Anh muốn có em trong vòng tay
Anh muốn có em trong đêm nay
Anh muốn có em suốt cuộc đời
Anh muốn ta là của nhau - mãi mãi
Trên xe, anh ôm cô thật chặt như sợ cô bị lạnh, sợ người con gái trong lòng anh bây giờ sẽ lại vuột mất khỏi tay anh lần nữa…. Và ánh mắt anh ngắm cô ngủ như để thỏa mãn bao năm qua anh đã không được nhìn thấy cô, chạm vào cô…. Hơi ấm này, mùi hương này của cô vẫn là thứ mùi hương mà bao năm qua anh luôn tìm kiếm nó…… Nó làm anh đắm chìm trong những kí ức về cô, về người con gái ngang tàng mà trẻ con này……
“_Hội trưởng à! Anh làm mọt sách thì cứ tự nhiên nhưng làm ơn đừng có lôi tôi vào nhé. Tôi không rảnh như anh….
_Đã nói không học mà…… phiền phức… Xùy xùy, ra chỗ khác cho người ta ngủ...
_Hội trưởng, anh thử cắt tóc, bỏ kính, ăn mặc tử tế coi… chắc cũng bảnh lắm nhé….
_Hội trưởng…….. tôi đói, bao ăn đi…..
_Hội trưởng ngu si, sao đứa nào nói anh cũng cười mà đứa nào trêu cũng cười là sao? Hả? Hả? ……. Tui còn thấy anh cười với con nào khác là tui móc mắt cắt lưỡi anh ý……
_Minh Nam, anh là đồ con mọt ngốc nghếch……
_Ừ, tui thích Minh Nam, thích hội trưởng ý được chưa?........
_Nam ơi! Đi ăn thôi, Nguyệt đói rồi….
_Ông xã…… Giáng sinh vi vẻ…….
_Ông xã! Vợ yêu ông xã nhất ý…..”
Giọng nói của cô, quá khứ của cả hai như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua thôi, từng chi tiết, từng lời nói, từng hành động của cô vẫn hằn sâu trong trí óc anh. Nó như là một thước phim quay chậm trong đầu anh ….. trong 4 năm qua…. Chưa một lần anh quên, chưa bao giờ phai nhạt!!! Cô chính là người đã biến một thằng mọt sách như anh biết được thế nào cái thứ gọi là tình yêu, là vui chơi, là hạnh phúc….. cũng như nếm trải qua cái gọi là đấu tranh, khổ đau, căm phẫn để tạo ra 1 Minh Nam - CEO của ngày hôm nay.
SÁNG HÔM SAU:
Cô vùi mình vào trong chăn, rúc sâu hơn vào hơi ấm bao quanh mình cố ngủ thêm một chút nữa….. Đã lâu lắm rồi cô mới có được một giấc ngủ ngon tới vậy, không mộng mị như vậy….. Bàn tay nhỏ bé của cô bất giác vươn ra ôm lấy hơi ấm ấy, cùng mùi hương thoang thoảng thanh nhẹ nhưng đấy quyến rũ ấy. Miệng nhỏ nhắn của cô khẽ vang lên tiếng nói mớ đầy nũng nịu:
_Nam…… ngốc…….. ông xã……ưm ………
Lời nói mớ tuy nhỏ, khe khẽ như làn gió thoảng qua thôi nhưng lại như một mũi tên xuyên thằng vào trái tim đang đập đều đều của ai đấy khiến nó loạn nhịp cả lên….
Anh từ từ mở mắt, nhìn cô mà không kìm được ôm siết một cái thật chặt để anh biết mình không còn nằm mơ nữa. Đã bao nhiêu lần rồi anh mở mắt ra nhìn thấy cô nhưng đó lại chỉ là ảo ảnh khiến cho trái tim anh đau thắt, quặn lại từng cơn….. để rồi anh đành cười lạnh mà gồng mình lên làm việc nhiều hơn nữa, đối mặt với nhiều cạn bẫy mưu mô hơn nữa để tôi luyện mình….. Nhưng giờ đây anh đã có cô, có cô trong vòng tay này và chắc chắn anh sẽ không để vuột mất cô thêm một lần nào nữa…. Khẽ hôn nhẹ lên đôi môi hồng đào đang mỉm cười một cái rồi lặng lẽ ngắm cô ngủ mặc cho thời gian cứ thế trôi qua, mặt trời đã lên cao cũng không liên quan tới anh…….
_Ưm…….
Mí mắt cô rung động, hai mắt từ từ mở ra dần dần cho quen với ánh sáng mặt trời chiếu rọi khắp nơi trong phòng……
_Chào buổi sáng _ Giọng nói trầm, ấm áp vang lên bên tai cô.
_Ưm…. chào….._ Cô khẽ vươn vai định chào lại nhưng sực nhớ ra có cái gì đó không đúng….. vì cô nhớ qua cô ở nhà Vương đợi cơ mà, sao lại…..
Quay phắt lại, ánh mắt cô từ sợ hãi, bất ngờ đến sửng sốt, sững sờ rồi gương mặt tái mét đi khi nhìn thấy người con trai đang nằm cạnh mình kia - anh - đang nhìn cô mỉm cười, một nụ cười mà cô đã bao lần nhớ nhung và có lẽ tới chết cô cũng không quên được…..
_Anh….. anh………_ Giọng cô run run, cánh tay vươn ra để ở trước mặt anh như muốn chạm vào, lại như sợ không dám chạm vào. Vì cô sợ cô chỉ đang mộng tưởng mà thôi………
Phải, cô cũng như anh, trong những năm qua đã không biết bao nhiêu lần cô mơ thấy anh, tỉnh dậy thấy anh đang ở ngay bên cạnh mình, cảm nhận thấy anh ở đâu đó theo dõi mình….. nhưng tất cả những thứ đó vẫn chỉ là cảm nhận, là hư vô mà thôi. Và để rồi sau đó, sau những lần đó nước mắt cô lại rơi xuống mỗi sáng sớm, mỗi đêm đau đớn, mặn chát tới lúc đôi mắt cô khô cạn không thể khóc được nữa…….
_Là anh…….. anh tới để đón em về với anh_ Anh nắm nhẹ tay cô ấm áp đặt lên má mình.
Không gian dường như dừng lại, chỉ có ánh mắt của cô và anh nhìn nhau không rời, ánh mắt chứa chan những cảm xúc khó tả. Rồi từ khóe mắt của cô lăn dài xuống gò má hồng giọt nước mắt nóng hổi, cánh môi khe khẽ run run không nói nên lời khi nhìn gương mặt mà cô đã hằng ao ước bao năm qua. Một gương mặt, không phải là trong mơ, không phải là ảo giác, không phải tưởng tượng mà là gương mặt với hơi ấm đang hòa cùng hơi ấm nơi tay cô kia…… Cô vẫn không thể tin được đây là sự thật nhưng nếu nó không thật vậy, cô tự hỏi hơi ấm kia là ở đâu ra….?????
Nhìn thấy cô khóc, anh không khỏi xót xa trong lòng…. Anh chưa bao giờ thắng được nước mắt của cô cả. Mỗi lần nhìn thấy cô khóc lòng anh không chịu được lại nhói đau. Ôm cô vào lòng, khẽ siết chặt, giọng anh khàn khàn mang theo sự cầu xin :
_Xin em……. đừng khóc....
Như giọt nước tràn ly, sự kìm ném quá lâu trong một thời gian quá dài, bốn năm…. kể từ lúc xa anh tới giờ cô đã cạn nước mắt rồi, nước mắt tưởng chừng không thể rơi được nữa cho dù cô đã đối đầu với bao sợ hãi, khó khăn, uất ức nhưng cũng không thể khóc. Cuối cùng cô cũng có thể khóc, khóc trong vòng tay người con trai mà cô yêu suốt cả cuộc đời này. Trong hơi ấm, tiếng thở, giọng nói của anh để cô có thể rửa trôi đi những căm phẫn, uất giận, nhớ nhung cùng bi thương kia…. Phải, cô chỉ muốn khóc trong vòng tay anh - người đàn ông đã nói với cô rằng “Anh yêu em suốt đời suốt kiếp”……..
_Oa……….. oa………….
_Ngoan, đừng khóc, anh sẽ đau lòng lắm đấy….. vợ à……!!!_ Anh nhẹ nhàng xoa lưng cô dỗ dành như dỗ một đứa trẻ vậy.
Nhưng dường như những lời nói của anh như đang đổ thêm dầu vào lửa vậy, nó càng làm cô xúc động mà khóc thêm thôi. Nghe thấy anh gọi cô một tiếng “vợ” mà cô càng khóc dữ hơn…. Bốn năm rồi, cô mới lại được nghe tiếng "vợ" đầy thân thương này…..
_A…… Thật là……_ Anh khẽ lắc đầu, anh quên mất rằng người con gái này cho dù có bốn năm hay bốn mươi năm đi chăng nữa, cho dù cả hai có xa nhau bao lâu đi nữa thì cũng vẫn là một đứa con nít khi ở bên cạnh anh thôi. Anh thật hối hận vì trước đây quá cưng chiều cô đi….
Anh khẽ đẩy cái con người khóc ướt đẫm cả vai áo của anh ra kia. Khuôn mặt thanh tú của cô giờ đây ngập nước, đôi mắt long lanh vẫn đang không ngừng rơi lệ; cô khóc không hề xấu xí mà nó đẹp như một bức tranh đầy bi thương khiến người ta nao lòng. Nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi môi đang đỏ mọng lên vì khóc kia. Đó là một nụ hôn ngọt ngào mang đầy dư vị của tình yêu….. như ngày xưa vậy. Nhưng giờ đây nụ hôn đó còn mang sự điệu nghệ hơn, không còn sự run rẩy hồi hộp như lần đầu tiên anh đặt nụ hôn lên môi cô nữa, nó mang thêm một sự chiếm hữu, bá đạo xen lẫn nhớ nhung khi nụ hôn đó được anh nhấn sâu vào hơn…..
Và nó cứ kéo dài mãi như thế đến mức cô đã ngừng khóc từ lúc nào, vòng tay qua cổ anh đón nhận trọn vẹn nụ hôn; nó khiến cô quay cuồng. Mãi đến lúc cô gần như lả đi vì thiếu không khí anh mới lưu luyến rời đôi môi đỏ, ngon ngọt của cô……
_Ngoan_ Anh hôn phớt lên đôi môi cô một cái, mỉm cười hạnh phúc.
Mặt cô đỏ bừng tới mang tai, ánh mắt long lanh mơ màng thực sự đang rất quyến rũ anh, khiến anh muốn biến cô thành người của mình ngay tức khắc. Khẽ hít vào một cái, anh ôm cô vào lòng, dụi dụi vào hõm cổ cô, khẽ nói:
_Bốn năm rồi…….. anh nhớ em.
_Em cũng vậy, chính xác là 4 năm 3 tháng, 25 ngày …….._Cô nhẹ nhàng vươn tay ta sau chạm vào những sợi tóc mềm của anh.
_Với anh như 400 năm vậy _ Giọng anh khản đặc.
_Ha, ưm…. Với em giờ cứ như mơ vậy, em chưa bao giờ nghĩ là lại có thể gặp lại anh. Anh tới đưa em đi phải không????_ Cô khẽ cười, trầm ngâm nói, ánh mắt nhìn xa xăm mang một nỗi buồn khôn tả.
_Đã xảy ra chuyện gì???_ Anh nâng mặt cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô hỏi.
Dù có xa nhau bốn năm nhưng thời gian chẳng có ý nghĩa gì đối với anh hay cả với cô, vì hai người đã hiểu quá rõ nhau…..
_Em……. _Cô nhìn anh ngập ngừng, ánh mắt tròn xoe sinh động mang một nỗi u uất không thể nói thành lời.
_Ông ta lại muốn em làm gì, nói anh nghe xem _ Anh hôn nhẹ lên mắt cô an ủi.
Cô kể lại tỉ mỉ mọi chuyện cho anh nghe với mọi nỗi oán hận cũng như lo âu của chính mình. Ngồi trong vòng tay anh, nước mắt cô lặng lẽ rơi xuống…. Cô chỉ vừa mới được gặp lại anh, trái tim chỉ vừa mới ấm dần dần ấm áp lên một chút thôi vậy mà giờ cả hai lại phải đối mặt với người cha tàn nhẫn, độc đoán của cô một lần nữa. Cô thực sự rất sợ, bốn năm qua kia cô đã nếm đủ cái gọi là đau đớn, hận thù cũng phẫn nộ rồi. Ôm chặt lấy anh, dụi dụi vào lồng ngực vững chắc của anh như một con mèo nhỏ, cô không bao giờ muốn phải rời xa vòng tay này chút nào nữa cả. Cô thích lồng ngực ấy, vòng tay ấy vì nó cho cô cảm giác vững chắc, ấm áp cũng như cho cô thấy được tình yêu của anh từ những nhịp đập trái tim kia….
Anh như hiểu rõ cô đang suy nghĩ gì và anh cũng hiểu rõ người đàn ông được cô gọi là cha kia là một con cáo già lão luyện đến chừng nào. Khẽ siết chặt vòng tay cô anh khẽ thầm thì nói gì đó……. Đó là một kế hoạch, một trò chơi anh đang đánh với ông ta qua bốn năm rồi……
* * *
Sáng hôm sau, cô lại đi làm như những ngày bình thường khác, vẫn mang gương mặt không biểu cảm gì đó đến công ty làm việc. Vừa bước vào phòng, cô đã thấy Vương ngồi đợi cô với bộ dạng khá sốt ruột hỏi:
_Chị…… Chị sao rồi?......
Nhưng thay vì như trước cô hờ hững trả lời cho qua mọi chuyện thì lần này bỗng dưng cô lại làm cho cậu giật mình. Một nụ cười tỏa sáng trên môi cô, một nụ cười rực rỡ tuyệt đẹp mà cậu chưa bao giờ thấy, cô vui vẻ nói:
_Rất ổn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT