Bình thường thì những việc như vậy sẽ chẳng bao h anh để ý hay bận tâm tới cả nhưng k hiểu sao lúc này lại có gì đó thúc đẩy anh bước tới … Anh có cảm giác rằng người anh tìm đang ở đấy…

_Chẳng phải tao đã nói rằng tao k tham gia nữa sao? Chúng mày muốn gì đây? _ Trước mặt anh là nó với 1 con người hoàn toàn khác; lạnh lùng hơn và có gì đó khiến anh k nhận ra nó_ 1 đứa con gái vẫn ngây thơ, tinh nghịch khi ở bên anh ….

_ Hừ. Mày nghĩ mày giấu mãi được thằng đấy sao? Còn vì hắn mà bỏ làm dân quậy và h thì vì 1 đứa con gái kia mà đánh tao. Mày thật chẳng ra cái quái gì cả….. _ Đứa con gái bị nó túm cổ áo giận giữ hét.

_ Tao chán ngấy những thứ của dân quậy đó rồi. Tao bỏ quậy k phải vì anh ấy cũng k phải vì Linh, chẳng ai có thể áp đặt được tao phải làm cái gì cả. Mày hiểu chưa? Và nếu mày còn dám động vào Linh thì đừng có trách tao _Nó buông tay đẩy nhỏ kia xuống đất và hét vào mặt nhỏ.

_ Mày theo tên đó vì cái gì? Vì tiền đúng k? Vì vậy nên mày mới bỏ bọn tao theo thằng đấy _ Đứa con gái đó nhìn nó cười nhạt.

Mặt nó tối sầm lại, k gian trở nên yên tĩnh đến lạ thường. Khuôn mặt baby dễ thương của nó lúc nào cũng toe toét mà h đây anh chỉ nhìn thấy 1 sự lạnh lùng, vô cảm thôi… Miệng nó khẽ nhếch lên tạo 1 nụ cười nửa miệng đầy lạnh lùng, giọng nói nó k âm sắc, đều đều vang lên:

_Ừ, tao yêu anh ấy vì tiên đấy, được chưa? Mày vừa lòng rồi chứ? H thì để tao và Linh yên, ok?

Cô bạn Linh đứng cạnh nó muốn nói gì đó nhưng bị nó ngăn cản chỉ có thể biểu cảm lo lắng cho nó mà thôi. Nắm tay nhỏ nó bước đi k 1 lần quay đầu lại, nhưng bước chân của nó k thể bước tiếp được nữa… bởi vì trước mặt nó bây h là anh…….

_Anh………. _ Nó ấp úng nhìn anh, sắc mặt tái nhợt hẳn ra.

Anh chỉ nhìn nó mãi chẳng nói câu nào nhưng từ ánh mắt anh nó có thể nhìn thấy được sự tức giận, đau lòng trong đôi mắt sâu thẳm của anh. Mãi 1 lúc sau cái chất giọng lạnh lùng mà lâu lắm anh mới dùng với nó mới khẽ cất lên phá tan k gian yên ắng đầy căng thẳng này:

_Những gì em nói là thật chứ?

Tại sao anh lại hỏi như vậy? Anh cũng k rõ, chẳng phải chính anh đã nghe rõ ràng lời nó nói rồi đấy sao…… nhưng trong tâm anh muốn nghe 1 lời phủ định từ nó, anh k muốn tin vào những gì mình đã nghe thấy. Vậy nhưng trái với những gì anh mong muốn, nó lại nhoẻn miệng cười mà nói:

_Hì, em k có lời gì để chối cãi cả……

Bước chân nó vô tình bước qua anh…… Nó đi khuất rồi mà anh vẫn đứng chôn chân tại đấy mà sững sờ…… Tại sao tim anh lại đau đến như vậy, dường như k thể thở được nữa…. đây là cái giảm giác tồi tệ gì vậy?

Đúng lúc đó, cô bạn bị nó đánh kia sau 1 lúc cũng đứng dậy được. Đi qua anh cô ta nhếch mép cười khinh miệt 1 câu:

_Triệu Vũ Hoàng My và mi k cùng 1 thế giới đâu, hãy biến về thế giới giàu sang của mấy người đi và đừng có hi vọng hão huyền nữa. Nhỏ chính là đại tỷ của tụi này đấy……

* * *

1 TUẦN SAU TẠI CLUB BÓNG RỔ:

_A………. Buồn chết mất, sao club ảm đạm như thế này chứ à _ 1 tên rên rẩm.

_Haizzz….. Hoàng My làm sao mà 1 tuần liền k đi học cũng k tới club luôn thế nhỉ? _ 1 tên nữa thở dài đánh thượt.

Club thiếu vắng bóng nó là như mất đi những tiếng cười giòn tan, mất đi những tiếng quát tháo của hắn dành cho nó,…. Và mất đi sự sống nó mạng lại cho nơi này khiến cho h nơi đây thực sự buồn tẻ. Đã vậy dù có hỏi như thế nào anh cũng k chịu mở miệng ra nói vì sao nó nghỉ chỉ bảo là nó từ bây h sẽ k bao h tới đây nữa thôi. Mấy ngày nay mặt mũi anh trông lúc nào cũng u ám cả……

_Này, có gì nói tao nghe đi. Rốt cục mày với My đã có chuyện gì vậy? _ 1 tên bạn thân của anh bước tới vỗ vai hỏi.

Anh quay lại nhìn tên bạn thân, khuôn mặt thì dài thườn thượt rồi lại quay đi 1 cách chán nản anh hướng tầm mắt mình về phía bầu trời xa xăm khẽ nói:

_Có lẽ tao yêu cô bé ngốc nghếch đó mất rồi.

_Hờ, h mày mới nhận ra sao? Cái này tao biết rõ quá rồi mà_ Tên bạn cười cười.

Anh xoay đều quả bóng rổ trên tay, thở dài đánh thượt 1 cái quay sang tên bạn nói:

_Nếu tao bảo với mày Hoàng My yêu tao chỉ vì tiền mày tin chứ? Nếu tao nói tao bị lừa mày tin k?

Nghe anh nói vậy thì tên bạn cũng ngạc nhiên lắm và cũng có thể đoán ra được phần nào những lý do khi nó k tới đây và cả tuần này hắn k khác gì 1 thằng nhà đang có tang cả. Nhưng có 1 điều….. cái lý do này thì quả là k hợp lý cho lắm…… Tên bạn định hỏi anh mấy điều để anh nhận ra nhưng anh còn chưa kịp xen vào chuyện này thì đã có 1 giọng nói khác xen vào trước:

_K phải vậy đâu.

_Cô là ai? _ Anh và tên bạn đều giật mình nhưng rồi cái giọng lạnh hơn băng đấy của anh lại cất lên với giọng nói k mấy thiện chí lắm.

_Hơ, làm sao em vào được đây vậy ?_Tên kia hỏi vì dù k có nó thì cửa phòng tập cũng k bao h mở để đảm bảo an toàn cho tất cả thành viên trong đội và đặc biệt là anh.

_ Tôi là Trần Thị Diệu Linh, bạn của Hoàng My…. Um… Còn vào đây thì tôi giống My …. Hì hì, trèo cái cây kia vào đây_ Linh cười, ngại ngùng nói với tên bạn của anh, tay chỉ về phía cái cây mà nó vẫn hay trèo vào club này. Nhưng rồi Linh lại quay qua anh nói với giọng nói chắc nịch đầy kiên quyết:

_Chúng ta nói chuyện được k?

………………………..

TẠI QUÁN CAFE:

_Có chuyện gì vậy ?_ Anh lạnh lùng hỏi khi cả 2 đã ở trong quán.

Trước mặt anh là cô bạn của nó. Cũng là 1 cô gái k phải là quá xinh đẹp sắc sảo như những hot girl khác hay tinh nghịch, hiếu động như nó mà từ người cô gái này toát ra 1 sự dịu dàng đầy nữ tính với cách ăn mặc giản dị đầy tinh tế cùng lời nói nhỏ nhẹ. Tuy vậy ở cô gái này cho anh nhìn thấy 1 chút hình ảnh của nó, gương mặt cô gái này có gì đó giống nó nhưng lại k bởi cô gái này k sở hữu 1 đôi mắt to tròn, long lanh đầy tinh anh như nó…… đôi mắt mà anh rất thích ở nó……

_ Tôi muốn nói về chuyện của Hoàng My _ Linh k ngại ngần mà nhìn thẳng vào mắt anh; cũng k vòng vo tam quốc mà vào thẳng vấn đề.

_ Có chuyện gì đáng nói sao? Nhưng thôi được rồi cứ nói đi _ Anh khẽ nhíu mày nhưng rồi lại khẽ thở dài. Chẳng phải chuyện này từ lúc Linh tới gặp anh thì anh cũng đoán ra rồi sao?

_Um… Chuyện này bắt đầu là từ lúc My gặp anh. Chắc anh h cũng biết rồi là trước My có tham gia 1 nhóm quậy nhỉ? Ngày nó gặp anh cũng chính là ngày nó bỏ quậy nhưng lí do k phải gặp anh mà My quyết tâm bỏ mà là do như My nói nó chán rồi và gặp anh chỉ là càng cho nó thêm quyết tâm mà thôi. My vốn k muốn quậy phá đâu nhưng vì nếu như My k tự bảo vệ mình thì nó cũng chẳng thể sống được ở cái thế giới đầy cạm bẫy này. Những lời My nói ngày hôm đấy anh cũng đừng tin và đừng tin vào My mà anh gặp hôm đấy; tôi nghĩ anh phải là người hiểu My hơn ai hết chứ?....._ Linh chậm dãi nói lại chuyện của nó cho anh nghe.

_Vì sao? Chẳng phải chính cô ấy đã thừa nhận rồi sao? _ Anh nhíu mày nhìn Linh khó hiểu.

_My nói, anh đã chứng kiến tất cả rồi thì cho dù có giải thích như thế nào cũng chỉ là dối trá mà thôi. Nó k muốn níu kéo anh khi anh k còn lòng tin vào nó, do nó nên mới xảy ra như vậy đây là do nó tự làm thì nó sẽ tự chịu_ Linh nhìn anh khẽ thở dài bất lực nói.

_My bảo cô tới gặp tôi sao? _ Anh hỏi.

_Đương nhiên là k rồi, nếu nó bảo tôi sẽ k ngại ngần gặp anh luôn hôm sau xảy ra chuyện. Từ hôm đó đến nay 1 Triệu Vũ Hoàng My mà tôi biết chưa bao h khóc vậy mà h nó khóc tới mức ốm luôn rồi nên….. Haizzz, tôi chỉ muốn làm rõ mọi chuyện thôi, còn tin hay k là do quyết định của anh. Tôi chỉ muốn anh tự hỏi mình rằng My nó đã lấy được anh thứ gì ngoài tình cảm chứ và anh cho nó được cái gì?_ Linh thở dài đầy buồn phiền rồi cầm túi đứng dậy,

_Cô k đơn giản chỉ là bạn của My đúng k? _ Anh hỏi, ánh mắt anh nhìn Linh như xuyên thấu vào trong tâm can cô,

Linh k giấu được sự ngạc nhiên của mình, cô k ngờ rằng với chỉ 1 lần gặp mặt đầu tiên mà anh có thể nhìn ra được quan hệ giữa cô và My k hề đơn giản chỉ là 2 người bạn thân bình thường. Con người của anh quả thực là k ai có thể được, quá tinh tường…… K thể giấu được và Linh nghĩ cũng k cần thiết phải giấu nên khẽ cười, Linh nói:

_Phải, tôi là chị em song sinh với My. 2 đứa chúng tôi cũng chỉ mới nhận ra nhau thôi và tôi cũng chính là lý do chủ yếu để My quyết định bỏ quậy và sống tốt hơn bởi nó muốn chăm lo cho tôi. Anh may mắn lắm vì ngay từ đầu đã gặp con người nó như vậy; k phải ai cũng được thấy nó_ 1 Triệu Vũ Hoàng My tinh nghich, ngây thơ như vậy đâu.

Nói rồi Linh bước đi còn anh thì vẫn ngồi đấy; khuôn mắt anh trầm ngâm hỗn loạn 1 đống mớ những suy nghĩ lằng nhằng, mông lung mà anh k sao suy xét hết được. Còn Linh, cô k biết làm như vậy có đúng k có tốt nhất cho nó k, nhưng cô hiểu được đứa em song sinh của mình yêu người con trai kia như thế nào, bởi vì nó sẽ k khóc tới ngất đi vì ân hận khi thốt ra lời nói đó….. và cũng vì linh cảm của chị em song sinh trong cô…..

* * *

Những ngày sau đấy k thấy động tĩnh gì của anh còn nó thì vẫn nhốt chặt mình trong nhà, chui trong cái kén bông tự sưởi ấm cho mình khi k có anh ở bên để làm nó ấm áp nữa….. Hơn 1 tuần rồi, nó nhớ anh lắm nhưng k dám đến trường bởi vì nó sợ cái ánh mắt anh lạnh lùng đầy khinh bỉ của anh nhìn nó….. nó k chịu được…..

_Triệu Vũ Hoàng My, em tới bao h mới chịu dậy đi học đây hả?

_K đi, chị kệ em _ Nó ngang bướng giữ chặt cái chăn, cuộn mình sâu vào trong cái kén hơn nữa.

Nhìn cô em mình nhiều khi Linh cũng phải cảm thấy nể phục anh….. Linh k hiểu làm thế nào mà anh lại chịu được cái tính ngang bướng, cứng đầu của nó nữa……

_My, em có biết là cả trường đang đồn ầm lên rằng anh ta đang hẹn hò với hoa khôi khoa kinh tế k? _ Linh nhìn cái kén bông mà cô em mình đang chui trong đấy chán nản nói.

_K có chuyện đó đâu mà _ Nó ló đầu từ trong cái kén chăn của mình ra bất bình nói.

_Sao lại k chứ? Anh ta đã bao h nói yêu em chưa, hử? Chính mắt chị đã thấy hôm nay anh ta đi cùng cô ta ngoài đường kìa, em đừng có viển vông nữa. Chẳng phải chính em ngốc nghếch đi thừa nhận yêu anh ta vì tiền sao? _ Linh nhìn thằng vào mặt em mình.

_K có, anh ý vẫn yêu em mà_ Nó lắc đầu nguầy nguậy.

_Ai bảo thế?

_Chúng em đã hẹn hò rồi mà_ Nó bĩu môi hờn dỗi.

_Bạn bè cùng đi chơi với nhau thì có gì lạ đâu….

_Cũng đã hôn rồi, hôn môi hẳn hoi _ Nó nghĩ lại nụ hôn của anh dành cho nó lại đỏ mặt.

_Nụ hôn có ý nghĩ gì đâu, chẳng phải ở nước ngoài người ta vẫn hôn nhau đó sao?

_K PHẢI MÀ……_ Nó vùng dậy nhìn Linh bằng đôi mắt đầy tức giận.

Rôi còn chưa kịp để Linh nói hì nó đã phóng thẳng ra khỏi phòng và chạy ra khỏi nhà mất rồi. Hình như Linh đã chọc nó tức thật rồi thì phải…. Cũng đúng thôi, làm sao mà nó lại chấp nhận được chuyện anh quen 1 người con gái khác nhanh như vậy chứ. Nó biết là nó là người gây nên chuyện này nhưng dù thế nào 1 đứa như nó cũng k thể tin được mình bị anh đá bay đi nhanh tới mức vậy…… nó k tin…..

Nó chạy trên đường, người thì mặc độc có 1 chiếc áo len xám mỏng cổ lại khá rộng cùng quần jean và đôi dép bông trắng đi trong nhà….. Nó cứ thế chạy mãi chạy mãi và rồi nó cũng k hiểu tại sao nó lại chạy tới nơi này_ Công viên mà nó và anh đã cùng nắm tay nhau đi k biết bao nhiêu lần với đủ cả những kỉ niệm vui buồn khác nhau. Nó cứ như 1 con ngốc chạy tới đây vậy. Chọn chiếc ghế đá mà nó với anh vẫn hay ngồi nó lại muốn khóc bởi nơi đây tràn ngập những kỉ niệm về anh và nó…….

_K phải em vừa bị ốm sao? Lại muốn ốm lại hả Triệu Vũ Hoàng My….. _ 1 giọng nam trầm vang lên bên tai nó.

Nó ngước lên nhìn….. là anh, vẫn gương mặt ánh mắt nghiêm nghi đấy, với cái dáng dong dỏng cao, thân hình to lớn đấy trước mặt nó. Nhìn thấy anh k hiểu tại sao nước mắt nó cố kìm nén từ nãy h lại cứ chảy ra. Nó òa khóc, những gì nó cố kìm nén, những gì nó cố mà chịu đựng h dường như trước mặt anh nó đều bộc lộ hết cả……

_Oa.a……….a………..hixxxx……x….._Nó vừa khóc vừa lấy tay cố quệt đi nhưng giọt nước mắt nhưng dường như nó càng quệt thì nước mắt lại càng rơi nhiều hơn.

_A! Thiệt là…. Anh đã làm gì em đâu mà em lại khóc chứ, mau nín đi k ngta tưởng anh ăn hiếp em bây h _Anh nhìn nó thở dài. Định ôm nó dỗ thì nó gạt phăng tay anh ra, mếu máo nói:

_ Anh k cần tốt với em làm gì cả đâu, mắc công bạn gái anh lại ghen.

_Bạn gái? _ Anh nhíu mày nhìn nó.

_Chứ sao nữa,em biết tất cả rồi nên anh k cần thương hại em đâu. Ừ thì em k xinh đẹp, giỏi giang, danh giá bằng người ta đâu mà anh yêu em được chứ. Cứ mặc kệ em, đi đi_ Nó nói trong nước mắt; tại sao ở trước anh_ người mà nó k muốn bị bắt gặp trong lúc nó yếu mềm nhất, nó k thể kìm lại đc.

Anh nhìn nó khẽ thở dài rồi mặc cho nó có phản đối hay k anh ôm nó vào lòng khẽ nói:

_Em là nhỏ ngốc nghếch nhất mà tôi đã từng gặp.

Trong vòng tay anh, nó cảm nhận được cái ấm áp kì lạ từ vòng tay này…… Anh như có khả năng xua tan đi cái lạnh giá của mùa đông xung quanh nó vậy. Nó ôm chặt lấy anh, hít hà mùi hương bạc hà thanh mát đầy quyến rũ của anh mà đã lâu lắm rồi nó k còn được ngửi thấy nữa; tận hưởng hơi ấm của anh mà lâu lắm rồi nó k cảm nhận được…..

Rồi anh dẫn nó đi tới 1 cửa hàng trang sức gần đấy và vào trong nói chuyện với cô gái nào đấy….. nó nhận ra cô gái xinh đẹp đấy k ai khác chính là cô hoa khôi khoa kinh tế đi cùng với anh đúng như lời mà Linh đã nói. H nó lại muốn khóc rồi…. chẳng nhẽ là đúng anh đang hẹn hò với cô gái xinh đẹp đó sao? Vậy sao anh còn quan tâm tới nó làm gì…… là thương hại sao? Thương hại nó kể cả khi nó đã nói nó yêu anh chỉ vì tiền sao?????????

_Sao em lại khóc rồi?_ Anh bước tới, lau nước mắt cho nó.

_Em….._Nó ấp úng k biết phải nói như thế nào vì thực anh đã bao h nói yêu nó hay nói là bạn gái anh đâu….

Nó thấy cô gái đó bước ra mỉm cười vẫy tay chào anh đầy tình tứ . K hiểu sao nó thấy mặt mình nóng bừng, đầy tức giận…. nhưng nó biết nó đâu có tư cách gì mà giận anh đâu….. Nó cứ thế nghĩ vẩn vơ mãi mà k để ý anh đã kéo nó vào bên trong từ lúc nào k hay….

_Này….._anh lay mạnh nó.

_A….. dạ….. dạ………. Ơ! Đây là đâu đây? _ Nó giật mình rồi lại ngơ ngác nhìn xung quanh lấp lánh ánh đèn điện kia.

_Thật là sao em cứ ngơ ngơ ra vậy. Anh định nhờ cô bạn lúc nãy mua nhưng mà lại gặp em ở đây nên chọn luôn thứ gì em thích đi _ Anh kéo nó đến 1 tủ kính gần đầy bầy đủ các loại trang sức đẹp đẽ, lung linh và đương nhiên là cực mắc tiền.

_Hả? Sao lại mua? Em có cái này được rồi k cần mấy cái kia nữa đâu _ Nó k hiểu anh muốn gì cả nhưng với nó những thứ này là quá xa xỉ. Nó chỉ cần đôi khuyên anh mua cho nó kia là được lắm rồi.

Anh khẽ nhíu mày nhìn nó nhưng rồi 1 lúc sao lại lôi xềnh xệch nó đi tới 1 gian hàng khác. Anh chỉ tay vào tủ kính nói:

_Mau chọn đi, em chỉ được chọn 1 lần thôi đấy và phải dùng cả đời nên nhớ chọn cho kĩ đó.

_Dạ…. _Nó ngẩn người nhìn anh.

Anh k nói gì chỉ cười rồi đẩy nó về phía gian hàng, ra hiệu cho nhân viên mang những thứ anh chọn đã chọn ra rồi quay lại nói với nó:

_Mau chọn đi, anh k biết em đeo cỡ nào nên mới nhờ cô bạn lúc này đi cùng nhưng em tới rồi thì chọn luôn đi. Thích kiểu nào chọn rồi lấy cỡ vừa là được.

_Cái này……_Nó hết nhìn anh rồi lại nhìn những thứ họ mang ra mà k thốt được nên lời.

_Haizzz…. em là ngốc thật hay là giả vậy hả? Đó là nhẫn cưới đấy, mau chọn đi k anh đổi ý bây h _Anh thở dài bất lực với nó luôn.

Nó sững sờ nhìn anh, nước mắt nó 1 lần nữa lại tuôn rơi. Nhưng những giọt nước mắt đó k còn là những giọt nước nóng hổi của sự đau khổ nữa mà nó trong là những giọt nước mắt trong vắt của tình yêu, là sự ngỡ ngàng đến hạnh phúc k nói nên lời của nó……

Anh thấy nó cứ đứng ấy bịt miệng mà nước mắt thì cứ lăn dài trên má mà chẳng biết làm sao nên……

_Ngốc, lấy anh nhé_Anh lấy 1 chiếc nhẫn rồi quỳ xuống trước mặt nó cầu hôn bằng chất giọng trầm khàn của mình.

Anh nói vậy nó k nhưng k nín khóc mà còn khóc to hơn mới sợ chứ. Nó chạy lại ôm chầm lấy anh nghẹn ngào nói:

_Em…. yêu……… anh!

Và vào ngày hôm đấy, tại tiệm trang sức lớn nhất đất Hà Thành, tất cả các nhân viên ở đây đã được chứng kiến 1 lời cầu hôn tuy k tráng lệ, màu mè với hoa hồng đỏ thắm và 1 bữa ăn sang trọng nhưng đó chắc chắn là 1 lời cầu hôn đầy tình cảm, lung linh và tráng lệ nhất………..

_THE END_

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play