Lời nó vừa dứt Peter đã chạy khỏi đó . Ở trong phòng bây giờ chỉ còn nó .
Sunly và các anh . Dáng người mảnh khảnh , run lên bần bật của cô ta khiến nó
bật cười . Nghe Sally còn sống mà sợ đến thế sao . Nếu như nó nói mọi đều đang
có mặt ở đây chắc nãy giờ cô ta đã cắn lưỡi tự tử rồi chăng .
Đôi mày thanh tú khẽ nhìn nét mặt ấy một lần nữa , nói lên tiếng . Giọng đôi
phần dịu đi .
- Tôi biết cô đang sợ điều gì .
- Biết rồi sao không giết
tôi đi .
- Tôi không phải là kẻ giết người . Nên đừng có nhìn thế .
- Phải
cô thánh thiện , nếu hôm nay cô để tôi sống thì cô sẽ phải gánh hậu quả gì tôi
không dám chắc đâu .
- Chết hoặc sống . Đơn giản chì có thế . Còn giờ cô có
thể đi .
Bóng kưng Sunly khuất dần sau cửa lớn . Nó vẫn ngồi lì trên ghế . Đôi mắt
nhìn xa xâm về phương trời nào đó . Có lẽ cô ta có đôi mắt giống Ngọc Anh – em
gái nó . MỘt đôi mắt biết cười , đôi khi lại là những ánh nhìn buồn phiền hay cô
ta có gương mặt của người trước đây từng cầu xin nó cứu giúp . Hoặc do nó quá
nhân từ , độ lượng không muốn giết người chăng . Thật ra đâu là câu trả lời mà
ngay chính có còn không trả lời được thì ai trả lời đây . Là cô ta , là nó hay
là người nào đó .
.
.
.
.
Phía sau đồi là một dãy những hàng cây phong lớn . Lá cúng rụng đầy đó trải
dài thành một mảng sân trên mặt đường dẫn đến đồi . Nhiều cây cối mộc khắp nơi ,
vô hình lại tạo thành một mê cung không lối . Vào được nhưng ra thì khó . Chỉ có
người thân thuộc mới vào được đây . Vốn định chỉ cho cậu ta đường vào . Nhưng nó
chưa kịp nói thì tên ấy đã biến mất dạng . Cũng may là có anh nhắn tin cho hắn
chỉ đường nếu không , có lẽ giờ đang lạc đâu đó trong đồi lớn và cao ấy .
Đứng trên cao nhìn xuống , mọi thứ đều thu vào tầm mắt của Sally một cách
chân thực và sống động nhất . Gió lộng , trên cao những tiếng lá cây xào xạt ,
Cô nghe như tiếng bước chân đang đến bên cạnh mình . Gần rất gần .
Đứng trước mặt cô giờ đây là một con người bằng xương bằng thịt chứ không
phải là dáng người cao , gầy nhôm qua tấm ảnh chụp chung . Peter vẩn như xưa ,
đơn giản và gọn gàng . Chiếc cavart được anh thất rất tĩ mĩ . Chiếc áo sơ mi
xanh da trời kết hợp cùng chiếc quần âu trong rất thanh lịc . Dáng vẽ ấy dù có
lẩn vào đâu thì cô cũng nhận ra được . Là cậu ấy , là anh và là người cô yêu
.
- Cô là ai vậy . ?
Thoáng chốc trong trái tim cô như vỡ ra trăm mảnh , nhiều mũi kim dài đâm
thẳng vào nó. Đau , rất đau . Người cô yêu , người cô có thể từ bỏ địa vị , cuộc
sống quý tộc để dành trộn tình yêu cho anh lại hỏi cô là ai . Cô là ai bây giờ ,
không phải là Sally với gương mặt búp bê nữa . Cũng chẳng còn là cô gái hay cười
và tràng đầy nhiêt4 huyết như xưa . Thật ra khoảng thời gian qua cô sống vì ai ,
sống cho ai và sống để làm gì . Cô còn chẳng biết được thì cô biết mình là ai
đây .
- Sally đâu rồi ?
Peter đánh tiếng khi thấy cô im lặng , Sally chẳng nhìn
cậu , chỉ đưa đôi mắt nhìn ra xa . Khoảng trời cao lộng gió , đầy mây xanh tuyệt
đẹp nhưng sao lòng cô lại dày đặc sương mù đến thế này .
- Anh nghỉ ai là
người đứng đây .
Cô lên tiếng , giọng khẽ khàn mang chút sắc buồn . Buồn nhiều nửa là đằng
khác .
- Cô là Sally sao ? Không thể nào .
Lời khẳng định thốt ra từ miệng
anh , hệt như những gì cô đang nghĩ suốt mấy hôm nay . Không tin là phải rồi .
Nhưng thử hỏi nếu bạn là Sally , rơi từ trên cao xuống vách đá . Gương mặt gần
như biến dạng hoàn toàn thì khi bình phục lại có thể nào xinhd 9ẹp như trước
không ? Nếu có thể , xin bạn hãy chỉ cho tôi cách ấy đi . Để cô biết giờ này
phải làm sao .
- Quả là Joe đoán việc như thần . Anh sẽ không tin em là Sally
. Nhưng anh hãy nhớ , nhẫn 4 lá .
- Nhẫn 4 lá . Là nhẫn ngày trước từng tặng
cho Sally , người duy nhất làm vợ tôi .
- Phải là Sally . Nhưng gương mặt
Sally thay đổi rồi , liệu người trao cỏ 4 lá còn yêu không ?
- Yêu , yêu chứ
Anh mải mải chỉ yêu mình em thôi . Dù em là ai đi chăng nữa . Chỉ cần là Sally
dù xầu hay đẹp anh vẫn yêu .
Cả hai ôm nhau thấm thiết . Nó phía sau gốc cây lớn nhìn họ mà khẽ cười thầm
. Cứ nghĩ có trò gì cho xem ai ngờ lại nhận nhau nhanh thế chứ .
Buổi chiều hôm ấy , căn cứ bí mặt của nó trở thành nơi tâm sự cho cặp đôi trẻ
, Peter không khỏi bằnh hoàng khi nghe Sally kể tất mọi chuyện . Nó quả là thiên
tài , đoán và làm việc rất đúng thời điểm . Nếu không có nó chắc Sally bé nhỏ
của anh chết lâu rồi . Ơn này có trả đến chết cũng chẳng hết đây .
Nó khá mệt
, nên đánh thẳng một giấc đến chiều . Đến khi điện thoại bên công ty gọi hối
thúc việc làm , nó mới bò dậy .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT