Nhân Duyên
...
“Xin, xin, xin xin lỗi…” Hàn Đình Đình trợn tròn mắt, bị hành động thân mật bất
thình lình của anh dọa cho lắp bắp.
Hai người đã chạn trán vào nhau, hơi thở ngập vị bạc hà cay sộc, nóng bỏng
như lửa của Tần Tống phả lên mặt cô, vốn là một người da mặt vô cùng mỏng, lúc
này hai má đỏ lên, cả người trắng trắng mềm mềm hồng hồng mịn mịn, ngon miệng
đến cực điểm.
Tần Tống bỗng nhiên cười rộ.
“Không sao…” Giọng anh khàn khàn, trầm thấp mà nóng bỏng, “Chúng ta làm cho
hòa nhau đi!” Nói xong anh cúi đầu một cái, nhanh chóng mà chuẩn xác cắn lên môi
cô, sau đó bắt đầu cắn lấy chiếc miệng nhỏ kia, mạnh mẽ chiếm lấy toàn bộ đôi
môi của cô.
Nóng quá… Trong bóng tối như mực, từ từ nhắm hai mắt, cảm giác như chỉ còn
một mình đơn độc, anh giống như một ngọn lửa, thiêu cháy cả thảo nguyên, trong
mịt mờ biển lửa cô trốn thế nào cũng không thoát…
Hô hấp trở nên cực kỳ khó khăn, Hàn Đình Đình rõ ràng nghe thấy hai tiếng thở
nặng nề quyện lại bên tai, một là của anh, còn một, là của chính cô.
Môi lưỡi anh quấy đảo nghiêng trời lệch đất trong miệng cô, động tác mút lấy
cứ như muốn hút cả người cô vào. Càng đáng sợ hơn là cái ôm của anh, rõ ràng đều
là con người hai tay hai chân một đầu, vì sao anh lại giống như một chiếc lồng
giam hoàn toàn bủa vây lấy cô, trốn ngược trốn xuôi, cô vẫn ở trong lòng anh,
không thể phản kháng.
Cô càng ngày càng ngửa ra sau, Tần Tống lại càng ngày càng chưa thỏa mãn.
Tiểu Thổ Màn Thầu này lúc nếm thử có một loại cảm giác mềm mềm mại mại, giống
như chỉ cần anh mạnh tay một chút, cô sẽ tan chảy ra luôn, bao nhiêu gien bạo
ngược từ trước đến nay trong người Tần Tiểu Lục đều ào ạt nổi dậy, vô cùng hung
ác ngấu nghiến đôi môi đã sưng đỏ lên rực rỡ của cô, một tay ôm chặt lấy thắt
lưng còn một tay giữ lấy gáy cô, dùng sức kéo thân thể đang ngửa ra sau của cô
vào trong lòng, như muốn hòa tan vào trong cơ thể mình.
Hương vị bạc hà quấn quyện trong toàn bộ quá trình hôn môi, mới đầu là nóng
bỏng cay sộc, sau một lúc thì biến thành vị ngọt nhàn nhạt, vị ngọt ấy vô cùng
lôi cuốn, làm cho người ta cảm thấy mỗi giây sau đều ngọt thơm hơn giây trước,
bởi vậy lại càng khó tách ra. Thế nên rất nhiều năm sau, Tần Tống luôn mãi chỉ
dùng một loại nhãn hiệu nước súc miệng kia.
Dung Nham thề trên gương mặt xinh đẹp nổi danh thiên hạ của mình, anh thật sự
chỉ định đi toilet thôi. Cánh cửa khép hờ, anh không chút nghĩ ngợi đẩy ra một
cái, chỉ thấy trước bồn rửa mặt hai thân hình một đen một trắng đang dính vào
cùng một chỗ, như si như say mạnh mẽ quấn lấy nhau… Cánh cửa gỗ đào mạ vàng xa
hoa chậm rãi bật ngược lại theo như thiết kế, Dung Nhị Thiếu thì đang sợ ngây
người vì sự táo bạo bùng nổ của Tần Tiểu Lục, nhất thời bị cửa đập vào trán…
Tiếng động kia kinh động đến hai kẻ đang bất phân thắng bại, Tần Tống dừng
lại, quắc mắt liếc kẻ nào đó, trong lòng có loại cảm giác còn hơn một bậc so với
“Khó chịu”, dĩ nhiên là nóng giận vì bị phá ngang.
Tiểu Thổ Màn Thầu dưới người đã rơi vào trạng thái xụi lơ, ánh mắt dại đi, áo
quần lộn xộn, đôi môi đỏ mọng khẽ sưng lên, bị chiếc bóng dưới ngọn đèn của anh
bao phủ, tản ra vẻ mê hoặc rung động lòng người, Tần Tống một lần nữa kéo cô vào
trong lòng, nghiêng người chắn tầm mắt của kẻ nào đó ở cửa.
Diệp Mộc đến cùng Dung Nham đang ở gian ngoài chờ, nghe thấy tiếng động vội
chạy vào đây, “Sao thế?” Cô hỏi Dung Nham.
Dung Nham, bị Tần Tống dùng ánh mắt ân cần hỏi thăm tổ tiên mười tám đời, uất
ức quay người, gương mặt anh tuấn mếu máo quay về phía tiểu quái thú nhà hắn:
“Bà xã! Anh cũng muốn quà sinh nhật như vậy!”
Diệp Mộc lúc này cũng đã nhìn thấy tình cảnh xấu hổ bên trong, khẽ đỏ mặt, cô
túm cổ gã đàn ông đần độn nhà mình, vội vàng chạy đi.
Toilet nhất thời chìm vào yên lặng, cằm Tần Tống đặt trên đỉnh đầu cô, Hàn
Đình Đình không nhìn thấy nét mặt của anh.
Anh cũng không nói gì, chỉ lồng ngực vẫn còn đang kịch phập phồng điên cuồng,
mùi hương nam giới trẻ trung nồng đậm tỏa ra, cô bị hun đến choáng váng mơ hồ.
Trong miệng tràn đầy hương vị bạc hà thanh mát, ý thức của cô dần dần rõ ràng
hơn, vị cuối của bạc hà hơi hơi đắng, cô vô cùng tiếc nuối thầm nghĩ: Nụ hôn
đầu… thế là xong.
Đại BOSS từng ở trong tiệc tối nhậm chức của phó tổng giám đốc tiền nhiệm
công ty “Vi Bác” bắt cóc nhân vật chính Cố phó tổng trốn ra ban công hôn hít, bị
mọi người ở Minh Châu đến dự tiệc bắt quả tang.
Dung Nham lúc theo đuổi Mộc Diệp bị chụp được một cảnh đang anh tuấn ngoáy
mũi, sau đó lại bị người ta post lên mấy trang web tin vịt nổi tiếng, bị toàn bộ
cả thành phố C chê cười.
Tam thiếu gia mặt lạnh Trần Ngộ Bạch, năm ấy ở trong một bữa tiệc quan trọng
cấp cao bị mắc mưu mọi người, cứng ngắc đàn một khúc Piano “Gửi Elise”, oanh
oanh liệt liệt bày tỏ với tiểu ngốc tử nhà anh.
Kỷ Nam lúc còn trẻ thầm mến Dung Nham rất nhiều năm, cả thành phố ai cũng
biết.
Lý Vi Nhiên vì Tang Tang lập dị nhà anh ta, sự tích mất mặt càng nhiều vô
số.
Mà hôm nay Tần Tống “Toilet thỏa tình” nhất chiến thành danh, cuối cùng cũng
sóng vai cùng năm người anh, viên mãn…
Sau khi trở lại đại sảnh, mọi người nhìn bọn họ đều cười mà không nói, Tần
Tống còn đỡ, chứ kỹ sư tâm hồn bên cạnh anh thì không ổn lắm, gương mặt nhỏ nhắn
đỏ như sắp chín ———– Khụ khụ, xin tha thứ cho một kẻ đã nếm thử một món ăn ngon
nhưng chưa kịp ăn thật lúc này đang thiếu thốn từ ngữ.
“Khụ khụ…” Tần Tống rất mất tự nhiên ho khan hai tiếng, quay đầu thấp giọng
hỏi cô: “Cô có khỏe không?”
Thoạt nhìn cô… có vẻ không ổn lắm: Đầu gần như cúi đến chín mươi độ, khoác
chiếc áo khoác đồ Âu rộng thùng thình của anh, lộ ra chiếc gáy trắng như tuyết,
khiến Tần Tống nhìn lại khô họng thêm một trận.
“Đi thôi, chúng ta về.” Tần Tống kéo áo khoác của cô lên, che kín thêm một
ít.
Rốt cuộc Hàn Đình Đình cũng ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc, thì thảo hỏi
anh: “Có thể về được à?”
Theo lý thuyết thì quả thật không thể… Nhưng bộ dạng thẹn thùng của cô lúc
này, Tần Tống nhỏ mọn không muốn cho bất cứ ai nhìn được, bất kể là sinh vật
giống đực trưởng thành hay thành niên hay sinh vật giống cái.
“Không sao, đi thôi.” Tần Tống không giải thích ôm vai cô, trong ánh mắt phơi
phới lòng hiểu mà không nói của mọi người, gánh đủ chúc phúc mà đi.
Sau khi đi, cái hôn kia không còn được nhắc tới nữa.
Tần Tống đêm ấy trằn trọc, gần như cả đêm không thể nào ngủ nổi, vất vả chịu
đựng đến khi trời hơi sáng lên một chút, liền bật dậy đi xuống tầng, cô quả
nhiên đã dậy.
Anh vẻ như không có việc gì làm đi qua đi lại trong phòng khách, đợi cho đến
khi bữa sáng đã được dọn hết lên bàn, cô vừa bày bát đũa vừa dùng ánh mắt vô
cùng kỳ quái nhìn anh: “Tần Tống, anh làm sao thế?”
Gương mặt của Tần Tống, khẽ đỏ không dễ phát hiện, “Cái gì làm sao?” Anh kìm
chế sự hưng phấn không rõ ràng trong lòng, lập tức hỏi lại.
“Sao anh không đi dép?” Hàn Đình Đình nghi hoặc hỏi, “Không lạnh à?”
Tần Tống cúi đầu nhìn, nhất thời lúng túng ——– Anh lượn lờ cả buổi sáng,
không ngờ vẫn đi chân đất….
“Tôi chẳng lạnh tẹo nào!” Vẻ mặt anh chẳng hề để ý.
Hàn Đình Đình quay người đi, ngón chân của anh dần dần rút lên ——– Cô không
nói anh còn không để ý: Sàn nhà mùa thu, cũng lạnh quá đi….”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT