Em nợ anh cả thế giới

Em nợ anh trái tim này

Em nợ anh một cuộc tình

Vĩnh viễn không hợp thành

Cô đang thẫn thờ ngắm quang cảnh thành phố qua lớp kính dầy của công ty, tâm hồn cô như những chú chim chú bướm ngoài kia đang bay bổng. Cô ghen tỵ với chúng vì chúng luôn được tự do, được bay lượn ngắm nhìn thế giới muôn màu, được làm nhưng thứ mình thích, được nhìn ngắm thế giới bằng đôi mắt của mình…. còn cô thì sao??? Cô chỉ được ngắm thế giới kia qua ngục tù lạnh lẽo……

_Đang suy tư gì vậy???_ Một vòng tay ôm cô từ phía sau.

_Vương, đừng có xuất hiện đột ngột vậy chứ_ Cô quay lại khẽ cười.

_Tại chị đang thả hồn đi đâu đấy chứ. Em gọi cũng không ứ ừ gì luôn nên mới phải dùng biện pháp mạnh gọi chị về nha_Cậu cười tinh nghịch xoa đầu cô.

_Thật là…. thế đã chuẩn bị xong chưa, đi nào_Cô khẽ cười, mặc cho cậu xoa đầu.

_Xong rồi. Lần này Minh cũng tham gia vào album ảnh lần này đấy chị. Hắn lấn sân cạnh tranh với em đó_ Cậu né người qua một bên cho cô thấy Minh đang đứng phía sau mình.

Cô nghiêng người nhìn Minh một chút rồi khẽ gật đầu chào. Minh lúc này đang khá uể oải nhưng cũng miễng cưỡng mở miệng nói:

_Chào…..!!!

_Um, đi thôi _ Cô xoay người bước đi.

Hai người cùng bước theo cô, một người con gái xinh đẹp đi giữa hai người con trai đang làm mưa làm gió trên thị trường bởi tài năng cũng như sức hấp dẫn của mình. Ba người vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ rời khỏi công ty để ra ngoài chụp hình cho mẫu thu - đông năm nay.

Nhưng thế nào là tin đồn?

Thế nào là một đồn mười

Thế nào là mười đồn trăm……???

Đó chính là miệng lưỡi thế gian nham hiểm để có thể biến chuyện không có thành có, chuyện bé xé ra to……. Tất cả tạo ra chữ “tin đồn”…..

Ba người vừa bước chân ra khỏi cánh cửa chính của công ti, chân chưa kịp bước thêm bước nào nữa thì đã bị một đám phóng viên túm lại chặn đường. Tiếng nói lẫn lộn, xô đẩy nhau để thu thập thông tin nhưng không phải nhắm vào hai người đẹp trai, nổi tiếng kia mà những câu hỏi đó lại nhắm vào cô……

_Thưa cô, nghe nói cô đã được cứu khi đèn sân khấu rơi xuống. Vậy người cứu cô là người mẫu Anh Vương hay ca sĩ Tuấn Minh?

_Cô và hai người này có quan hệ như thế nào vậy ?

_Trong hai người này đâu là bạn trai cô vậy? Hay đây là một cuộc tình tay ba thưa cô?

….

Hàng ngàn câu hỏi được đặt ra cho cô nhưng lại xoay quanh hai người con trai bên cạnh cô đây. Họ tranh nhau hỏi tới mức đẩy cô khiến cô ngã về phía sau….

_ĐỦ rồi đấy, tránh ra_ Bàn tay rắn chắc của Minh choàng qua vai cô để giữ thăng bằng giúp cô. Ánh mắt, giọng nói của Minh vang lên đầy lạnh lùng cảnh cáo đám người kia.

Thấy vậy, đám phóng viên không những không dừng lại mà còn thi nhau chụp ảnh và chuyển hướng qua hỏi Minh:

_Cậu Minh, cô ấy là gì của cậu?

_Cô ấy là bạn gái của cậu phải không?

_Cậu với cậu Vương tranh giành cô ấy sao?

……

Minh khẽ nhíu mày lùi lại, lúc này khuôn mặt Vương đã tối sầm lại. Cậu vốn không thích người ta lại gần mình, nói gì đến việc động chạm tay chân vào người mình như thế này. Vậy mà giờ chỉ vì mấy lời nói vớ vẩn mà họ hết kéo rồi đẩy khiến cậu cực kì khó chịu. Nhưng trước khi cậu với Minh kịp lên tiếng thì…….

“RẦM……….

Người phóng viên nam từ nãy giờ cứ túm lấy áo cậu hỏi đã bị cô giật ra và chỉ với một đòn cô đã cho hắn - gã phóng viên to cao hơn mình ngã sõng soài xuống đất. Cả không gian đột nhiên im lìm, không một tiếng động, tất cả đều trố mắt ra nhìn cô. Cô không quan tâm những ánh mắt đó nhìn mình ra sao, cô cúi xuống nhặt chiếc máy ảnh của anh ta, kéo bỏ đoạn phim anh ta vừa chụp, lạnh lùng nói:

_Tôi là stylist, quản lý và giờ kiêm luôn cả bảo vệ của hai người này. Mấy người còn muốn hỏi gì thêm không?_ Cô nhếch môi tạo một nụ cười lạnh tới thấu xương, ánh mắt vô hồn không một chút biểu cảm nhìn anh ta và tất cả những phóng viên đang đứng quanh đây.

Cả đám phóng viên đồng loạt lắc đầu, dạt sang hai bên tránh đường cho ba người đi. Cô cùng hai người bước ra xe, một lần cũng không thèm liếc mắt đám phóng viên vớ vẩn đó….. Hai chàng trai nhà ta đi phía sau khẽ nuốt nước bọt cái “ực” đồng thời thầm nhủ không nên đắc tội với cô……… hậu quả khó lường……

* * *

PHÒNG TỔNG GIÁM ĐỐC:

Trong văn phòng với kiến trúc được thiết kế là một màu đen chủ đạo, có một người con trai đang chuyên chú làm việc bên máy tính, còn một người nữa thì đang nhởn nhơ xem cái gì đó. Một lúc sau, người con trai với mái tóc hơi dài, đang ngồi ung dung lên tiếng, đưa tờ báo mình vừa đọc cho người kia xem, hỏi:

_Đọc chưa?

Người con trai kia khẽ liếc tờ báo một cái rồi lại nhìn vào màn hình máy tính, thản nhiên nói:

_Không cần, tôi xem trực tiếp.

_Hừ, tại sao không cản cô ấy lại! _ Người con trai tóc hơi dài khẽ nhíu mày.

_Không cần thiết. Không phải cách cô ấy làm cũng rất tốt sao _ Đôi môi anh nhếch lên tạo ra một nụ cười.

_Cậu dạy cô ấy sao?_ Người con trai kia hỏi.

_Một phần thôi, cô ấy học trộm _ Anh khẽ cười khi nhớ lại cái thời còn trong đại học, khi đấy có một người vẫn luôn đứng nhìn anh tập trong club rồi dần dần thân quen với tất cả và học lỏm luôn …… Cô là một cô gái rất thông minh, lanh lợi và cũng rất tài năng….

Nhìn anh, người con trai kia chỉ biết thở dài. Có phải là anh quá cưng chiều cô rồi không nhỉ? Cầm một tập hồ sơ, người con trai kia lại đưa anh, ngán ngẩm nói:

_Xem đi, rõ ràng là cô ấy muốn chơi tôi mà.

Anh dừng tay, mở tập hồ sơ ra xem. Khi vừa nhìn thứ bên trong anh lại khẽ cười, nói:

_Rất đẹp.

_Hừ, vâng…. đẹp, đương nhiên là đẹp rồi. Nhưng đẹp đồng nghĩa là phải chi một cái giá không hề rẻ chút nào. Mà cô ấy còn làm luôn cả cho tôi, nhưng rõ ràng nó không phải dành cho tôi mà; đây có phải là chọc tức tôi không?_ Người con trai đó lầm bầm.

_Làm đi, tôi trả _ Ánh mắt anh ánh lên tia cười hạnh phúc, cất thứ người con trai kia đưa vào lại túi.

Người con trai kia nhìn anh khó hiểu và càng thấy rõ ràng anh cưng chiều cô quá mà. Quả thật cô là một cô gái rất đặc biệt, rất thú vị nhưng có phải anh có càn làm nhiều như vậy là vì cô không? Khẽ thở dài, thật sự không ai có thể hiểu được anh đang nghĩ gì trong đầu nữa…….

* * *

Và những ngày tiếp theo cùng cứ thế qua đi, bài báo về cô gái vệ sĩ nhìn thì mong manh yếu đuối đấy nhưng có thể quật ngã được một nam phóng viên kia đã trôi vào lãng quên. Cũng như đã gần tới dần ngày cô bước lên xe hoa rồi…….

_CÁI GÌ…………….!!!!!_Tiếng hét thất thanh của cậu vang lên khắp gian phòng và vọng ra cả bên ngoài khiến người đi qua không khỏi giật mình.

_Điếc tai quá_ Cô nhăn mặt, bịt tai lại.

_Còn nói, Minh…. cậu nhìn coi, rõ ràng là chị ấy muốn bức tôi chết mà. Sao chẳng nói gì lại một phát mai bảo lấy chồng là sao?_Cậu nói mà cứ như hét lên, quay lại nói với Minh rồi lại gắt gao lườm cô.

Và cả ngày hôm đấy cô bị cậu tra tấn cái lỗ tai không ngừng nghỉ, làm nhảm nói suốt cả một ngày; cứ thấy mặt cô là cậu lại cho một tràng không biết ngừng nghỉ. Cô chỉ còn biết lắng nghe cậu nói và cười trừ thôi. Vì thực ra cậu nói đâu có sai, hoàn toàn đúng là đằng khác, nhưng chỉ có điều là cô không muốn, nhưng bản thân cô và số phận cô từ khi sinh ra đã thuộc về người đàn ông cô gọi là “cha” mất rồi….

Nếu được sinh ra một lần nữa, cô mong mình sinh ra trong một gia đình nghèo một chút cũng được, khổ một chút cũng được, cô không sợ đâu vì cô chỉ cần có anh ở bên thôi. Cô biết, nếu có anh thì anh làm được cô nhất định cũng sẽ làm được điều đó…..

Cô không dám đối diện với anh…… Cô có thể tới gặp anh, có thể khóc lóc với anh nhưng dối diện với anh và nói rằng ngày mai em lên xe hoa, lấy một người em không yêu….. cô quả thực không làm được. Cô nợ anh cả cuộc đời này nên cô không muốn anh biết mà chứng kiến cái đám cưới tang thương đấy…. Cô chỉ cần anh biết một điều rằng Nhật Nguyệt mãi mãi chỉ thuộc về một mình Minh Nam là được rồi……..

_Nguyệt……_ Một giọng nam hơi lạnh gọi cô lại khi cô đang bước trên hành lang rời khỏi công ty.

Quay lại, nhìn người con trai trước mặt mình không hiểu sao cô lại khẽ cười. Người con trai này cô biết, tuy có vẻ là lạnh lùng nhưng thực chất lại là một chàng trai rất tốt.

_Có chuyện gì vậy, Minh? _ Cô khẽ nói, giọng cô nhẹ bẫng như làn gió thoảng vậy.

_Um…… thật sự cô sẽ lấy người đó sao, người mà cô không yêu?_ Ngập ngừng một chút rồi nhìn Minh nhìn thẳng vào mắt cô hỏi.

_Phải_ Không phải là gật đầu, cũng không phải là im lặng, cô nói ra câu này rất quả quyết, không một chút suy nghĩ.

_Tại sao?_ Minh nhíu mày hỏi.

_Không vì sao cả, cuộc đời Nhật Nguyệt tôi vốn đã được định sẵn rồi, tôi không thể chối bỏ nó_ Cô khẽ lắc đầu, bình thản nói.

_Tôi yêu cô _ Minh bước tới nắm chặt bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh của cô.

Cô không khỏi ngạc nhiên, ánh mắt mở lớn nhìn Minh. Đôi mắt cô vô hồn đã mang trong đó sự xao động lạ kì của sự ngạc nhiên. Nhìn vào đôi mắt sâu màu nâu của cậu, cô hiểu, cậu đang nói lên tình cảm của chính mình vì ánh mắt cậu nhìn cô mang thứ tình cảm giống như ánh mắt anh nhìn cô ngày xưa……. nhưng…….

_Tôi….._Cô ngập ngừng không biết phải làm như thế nào nữa.

Không để cô kịp nói, Minh ôm lấy cô khẽ nói:

_Có thể Nguyệt không yêu tôi, không sao cả nhưng làm ơn đừng hủy đi cuộc sống của mình như vậy. Hãy để tôi đưa Nguyệt ra khỏi ngôi nhà ấy, được chứ?

Nguyệt không nói gì cũng không phản kháng gì cả mà cứ để mặc cho Minh ôm mình. Mãi một lúc sau, trong cái hành lang yên tĩnh đó giọng cô mới nhè nhẹ, đều đều vang lên:

_Ngày xưa, tôi vốn là một đứa ngỗ nghịch, thích phá hoại hơn là học hành; chỉ biết tiêu tiền và quậy phá…… cho tới khi gặp anh. Anh bước vào cuộc sống của tôi như thế nào tôi cũng không rõ nữa, chỉ biết khi tôi nhận ra thì tôi đã yêu anh rất nhiều rồi. Tôi khó chịu khi anh đi cùng cô gái khác, tức giận khi anh cười cùng người con gái khác….. nên tôi biết trái tim mình thuộc về anh rồi. Và có lẽ hơi lạ, nhưng tôi chính là người đã cố gắng để anh yêu mình đấy……..

_Hai người cho tới giờ còn yêu nhau sao……._Minh ngập ngừng hỏi, nhìn cô ánh mắt Minh không giấu được sự đau đớn.

Nhưng cô lại khẽ lắc đầu rồi lại gật đầu làm cho Minh không hiểu được ý cô. Lùi lại một chút, cô nói:

_Phải, người ấy cuối cùng cũng yêu tôi….. yêu rất nhiều nhưng là chuyện của bốn năm trước thôi. Bốn năm trước vì không muốn tôi lấy một người không có gia thế, không có gia mẹ cũng không giàu có mà……….. mà cha tôi - ông ta đã đưa anh ấy vào tù với tội danh cưỡng hiếp người cùng bắt cóc tôi, khi đó tôi và anh ấy ra đi sau khi tôi chấp nhận tuyệt giao với ông ấy _ Cô khẽ nở một nụ cườii nhạt khi nhớ lại quá khứ bốn năm trước đây.

_Cái……… cái gì…….._Minh sững sờ nhìn cô. Minh không thể tưởng tượng được rằng lại có một chuyện như vậy xảy ra trong quá khứ của cô.

_Đó không phải chỉ là một câu chuyện đâu……. với ông ấy có tiền là có tất cả. Chỉ cần đạt được thứ mình muốn thì đưa một người vô tội vào tù hay kể cả để đứa con gái mình chịu một vết nhơ cũng không là vấn đề gì cả_ Cô nở nụ cười chua xót.

_Nhưng……._Cậu đang định định nói gì đó thì cô lại ngắt lời, nói tiếp:

_Cậu không thể đọ được với người mà cha tôi chọn đâu. Xin lỗi, tôi quý cậu cũng như rất yêu quý Vương vậy, nhưng tôi không thể làm bất cứ ai tổn thương cả. Và hơn nữa trái tim này của tôi cũng không còn chỗ để chứa đựng một ai khác nữa; tôi nợ anh ấy cả cuộc đời này _ Cô đặt tay lên ngực mình, mỉm cười.

Ánh mắt cô khẽ nhìn ra ngoài trời kia. Bầu trời trong xanh không một gợn mây, cơn gió dịu nhẹ thoang thoảng một mùi hương của nắng chiều, bao nhiêu người vẫn vội bước đi, cành cây khẽ rung rinh trong gió…….. Cho dù cuộc sống của cô có biến đổi tới đâu cũng vậy; có vui sướng, có tang thương cũng không ảnh hưởng tới ai cả; bầu trời kia vẫn xanh, trong và cao vời vời như vậy…..

Bước trên hành lang, ra khỏi công ty, cô hòa mình vào dòng người vội vã bước đi đó. Lòng cô tĩnh lặng như bầu trời kia bởi vì cô đã chấp nhận buông tay anh ra rồi….. Cô không thể làm anh chịu bất cứ tổn thương nào thêm nữa, vì cô yêu anh…. Ngước mắt lên nhìn bầu trời, cô khẽ cười và thầm mong cho mai trời cũng đẹp như hôm nay - để cô bước vào lễ đường……Và để cô có thể nhuộm đỏ màu trắng tinh khiết trong nhà thờ kia cùng màu xanh bình lặng trên khung trời đó……..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play