Nhân Duyên
...
Tần Tống đi một vòng quanh cửa hàng tạp hóa, tìm thấy bố vợ đang giận dỗi
dưới gốc cây đại thụ phía bên trái cửa hàng.
“Ba!” Anh gọi một tiếng, đi đến
ngồi xổm xuống bên cạnh bố vợ, “Ba về đi ạ, mẹ hết giận rồi.”
Hàng lông mày ba Đình nhíu thành hình chữ “Xuyên”, lặng lẽ lắc
đầu.(*** chữ Xuyên: “川”)
“Ba vừa đi khỏi mẹ đã nói ba không bỏ đi đâu, chắc chắn chỉ đi mua
thuốc thôi.” Vì muốn thay đổi không khí, Tần Tống vừa cười vừa nói.
Ai ngờ ba
Đình lại buồn bực, nghẹn lời mãi mới phun ra một câu: “Không mang tiền.”
…
Tần Tống lúng túng, tức khắc đứng dậy, “Con đi mua.”
“Đừng mua!” Ba Đình cũng
vội đứng lên, có lẽ do lần trước chân bị thương chưa bình phục khiến ông lảo
đảo. Tần Tống lập tức đỡ lấy, “Ba, nếu không hai ba con mình ra ngoài làm vài
chén đi? Dù sao đêm nay ba cũng không phải đi trực.”
Ba Đình chần chừ một
lát, vừa ý hợp lòng thật sự là không buồn bực nổi, ông ngầm đồng ý hỏi: “Còn hai
mẹ con nhà nó?”
“Lúc đi con đã gọi người mang thức ăn đến rồi, người ta sẽ
mang đến nhanh thôi.”
“… Vậy thì được, đi!”
******
Đêm đó Tần Tống và ba Đình đều say túy lúy.
Uống loại rượu đế mạnh nhất,
lúc đầu còn dùng ly thủy tinh nhỏ, sau rượu vào lời ra, ba Đình đập bàn gọi
người phục vụ mang hai cái bát đến, bát vừa đưa lên ông đã rót rượu òng ọc, sau
đó ngửa đầu thẳng lên trời một hơi hết sạch.
Tần Tống ở bên cạnh nhìn chằm
chằm.
Ba Đình xử lý bát của mình xong, sung sướng thở ra một hơi, lại cầm
bình rượu rót đầy vào chén của Tần Tống, đẩy đến trước mặt anh.
Tần Tống
không dám không uống, run run bưng chén rượu đế trên tay, lòng thầm đổ lệ: Bà
xã, anh phải vào sinh ra tử vì em…
Anh xử lý hết bát rượu mặt không đổi sắc,
vừa hoàn hồn lại lập tức rót đầy cho ba Đình và chính mình.
Ba Đình vốn dĩ
rất thích uống rượu, nhưng vì hoàn cảnh công việc và gia đình cho nên rất ít khi
được uống thoải mái như tối nay. Gặp được con rể như vậy, ông lại thầm thấy vui
vẻ hơn.
“Thằng nhóc này! Khá lắm!” Lúc đã say sáu bảy phần, ba Đình tung một
cú vỗ lên vai Tần Tồng, lớn tiếng khen anh.
Cái tay tội nghiệp kia của Tần
Tống mới tháo bột chưa lâu, bị cú vỗ vai hung mãnh của ông làm cho cả cánh tay
run lẩy bẩy, chén rượu tức thì sánh ra ngoài mất hơn nửa…
“Lần đầu tiên gặp
con ba đã nhìn ra! Con giống như ông của con vậy! Cứng rắn! Đàn ông là phải vậy!
Không sợ trời không sợ đất! Phải là anh hùng!” Bình thường ba Đình sẽ không nói
như vậy, rượu vào rồi, mặc dù bị kích động, mặc dù trong lòng có rất nhiều điều
muốn tuôn trào, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ nói được mấy câu kia.
Tần Tống
buông bát, uốn đầu lưỡi, cố gắng duy trì sự tỉnh táo: “Con cũng cảm thấy… Chắc
chắn ba và ông ngoại con rất hợp tính nhau. Lúc trẻ ông ngoại cũng không chấp
nhận nửa hạt sạn trong mắt, cái gì cũng dựa vào chính mình, sẵn sàng phục tùng
mọi sắp xếp của cấp trên… Lúc ông nội Đình Đình còn ở bên cạnh, cũng vì đi theo
ông ngoại con mà cũng phải chịu nhiều khổ cực… Tuy là lúc đó con còn nhỏ, nhưng
cũng nhớ được một vài chuyện. Lúc đó trên lớp có bài tập làm văn, con còn can
đảm viết bài ‘Ông ngoại vĩ đại của tôi’ nữa cơ.”
Ba Đình bị anh chọc phì
cười, Tần Tống lại thu ý cười, ánh mắt có chút xa xăm và tiếc nuối, “Cậu út của
con, lúc bị sắp xếp đến đồn biên phòng… Mệnh lệnh cấp trên vừa hạ, bà ngoại con
cho người chặn lại, bà còn quỳ xuống cầu xin ông ngoại, lúc đó ông bà con chỉ
còn mỗi mình cậu. Ông ngoại không nói một tiếng nào, cuối cùng vẫn để cậu đi.
Sau đó, cậu con… Hy sinh, chính mắt con thấy ông ngoại lặng lẽ ngắm ảnh của cậu
trong thư phòng rồi khóc.”
Sắc mặt ba Đình bỗng nhiên tái nhợt.
Ông biết ý
của Tần Tống.
Thật ra cha mẹ nào chẳng thương con mình? Lặng lẽ cẩn thận chăm
sóc Bảo Bối hai mươi mấy năm nay, cô chỉ cần khẽ kêu đau là ông đã lo lắng gấp
mấy lần rồi.
Cuộc sống trước kia có hơi khó khăn đôi chút ông cũng không quan
tâm, sống một thân ngay thẳng, vật chất này nọ không quan trọng. Nhưng hôm nay,
khi mắt thấy Đình bảo bối của ông nửa mặt đầy máu sợ hãi cuộn người khóc ở đó,
ông thấy trong lòng đau thắt… Giống như bị người ta dẫm nát dưới chân.
Mẹ
Đình nói cũng đúng, tất cả là do ông không tốt.
Thật ra lúc ấy ông đã rất hối
hận.
Tần Tống cố gắng trợn to cặp mắt lờ đờ say, lắc lắc đầu, khó khăn lắm
mới giữ được tỉnh táo.
“Ba,” anh vừa thành khẩn vừa nghiêm túc nói: “Bây giờ
người sống với lý tưởng làm người của chính mình như ba không nhiều nữa. Con
khâm phục ba, thật đó. Nhưng con không hiểu: Nếu ba đã sẵn sàng hy sinh bản thân
vì sự nghiệp và niềm tin của mình, sao ba không sẵn sàng vì sự nghiệp và niềm
tin, chấp nhận một chút thỏa hiệp tạm thời đi? Ba rõ ràng vừa có tâm lại có lực,
thật sự không nên để một số người không cần thiết bó buộc — thay vì nhìn bọn họ
thăng quan tiến chức, không bằng lựa chọn nắm chặt quyền lợi ở trong tay mình.
Đến lúc đó ba không chỉ tạo phúc cho vài quán hàng bị ép thu phí bảo kê
đâu.”
Anh quan sát sắc mặt của ba Đình, ngừng một chút, lại tiếp tục nói:
“Còn mẹ và Đình Đình, con không thể lại nhìn hai mẹ con lại lo lắng hoảng sợ như
ngày hôm nay. Ba, ba nói con giống ông ngoại con, nhưng con tự biết, con không
có tấm lòng quên mình vì người như vậy, chuyện liên quan đến gia đình của người
con yêu, con đều phải nhúng tay vào mặc kệ đúng sai, dù thế nào con cũng phải
bảo vệ mẹ và cô ấy bình yên.”
Nói xong trong lòng kích động, anh nâng bát
rượu còn non nửa uống một hơi hết sạch.
Ba Đình nghiêm mặt im lặng một lúc
lâu, rồi từ từ gật đầu.
******
Về nhà Tần Tống say như chết, quỳ gối khó hiểu ôm chặt lấy cái tủ giày gọi
“Bà xã” mãi không ngừng, nói thế nào cũng không chịu buông tay. Trương Phác Ngọc
nghe thấy ồn ào đi ra, gặp con say đến cái dạng này, nửa mặt con dâu lại chấm
thuốc tèm lem, tức khắc kinh hoảng không thốt nên lời.
Hàn Đình Đình sợ bà
quá lo lắng không dám nói nhiều, chỉ úp mở vài câu rồi nhanh chóng cùng lái xe
nâng Tần Tống đứng dậy, nhưng Tần Tống quá nặng, thêm cả Trương Phác Ngọc ba
người cùng kéo mà không xoay chuyển được anh, cuối cùng còn phải sang hàng xóm
gọi cha của Tiểu Đào, bốn người cùng hợp sức mới kéo được anh vào phòng.
Ban
đêm Trương Phác Ngọc chuyển lên ngủ trên lầu, Hàn Đình Đình phải ngủ bên Tần
Tống, vốn dĩ muốn chăm sóc anh, nhưng anh rượu vào cũng coi như ngoan ngoãn, say
chỉ ngủ im thít. Cả ngày hôm nay cô cũng mệt mỏi quá mức, ôm anh một lúc, rồi vô
tình ngủ mất.
Cô mơ thấy những chuyện khủng khiếp, cuối cùng mơ mình trở lại
cái góc đường buổi chiều hôm trước, chai bia từ khắp nơi bay tới, cô hét thất
thanh cầu cứu, bên tại lại nghe tiếng mẹ khóc, còn cả giọng cha gầm gừ giận dữ.
Cô vội vàng tìm kiếm bóng dáng Tần Tống, nhưng chỉ có thể thấy mảnh thủy tinh
bắn tung tóe, không thể nhìn thấy gì khác, cô hoảng sợ òa khóc trong tuyệt
vọng…
“A Tống…”
“Anh đây!” Tần Tống bị tiếng khóc của cô thúc tỉnh, vội
vàng ngồi dậy ôm cô vào lòng.
Trong mơ cô vừa khóc vừa gọi tên anh, điều này
khiến trái tim ngây thơ của chàng trai Tần Tống nhảy nhót đến nỗi muốn bắn ra
khỏi ngực. Trong giây phút ngắn ngủi này anh cảm thấy mình to lớn như một ngọn
núi, cô dịu dàng yếu ớt tựa vào lòng anh, gắn bó với anh trọn đời.
Trong lòng
dịu dàng như nước, anh vỗ vỗ nhẹ lưng cô dỗ cô thức dậy: “Đình bảo bối, dậy nào…
Em nằm mơ thôi… Tỉnh lại đi!”
Giữa lúc nửa tỉnh nửa mơ cô nghe thấy giọng nói
của anh, liền vô cùng an tâm. Vừa tỉnh lại đã thấy mình đang ấm áp trong vòng
tay anh, chuyện kia quả thật là một giấc mơ, cô ngừng khóc theo phản xạ, mơ mơ
màng màng ngồi dậy.
Trong phòng rèm cửa sổ chỉ kéo một bên, nắng sớm bên
ngoài đã le lói, trời cũng sắp sáng rồi.
Hàn Đình Đình xoa xoa mặt, khát nước
quá, cô tung chăn lên nhảy khỏi người anh xuống giường, hình như đụng trúng cái
gì rất cứng, nghe thấy anh “Ặc…” một cái, cô hấp tấp quay đầu hỏi: “Sao
vậy?”
Tần Tống co gối dựng chăn lên, sắc mặt cứng đơ lắc lắc đầu, rặn từng
chữ qua kẽ răng: “Không, sao.”
“Anh vẫn khó chịu phải à?” Cô lo lắng đưa tay
sờ sờ mặt anh, “Có muốn uống nước không?”
Những ngón tay mềm mại của cô áp
lên mặt anh, Tần Tống bất chợt nhắm mắt lại, bối rối gật gật đầu.
Hàn Đình
Đình bưng nước quay lại, trên giường chỉ còn lại một đống chăn gối lộn xộn, cô
đi đến phòng tắm gõ cửa: “A Tống?”
Phòng trong vốn có vài âm thanh rất khẽ,
lúc này bất chợt một tiếng gầm nhẹ trong cổ họng vang lên, im lặng một hồi lâu,
Tần Tống mới xoay người ngượng ngịu mở cửa đi ra.
Hàn Đình Đình cũng không
nghĩ nhiều, bưng ly sữa cho anh, “Nè, nhân lúc còn ấm uống đi.”
Tần Tống nhìn
cái ly chất lỏng màu trắng vẫn còn bốc khói nóng lượn lờ trong không khí kia,
khóe miệng hơi giật giật, xoay mặt im lặng bò lên giường, kéo chăn trùm kín từ
đầu đến chân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT