Vẫn như thường lệ ,căn bản giờ người ta đang say giấc nồng thì nó lại thức
giấc ,ngồi thu mình trong một góc ,nó nhận thấy có vật gì đó lấp lánh ở góc
tường ,với tay chạm nhẹ vào nút công tắc cảm ứng trên nền nhà .Toàn bộ căn phòng
bừng sáng đến lạ lùng ,những hình thù nhiều đồ vật lâu nay sống trong bóng tối
đột nhiên được hưởng thụ thứ ánh sáng như ánh nắng của mặt trời ,Góc khuất trong
cạnh bàn là nơi phát ra ánh sáng ,Một cây đàn violin hiện ra trước mặt nó ,cây
đàn màu trắng ,nhưng lại bị trấy một vết xướt nhỏ do va chạm nhưng vẩn làm cây
đàn đẹp đến lạ lùng .Cầm cây đàn trên tay đặt lên vai ,nó nhẹ nhàng kéo một bản
nhạc theo nhã hứng đang tuông trào .Bên ngoài ngôi biệt thực của nó ,một chiếc
Lamborghini Aventador LP700-4 đang đậu ờ đó không biết từ khi nào ,người ngồi
trên xe mắt vẫn dán vào tầng cao nhất của ngôi biệt thư nơi có tiếng đàn violin
phát ra ,thanh thoát mà não nề , bản nhạc vang lên lúc trầm lúc bổng như đưa con
người ta vào một thế giới khác, thế giới của những nỗi đau .Âm thanh vẫn vang
lên đến gần sáng mới dừng lại ,chiếc xe ấy cũng đã rời khỏi đó ngay khi bản nhạc
vừa dừng lại .
Nó rời khỏi phòng của mình xuống nhà ,một ngày mới của nó lại bắt đầu như thế
,vô vị là hai từ phát ra từ cửa miệng của nó dành cho cuộc đời này .Nó sống
trong sự điều khiển của cuộc đời biết đâu hôm và mai sau cũng vậy ,mãi chỉ là
con búp bê bị nhốt trong căn nhà bằng vàng ,chiếc chìa khoá để mở cánh cửa ấy đã
mất đi thì rất khó để tìm lại .Mọi người thấy nó xuống thì cúi đầu chào
-
Công chúa ngủ có ngon không ạ ?
Nó không nói gì chỉ nhìn tổng qua rồi đi ra
vườn nơi mà nó thường hay ngồi ,nơi có những bong hoa đang hướng về phía đông để
đón ánh sáng của buổi sớlm tinh mơ .Ngồi một lúc thì quản gia đi ra theo sau bà
là một tốp người tay bưng khây đô ăn ,tay bưng thức uống ,một khây bưng sữa đặt
lên bàn .Nó ra hiệu cho mọi người lui xuống chỉ còn bà quản gia đứng đó
.
-Báo cáo đi -tuy miệng vẫn đang nhâm nhi ly sữa nóng kia nhưng tay vẫn làm
việc thoăn thoắt trên màn hình máy tính
- vẫn đang điều tra – quản gia nói nhưng mắt lại nhìn vào gương mặt phẳng
lặng như mặt hồ kia ,bà thật khăm phục nó ,mới mười mấy tuổi nhưng lại có được
cái vẽ mặt bất cần ,lạnh lùng như tảng băng di động ,nhưng lại cảm thấy thương
cho số phận ấy ,bà chăm sóc nó từ khi còn nhỏ nhưng lại không thể hiểu được tình
cách ,ngoài cha của nó ,anh nó ra và bà thì không ai biết được gương mặt thật
của nó ra sao ,đã mười mấy năm rồi từ khi nó biết nhận thức về cuộc sống ,về mức
độ quan trong mà nó phải gánh vác thì nó đã đeo gương mặt ấy cho đến bây giờ
.
- IP thì sao ?
- Không thu được gì cả .
- Được rồi bà lui đi -nó vừa
nói tay vừa nhấn nút enter kết thúc chương trình mà nó vừa làm việc , đột nhiên
nó nhớ ra điều gì liền lên tiếng – ông ta vẫn ở trong bệnh viện
-
Vâng
-tình cảm cha con sâu nặng thật
-Nhưng ….
-chuyện gì ?
- lúc
sáng ông ấy về đây và bảo công chúa thức dậy thì hãy đến trường ngay .
-chết
tiệt ! sao giờ mới nói .chuẩn bị xe cho tôi đi hôm nay không đi xe đạp
.
-Vâng .
Trong phòng hiệu trưởng trường Vạn Thiên
- không biết ngài Louis đến đây
có việc gì ?- ông thầy vừa nói tay vừa lao mồ hôi lạnh trên trán
- chỉ là có
chút việc thôi .
-Không biết là việc gì vậy ?
- chuyển lớp cho con gái của
tôi .
-con gái ngài ,cô ấy không có học ở đây .
- có đấy ,con gái của tôi
…-ông ta chưa kịp nói hết câu thì từ ngoài của có tiếng vọng vào
- tôi không
phải là con ông nên đừng xưng hô thân mật thế thưa ngài Louis
- Nguyệt Anh
con dám nói ..
- Chẳng có gì không dám cả ,nếu ngài rảnh rỗi thì mau đến bệnh
viện trong chừng con gái yêu quý của ngài đi .-nó vừa nói vừa ra hiệu cho thầy
hiệu trưởng đi ra chư đây là nhà mình vậy
- nếu con không nghe lời ta thì
..
- thì sao .
- con tự biết chứ sao lại hỏi ta , xem ra con cũng có bạn
rồi ấy chứ
-Ông dám làm gì họ tôi sẽ cho ông không còn đường mà quay về Anh
quốc đấy ?
- con nghĩ ta không dám sao ?
-ông nên nhớ quyền lục của dòng
tộc đang nằm trong tay tôi nên nếu ông không muốn mất tát cả thì ….
-con đừng
bao giờ đem quyền lực ấy nói chuyện với ta dù sao ….. ta cũng là cha của
con.
- vậy thì ông cứ ở đó mà chuyển lớp đi tôi chẳng vào đâu ?
-con dám
không nghe lời ta thì gia đình con bé ấy sẽ biến mất thật sự đấy ngay cả anh
trai của con .
- ông muốn gì ?- trong lòng nó có chút dao động khi nhắc đến
anh trai nó
- chỉ cần con vào cái lớp ta chọn trả thù cho em gái con là được ?
- ông
nghĩ tôi sẽ làm điều đó sao ? em gái ư nghe mắc cười quá đấy .
- ta sẽ trả
anh hai lại cho con .
- còn gì nữa ?
-Từ nay không đụng vào anh trai con
nữa .
- còn nữa ?
- con nghĩ ta sẽ chấp nhận điều tiếp theo sau .
- tôi chắc
là ông sẽ phải làm thôi .- câu khẳng định đầy uy quyền ,từ một người bị đưa vào
tình thế ép buộc nó lại lật ngược biến thua thành thắng trong nháy mắt thật quả
là một con người có đầu óc của thiên tài.
Ông ta ngẫm nghĩ hồi lâu cuối cùng cũng đưa raa sự lựa ,đúng như những gì nó
nghĩ ông ta sẽ dễ dàng rơi vào bẫy do nó đặt sẵn từ trước ,nó vốn biết được toàn
bộ kề hoạch của ông ta từ trước rồi .Lần này gác mọi công việc để bay về đây thì
đâu có phải chĩ về để thăm con gái cưng của ông ….. . Hồi lâu im lặng ông lên
tiếng
- ta chấp nhận điều kiện kế tiếp nhưng …
- nhưng gì ?
- con sẽ
vào lớp ta chọn .
- tất nhiên nếu ông chấp nhận điều kiện của tôi .
- được
,ta chấp nhận .
- rời khỏi đây và đưa luôn những người liên quan đến ông rời
khỏi đây ,nếu không …
- nếu không thì sao ?
- tôi không nghĩ là mình sẽ
đối xử công bằng như lúc trước với họ đâu ,còn nữa nếu anh tôi không được trả
lại sự tự do và ông cho dù ông là ba tôi hay ai đi còn đụng đến bạn của tôi thì
chăng nữa thì cũng sẹ chì có kết cục mà thôi.
Nó nói rồi rời khỏi phòng hiệu
trưởng ,để lại cho ba nó đứng ngây người một lúc rồi mỉm cười hài lòng .Nó đã
thay đổi ,biết quan tâm và dành tình cảm cho người mà nó quý trọng rồi . Nhưng
đối với ông thì bao nhiêu đó vẫn chưa thể chứng minh được điều gì cả ,nó vẫn là
nó không hề thay đổi nhưng có lẽ thứ đang đập thình thịch bên ngực trái của nó
thay đổi rồi .
Lang thang trên dãy hành lang dài của học viện ,nó đi và cứ đi
nhưng chẳng biết là đi đâu , đi mãi đi mãi cho đến lúc dừng lại cũng chẳng biết
là nó đang ở đâu.Chỉ nghe thấy tiếng chim hót ,tiếng là cây xào xạc , men theo
con đường nhỏ kéo dài nó lại tiếp tục đi .Cuối cùng cũng dừng lại trước mặt nó
là đây là một khung cảnh thật đẹp ,cỏ mọc xanh um ,tiếng chim hót líu lo vang
vọng khắp một chốn bình yên . .Phía xa kia là một cánh đồng toàn là hoa hướng
dương loài hoa vẫn luôn vươn mình về phía mặt trời chối chang kia ,đứng phía xa
kia có một người con trai đẹp như thiên thần đang đứng nhìn nó ,một cái nhìn
thật âu yếm như không muốn phá vỡ khung cảnh trước mặt nhưng người muốn mà trời
không muốn thì cũng như không . Đột nhiên đâu đó một cành cây khô rơi xuống gây
ra tiếng động ,nó quay lại đập vào mắt nó là một chàng trai đẹp như vị thần
Apollo làn da cậu trắng như men sứ ,đôi môi đỏ như máu ,mi dài cong vút ,sống
mũi dọc dừa cao vút phải nói rằng là tạo hoá đã tạo ra một con người đẹp thì
cũng cướp đi của họ những thứ quý giá .
Thu ánh nhìn lại sau vài giây nhìn
ngắm người con trai trước mặt ,nó quay lại nhìn cánh đồng hoa màu vàng kia .Hắn
ta thấy vậy cũng đi đến đứng cạnh nó từ khi nào mà ngắm nhìn loài hoa ấy lâu lâu
lại đưa ánh nhìn sang nó ,khiến nó khó chịu chau mày lên tiếng .
- đừng nhìn
tôi như thế .
- cô không nhìn thì sao biết tôi nhỉn cô .
-giác quan của
tôi cho biết
- cô rảnh quá nhỉ giác quan nữa chứ , mà cô là ai mà đứng
đây.
- tôi sao , Học viên của trường này ,mà không biết Dương Định Vỹ thiếu
gia hỏi tôi đễ làm gì không ?
- cô điều tra về tôi sao Lâm nguyệt anh ?
-
Anh điều tra thân thế của tôi thì tại sao tôi lại không điều tra về anh được –
nó nói rồi bước đi ra khỏi cánh đồng hoa mặt trời để lại hắn ta đứng đó với nụ
cười thú vị
-” xem ra em rất thú vị đấy Nguyệt Anh à “- hắn vừa nghĩ trong
đầu vừa bước đi theo sau nó.
Nó rời khỏi cánh đồng hoa mặt trời lang thang về lớp .Giờ đã quá tiết học thứ
tư của buổi sáng .lại sắp ra chơi nên nó đành đi về lớp , vừa vào lớp là lúc
chuông reo ,nó chờ cho bà giáo đi ra thì bước vào .Miu thấy nó liền nở nụ cười
hiền nhìn nó hỏi :
- sáng giờ bà đi đâu thế ?
Nó chẳng buồn mà đáp lời miu
,cầm tay nhỏ nó dắt đi mặc cho nhỏ cứ la oan oan cái miệng không thôi .Trước căn
teen nó chọn một cái bàn trống rồi xuống theo sau là miu với khây đồ ăn .
-
ăn đi ,tớ có chuyện muốn nói .- mắt nó nhìn vào khoảng không trước mặt ,nhưng
tay thì vẫn cầm ly sữa nóng uống một hơi hết sạch
” cạch”
có tiếng mở cửa
nhà ăn ,tiếng hét ầm ĩ của đám con gái hám trai ,nó nhíu mày khó chịu rồi lại
nhìn miu ăn ,15′ sau miu ăn xong ,miệng không ngừng nói ngon quá , ngon quá
khiến nó bật cười ,nụ cười đẹp nhưng hiếm thấy trên khuôn mặt băng sầu ấy .
-
cậu bảo có chuyện muốn nói mà ,nói đi chuyện gì thế nhìn nghe nghiêm trọng thế
.
- cậu sẽ chuyển lớp lên 11 A học cùng tớ .
- sao chứ ,tớ và cậu được
chuyển lớp sao ,làm sao cậu có thể ..
- cậu không cần biết đâu chỉ cần làm
theo những gì tớ nói theo , nếu ăn xong rồi thì đi .
- đi đâu ?
- Nhận lớp
.
-à – nhỏ à lên một tiếng như đã hiểu được vấn đề
Khoá học buổi chiều
Nó và miu cả hai sau khi nghĩ trưa ở căn teen thì cùng
nhau vác cặp lên lớp 11 A ,một lớp học khác vơi những lớp học khác đầy đủ tiện
nghi hơn lại được trang bị những thiết bị cao cấp tối tân ,hèn ông ba nó mới bắt
nó vào lớp đầy .Là lớp học hiện đại và giỏi nhất nên các kì kiểm tra trong lớp
cũng diển ra nhanh chống và đề bài thì khó hơn gấp mấy lần so với lớp khác .Nếu
như kì thi kiểm tra ,bị điểm dưới 100 thì nguy cơ bị chuyển lớp là rất cao .Đứng
lay hoay chờ bà giáo xuống lớp nó củng miu đứng ngắm cảnh ,ai đi ngang qua cũng
nhìn nó như sinh vật lạ .
Một lúc sau cô giáo bước vào lớp theo sau là nó và
miu ,bà cô giới thiệu này kia kia nọ thì cũng tới hồi kết thúc
- thôi cô
không nói dài dòng nữa ,hai em tự giới thiệu về mình đi .
- Chào ,tớ là Cao
Thanh Trúc ,học sinh chuyển từ lớp 11F lên có gì thì mọi người giúp đỡ
nha
Miu vừa giới thiệu xong thì nhiều tiếng xì xầm lại vang lên ,
- chuyển
từ lớp F lên sao ?
- sao lại vào được lớp mình ?
- lớp F thì sao lại học chung với lớp A được chứ ?
- Bla ……Bla ….
Nhiều
tiếng bàn tán xôn xao nổi lên khiến cho nó cảm thấy bực mình lại có một tên ôn
thần cứ ngồi đó nhìn nó mãi ánh mắt chăm chăm khiến cho nó càng bực dọc hơn
.
- không sắp chỗ sao ?- nó lên tiếng làm cả lớp phải dừng ngay mọi hành động
lại mà nhìn người từ đó đến gì chưa hề lên tiếng.
- ơ ,hai em ngồi bàn cuối
đi ?- bà cô vừa thức tỉnh sao cơn mơ khi cứ nghĩ thiếu gia đang nhìn mình
-
một chổ ? – vẫn là giọng nói ấy nhưng có phần lạnh hơn
- ngồi chỗ của
tôi
Từ bàn cuối cùng vang lên một giọng nói lạnh không thua kém gì đó nhưng
ánh mắt lại có vẻ ấm áp hơn .Nó chẳng nói gì chỉ cầm tay Miu dắt đi ,Khi đã an
toạ trên ghế thì bây giờ nó mới để ý rằng có rất nhiều ánh mắt kẹo đồng được
thân thương trao tặng cho nó .Bây giờ nó mới hiểu vì sao hắn ta lại tốt đột ngột
thế là vì muốn nó bị đám con gái chỉ biết xài toàn võ mèo cào đối với nó sao
.Xem ra hắn ta đã quá ngu ngốc khi dùng cách này rồi . Úp mặt xuống bàn ngủ
nhưng tai nó vẫn hoạt động ,mọi âm thanh ,lời nói ,sự khinh thường ,mỉa mai nó
đều biết tất chỉ là không nói ra thôi ,nó muốn xem thử coi bọn tiểu thư chỉ có
cái đầu to mà không có óc thì làm được gì .Nhếch môi tạo thành nụ cười
lạnh.Trong đầu đã vạch ra sẵn một kế hoạch vui chơi rồi đó .
Bên bàn của Miu thì lại ồn ào náo nhiệt hơn vì Miu gặp phải cái tên mà cô bảo
rằng ghét nhất trên đời này chính là Lý Thiên Bảo .Cả hai ngồi cải cọ um sùm lên
khiến cho nó phải thức giấc và hắn ta chau mày khó chịu thì cả hai mới im lặng
:
- ai cho cô ngồi chỗ tôi chứ ,đồ chuột nhắt .
- gì chứ ,chuột nhắt hả
,anh mới là chuột nhắt đó
- cô đó
-Anh đó
- cô
- anh
- hai người là chuột hết ?- lúc này cuộc mới dừng
lại để xem ai là người phá đám thì cả hai suýt té ngữa ra phía sau mai là có bức
tường chặn lại nếu không thì …..
- hai người đồng thanh quá ha ?- Miu nói mặt
hiện lên rõ hai chữ gian tà rành rành trước mặt luôn
- Ưm – Thiên bào nói
theo thì liền bị miu phản bác – Ai cho anh nói theo thế chuột cống
- gì chứ
cô dám bảo tôi là chuột cống sao ,bộ cô muốn chết hả ?
- ai nói thế tôi còn
yêu đời lắm .- miu nói ,tay thì quơ lên quơ xuống diễn tả hành động như phồng mà
,chu mỏ trong thật đàng yêu khiến cho tên chuột kia bị lỗi mất một nhịp tim
-
không cải với cô nữa chuột nhắt .
- anh ….
Miu chưa kịp nói hết câu thì bị ai đó chặn mắt tính nói
- im lặng .- không ai khác chính là tiếng của bà cô ,khiến cho cuộ c chiến
cuối cùng cũng phải tạm dừng ,mỗi người một suy nghĩ ,mỗi người một việc ,chẵng
ai quan tâm với nhau .Lâu lâu lại có ánh mắt quan tâm nhìn nó ,lại có ánh mắt
căm ghét nhìn nó ,miệng không ngừng bẩm tức tối nhưng mắt vẫn dán chặt lấy vị
hoàng từ đẹp như vị thần Apollo toả sáng kia .
Tất cả diễn ra theo vòng tuần
hoàn của thời gian ,trời bắt đầu về chiều là lúc nó đi về ,Lấy hết tất cả những
thứ trong học bàn ra ,bên trong là một bức thư ,ngắn có dính chút ít mực đỏ như
máu , đọc xong vài dòng ,nó mỉm cười thích thú rồi ra về ,trước khi đi còn không
quên gởi lại câu nói nhờ gió mang đến cho chủ nhân của nó .
” Muốn đấu với tôi sao ,cô còn non tay lắm ,tôi sẽ cho cô mếm được mùi vị
đắng cay chua xót ,đau khổ là thế nào ”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT