Ngày 9.8.2012

Một ngày chẳng có gì để nói nếu không có sự cố mất ví. Mà cũng thú vị thật, tại sao trên đời này lại tồn tại sự trùng hợp đến khó tin như thế nhỉ? Một thằng nhóc lùn tịt, khuôn mặt y chang con gái lại trùng tên trùng họ với mình. Hình như nó còn trùng ngày sinh với mình nữa. Mình đã cố gắng không bật cười khi nhìn thấy gương mặt tái ngắt khùng khùng của thằng nhóc khi nó cố níu tay mình lại. Phải nói sao nhỉ? Rất buồn cười. Cứ giống như mình đã lấy cái ví của nó thật ấy. Chậc. Nét mặt nó thụng ra khi biết rằng đã nhận nhầm mới đáng yêu làm sao. Tự nhiên ánh mắt của nó làm mình phải ấn tượng. Ánh mắt rất trong và đầy cuốn hút. Ồ không. Mình bị sao thế này. Phải lấy lại tinh thần thôi.

Nhưng nếu nó là con gái, mình chắc rằng nó sẽ làm trái tim mình điên đảo…

Ngày 20.8.2012

Anh Tuấn mới gọi điện bảo rằng đã gửi vào cho mình chiếc xe mô hình mà hôm trước mình nhờ anh ấy mua dùm. Nhưng tại sao chờ mãi vẫn chưa thấy người giao hàng đem tới nhỉ? Chậm lắm thì cũng phải gửi tới đây từ hôm qua rồi chứ. Chậc. Làm ăn kỳ cục thật đấy.

Quá nóng lòng, mình đã gọi tới bưu điện, và thật bất ngờ khi họ nói rằng đã gửi cho mình. Cái gì thế nhỉ??? Quyết làm cho ra mọi việc, cuối cùng mình cũng liên hệ được với người nhân viên giao hàng. Sau một hồi tìm hiểu phân tích, mình mới vỡ lẽ ra rằng anh đưa hàng đã đưa nhầm địa chỉ. Vì hôm đó anh ta bị nhức đầu nên không được tỉnh táo. Haiz.

Đây quả thực là hành động mà mình thấy xấu hổ nhất. Chẳng hiểu sao mình lại tới nhà người ta vào lúc sáng sớm tinh mơ để lấy lại hộp quà. Thật ra mình không cố ý, nhưng nhân tiện đi tập thể dục về mình ghé vào lấy luôn. Và đó quả là một ngày định mệnh…

Người mở cửa cho mình chính là thằng nhóc mà hôm bữa mình gặp ở trung tâm mua sắm. Nhưng thằng nhóc đang mặc váy ngủ. Mình cứ đứng ngây ra như thế mặc cho thằng nhóc, à không, cô nhóc miệng chữ O mắt chữ A nhìn mình. Ồ không. Là con gái thật sao???

Suốt ngày hôm đó mình cứ như người mất hồn. Trên thế gian này đúng là có tồn tại cái gọi là duyên số. Ánh mắt ấy, gương mặt ấy, cả cách mà cô nhóc biểu hiện thái độ đều ám ảnh tâm trí mình. Trái tim mình cứ đập liên hồi khi nghĩ lại giây phút chạm mặt cô gái đó.

Hix…

Mình đúng thật là bị điên đảo rồi…

Ngày 8.9.2011

Thật mất mặt nam nhi khi ngày ngày cứ phải nhìn lén người ta từ phía sau. Cô nhóc chắc không biết mình đang nhìn đâu. Nhờ tính cách ít nói và ít biểu lộ cảm xúc mới giúp mình không lộ tẩy tình cảm trước mặt cô bé. Haiz. Sao phải khổ thế này nhỉ???

Ngày 9.9.2011

Một sự bất ngờ nữa lại tái diễn. Cô nhóc học cùng lớp Đại học với mình. Nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn của cô bé mình cứ nghĩ là thua tuổi mình cơ. Ai ngờ lại bằng tuổi. Vui thật. Thế là có cơ hội ngắm “em yêu” nữa rồi.

Ngày 17.10.2011

Về nhà rồi mà mình vẫn còn thấy nóng nóng mặt. Tội nghiệp Hột Mít của mình. Chắc là xấu hổ lắm đây. Thực ra mình không muốn đối xử lạnh lùng với cô ấy nhưng nếu không làm vậy thì mình sẽ lộ tẩy mất. Mình chưa muốn bày tỏ ra trong lúc này. Nói tóm lại là thời cơ chưa tới. Phải chờ đợi. Phải chờ đợi.

Những ngày tháng sau đó…

Thật vui khi mình và Hột Mít đã thân nhau. Tất cả cũng nhờ sự cố khó đỡ hôm bữa. Không có gì thích thú bằng việc chọc tức người mình yêu và rồi tìm cách dỗ dành người ấy. Hột Mít của mình dạo này xinh hơn rất nhiều. Cô nhóc dường như cũng hết ghét mình như ban đầu rồi. Phù! May quá. Mình cứ tưởng sẽ bị ghét dài dài chứ.

Ngày Valentine…

Sáng.

Đang định tới tìm em yêu để chọc giận, nhân tiện mời em yêu tối nay đi chơi thì bị nhỏ Lâm học cùng trường cấp 3 chận lại. Số là con nhỏ mê tít thằng bạn thân mình từ hồi đó đến giờ mà thằng bạn thì không thích nên cứ đeo đuổi hoài. Nó đưa hộp quà nhờ mình gửi hộ cho thằng bạn. Nghĩ cũng tội. Hiếm lắm mới có kẻ chung tình như nhỏ. Lâm còn nhờ mình hẹn thằng bạn tối nay 6h gặp nữa chứ. Mình cũng ừ cho xong vì biết rằng không bao giờ thằng bạn chịu tới.

Xong việc mình chạy đi tìm Hột Mít, nhưng kỳ lạ là cô nhóc biến đi đâu mất rồi. Haiz. Thôi kệ, tối tới kéo em yêu đi luôn cho ấn tượng. Dù gì tối nay con nhỏ cũng ở nhà vì nó đã có người yêu đâu. Tính Hột Mít mình hiểu rõ mà.

Tối.

Mình cứ như đang ở đỉnh núi rồi bị đá phăng xuống chân núi. Cảm giác thật tồi tệ. Mình tưởng Hột Mít chạy ra mở cửa cho mình nhưng hóa ra lại để chờ thằng Tèo Leo. Gì chứ? Đêm nay hai người đó hẹn nhau đi chơi à? Làm gì có chuyện đó được. Hột Mít không thể đi với ai khác ngoài mình. Tèo Leo hôi nách lại càng không. Đã đến lúc mình cần cho Hột Mít thấy rằng mình thích cô ấy đến mức nào. Nếu chậm chân có lẽ mình sẽ để tuột mất cô ấy…

Một cái kiss như trong mơ…

Mình đã rất run. Nhưng mọi thứ đã diễn ra rất ổn.

Cặp đôi Minh Minh đã chính thức xuất hiện…

Yêu thật là vui!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play