Trên máy bay Hoàng Kỳ lo lắng ôm chặt lấy Ngọc Trúc, để vị trưởng
khoa khám cho cô.
Trong lòng anh lo sợ vô cùng ,nếu nỡ cô có mệnh hệ gì, còn đứa con
của hai người nữa , anh biết phải làm sao đây?
Ngọc Trúc cho dù đang rất mệt mỏi , bụng cô cứ quằn quại không
ngừng, nhất là thấy anh đưa cả bác sĩ đến khám cho cô , cô cũng phần
nào hiểu được anh dường như đã biết , còn ôm cô nữa , ở trong lòng anh
thật ấm áp…Nhưng không hiểu sao cô vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng và sợ
hãi.
Cô đang lo cho bé con của mình,
nhìn bác sĩ cứ cau có mặt mày di
di máy trên bụng cô là cô sợ lắm rồi ,không biết bé con có làm sao
không nữa…
Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của anh , cô cũng phần nào yên
tâm hơn… Có anh ở đây rồi, cô không phải sợ gì nữa , anh chắc chắn sẽ
bảo vệ bé con , sẽ không để bé con xảy ra chuyện gì đâu …
“Ngọc Trúc nhất định phải tin tưởng anh ấy.
Anh ấy nhất định sẽ
bảo vệ được con mà”
cô vốn không phải người giận dai , nên chỉ cần anh chưa tổn thương
đến cô nhiều , biết quay lại quan tâm , lo lắng , yêu thương cô , là cô
dễ bỏ qua và tha lỗi cho cô liền à?
Cũng có thể tính cách đó do môi trường xã hội tác động vào , thế
giới bên ngoài đã khiến cô bị tổn thương qúa nhiều … Nếu vì vậy mà
cứ sống trong đau đớn hận thù mãi thì sao được , cho nên đã đã học
cách tha thứ . Chỉ cần người đó biết sai và thật lòng xin lỗi , cô
cũng không có lý do gì để giận họ mãi được.
Chỉ có như vậy tâm hồn cô mới được thoải mái , thanh thản mà
thôi.
Có lẽ vì thế mà cô cũng dễ dàng tha thứ cho anh.
Cô muốn tin tưởng anh một lần nữa.
Nhất định anh sẽ bảo vệ được
huyết mạch , kết tinh tình yêu của hai người mà.
Nghĩ vậy Ngọc Trúc khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Giờ đây cơ thể cô
đang rất mệt , cô muốn được nghỉ ngơi , phải nghỉ ngơi thôi…
Không muốn nghĩ nhiều nữa , cô nhẹ nhàng nhắm mắt chìm vào giấc
ngủ…
Nhưng điều đó còn chưa kịp thực hiện , thì giọng vị trưởng khoa
sản lo lắng cất lên
- Qủa đúng như tôi dự đoán.
Cái thai này không thể giữ được.
Vừa nghe đến vậy , hai mắt Ngọc Trúc đang khép hờ vội vàng mở lớn
nhìn chằm chằm vào bác sĩ
” Ông… Ông ta vừa nói gì vậy nhỉ?
Cái gì mà không thể?
Chắc
là mình nghe nhầm thôi , chắc chắn là vậy rồi…hic ”
cô còn chưa kịp định thần thì giọng anh buồn bã lo lắng vang lên
- Ý ông là sao?
Chẳng lẽ cô ấy…
- Cô ấy đúng là mang thai ngoài tử cung.
Bây giờ cái thai đã lớn
lại đang gặp nguy hiểm .
Cho dù có đưa vào cũng không thể giữ được
, mà còn làm nguy hiểm đến tính mạng của người mẹ.
- Vậy là… ?
Hoàng Kỳ xót xa , đau đớn nói không nên lời.
Anh hiểu tầm quan
trọng của vấn đề , và sự an nguy của Ngọc Trúc.
Lúc trên đường
đến đây bác sĩ đã nói qua với anh , nếu cô mang thai ngoài tử cung ,
thì rất khó giữ , chứ đừng nói cô đang yếu thế này.
Hơn thế nữa
nếu để lâu cô sẽ đi theo cái thai luôn…
Điều này khiến anh không thể chấp nhận được.
Không có đứa bé
này thì có đứa khác.
Nhưng nếu anh mất cô , anh sẽ mất mãi mãi ,
anh không thể đánh liều như thế được.
Đây có lẽ là ông trời phạt anh vì đã không yêu thương , tin tưởng
cô.
Để cô phải bị tổn thương , và khổ đau thế này?
Ngọc Trúc thì cứ tròn mắt hoảng sợ , miệng thì ú a ú ớ không
nói nên lời.
Trong khi đó vị bác sĩ lại giáng nguyên một cái búa tạ nên đầu cả
hai
- Không ổn rồi.
Tính mạng người mẹ đang bị đe dọa.
Phải phẫu
thuật lấy cái thai ra ngay.
- Chẳng lẽ… Không còn cách nào sao bác sĩ?
Nếu như vậy…
( Hoàng Kỳ đau đớn nhìn Ngọc Trúc lo lắng.
Ánh mắt cô nhìn anh
đầy sợ hãi , van xin , khiến anh khó xử vô cùng)
- Không còn cách nào khác.
Bắt buộc phải phẫu thuật cho
ra.
Nếu không cô Ngọc Trúc sẽ…
- Ngọc Trúc à? Hay là…
- Không !!!
Em không muốn !
Vị trưởng khoa thấy hai người cứ do dự như vậy thì thở dài nói
- Không có đứa trẻ này thì có đứa khác.
Nhưng nếu cứ làm liều
giữ lại , tính mạng của cô sẽ …