra đến cửa, Hàn Đình Đình lén hỏi mẹ: “Bố nghỉ ở nhà, đơn vị có phát trợ
cấp không ạ?” Bố cô thẳng tính ngang bướng, rất nhiều chuyện không chịu mềm dẻo
một chút, cho nên quá nửa đời người vẫn còn là một cảnh sát bình thường, lãnh
đạo và đồng nghiệp xung quanh vừa ngại vừa xa lánh.
“Cũng phát một ít… Con đừng lo lắng việc trong nhà.” Mẹ Đình an ủi con gái,
“Nhà mình sống bao nhiêu năm như thế, bây giờ con lại không ở nhà, hai bố mẹ ăn
uống, tốn rất ít.”
Hàn Đình Đình ra vẻ mạnh mẽ, cười trách mẹ: “Vậy mà mẹ còn làm lụng mệt như
thế! Mẹ… Lúc con làm đám cưới tiền biết không phải mẹ cầm hết sao? Sao không lấy
ra mà dùng?”
“Cái đấy tiêu vào thế nào được! Đó là tiền của con và Tần Tống, để đấy cho
các con sau dùng!” Mẹ Đình đánh lên tay cô một cái, “Đình Đình, con không thể
vừa gả vào nhà có tiền, là cũng học thói tiêu xài hoang phí được!”
“Con không mà…” Hàn Đình Đình than thở, cúi đầu, “Con về trước, trước khi Tần
Tống về con phải cơm nước xong xuôi.”
“Đấy đấy! Con mau về đi!” Mẹ Đình giục con gái, “Làm nhiều món ngon cho nó,
nó đi làm vất vả.”
“Con biết rồi mà.” Hàn Đình Đình cúi đầu bước đi.
Hôm nay Tần Tống vội về vô cùng sớm, ngồi họp hiệu suất rất kém.
Tan họp Dung Nhị giễu cợt anh: “Các anh nhìn nó hận không thể lập tức bay về
nhà kìa!”
Đại BOSS vô cùng thông cảm: “Vừa mới cưới thì như thế thôi, sốt ruột về một
tí cũng là bình thường.”
Trầm tan thiếu bụng dạ xấu xa chậm rãi lau kính mắt, “Vừa mới biết ăn mặn,
sốt ruột về một tí cũng là bình thường.”
Lý Vi Nhiên “Phụt phụt” cười ra tiếng.
Tần Tống phát điên, đập bàn: “Khốn kiếp! Các người mới là vừa mới biết ăn
mặn!”
Mấy ông anh đều thương hại nhìn anh một cái sau đó đều tự lấy điện thoại ra
gọi điện thoại gửi những tin nhắn ngọt ngào ấm áo về vợ đẹp con ngoan ở nhà… Tần
Tống lệ rơi đầy mặt ôm tài liệu chạy trối chết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT