Thời gian cứ trôi nhanh . Xe của hắn cũng chạy với vận tốc không
nhỏ . Bầu không khí đêm lạnh , tiếng gió như gào thét ngoài cửa .
Chiếc xe vẫn chạy với vận tốc kinh hoàng không có điểm dừng . Mấy
chú công an canh đường vào đêm khuya cũng chẳng rượt kịp xe hắn , đã
vậy còn bị hắn bỏ một đoạn xa tít .
Chạy hơn mấy tiếng đồng hồ
từ ngoài biển về . Người hắn cũng mệt nhoài . Nhưng chẳng thể nào
nghĩ ngơi được . Vì hắn cần làm rõ chuyện này . Chuyện lien quan đến
cuộc đời hắn .
Một lần đánh mất rồi , nếu lần này đánh mất nữa thì hắn sao
chịu được . Một lần mất nó là quá đủ . Cái giá hắn trả quá đắt
rồi .
Vừa bước vào nhà , hắn đã nhìn thấy ba mẹ cùng cô gái giả mạo
nó . Chẳng liếc mắc nhìn lấy một cái , đi thẳng lên lầu . Vừa đi qua
hắn đã bị mẹ gọi lại . Nét mặt cau , vô lễ hiện rõ ràng . kém theo
đó là giọng lạnh lùng .
- chuyện gì vậy mẹ . Con mệt .
- Ta và
ba con có chuyện muốn nói . Sally cháu lên phòng đi .
- Vâng ạ ! –
Sunly khép nép đưa mắt nhìn hắn , bắt gặp ngay ánh mắt giết người cô
ta liền cúi đầu xuống .
Ha , hay cho một Sunly sẵn sàng ra tay đẩy em
mình xuống vực , chấp nhận cái chết từ chính tay nó . Có thể nói
là không sợ gì cả lại sợ ánh mắt , con người của Dương Định Vỹ
.
- Con ngồi xuống đi . – mẹ hắn từ tốn nhẹ nhàng bảo .
Hắn
chẳng để ý đến thái độ ấy lần nào . Từ khi nhận ra rằng người hắn
cần tìm là ai . Và người nên đi khỏi nhà này là ai thì hắn vốn
chẳng muốn nói chuyện với hai bậc sinh thành này chút nào . Dù họ
đúng hay sai .
- Ta biết , bắt con cưới Sally là sai . Nhưng Nguyệt Anh
nó đã chết rồi . Con không nên vì vậy mà không lấy vợ sao .
- Vòng
vo mãi cũng chỉ có thế , mẹ vào luôn đi .
- Ta muốn tháng sau , con
và Sally sẽ làm lễ kết hôn . Đám cưới của hai con sẽ cùng ngày với
đám cưới của Bảo và vợ nó .
- Cưới sao . Ba mẹ nghĩ con sẽ đề yên
cho ba mẹ làm sao . Đám cưới của con sẽ do con quyết định . Người con
muốn cưới đã có rồi . Còn từ giờ , chuyện do hai người và sa gì gì
đó gây ra thì tự giải quyết . Con mệt rồi . Vấn đề này kết thúc
.
Cả hai người già nhìn nhau ngao ngán . Đúng là thằng con bất trị
. Nuông chiều nó quá riết rồi nó chẳng coi ai ra gì . Chỉ biết cầu
trời cho mọi chuyện này sớm qua đi . Hôn lễ này là do đính thân ba và
cậu của hắn chọn . Đáng lẽ ra hắn sẽ là người kế thừa ngôi vị của
Nhật hoàng Amikarasuo . Nhưng vì tính khí lạnh nhạt , không thích sống
trong cung cấm nên mới từ bỏ quyền kế thừa ngôi vị ấy .
Bây giờ
thì ông biết làm sao ăn nói đây .
.
.
.
.
Nó mân mê trên tay mình chiếc chìa khóa của căn phòng cấm . Căn
phòng này từ khi nó bị tai nạn đến giờ luôn được khóa lại . Chìa
khóa chỉ có một là anh giữ . Cũng may là anh đang tắm , nên chìa khóa
được nó lấy đi một cách dễ dàng .
Bước chân nó tiếng về phía cửa , tay vừa vặn nắm cửa . Thì khuôn
mặt anh xuất hiện .
Nó nhìn thấy rõ một màu đen trên khuôn mặt baby
ấy nữa kìa .
Nhìn thấy anh tim nó muốn rớt ra ngoài , vội xua tay
dấu chiếc chìa khóa đi . Nét mặt cười trông đáng yêu không chịu được
của nó chẳng làm anh thay đổi đi phần nào gương mặt hình sự . Giọng
anh từ tốn nhẹ nhàng nhưng toàn là mùi thuốc súng
- Joe đem chìa
khóa phòng cấm ra đây .
- Em đâu có lấy . – nó nhìn anh đôi mắt long
lanh , chiếc mũi nhỏ đo đỏ vì khí trời lạnh .
- Vào khoác thêm áo
đi . –Anh nói rồi đẩy cánh cửa đang trong tay nó đi vào . Thoáng nét
cười anh ngồi phịch xuống giường . Đôi mắt tinh tường nhìn khắp phòng
, cuối cùng dừng lại ở hộp quà lớn .
Bên trong toàn ảnh , những
thứ mà anh đã cố công giấu chúng đi , sao lại ở đây . Cũng mai là mấy
thứ này chẳng gợi cho nó được gì ngoài tấm ảnh che mất khuôn mặt
của Vỹ . Không phải vì anh ích kỉ không muốn cho nó nhớ lại . Mà
hiện giờ nó đang sống rất tốt . Nó cười nhiều hơn , tính tình trẽ
con hơn . Đôi lúc còn nhõng nhõe đòi anh cỗng trên lưng . Khoảnh khắc
ấy . Anh chưa bao giờ thấy cả . Trước đây chỉ toàn thấy nó khóc khi
nhớ đến Vỹ . Là anh trai sao anh có thể chịu được chứ . Chỉ biết
rằng tai nạn lần này đối với anh cũng là điều tốt .
Nó quên đi đau
khổ , sống vui hơn , tốt hơn . Muốn làm gì , ăn gì , nói gì cũng
chẳng sao . Miễn là nó cười thì anh vui rồi .
Dòng suy nghĩ của anh
bị cắt đứt , khi tiếng nó vang lên . bàn tay bị trày một vết nhỏ .
Là do nó không để ý nên va phải cạnh cửa . Không hiểu sao lại bị sướt
thế .
- Em có sao không ? Cẩn thận .
- Không sao . Mà hai đang nghĩ
gì vậy ?
- Chuyện vẫn thôi . Lại đây anh bôi thuốc cho .
- Sạo ,
chuyện vẫn mà thừ người thế à .
- Này em từ bao giờ lại cải anh
thế . Là ai dạy em hư như vầy . Richard hay Phong Minh hử .
- Là anh
dạy em hư ấy .
- Ơ con bé này .
- Hì
Anh xoa nhẹ đầu nó , Đôi mắt nó lim dim
mơ màng nhìn anh . Chiếc chìa khóa trên tay cũng rơi tuột ra . Nhìn là
anh biết ngay mà . Nhà này chỉ có mình nó mới lấy được thứ này thôi
. Nhặt chìa khóa cho vào túi . Anh hôn lên trán nó rồi đắp chăn . Lặng
lẽ bước ra ngoài .
Hộp quà của bà quản gia cũng được anh đậy lại cẩn thận . Nếu như
chuyện này là bí mật thì cũng đã đến lúc anh cùng mọi người bật
mí rồi .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT