Những ngày tháng đầu tiên khi vào học ở ngôi trường này thật là quá “thú vị” khi tôi luôn bị nhầm lẫn với cái kẻ được mọi người trong trường tung hô là “coolboy tài hoa”. Có gì phải nhầm lẫn đâu cơ chứ? Việc hai người trùng họ trùng tên thì cả nước Việt Nam này có thiếu gì. Với lại hắn ta là nam, tôi là nữ. Hắn ta cao 1m85, tôi thì khiêm tốn với 1m58. Hắn ta ốm như cái que, tôi thì mủm mỉm dễ thương. Hà cớ gì mà cứ săm soi rồi bàn tán về tôi chứ???

- Hột Mít! Cho ngồi với được không?

Tôi gần như bốc hỏa khi nhìn thấy kẻ mất dịch đang nở nụ cười đầy ngạo mạn đề nghị tôi xích qua cho hắn ngồi ké. Đã đi trễ rồi mà còn làm cái thái độ đó nữa à? Dám gọi một đứa con gái dễ thương như tôi là Hột Mít sao? Muốn ngồi thì đợi kiếp sau mà ngồi nhá!

Thế là tôi giả vờ không nghe không thấy, cứ hì hục ghi ghi chép chép mặc dù giảng viên vẫn chưa đến lớp.

- Làm gì mà ghê thế? Bạn bè với nhau cần gì ích kỷ vậy?

Lời hắn nói ra nhẹ như gió thoảng nhưng lại tạo một dư chấn khủng khiếp cho cái nhóm người đang ngồi xung quanh tôi. Họ bắt đầu quay xuống nhìn tôi, dành tặng những ánh mắt đầy tinh thần … chiến tranh cùng với những câu nói cạnh khóe:

- Chỗ còn rộng kìa, xích vô một tí cho người ta ngồi đi. Có khó gì đâu. Làm gì mà căng thế?

- Nghe bảo cùng lớp với nhau mà, sao lại chơi xấu vậy???

- Ghen tỵ nó là thế đấy!

Bla bla…

Mặt tôi cứ phải nói là thộn ra. Tự nhiên tôi trở thành kẻ ác trong mắt người khác. Dù đang tức sôi máu nhưng tôi vẫn biết mình cần phải làm gì để yên thân. Tạm nuốt cơn giận vào trong, tôi cằn cằn vòng ba của mình sang bên trái 20 cm và ngồi bất động. Tuy vậy nhưng tôi vẫn kịp nhìn thấy nụ cười nhếch mép đầy ý đồ của tên coolboy xấu xa. Bất giác tôi có suy nghĩ muốn được chuyển trường T_T

Còn vài phút nữa là hết tiết. Tôi chẳng nhập được thêm chữ nào vào đầu vì toàn bộ nơ ron thần kinh của tôi đang tập trung suy nghĩ tìm ra cách trả đũa cái kẻ đáng ghét đang ngồi bên cạnh mình. Trong khi đó thì coolboy của chúng ta đang cố gắng sửa chữa chiếc bút máy tắt mực. Thời buổi nào rồi mà còn xài viết máy bơm mực chứ. Buồn cười quá đi. Tại sao những kiểu người giả vờ lạnh lùng băng giá để gây sự chú ý như hắn vẫn trở thành tâm điểm của mọi người nhỉ??? Tôi cứ nghĩ mấy cái trò hotboy coolboy này đã lùi về dĩ vãng từ lâu rồi.

Phựt!

Cây bút máy trên tay hắn ta đáp thẳng xuống nền đất cùng lúc với việc toàn bộ số mực trong ruột bút văng tung tóe khắp bàn học. Và tôi cảm nhận được rằng 2/3 số mực trong ruột bút đang nằm trên mặt mình…

Chuông hết giờ reo quá đúng lúc…

Tôi là tôi không thể chịu đựng thêm một giây một phút nào nữa rồi!!!

Trong khi hắn ta đang hơi luống cuống vì sự cố mực viết thì tôi đã đứng phắt dậy hét ầm lên. Chính xác mà nói là tôi muốn xả ra rất rất nhiều câu, cổ họng tôi nghẹn lại vì có quá nhiều thứ muốn nói nhưng không biết nói cái nào trước. Con gái khi nổi khùng lên và muốn chửi ai thì sẽ giống tôi như bây giờ.

- Này tên mất dịch! Bạn làm cái trò gì thế hả??? Tôi có gây thù chuốc oán gì với bạn đâu mà hết lần này đến lần khác bạn cứ chọc giận tôi vậy hả??? Cái…

Đang hét một cách hào hứng như thế bỗng nhiên tôi phải ngậm miệng lại và ngồi xuống. Mọi thứ rất nhanh chóng. Chính tôi cũng không biết mình đang làm gì lúc này nữa. Nhưng tôi biết là mình cần phải im lặng và ngồi yên một chỗ. Cơ thể tôi vừa mới lên tiếng. Những đứa bạn xung quanh đang căng mắt ếch để theo dõi diễn biến cuộc chiến giữa chúng tôi đột ngột há miệng ngạc nhiên khi thấy tôi làm như vậy. Tên coolboy cũng thế. Hai mắt hắn ta tròn xoe và dường như không nhấp nháy khi thấy tôi hung dũng đứng lên hét lớn và rồi lại ngồi xuống một cách êm ro. Mọi thứ cứ diễn ra trong vòng vài phút trong tình trạng như thế cho đến khi đứa bạn cuối cùng rời khỏi phòng cùng với câu chào đầy “tình cảm”:

- Con này bị điên rồi!

Ừ thì tôi đang điên đây!!! Làm sao lại xuất hiện vào lúc này chứ??? Làm sao lại bất thình lình như thế này chứ??? Ôi không! Bây giờ phải làm sao đây…

Chắc bạn cũng đang thắc mắc không biết tôi gặp phải cái quái gì mà lại trở thành như vậy. Tôi chỉ có thể nói một điều…Có những lúc làm con gái thật khổ!!! Huhu…

Quá sức kinh khủng. Tôi chắc là điên lắm khi sáng nay lại mặc quần jean trắng. Cái tính đểnh đoảng vô tâm của tôi lại làm hại tôi rồi. Trời ơi…Làm sao…Làm sao mà về nhà được đây…

Tôi cứ vừa rên rỉ trong lòng vừa ngồi im re trên ghế. Tôi không để ý rằng tên mất dịch vẫn chưa rời khỏi phòng. Hắn đang chăm chú nhìn tôi như nhìn một con khùng vừa trốn trại. Mà thật ra nhìn tôi lúc này cũng giống giống như thế…

- Này! Bị gì thế???

- Không gì cả…

- Hả???

- Bạn … về…đi…

- Sắp vào giờ lại rồi. Xuất này là xuất của anh chị năm ba mà. Bạn học cái gì ở đây???

- Tôi không biết!!!! Tôi không biết đâu!!!

Tự dưng tôi hét dựng lên. Thực sự là tôi bế tắc lắm rồi. Ngồi thì không được. Mà đi cũng không xong. Sao khổ tâm quá thế này…Huhu…Ba ơi…

- Không thể đứng lên được hả???

Tôi gật đầu. Mặt đỏ ong.

Sau vài giây suy nghĩ, tên mất dịch búng tay một phát ra vẻ thích thú làm tôi nổi cả da gà:

- Hiểu rồi đó!

Bây giờ tôi chỉ muốn đào một cái hố sâu thật là sâu để chui xuống đó thôi. Xấu hổ đến mức độ này thì làm sao mà chịu được. Chắc tôi là người đầu tiên chết vì xấu hổ đấy…Chắc thế…Huhu…

- Thiệt hết nói. Nè! Tặng cho cái áo khoác làm kỷ niệm đó!

Hắn ta có vẻ đã bị nhiễm sự điên của tôi rồi thì phải. Tặng tôi áo khoác hả? Tôi cần gì nó lúc này chứ!!!

- Chậm tiêu quá. Cầm lấy áo buộc ngang hông rồi chạy vào nhà vệ sinh đi. Họ sắp tới học đầy cả phòng rồi đó!

Tôi ngớ người ra…

……………………………………..

Đêm đó tôi mất ngủ trầm trọng. Ba phần vì tôi thấy xấu hổ còn bảy phần thì tôi thấy cảm kích. Nghĩ lại nếu không có tên mất dịch thì không biết tôi phải xoay xở như thế nào. Để tránh sự cố xảy ra hắn ta còn thuê taxi đưa tôi về nữa chứ…Hix…Không ngờ hắn ta chu đáo đến thế…

Mà tóm lại vẫn thấy xấu hổ quá đi!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play